Editor: Đinh Hương
Beta: Mạc Y Phi
Trong siêu thị, Lâm Nguyệt phụ trách chọn thức ăn còn Chu Lẫm đẩy xe hàng đi theo phía sau.
Lần đầu tiên hai người hợp tác mua đồ ăn, Lâm Nguyệt hỏi Chu Lẫm muốn ăn gì, Chu Lẫm không có bất kì sở thích nào: "Tùy cô."
Cái này và "tùy ý" trong miệng phụ nữ có gì khác nhau chứ?
Lâm Nguyệt không thể làm gì khác đành dựa theo biểu hiện của Chu Lẫm ở trên bàn ăn trong hơn nửa tháng này, trước tiên là chọn mấy món anh thích ăn đã.
"Mẹ ơi, chúng ta ăn lẩu đi, lâu rồi con chưa được ăn!"
Đột nhiên phía đối diện có một cô bé đề nghị với mẹ mình, Lâm Nguyệt thoáng suy nghĩ, quay đầu nhìn Chu Lẫm, Chu Lẫm cũng nghĩ vậy.
Rất nhanh đã là 4 giờ, hai người thắng lợi trở về, Phó Nam vẫn còn đang ngủ.
Chu Lẫm đi vào phòng bếp rửa rau, Lâm Nguyệt trở về phòng thu dọn đơn giản, rửa mặt xong xuôi, Lâm Nguyệt buộc tóc lên, chuẩn bị thế chỗ Chu Lẫm thì vừa đúng lúc nhìn thấy Chu Lẫm rửa rau qua loa một lần coi như xong.
"Để tôi làm cho, anh đi gọi Nam Nam dậy đi." Lâm Nguyệt cảm thấy để Chu Lẫm dỗ trẻ con đáng tin hơn là cho anh rửa rau.
Loading...
Chu Lẫm cũng tự biết mình biết ta, rất thức thời đi gọi bạn học nhỏ dậy. Buổi trưa này Phó Nam đã ngủ hơn 3 tiếng đồng hồ rồi, bị chú Chu gọi dậy, cậu nhóc duỗi eo một cái, vừa nghe nói cô giáo đã trở về, Phó Nam nhanh chóng bò dậy, mặc kệ mái tóc ngắn lộn xộn mà lao ra ngoài.
Chu Lẫm không nhúc nhích, ngồi trên giường của bạn học nhỏ lắng nghe cuộc nói chuyện của cậu bé ngây thơ và người phụ nữ ở phòng bếp.
"Cô ơi, con làm cho cô một lọ hoa này!"
"Nam Nam làm được lọ hoa rồi hả?"
"Vâng, cô mau cầm đi!"
Chu Lẫm nhìn bàn học của bạn học nhỏ, ở đó bày một hộp quà, trong đó chứa "tác phẩm hỏng" của cậu bé làm, thế mà ông già còn dùng hộp quà tặng của xưởng đồ sứ nhà họ Chu gói lại nữa chứ. Tác phẩm xấu như vậy, bạn học nhỏ lại coi như bảo bối không cho anh nhìn, nhưng Chu Lẫm vẫn thừa dịp cậu bé ngủ say lén lút nhìn thử. Ừ, có thể thấy được trình độ của lọ hoa rồi.
Phó Nam chạy vào, ôm hộp quà chạy ra ngoài cẩn thận đưa lọ hoa bằng sứ mà mình tự làm cho cô giáo.
Lâm Nguyệt kinh ngạc nhìn men sứ màu xanh tinh khiết của lọ hoa, loại tinh khiết này giống như lá sen đầu tiên nở ra trong hồ nước, sạch sẽ lại thuần khiết.
"Lọ hoa này do con nặn đó, còn ông nội lên men." Phó Nam thành thật nói, dù không phải do mình làm hoàn toàn nhưng cũng muốn nói cho cô giáo biết.
