Đã một tuần Quan Nguyên Bạch và Châu Phàn Phàn không gặp nhau.
Hai tháng rồi, đây là lần đầu tiên anh không gặp cô trong một thời gian dài như vậy.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Cô không xuất hiện ở bãi đỗ xe, không đến nhà bà ngoại, thậm chí gần công ty anh cũng không. Không chỉ thế, ngay cả tin nhắn Wechat thường ngày đều không còn.
Anh có phần không quen, ngẫm nghĩ lại thì ngày mà anh đưa cô về nhà hôm đó, có phải anh đã nói quá nhiều, lời lẽ quá nặng nề hay không.
“Tiểu Ngũ đâu?” Hôm đó, Thích Trình Diễn từ công ty đến Quan gia, vài ngày nay anh và Quan Tri Ý đều ngủ ở đây. Sáng sớm công ty xảy ra chút chuyện nên ra ngoài, giờ mới trở về.
Quan Nguyên Bạch: “Chắc còn đang ngủ, chưa thấy con bé xuống.”
“Ừm.” Thích Trình diễn nhìn đồng hồ trên tay, “Vẫn sớm, để cô ấy ngủ thêm một lúc.”
Quan Nguyên Bạch tuỳ tiện hỏi: “Hai người đi đâu à?”
“Chiều nay có buổi họp fan cho bộ phim của cô ấy.”
Quan Nguyên Bạch ồ một tiếng, lại hỏi: “Thu xếp lịch trình là công việc người đại diện con bé phải làm, từ bao giờ đến lượt cậu tiếp quản.”
“Hôm nay đúng lúc không có việc, muốn đi cùng cô ấy mà thôi.”
“Dính như sam.”
Thích Trình Diễn cười: “Cậu ngưỡng mộ không nổi.”
“Cái gì mà ngưỡng mộ không nổi, tớ cũng---”
Quan Nguyên Bạch nhất thời muốn nói cũng có người bám dính anh không buông, nhưng hoài niệm một chút, người đó đã mấy ngày không thấy đâu nữa rồi.
Nghĩ như vậy, đột nhiên có chút mất mát.
Thích Trình Diễn thấy anh bỗng im lặng, truy hỏi: “Làm sao, cậu cũng có sao? Là Châu tiểu thư hôm đó đấy hả?”
“Không có, rất lâu không gặp rồi.”
Thích Trình Diễn hơi nhướng mày: “Ồ, xem ra người ta thấy cậu một mực cự tuyệt, từ bỏ rồi.”
“……”
Thích Trình Diễn: “Cũng tốt, dù sao cậu cũng đâu thích cô ấy.”
Quan Nguyên Bạch nhíu mày: “Hôm đó tớ đâu có nói là không thích cô ấy, tớ chỉ nói là cô ấy không cần theo đuổi tớ, thái độ nịnh nọt lấy lòng đó không phải là điều con gái nên làm.”
Thích Trình Diễn vốn dĩ muốn tán gẫu một chút, không ngờ Quan Nguyên Bạch đột nhiên ném cho anh một câu này. Anh sững sờ một hồi, hỏi: “Cậu thế này là… thích rồi?”
Quan Nguyên Bạch phát nghẹn: “Tớ đã nói tớ thích chưa?”
“Ý của cậu chính là như thế. Bằng không, cậu giận cái gì?”
Thần sắc Quan Nguyên Bạch hơi đổi: “Tớ là giận cái người suốt ngày nói muốn làm bạn bè, nhưng lâu như vậy lại không thấy đâu, không nói gì liền chạy? Có thể nhẫn nại chút được không, tớ cần có thời gian suy nghĩ cân nhắc chứ.”
Thích Trình Diễn trầm mặc: “Nguyên Bạch.”
“Cái gì?”
“Hiện tại, tớ biết vì sao cậu độc thân lâu thế rồi.”
“……”
*
Một giờ chiều, Lưu Vân và đoàn đội đến nhà làm tóc trang điểm cho Quan Tri Ý, sau khi xong xuôi, cả nhóm cùng nhau tới fan meeting.
