Em Cười Gió Khẽ Thổi

Chương 51




Đầu dây bên kia trở nên an tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng chậm lại.



Kỷ Hạ không nghe thấy động tĩnh gì, nghi hoặc hỏi, “Phó Ninh Tất?”



“Vừa nãy em nói gì thế? Em nói lại lần nữa được không?” Phó Ninh Tất hoàn hồn, hỏi cô.



Kỷ Hạ cười tủm tỉm đáp, “Em nói là em rất thích anh.”



“Em là Kỷ Hạ đúng không?” Phó Ninh Tất mơ hồ không chắc lắm.



Cô bật cười, “Nếu không thì là ai?”



“Tự dưng em nói thế làm anh hơi bối rối chút thôi.” Phó Ninh Tất kìm nén sự vui sướng trong lòng, “Em nói lại lần nữa đi.”



“Tuy bây giờ là Tết, nhưng mà anh đừng có hòng được voi đòi tiên nhé.” Kỷ Hạ thẳng thừng từ chối.



Nếu cô mà nói thêm vài lần nữa, chắc cái đuôi của Phó Ninh Tất vẫy lên tận trời cao mất.



“Đồ hẹp hòi.” Phó Ninh Tất bĩu môi, “Bao giờ em mới tới gặp anh?”



Kỷ Hạ nhớ tới lời Kỷ Đông Lịch kể, giọng nói xen lẫn chút nguy hiểm, “Em nghe nói anh muốn dẫn Đông Lịch đi chơi hả, còn năm lần bảy lượt hỏi thằng bé địa chỉ nhà em nữa.”



“Chuyện này anh phải giải thích một chút, anh muốn đích thân đi đón hai người, đương nhiên phải hỏi địa chỉ rồi.” Thật ra anh không muốn mang Kỷ Đông Lịch đi cùng, cậu nhóc là cái bóng đèn siêu to khổng lồ, nhưng không có Kỷ Đông Lịch thì Kỷ Hạ sẽ không đi cùng anh.



Cô biết anh bịa cớ nọ kia nhưng cũng không vạch trần, cười bảo: “Thật không đấy, vậy em sẽ bảo Đông Lịch tới gặp anh.”



“Em thì sao?” Phó Ninh Tất vội vàng hỏi.



“Em á? Bao giờ về trường thì gặp.”



Cuối cùng Kỷ Hạ không đi thật, đến đầu kì 2 về Lê Đại, Phó Ninh Tất nhìn thấy Kỷ Hạ, câu đầu tiên là bảo cô quá tàn nhẫn.



***



Tháng tư xuân về hoa nở, cũng sắp tới sinh nhật của Phó Ninh Tất, hồi xưa cô sẽ chúc anh sinh nhật vui vẻ, nhưng giờ hai người là người yêu, từ đầu tháng anh đã chờ mong tới ngày này.



Kỷ Hạ biết anh nghĩ gì, chỉ yên lặng cười cười.



Ngày sinh nhật Phó Ninh Tất, Kỷ Hạ tự tay làm một chiếc bánh kem tặng anh, lại đưa cho anh một túi quà, “Anh mở ra xem đi.”



“Có 2 món quà luôn hả?” Phó Ninh Tất vui mừng khôn xiết, bên trong là một chiếc ví, quan trọng nhất là trên chiếc ví đó có thêu tên của hai người họ.



“Đây là em làm hả?” Phó Ninh Tất nhận ra đây là chữ viết của cô.



Kỷ Hạ gật đầu, “Đây không phải là món quà quý giá gì, anh có thích không?”



Phó Ninh Tất vuốt ve tên hai người, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, “Thích, em tặng gì anh cũng thích cả.”



Không khí ái muội bao quanh, Phó Ninh Tất dựa sát vào người cô. Ngay lúc này lại có người quấy rầy hai người.



Tiếng chuông điện thoại của Kỷ Hạ vang lên, cô cong môi bảo, “Đông Lịch gọi này.” Dứt lời, cô giơ điện thoại cho anh xem.



Phó Ninh Tất lườm màn hình điện thoại, anh thầm mắng cậu nhóc, gọi chẳng đúng lúc gì cả.



“Em nghe máy nhé?” Kỷ Hạ hỏi anh, thấy anh gật đầu rồi mới ấn nút nghe.



Cuộc gọi được kết nối, Kỷ Đông Lịch sốt ruột bảo, “Chị ơi em sai rồi.”



Kỷ Hạ chớp mắt, khó hiểu hỏi, “Em làm sai cái gì?”



