Em Cười Gió Nhẹ Thổi

Chương 2




Cả lớp đều không chú ý đến màn đối thoại này, mọi người đều đang chăm chú đọc sách.

Kỷ Hạ vô cảm hất tay Phó Ninh Tất sau đó đi thẳng đến phòng giáo viên.

“Thưa thầy, đây là bài tập hôm nay ạ.”. Kỷ Hạ nhẹ nhàng đặt chồng bài tập lên bàn.

Chủ nhiệm khoảng bốn mươi tuổi, nhưng tóc đã điểm vài sợi bạc. Không ngẩng đầu hỏi: “Em đã thu đủ chưa?”.

“Còn thiếu một người ạ.” Kỷ Hạ thành thật trả lời “Phó Ninh Tất còn chưa nộp ạ.”

Chủ nhiệm hiển nhiên tin lời cô, ông khẽ hừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Em gọi bạn ấy đến đây.”

Kỷ Hạ lạnh lùng đi đến chỗ Phó Ninh Tất, gõ tay lên mặt bàn nhắc nhở: “ Thầy chủ nhiệm gọi cậu đến văn phòng.”

Tiếng học bài quá lớn lấn át giọng của Kỷ Hạ. Phó Ninh Tất ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sáng như sao của cô.

“Thầy giáo gọi cậu đến văn phòng.” Kỷ Hạ nói lại một lần nữa.

Phó Ninh Tất ngơ ngác liếc nhìn Kỷ Hạ, dường như không nghe thấy.

Hết cách, Kỷ Hạ cúi xuống, ghé sát vào tai Phó Ninh Tất, nói với cậu: “Thầy bảo cậu đến văn phòng.”

“Ồ”. Phó Ninh Tất chán nản đáp lại.

Kỷ Hạ nghe thấy cậu đáp cũng không nán lại, quay trở về chỗ ngồi, cô đã lãng phí quá nhiều thời gian với Phó Ninh Tất.---Đọc FULL tại truyenfull.com---

Phó Ninh Tất thất thần đi văn phòng, chủ nhiệm trợn tròn mắt nhìn anh.

“Tại sao em không nộp bài tập?” Thầy hỏi thẳng vào vấn đề.

Phó Ninh Tất ngập ngừng đáp: “Em quên mang theo ạ.”

“Quên cái gì mà quên, em đừng tưởng tôi không biết em ngủ gật trong lớp! Em làm gì có làm bài tập mà nộp.” Thầy chủ nhiệm trừng mắt nhìn cậu.

Mặt Phó Ninh Tất đầy hoang mang: “Thầy thấy hết rồi ạ?”

“Em còn dám hỏi à!” Chủ nhiệm định nhắm mắt cho qua, nhưng không ngờ là cậu còn không nộp bài tập: “Về lớp làm bài đi, trước khi tan học thì nộp cho tôi.”

Phó Ninh Tất cong môi: “Vâng ạ.”

“Khi còn học cấp 2, điểm của em còn chấp nhận được. Sao bây giờ lại tệ như vậy? Em tự nghĩ lại đi.”

“Em đang nghĩ ạ”. Phó Ninh Tất thản nhiên đáp.

Nhìn thấy bộ dạng Phó Ninh Tất như vậy, thầy chủ nhiệm biết cậu sẽ không nghe nên cau mày phất tay: “ Về đi, thầy sẽ nói chuyện với bố mẹ em sau.”

Nếu là học sinh khác, nghe thấy muốn gặp phụ huynh sẽ hoảng sợ, nhưng Phó Ninh Tất hoàn toàn không cảm thấy gì, xoay người rời đi.

Hồ Minh Thịnh thấy Phó Ninh Tất trở về, cũng chạy nhanh tiến đến cậu bên cạnh hỏi: “Thế nào? Chủ nhiệm nói gì với cậu vậy? Có mắng cậu không?”

Phó Ninh Tất lắc đầu, sau đó nằm xuống bàn tiếp tục ngủ.

Giờ ra chơi, Phó Ninh Tất bị Hồ Minh Thịnh lôi xuống căn – tin, hai người mua một ít đồ ăn vặt sau đó quay về lớp.---Đọc FULL tại truyenfull.com---

Trên đường, một nữ sinh chắn trước mặt hai người, cô ấy cầm một bức thư tình và một hộp chocolate đưa cho Phó Ninh Tất, mặt đỏ như trái cà chua.

Phó Ninh Tất nhìn nữ sinh rồi lại nhìn thư tình trong tay và hộp chocolate, đột nhiên cậu kích động mà kêu một tiếng.

Hồ Minh Thịnh ở bên cạnh ngơ ngác nhìn cậu, nữ sinh kia cũng ngây người.

“Tại sao lại đưa thư cho tôi?” Phó Ninh Tất nhìn chằm chằm bạn nữ kia, như thể rất mong đợi câu trả lời của cô ấy.

Hai má cô bạn ửng hồng, lắp bắp nói: “Bởi vì, bởi vì tôi thích…”

“Có phải bởi vì tôi đẹp trai không?” Phó Ninh Tất ngắt lời hỏi.

Cô gái ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó lại gật đầu theo bản năng: “Ừ…”

Phó Ninh Tất cười cười, cậu không thấy buồn rầu nữa. Cậu đi vòng qua cô gái kia vào lớp, bước chân cũng nhanh hơn.

Hồ Minh Thịnh nhìn vẻ mặt thất vọng của bạn nữ, cũng chỉ có thể thông cảm cho cô nàng, sau đó đuổi theo Phó Ninh Tất.

“Vừa rồi cậu làm gì vậy?” Hồ Minh Thịnh nghi hoặc hỏi.