Quan Nguyên Bạch vẫn trầm mặc ngồi nhà, đột nhiên nhận được cuộc gọi của Quan Tri Ý. Nói cô quên đem trang sức ở nhà, nhãn hiệu yêu cầu phải đeo trong fan meeting lần này. Nhưng nhìn thời gian, bên họ đi đi lại lại không kịp, muốn anh nhờ người mang đến.
Quan Nguyên Bạch dù sao đang rảnh rỗi, tự mình cầm theo hộp trang sức, đi đến điểm hẹn.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Lúc Quan Nguyên Bạch đến nơi, vừa vặn còn cách thời gian bắt đầu chừng nửa tiếng, anh giao hộp trang sức cho nhân viên đã đứng đợi cửa sẵn từ trước.
Trước khi đi, nhân viên hỏi anh: “Quan tổng, có muốn vào trong ngồi không ạ?”
“Không sao, cậu bận việc đi, tôi tự đi loanh quanh là được.”
“Vâng ạ, thẻ ra vào này đưa cho ngài, ngài có thể tuỳ ý ra vào.”
Quan Nguyên Bạch gật đầu: “Ừm.”
Hội trường người đến người đi, có rất nhiều người hâm mộ tiến vào bên trong, ai nấy đều cầm theo băng rôn và bảng hiệu đèn led, rất nhiều người trên mặt còn dán một chữ “Ý”. Quan Nguyên Bạch không muốn nhìn xem, đúng lúc muốn xoay người rời đi, đột nhiên người trong công ty gọi điện đến.
Anh dừng chân, đứng bên cạnh nghe máy.
“Aaaaa tớ vừa mới nhìn thấy rồi! Trang phục hôm nay tuyệt đẹp! Cực phẩm! Máu mũi sắp chảy ròng ròng rồi đây!
Đằng sau bỗng truyền đến một giọng nói lớn, mang theo kích động không thể che giấu.
Quan Nguyên Bạch khựng lại, cảm thấy hơi quen thuộc, ngoảnh đầu nhìn qua.
Năm sáu cô gái đi từ phía sau đi ngang qua, trên người họ đều mặc áo giống nhau, là logo áo hội viện của Quan Tri Ý.
“Thật không! Sớm biết tớ đã không đi vệ sinh rồi, bỏ lỡ rồi huhu!”
“Tớ nói rồi mà, người lười biếng thì lắm phân!”
“Không quan tâm, dù sao lát nữa cũng sẽ thấy. À, máy ảnh cậu ban nãy vỡ rồi, không sao chứ?”
“Không sao không sao, nếu có ai ngăn cản tớ chụp ảnh con gái ngày hôm nay, tớ sẽ xé xác kẻ đó!”
……
Bóng người khuất dần theo lối vào hội trường.
Quan Nguyên Bạch nheo mắt, nói với người đầu dây bên kia vài lời rồi cúp máy.
Anh có thẻ công tác nhân viên đưa, đi lại rất dễ dàng.
Nhưng sau khi bước vào, anh nhìn thấy một biển người đều mặc trang phục giống nhau, trong nháy mắt không thể tìm được cô gái đi ngang qua mình ban nãy.
Quan Nguyên Bạch nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.
Giọng nói người vừa rồi chẳng qua là có chút giống Châu Phàn Phàn, sao có thể là cô ấy được.
Huống hồ, Châu Phàn Phàn không thể nào mặc trang phục hậu viện của Quan Tri Ý, cầm đèn led biển hiệu con bé và đến nơi này. Cô căn bản cũng không phải kiểu người ăn to nói lớn như thế, lời nào lời đấy thốt ra đều thập phần kích động.
Những thứ này, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ xinh đẹp ngoan hiền của cô.