“Vừa nãy em nói chuyện với bà nội, lỡ miệng kể chuyện chị có bạn trai rồi, bà nói muốn gặp anh Phó.” Kỷ Đông Lịch nhỏ giọng bảo.



Kỷ Hạ cau mày, thở dài hỏi: “Em còn nói gì nữa không?”



“Em không kể nhiều đâu, chỉ bảo hồi xưa anh chị là bạn cùng bàn thôi.” Cậu nhóc yếu ớt kể.



Kỷ Hạ: “…… Được rồi, chị sẽ giải quyết.”



“Chị đừng mắng em nhé, em cũng không cố ý.” Kỷ Đông Lịch xin tha.



Kỷ Hạ thở dài: “Ờ, để chị gọi cho bà nội, chị tắt máy đây.”



Phó Ninh Tất không biết Kỷ Đông Lịch nói gì, nhưng sắc mặt của Kỷ Hạ không tốt lắm, “Sao thế?”



Kỷ Hạ nhìn anh, kể: “Kỷ Đông Lịch bảo với bà nội chuyện em có người yêu, bà nội muốn gặp anh.”



“Thật á?” Phó Ninh Tất vui sướng, lại nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô, anh bình tĩnh lại, “Chẹp, đúng là không ổn lắm…”



Kỷ Hạ nhìn anh chằm chằm, “Có phải do anh thông đồng với Kỷ Đông Lịch không?”





“Không phải!” Phó Ninh Tất vội vàng xua tay, “Anh không dám, không liên quan tới anh, em đừng đổ oan cho anh nhé.”



Thấy Phó Ninh Tất nói thế, Kỷ Hạ gạt nghi ngờ của mình sang một bên.



“Tạm thời em sẽ tin anh.”



“Anh hoàn toàn vô tội mà.” Phó Ninh Tất nghiêm túc bảo.



Qua ngày sinh nhật, Kỷ Hạ gọi điện thoại cho bà nội, nói hết cho bà nghe, không ngờ bà không đáp gì cả, chỉ bảo cô dẫn Phó Ninh Tất về nhà.



Kỷ Hạ nghĩ ngợi một lúc rồi đồng ý.



Cô nói chuyện này với Phó Ninh Tất, anh cực kì hưng phấn, còn mua cho Kỷ Đông Lịch chiếc ô tô mô hình mà cậu nhóc đã ao ước từ lâu.



***



Tới nghỉ hè, ngày nào Phó Ninh Tất cũng hỏi cô đang làm gì, hỏi xem bao giờ anh có thể tới nhà cô, với cả bà nội muốn gặp anh khi nào.



Kỷ Hạ dở khóc dở cười, cô nói với bà nội rồi chọn thời gian.



Kỷ Hạ lên thị trấn, cô vừa tới thì anh gọi.



“Anh đến rồi à?” Cô hỏi.



Phó Ninh Tất trả lời: “Em quay lại đi.”




Kỷ Hạ xoay người thấy Phó Ninh Tất vẫy tay với cô, anh đi ô tô, ngồi ở ghế lái, cô cau mày hỏi, “Anh lấy xe này ở đâu thế?”



“Anh mượn của ba, lần đầu ra mắt phải chỉn chu một chút.” Phó Ninh Tất chỉ tay ra hàng ghế sau, “Em nhìn này, anh chuẩn bị đầy đủ hết rồi.”



Kỷ Hạ ngồi ở ghế phụ lái, cài dây an toàn, tay cô nắm chặt vào nhau, dáng vẻ cực kì nghiêm túc.



Phó Ninh Tất vội vàng nói: “Anh có bằng lái rồi, với cả cũng hay đi ô tô nữa, em đừng sợ.”



“Anh mới có bằng lái được một tháng thôi.” Kỷ Hạ bình tĩnh nói.



Phó Ninh Tất gãi đầu, “Tuy là thế nhưng mà kỹ thuật lái xe đỉnh lắm đấy.”



Kỷ Hạ kiên quyết không buông tay, cô ngẩng đầu chỉ, “Đi thẳng, tới đoạn ngã ba kia thì rẽ phải.”



Phó Ninh Tất đi theo hướng cô chỉ, cho dù chiếc xe bon bon đi trên đường, Kỷ Hạ cũng không buông tay. Cô bảo anh dừng ở cổng thôn rồi xuống xe.



Anh cầm theo túi quà rồi đi cũng Kỷ Hạ, “Ở đây đẹp quá.”