"Nhìn đẹp quá." Lâm Nguyệt xoa xoa tay, ngồi xổm xuống trước mặt Phó Nam, cẩn thận nhận lấy lọ hoa. Toàn bộ hình dáng của lọ hoa đúng là không có quy tắc, nhìn ra được là tay nghề của người mới hoặc là trẻ con, nhưng cái này là tấm lòng của học trò, màu sắc lại còn đẹp như vậy, Lâm Nguyệt càng nhìn càng thích, vui vẻ hôn lên mặt Phó Nam một cái: "Nam Nam đối xử tốt với cô quá."
Gương mặt nhỏ của Phó Nam đỏ lên, thế mà cô giáo lại hôn cậu!
Bạn học nhỏ ngơ ngác, Chu Lẫm tựa người vào cửa nhìn tác phẩm hỏng của bạn học nhỏ được cô giáo khen ngợi mà vui đến nỗi mở cờ trong bụng, không biết vì sao, đột nhiên anh nhớ lại lúc mình khoảng 7 - 8 tuổi. Nhà họ Chu là thế gia làm đồ sứ men xanh, đời đời đều làm sứ, ông cụ nhà anh coi làm sứ như mạng, anh em bọn họ đều không hứng thú cho lắm, sau khi anh cả học cảnh sát xong, ông cụ lập tức coi anh là cây cỏ cứu mạng, mỗi ngày đều bắt anh làm sứ, kết quả anh cũng học trường cảnh sát, ông cụ quá tức giận, từ ngày anh rời khỏi nhà bước vào trường học, ông cụ không nói với anh một câu nào nữa.
Thực ra, tuy anh không tiếp tục kế thừa y bát của ông cụ nhưng đồ sứ anh làm ra, từ lúc phôi sứ đến lên men, làm thế nào cũng hơn hẳn bạn học nhỏ. Có điều, trẻ con bây giờ quá tinh ranh, lúc đó anh không nghĩ tới việc dùng cái này để lấy lòng con gái.
Trong mắt của Lâm Nguyệt đây là món quà rất quý giá, trước mắt cô quyết định để lọ hoa vào trong phòng, thấy vẻ mặt khó tả của Chu Lẫm, anh nhìn chằm chằm lọ hoa sứ men xanh trong tay cô, Lâm Nguyệt cười nói: "Nam Nam khéo tay thật, anh thấy đúng không?"
Lúc cô nói, Phó Nam ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới bên cạnh, giống như chú gà trống nhỏ kiêu ngạo.
Hai tay Chu Lẫm khoanh trước ngực, lạnh nhạt nói: "Bình thường thôi."
Lâm Nguyệt ngạc nhiên, lập tức lén lút nháy mắt với Chu Lẫm, trẻ con cần nhất là cổ vũ, sao anh có thể nói như vậy chứ?
Phó Nam đã nghe được, thở phì phò trừng mắt với chú Chu: "Cái cháu nặn đẹp gấp mấy lần cái mà chú Chu đã nặn khi còn nhỏ đó!"
Chu Lẫm chế nhạo: "Đó là do cháu chưa thấy chú nặn thôi."
Phó Nam hừ: "Ông cho cháu xem rồi, những cái chú Chu làm hồi 9 tuổi cháu thấy xấu chết đi được."
Chu Lẫm nhìn cậu bé, phát hiện Lâm Nguyệt nhìn sang, mặt anh không cảm xúc đi đến phòng khách.
Lâm Nguyệt chú ý tới sự thay đổi trong mắt Chu Lẫm, một người cảnh sát hình sự chín chắn bình tĩnh chắc chắn sẽ không bực bội với trẻ con, chỉ có thể là lời nói của Phó Nam đã gây ra xúc động gì đó với Chu Lẫm. Lâm Nguyệt từ từ đi vào phòng bếp, liên tưởng tới ông cụ luôn tức giận với chú Chu mà lần trước Phó Nam nói, Lâm Nguyệt mơ hồ đoán được mấy phần.