Fan meeting bắt đầu, Quan Tri Ý và vài người chủ trì có mặt trên sân khấu. Quan Nguyên Bạch dẫu sao cũng đã vào, nên không rời đi nữa, anh đi về phía nơi nhân viên công tác, thấy Thích Trình Diễn đang đứng một bên.
“Cậu chưa đi?” Thích Trình Diễn nhìn thấy anh, có chút kinh ngạc.
Quan Nguyên Bạch tất nhiên sẽ không nói bản thân vì thấy có người rất giống Châu Phàn Phàn nên mới theo vào, như thế rất mất mặt.
“Vào xem thử.”
“Ồ.”
Một tiếng sau, fan meeting kết thúc.
Các diễn viên đều tản về hậu trường, từng người rời đi.
Mà người hâm mộ không rời hội trường ngay lập tức, bọn họ đứng chờ trước cửa lớn, tận mắt tiễn thần tượng của mình về. Người hâm mộ của Quan Tri ý cũng vậy, Quan Nguyên Bạch và Quan Tri Ý cùng lúc ra khỏi hậu trường, đã thấy bên ngoài có hai hàng fan xếp ngay ngắn đang chờ.
“Ý Ý cố lên!”
“Tri Ý, bye bye~”
*
Quan Nguyên Bạch vốn đi sau Quan Tri Ý vài bước, đột nhiên, truyền đến bên tai là âm thanh quen thuộc.
“Tạm biệt nha con gái!”
Trong rất nhiều âm thanh khác, anh nhận ra duy nhất giọng nói này, chính là của người con gái thường gọi cho anh trước kia, rất giống với Châu Phàn Phàn.
Quan Nguyên Bạch dừng chân, liếc qua hàng người bên cạnh.
Quan Tri Ý được bao quanh bởi vệ sĩ, chuẩn bị lên xe đột nhiên nhớ ra điều gì đó, muốn nói với Quan Nguyên Bạch một tiếng, kết quả quay đầu lại phát hiện anh đứng tít sau, bên cạnh nhóm fan hâm mộ.
Cô nghi hoặc nhìn về phía anh, người bên cạnh cũng theo đó mà liếc theo.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Châu Phàn Phàn thật sự không để ý tới Quan Nguyên Bạch cũng ở đây, lần nào Quan Tri Ý có hoạt động cô cũng có mặt. Chỉ cần con gái cô xuất hiện, những người khác cô đều không để vào mắt.
Cho nên, đợi đến khi nhận thức được Quan Nguyên Bạch đứng trước mặt mình, muốn rút lui đã quá muộn, chỉ có thể sờ lên trên mặt xem mình có đeo khẩu trang hay không.
Tình huống gì thế này…
Sao anh lại ở đây…
Anh thế nào lại đứng trước mặt cô?
Cô đang đeo khẩu trang mà phải không?
Nhóm fan bên cạnh cũng sững sờ nhìn Quan Nguyên Bạch, nhóm trước mặt anh đều là những “nhân vật cấp cao” của hội viện, đều là fan cuồng, cho nên tất nhiên biết rõ người đang đứng đây là anh trai thần tượng của họ.
“Châu Phàn Phàn.” Quan Nguyên Bạch mặt không biểu tình nhìn cô.
Châu Phàn Phàn sửng sốt, cái quỷ gì đây, thật sự nhận ra sao!
Quan Nguyên Bạch: “Ra đây.”
“……”
Châu Phàn Phàn hít sâu một hơi, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là giả chết, sau đó bỏ chạy! Nhưng Quan Nguyên Bạch rõ ràng đã nắm bắt được ý đồ của cô, thấy cô vừa xoay người, anh lập tức nắm chặt cổ tay cô.
Châu Phàn Phàn đè giọng nói: “Khụ… Anh, anh là ai? Nhận nhầm người rồi.”
Nhóm fan bên cạnh: “……”
Là một nhân vật chủ chốt của hậu viện mà không nhận ra Quan Nguyên Bạch sao?
À không đúng, hiện tại trọng điểm chính là, vì sao Quan Nguyên Bạch lại nắm tay thành viên trong hội viện của bọn họ!