Kỷ Hạ nhìn mấy bức tường màu xám xung quanh, có chỗ còn bị tróc sơn, “Bà nội không có ở đây đâu, anh không cần phải nịnh.”



Phó Ninh Tất vội vàng đuổi theo bước chân cô, “Anh nghiêm túc mà.”



Trong thôn có nhiều ngõ ngách, từ đây tới nhà Kỷ Hạ còn một quảng đường nữa, cô dẫn Phó Ninh Tất đi đường tắt, đây là lần đầu anh tới đây nên hơi choáng váng.



Hai người đi qua một ngõ nhỏ thì nghe thấy có người tám chuyện.



“Thấy bảo đợt trước Kim Mai lại tới tìm con gái nhưng vẫn chưa gặp được.”



“Bà ta còn nhờ người khác giúp mình cơ, nhưng Kỷ Hạ cứng rắn lắm, dứt khoát không muốn gặp.”



“Kỷ Hạ làm hơi quá rồi đấy, dù có làm gì sai thì mẹ ruột vẫn là mẹ ruột, không thể không nhận.”



“Đúng đấy, không có công dưỡng thì vẫn có công sinh thành.”



Phó Ninh Tất còn không hiểu sao cô lại dừng bước, không ngờ lại nghe thấy lời mấy bà thím kia nói chuyện, anh kinh ngạc nhìn cô, thấy mặt cô vẫn lạnh nhạt, anh lại càng thấy đau lòng hơn.



Kỷ Hạ xoay người, “Bọn mình đi đường khác đi.”



Phó Ninh Tất đi theo cô, nhìn cô chằm chằm, “Em có sao không?”



“Không sao.” Cô lắc đầu.



Phó Ninh Tất quyết định phải hỏi Kỷ Đông Lịch tường tận mới được.



***



Đi tới cổng, cô cười với anh, bảo: “Tới nhà em rồi, bọn mình vào thôi.”



“Đợi anh tí.”



Phó Ninh Tất hít thở một hơi, Kỷ Hạ cũng không quấy rầy anh.




Một lúc sau anh gật đầu, bảo: “Đi thôi.”



Đẩy cửa ra, Kỷ Hạ lớn tiếng gọi, “Bà ơi có khách đến ạ.”



Phó Ninh Tất căng thẳng, mím môi nhìn một bà lão đi ra.



“Cháu chào bà ạ.”



Bà nội ngẩng đầu nhìn, đôi mắt còn ảm đạm cũng sáng lên, “Cháu là bạn trai của Hạ Hạ đúng không?”



Phó Ninh Tất lẽ phép gật đầu, “Vâng, cháu là Phó Ninh Tất, nhà ở tiểu khu Cảnh Hiên Hoa Thành, đường Hợp Quang, thành phố Đồng…”



Kỷ Hạ thấy anh định giới thiệu hết về bản thân, cô ngắt lời bảo, “Chúng mình vào nhà đi.”



Phó Ninh Tất khẩn trương nuốt nước bọt, “Bà ơi, đây là quà của cháu ạ, đều là thực phẩm chức năng tốt cho sức khỏe, mẹ cháu mua tặng bà ạ, mẹ cháu biết hôm nay cháu tới đây cũng vui lắm.”



Bà nội cười nhận lấy, đáp: “Chuyển lời cảm ơn của bà tới mẹ cháu nhé.” Bà nhìn Kỷ Hạ, “Hạ Hạ, cháu đi lấy dưa hấu đi, trời nóng lắm.”



“Bà ơi cháu không thấy nóng chút nào cả.” Phó Ninh Tất cười tủm tỉm nói.



“Nào, lại đây, cháu ngồi xuống đi, Hạ Hạ nhớ bổ dưa hấu thành miếng nhỏ vừa ăn nhé.” Bà nói tiếp.



Kỷ Hạ hiểu ý bà nội mình, bà muốn nói chuyện riêng với Phó Ninh Tất, cô mỉm cười nhìn anh rồi ôm quả dưa hấu vào bếp.



Cô vừa rửa xong thì thấy có người đi tới, hóa ra là Kỷ Đông Lịch, cô nhíu mày, “Sao đến mà không nói gì?”



Kỷ Đông nhìn ngó ngang ngó dọc, “Chị ơi, anh Phó tới đây ạ, em nghe thấy tiếng anh ý hay sao ấy.”



“Ừ, đang nói chuyện với bà nội, em đừng làm phiền hai người họ.” Kỷ Hạ bổ quả dưa hấu ra làm đôi.



