Có quá nhiều nàng công chúa yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, theo tôi là vậy. Lọ Lem, Bạch Tuyết, Nàng tiên cá, Công chúa Tí hon, Người đẹp ngủ trong rừng, thậm chí đến cả Juliet cũng thế: phần lớn các nàng công chúa nổi tiếng đó đều rơi vào lưới tình quá nhanh.
Họ bất ngờ yêu nhau, mê mẩn nhau rồi lại vui sướng nghĩ rằng “Đây chắc chắn là định mệnh!”. Sau chẳng có lấy một lần hẹn hò, hết thảy họ đều chấp nhận lời cầu hôn của vị hoàng tử kia. Thật luôn, bộ mấy người đó chỉ biết quan tâm đến ngoại hình thôi à? Hay là do cái chức vị “hoàng tử” kia nên mới thế? Vậy bài học rút ra ở đây là con người có sức hút đi đôi với tiền bạc và địa vị thì mới là đỉnh của xã hội hả?
Và không chỉ có công chúa. Hoàng tử cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Mới chỉ nhìn cái mặt tiền của công chúa thôi mà họ đã đổ rầm rầm như kiểu: “Thật là một cô gái xinh đẹp, ta sẽ lấy nàng về làm vợ!” và cầu hôn mà không thèm ve vãn nhau lấy một lần. Trong số mấy tên tội đồ đó còn có một tên mới chỉ nhìn mặt con gái nhà người ta ngủ thôi mà đã phải lòng rồi cơ. Ôi má ơi, vậy cuối cùng cứ có cái bản mặt là ăn hết nước hết cái luôn rồi đúng không? Thế bài học rút ra ở đây là con gái con đứa chỉ nên chăm chăm vào bản mặt và tuổi tác thôi là được rồi à?
Mà mấy cái này về cơ bản đều chỉ là những cuộc hôn nhân chóng vánh. Nhắm mắt mở mắt cái hai đứa đã rinh nhau vào lễ đường, rồi mọi chuyện được gói gọn trong một câu "Và họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau.". Đến cả cái số phận bi thảm như của Romeo và Juliet cũng chỉ diễn ra trong khoảng hai tuần.
Ngày nay ta có thể thấy mấy cái truyện thuộc thể loại hài lãng mạn, hậu cung bị chỉ trích rất nhiều vì con mẹ nữ chính nào cũng có thể rơi vào lưới tình với nam chính, nhưng cá nhân tôi lại nghĩ rằng văn học cổ điển nên đáng nhận phải những lời phê bình đó hơn. Tôi thật sự không thể hiểu được. Tôi không hiểu tại sao công chúa và hoàng tử lại yêu nhau. “Yêu từ cái nhìn đầu tiên” đúng là một cái cớ vớ vẩn để đem ra lấp liếm.
... Hoặc là thế, mà, đó cũng chỉ là cảm nhận trước đây của tôi thôi. Kể từ cái ngày gặp được cô ấy, toàn bộ lối suy nghĩ của tôi đã quay ngoắt 180 độ. Thế giới của tôi đã đảo lộn hết cả lên. Yêu từ cái nhìn đầu tiên có tồn tại. Bây giờ tôi mới thấy đồng cảm với các cô cậu công chúa và hoàng tử trên thế giới này. Một nhà văn trinh thám người Anh[note55567] từng nói: “Tình yêu đích thực duy nhất là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên,” và bây giờ tôi lại thấy lời ông ấy nói có ý đúng. Bởi vì vào cái ngày hôm đó, ngay khoảnh khắc ấy, tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
Mà thật ra... có lẽ là do tôi muốn biến toàn bộ thành yêu từ cái nhìn đầu tiên. Bây giờ tôi đã thực sự yêu, có lẽ tôi muốn tình yêu của mình là thứ tình yêu sét đánh. Tôi muốn nghĩ rằng vì tôi đã yêu nên có lẽ lần đầu tiên hai chúng tôi gặp nhau thực sự là một điều gì đó đặc biệt. Tôi muốn cảm thấy như thể đó là định mệnh. Có lẽ tôi muốn mọi thứ về câu chuyện của hai chúng tôi trở nên thật thiêng liêng. Tôi không thể phủ nhận rằng rất có khả năng bộ não của mình đang điều chỉnh câu chuyện để tự biến nó thành như vậy.
Mà, có lẽ chính cái việc trằn trọc, suy tư này mới thực sự là ý nghĩa của “tình yêu sét đánh”.
Có thể nói như một hình thức bộ não tự thôi miên bản thân với xuất phát điểm là tình yêu. Không phải là con người ta yêu ai đó ngay từ cái nhìn đầu tiên: mà sau khi đã bắt đầu thích và cuối cùng yêu mến họ, bộ não sẽ tự sắp xếp lại ký ức để khi nhìn lại, ta sẽ thốt lên rằng, "Ngay từ lúc mới gặp nhau, em/anh đã biết chúng ta là định sẵn cho nhau." Rất có khả năng “yêu từ cái nhìn đầu tiên” chẳng qua cũng chỉ là những sự bóp méo và viết lại vào ký ức của chính ta. Hay đại loại thế.
Mà thôi, tôi nghĩ mình đã độc thoại đủ lâu để che giấu đi sự xấu hổ của mình rồi. Đã đến lúc chúng ta đi thẳng vào vấn đề. Mọi chuyện bắt đầu từ cái cách chúng tôi gặp gỡ nhau. Giờ nhìn lại những sự việc đã được phơi bày trần trụi ngay trước mắt lại khiến tôi không thể không phì cười vì chúng đều quá hài hước, mới lạ mà cũng thật kì lạ, cứ như một câu chuyện cổ tích vậy.