Ông cụ làm đồ sứ đó là bố ruột của Chu Lẫm, ông cụ cãi nhau với Chu Lẫm nhưng đồ sứ mà Chu Lẫm làm từ nhỏ đến lớn, có lẽ ông cụ vẫn luôn giữ gìn cho nên mới có thể giới thiệu với Phó Nam từng cái dựa theo từng độ tuổi của Chu Lẫm.
Cãi nhau thì cãi nhau, rốt cuộc vẫn là bố con.
Bầu không khí bỗng nhiên hơi nặng nề, Lâm Nguyệt đặt lọ hoa xong, thấp giọng dạy dỗ Phó Nam: "Nam Nam làm rất tốt, lúc nãy chú Chu cố ý trêu con thôi, lát nữa ra ngoài, chúng ta không so sánh nữa được không? Ngày mai chú Chu lại phải đi bắt người xấu rồi, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng, Nam Nam giúp chú Chu vui vẻ nhé?"
Phó Nam ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Nguyệt lấy một túi quýt mang từ nhà tới, gọi Phó Nam xách tới phòng khách. Phó Nam còn rất hiểu chuyện, ngồi bên cạnh chú Chu, tự tay bóc một quả quýt cho chú: "Nhà cô giáo có quýt mời chúng ta ăn này chú Chu."
Chu Lẫm há miệng.
Phó Nam nhìn miệng chú Chu, cúi đầu, tập trung bóc quýt rồi nhét hết vào miệng chú Chu.
Chu Lẫm nhai mấy cái mới nuốt hết, hơi chua.
Nguyên liệu của món lẩu đều đã đặt trên bàn, rõ ràng là muốn đùa mà, Phó Nam còn quá nhỏ, Chu Lẫm bảo cậu bé ngồi xuống, anh phụ trách bỏ thức ăn vào, miếng thịt bò mỏng dính, vừa vào nồi mấy giây liền chín, nhúng qua nhúng lại trong bát nước tương rồi bỏ vào miệng, rất thơm ngon. Đây là nổi lẩu uyên ương, bên phía Chu Lẫm là cay, sương trắng lượn lờ, người đàn ông tự mình ăn một miếng, lại gắp cho Phó Nam một miếng, bề ngoài nhìn thô lỗ nhưng sâu bên trong lại rất tỉ mỉ.
"Miếng thịt bò cuối cùng đấy, cho cô này." Sương khói mông lung, đột nhiên đôi đũa của người đàn ông thò qua, đưa cho cô.
Lâm Nguyệt còn chưa kịp khách sáo, Chu Lẫm đã đứng lên, trực tiếp thả miếng thịt vào bát của cô, anh dùng đũa riêng.
"Cảm ơn." Cô cúi đầu nói, cũng không biết anh có nghe thấy không.
Sau khi ăn xong Chu Lẫm phụ trách rửa bát, Phó Nam cho cô giáo xem mấy bức hình cậu bé chụp hôm Quốc Khánh, hầu như đều là ở xưởng gốm sứ, Lâm Nguyệt xem rất say sưa, lớn như vậy rồi mà cô vẫn chưa được tới xưởng gốm sứ.
"Cô có hứng thú à?"
Đột nhiên giọng nói của Chu Lẫm vang lên từ đằng sau, Lâm Nguyệt hoảng hốt: "Cảm thấy khá thú vị."
Chu Lẫm vòng qua ngồi xuống bên cạnh Phó Nam: "Chủ nhật này rảnh tôi có thể đưa hai người đi."
Lâm Nguyệt hơi động lòng nhưng vẫn khéo léo từ chối, xưởng gốm sứ của nhà họ Chu, cô dùng thân phận gì mà đi chứ? Cô và Chu Lẫm không phải quá thân thiết, một nam một nữ sống chung với nhau sẽ khiến người lớn hiểu lầm, dựa vào thân phận là cô giáo của Phó Nam mà đi thì lại càng không thích hợp.
Cô không muốn đi, Chu Lẫm cũng không miễn cưỡng.