Kỷ Đông Lịch không hiểu: “Vì sao ạ?”



Kỷ Hạ cắt dưa hấu thành nhiều miếng, cầm một miếng nhét vào miệng Kỷ Đông Lịch, “Em là trẻ con mà sao hỏi nhiều thế, ăn dưa hấu đi.”



Cậu nhóc mếu máo nhưng vẫn ăn, “Anh Phó sợ bà nội hả chị?”



“Sao em mong ngóng anh ấy thế?” Kỷ Hạ nhìn cậu nhóc, “Có phải anh ấy tặng em cái gì không?”



Kỷ Đông Lịch vội vàng lắc đầu: “Không có!” Cậu nhóc tuyệt đối sẽ không kể chuyện Phó Ninh Tất mua cho mình một bộ mô hình ô tô cho cô nghe đâu.



Kỷ Hạ cũng không hỏi tiếp, cô nhìn qua phòng khách, cô không biết bà nội sẽ nói gì, cô cũng hơi căng thẳng.



Một lát sau, Phó Ninh Tất đi tới vẫy tay với cô.



Kỷ Hạ đi đến chỗ anh, nhỏ giọng hỏi: “Hai người nói gì thế?”



“Bí mật.” Phó Ninh Tất thần bí nói.



Bà nội cũng đi ra, mỉm cười nhìn Phó Ninh Tất, “Tiểu Phó ở lại ăn cơm trưa nhé, để Hạ Hạ dẫn cháu đi chơi một lát.”



“Vâng ạ.” Phó Ninh Tất hắng giọng đáp.




Kỷ Đông Lịch vui vẻ nói: “Anh Phó, nhà em ở bên cạnh này, anh tới nhà em chơi nha.”



“OK.” Phó Ninh Tất khẽ cười, anh bảo cô, “Anh muốn ăn dưa hấu.”



Anh chỉ muốn ở riêng với cô, cậu nhóc Kỷ Đông Lịch này không hiểu gì cả.



Kỷ Hạ mỉm cười, cô nói với cậu nhóc, “Hôm nay em làm xong bài tập hè chưa, mau về làm bài đi.”



Kỷ Đông Lịch bĩu môi, “Em về đây.” Trước khi đi cậu nhóc còn nhìn phía Phó Ninh Tất, “Anh nhớ chơi với em đấy nhé.”



Cậu nhóc vừa đi, Kỷ Hạ dẫn Phó Ninh Tất vào nhà bếp, “Anh với bà nội gì thế, không nói cho em được à?”



“Đương nhiên là không được rồi, bí mật mà.” Phó Ninh Tất cắn một miếng, ánh mắt sáng lên, “Dưa hấu nhà em ngọt thế.”



Kỷ Hạ cong môi, “Vậy anh ăn nhiều vào.” Phó Ninh Tất không nói gì cô sẽ hỏi bà nội, nhưng sợ là bà cũng không nói cho cô nghe.



***



Phó Ninh Tất đi tìm Kỷ Đông Lịch, vì anh bị Kỷ Hạ bơ đẹp.



Tới giờ ăn trưa, Phó Ninh Tất bảo cô, “Ăn xong thì em dẫn anh đi thuê nhà nghỉ nhé.”



“Nóng lắm, em không đi đâu.” Kỷ Hạ hậm hực bảo.



Bà nội cười bảo, “Cháu đi đi, đừng quấy rầy bà ngủ trưa.”




Kỷ Hạ: “……”



Phó Ninh Tất chớp mắt với bà nội rồi nhìn cô, “Cứ thế nhé.”



Ăn cơm xong, anh nắm tay cô đi ra ngoài, mùa hè trời nóng chói chang, chẳng ai muốn ra đường, cho nên hai người đi ô tô cũng không gặp người nào cả.



“Đông Lịch kể rẽ phải sẽ có một cái hồ rất lớn đúng không, hơn nữa xung quanh còn có cây táo nữa, đều là mọc dại, bọn mình tới đó xem đi.” Phó Ninh Tất vừa khởi động xe vừa bảo.



Đường đi khúc khuỷu, hai bên người rợp bóng cây cối, cảnh đẹp động lòng người.---Đọc FULL tại Truyện Full---



Phó Ninh Tất tò mò nhìn xung quanh, “Mai sau khi già rồi bọn mình về đây đi, không khí trong lành, cảnh còn đẹp nữa.”