Quan Nguyên Bạch hừ một tiếng, không nhiều lời với Châu Phàn Phàn, trực tiếp kéo cô rời đi.
Quan Tri Ý vẫn chưa lên xe, nhìn theo: “Anh trai kéo fan em làm gì?”
Thích Trình Diễn cũng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn để tâm vào an toàn của cô hơn, “Em lên xe đi, sau đó gọi điện cho cậu ấy sau.”
“Vâng…”
*
Một tiếng sau, tại Quan gia.
Trong phòng khách, bốn người đối mặt nhìn nhau.
“Cho nên, em là fan con bé?”
Rất lâu sau, Quan Nguyên Bạch mới lên tiếng.
Châu Phàn Phàn căng thẳng: “Chuyện đó… dễ nhìn ra mà.”
Quan Tri Ý cũng ngẩn người một lúc, ai ngờ chị dâu tương lai lại lăn lộn trong nhóm fan của mình chứ. Cô nói: “Thật hay giả vậy?”
Thấy thần tượng hỏi vậy, là một fan thâm niên đương nhiên lập tức thể hiện lòng thành: “Là thật! Đương nhiên là thật! Chị rất thích em, mỗi lần có hoạt động chị đều tới xem, rảnh rỗi còn tới sân bay đón nữa. Em, chính là bổn mệnh của chị.”
Khoé miệng Thích Trình Diễn cong lên, nhưng thấy sắc mặt Quan Nguyên Bạch tệ đến mức muốn lấy mạng người khác, lại cố nhẫn nhịn: “Nhìn trang phục của cô ấy, chắc chắn là thật.”
Quan Nguyên Bạch lại nhìn cô một lượt, máy ảnh, trang phục hội viện, sticker trên mặt, đèn led trên tay…
Anh hít một hơi thật sâu, nhớ lại dáng vẻ của cô trong buổi fan meeting, kích động điên cuồng, hoàn toàn như một con người khác.
Không, có lẽ, đó mới là con người thật của cô.
Còn người mà ngoan ngoãn nội tâm trước mặt anh, hoàn toàn là giả vờ!
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
“Là em cố tình sắp xếp xem mắt?” Quan Nguyên Bạch hỏi.
Châu Phàn Phàn lập tức lắc đầu: “Không không không! Sao có thể! Nhà em vẫn chưa tuỳ tiện thuận theo em đến thế… Là bà nội thích em, nói muốn an bài. Mới đầu em không biết là anh, vốn dĩ không tình nguyện đến. Sau đó phát hiện là anh, em, em… ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn tới. Em nghĩ, có thể sẽ gặp được con gái… À không, gặp, gặp được Tri Ý! Em tới rồi, không nghĩ tới sau đó một thời gian dài, cô ấy đang đi tuần trang mật.”
Khoé miệng Quan Nguyên Bạch giật giật: “Cho nên nói nhiều như vậy, hai tháng nay em chỉ là đợi con bé về để gặp mặt!?”
“…… Thuận tiện tặng quà nữa.”
Đúng đúng đúng, năm lần bảy lượt tặng quà cho anh, lại còn là hai phần, nói có một phần là tặng cho em gái anh!
Quan Nguyên Bạch: “Em lấy tôi ra làm chuyển phát nhanh?”
Châu Phàn Phàn đáp: “Không phải… Em, em cũng muốn tặng cho anh.”
“Tôi thấy, là em thuận tiện mới gửi tôi.”
Châu Phàn Phàn ho khan một tiếng: “Không thể nói như vậy, thật ra em…”
Rất thích anh.
Tuy nhiên lời chưa kịp nói, đã bắt gặp nụ cười lạnh lùng của Quan Nguyên Bạch: “Thế nào mà không thể nói như vậy? Được thôi Châu Phàn Phàn, giả vờ ngoan hiền tình cờ, lừa tôi hết lần này tới lần khác. Xem ra, lần trước gặp được người thật rồi nên mãn nguyện, sau đó cả một tuần không liên lạc với tôi nữa.”