Kỷ Hạ bật cười: “Sao anh lại nghĩ tới chuyện mai sau rồi?”



“Đương nhiên.” Phó Ninh Tất đánh tay lái, thấy chiếc hồ to như lời Kỷ Đông Lịch, anh dừng xe ở ven đường rồi mở cửa ra.



“Mùa hè trời nóng nhưng chỗ này mát quá, còn tốt hơn ở thành phố nhiều.” Phó Ninh Tất chớp mắt, kinh ngạc bảo, “Uây, có táo thật này.”



Kỷ Hạ xuống xe, thấy anh đang hái táo, hồi nhỏ cô cũng từng hái rồi, nên không vui vẻ hứng thú như Phó Ninh Tất.



Anh hái mấy quả rồi thôi, kéo tay cô tới bên hồ, “Bọn mình rửa táo đi.”



Kỷ Hạ thở dài: “Anh chơi một mình đi.”



Mặt hồ rất lớn, còn có cá, làn nước trong xanh in hình bầu trời, cực kì đẹp.



Phó Ninh Tất cảm thán một câu, anh rửa sạch táo, mà Kỷ Hạ ngồi ở ở chỗ mát mẻ.



Cô chống chằm nhìn anh, xung quanh yên tĩnh không có tiếng động nào, gió khẽ thổi qua nhưng làm thời gian chầm chậm trôi.



Phó Ninh Tất chạy tới bên cô, giơ mấy quả táo trong tay, “Anh rửa sạch rồi, em ăn đi.”



Kỷ Hạ cười, “Cứ rửa sạch là sẽ ngọt ư?”



“Đương nhiên, bên trong còn có tình yêu của anh nữa đó.” Phó Ninh Tất cong môi nói.---Đọc FULL tại Truyện Full---



Kỷ Hạ vừa cầm một quả rồi lại đặt xuống, “Anh nói câu này làm em hết muốn nói luôn.”



“Đừng mà.” Phó Ninh Tất cắn một miếng, “Ngọt lắm luôn, em ăn đi.” Anh cầm một quả giơ lên miệng cô.



Kỷ Hạ há miệng cắn một bên, “Ừ, rất ngọt.”



Phó Ninh Tất ăn hết chỗ táo còn lại, Kỷ Hạ thấy anh vui vẻ, nói: “Hay anh trẩy thêm một ít mang về nhà rồi ăn.”



“Được nha.” Phó Ninh Tất vội vàng gật đầu, “Táo ngon vậy mà không ai hái rồi mang đi bán ư?”



“Trong thôn nhiều nhà trồng hoa quả lắm, vậy nên không ăn táo ở đây.” Kỷ Hạ trả lời.



Phó Ninh Tất cảm thán, “Đáng tiếc thật.”



“Phó Ninh Tất, hôm nay anh lạ lắm.” Kỷ Hạ nhìn anh, “Có phải bà nội kể cho anh nghe chuyện gì rồi không?”



Kỷ Hạ vừa dứt lời thì anh ôm chầm lấy cô, Kỷ Hạ sững sờ không dám động đậy.



“Bà nội kể cho anh nghe rất nhiều chuyện của em.” Phó Ninh Tất run rẩy, “Hồi cấp 3 anh thấy em rất lạnh nhạt, hóa ra mọi chuyện đều có lý do cả.”



Ánh mắt chói chang, hai người đều toát mồ hôi nhưng không ai đẩy đối phương ra.



Một lát sau, Phó Ninh Tất lại nói, “Kỷ Hạ, anh thực sự rất thích em, em tin anh được không, chúng ta sẽ bên nhau tới bạc đầu.”



Đầu óc Kỷ Hạ như muốn nổ tung. Người ta bảo lời hứa bây giờ chẳng đáng tin gì cả. Nhưng nếu là Phó Ninh Tất, chắc chắn cô sẽ tin tưởng, tất cả chỉ vì anh mà thôi.



“Vâng.”



Phó Ninh Tất vui vẻ: “Sau này mọi thứ của anh đều là của em, còn có cả con người, cơ thể của anh nữa.”



Kỷ Hạ trêu anh, “Em chỉ muốn thứ khác thôi, không cần anh được không?”



“Không được, không phải anh là người quan trọng nhất ư?” Phó Ninh Tất hậm hực đáp.



“Như nhau cả.”



“Không được, em nhất định phải coi anh là người quan trọng nhất cơ!”



“Được rồi được rồi, em sẽ cố gắng vậy.”



~ TOÀN VĂN HOÀN ~