Châu Phàn Phàn sững sờ: “Nhưng… là anh nói anh không thích em, bảo em đừng tặng đồ nữa, cũng đừng chạy theo anh.”
“Tôi, đó là tôi…” Quan Nguyên Bạch đột nhiên không biết phải nói thế nào, biểu tình không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
“Vậy nên, em nghĩ tâm nguyện của em cũng hoàn thành rồi, anh cũng không thích em, em sẽ không làm phiền anh nữa.”
Châu Phàn Phàn đứng dậy, cúi người chín mươi độ, “Xin lỗi, em không nên đến buổi xem mắt, không nên lừa anh, càng không nên giấu anh đến tận sau này. Vậy, sau này, em nhất định sẽ không làm phiền đến anh nữa!”
Nói xong, Châu Phàn Phàn lại cúi đầu với Quan Tri Ý và Thích Trình Diễn, lập tức chạy thẳng ra ngoài cửa.
Quan Nguyên Bạch: “Em…”
Thích Trình Diễn sờ cằm: “Xem ra bị doạ đến sợ rồi, tiểu quỷ quả nhiên vẫn là tiểu quỷ.”
Quan Tri Ý đánh anh một cái: “Cái gì mà tiểu quỷ, cô ấy là fan em!”
Thích Trình Diễn cười: “Bắt đầu bảo vệ fan rồi?”
“Đó là tất nhiên.”
Quan Tri Ý liếc nhìn sang Quan Nguyên Bạch, rất muốn cười, nhưng lại nghĩ lúc này cười thì có chút không hợp lý, biểu tình xuất hiện chút gượng gạo, cuối cùng mở lời: “Anh hai, anh cũng đừng trách cô ấy. Cô ấy cũng là thích em quá mà thôi, cho nên mới không nhịn được mà tiếp cận anh.”
“……?” Quan Nguyên Bạch lạnh lùng quay sang.
Quan Tri Ý lập tức làm động tác niêm phong miệng: “Em chắc chắn sẽ không nói cho ai. Trình Diễn, anh cũng không được nói lung tung, nếu không anh hai em sẽ không còn mặt mũi nào nữa.”
Thích Trình Diễn phối hợp gật đầu: “Đã hiểu.”
Quan Nguyên Bạch: “… Anh đi đây!”
Chờ Quan Nguyên Bạch rời đi rồi, Quan Tri Ý thở dài nói: “Khó khăn lắm mới có chị dâu, lại chạy mất rồi.”
Thích Trình Diễn: “Không chắc.”
“Sao lại không chắc, hai người đều không thích đối phương mà…”
Thích Trình Diễn: “Châu tiểu thư thích anh em hay không thì anh không biết, nhưng anh hai em, không phải là không.”
Quan Tri Ý ngạc nhiên: “Thế nào là không phải là không, anh ấy vừa rồi còn tức giận mà.”
“Tức giận là đúng mà, nếu không để tâm vì sao lại tức giận?” Thích Trình Diễn cười, “Hơn nữa với tính cách của anh hai em, em cảm thấy cậu ấy giống như sẽ để chịu thiệt sao?”
“Ồ… Cho nên, anh cảm thấy anh ấy sẽ thế nào?”
“Anh đoán, cậu ấy chắc chắn… bắt người nhà đền tội.”
Quan Tri Ý thầm nghĩ, Quan Nguyên Bạch mới là anh ruột của cô, cô đại khái hiểu anh ấy hơn là Thích Trình Diễn mới đúng.
Sau đó, thi thoảng có một lần bắt gặp Châu Phàn Phàn đang nấu cơm ở biệt thự riêng của anh cô. Cô ấy còn đáng thương nói với cô rằng đây mới là bữa thứ năm, cô còn nợ anh 95 bữa ăn nữa.
Giờ phút này, Quan Tri Ý mới minh bạch, quả nhiên vẫn là đàn ông hiểu đàn ông hơn.