Phó Ninh Tất dừng lại, nhếch miệng cười nói: “Không phải vấn đề ở chỗ tôi.”

“Cái gì không phải vấn đề của cậu?” Hồ Minh Thịnh cảm thấy hơi khó hiểu.

Phó Ninh Tất hắng giọng, tiếp tục nói: “Buổi sáng lớp trưởng từ chối đề nghị của tôi, lúc đó tôi còn tưởng rằng mình có vấn đề gì đó. Bây giờ thì hiểu rồi, đại khái là lớp trưởng không có mắt nhìn người, một người đẹp trai như tôi nhờ vả mà lại từ chối…”

Phó Ninh Tất thao thao bất tuyệt, Hồ Minh Thịnh chỉ cảm thấy đầu đầy vạch đen, cậu ta còn tự hỏi sao tiết học vừa nãy trông Phó Ninh Tất uể oải ủ rũ, thì ra đây chính là nguyên nhân.

Người này, tự luyến đến mức nào chứ.

Phó Ninh Tất còn chưa nói xong, Hồ Minh Thịnh đã phớt lờ cậu, bước về lớp.

“Này! Chờ đã, tôi còn chưa nói xong mà!” Phó Ninh Tất vẫy tay gọi Hồ Minh Thịnh.

Khi trở về lớp, đi qua cửa rồi đi qua chỗ Kỷ Hạ. Mặc dù cậu đi chậm như sên, Kỷ Hạ vẫn chăm chú làm bài tập, không để ý đến cậu.

Cứ như vậy, Phó Ninh Tất nhìn chằm chằm sau gáy Kỷ Hạ, có chút hờn dỗi.

Sau giờ học, Hồ Minh Thịnh vỗ vai an ủi: “Kỷ Hạ lạ học sinh đứng hạng 1. Suy nghĩ của học bá khác với các cô gái bình thường.”

“Khác gì cơ?” Phó Ninh Tất hỏi.

“Trong mắt cậu ấy chỉ có học, cho dù có đại minh tinh tới, cậu ấy cũng không thèm nhìn lấy một cái.” Hồ Minh Thịnh nói: “Cậu cũng đừng nhìn chằm chằm con gái nhà người ta nữa.”

Phó Ninh Tất mất tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác, “Tôi không nhìn chằm chằm cậu ấy, tôi nhìn lên bảng.”

Hồ Minh Thịnh nhìn chỗ ngồi của Kỷ Hạ ở hàng thứ hai của tổ một “ Ồ.. thì ra bảng ở chỗ cửa sổ.”

Phó Ninh Tất lập tức cúi đầu tìm sách toán, tuỳ tiện đọc một bài. “ Khụ khụ… phải làm câu nào? Chủ nhiệm bảo tôi phải nộp bài trước khi tan học.”

Hồ Minh Thịnh chỉ chỉ, sau đó hỏi: “Cậu làm được không?”

Phó Ninh Tất mỉm cười: “Không phải còn có cậu sao?”

“Có thể không đúng đâu, có sai cũng có trách tôi.” Hồ Minh Thịnh nói trước với cậu.

“Chỉ cần có đáp án là được, làm đối phó thôi.” Cậu thậm chí còn không nghĩ đến việc làm đúng, chủ nhiệm sẽ không kiểm tra từng bài đâu.

Có Hồ Minh Thịnh hỗ trợ, Phó Ninh Tất múa bút thành văn, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều. Chờ đến tiết tiếng Anh thứ hai, Phó Ninh Tất đã làm xong.

Trong tiết tiếng Anh, Phó Ninh Tất được giáo viên gọi lên đọc đoạn văn, hồi cấp 1 cậu học ở trường tiểu học song ngữ, nên Tiếng Anh rất tốt, khẩu ngữ rất chuẩn.

Những từ tiếng anh đọc rất trôi chảy, cùng với giọng nói nhẹ nhàng trầm bổng, các bạn gái trong lớp không kìm được mà nghiên đầu nhìn cậu.

Dương Đồng Đồng quay ra sau, thì thầm với Kỷ Hạ: “Phó Ninh Tất đẹp trai thật, giọng nói cũng rất dễ nghe.”

“Đáng tiếc là đến bài tập cũng không làm.” Kỷ Hạ lạnh nhạt mà đập tan ảo tưởng của  cô nàng.

Dương Đồng Đồng nghẹn giọng nói: “Nếu cậu ấy dạy kèm tiếng Anh cho tớ, tớ cũng không kém như vậy.”

Kỷ Hạ nhìn cô bạn: “Tiếng Anh cậu kém là do cậu không nghiêm túc học, không liên quan đến giáo viên.”

Trái tim Dương Đồng Đồng như bị đâm một dao, cô nàng kiên quyết: “Cậu không thể để tớ tưởng tượng một chút à?”

“Làm bài tập đi, đừng có mơ mộng nữa, không thì môn Tiếng Anh của cậu xong đời rồi.” Kỷ Hạ nói xong, tiếp tục nhìn sách giáo khoa.

Dương Đồng Đồng lập tức tỉnh mộng, cô nàng trầm giọng nói: “Tớ bảo đảm dựa theo phương pháp mà cậu dạy, tuyệt đối sẽ nghiêm túc!”

Đọc xong đoạn văn, Phó Ninh Tất ngồi xuống, cậu nhìn phản ứng của các bạn nữ trong lớp, thỏa mãn gật đầu.

Như vậy mới là phản ứng mà cậu muốn.

Buổi tối đi học về, khi vừa bước vào nhà, Phó Ninh Tất nhận ngay một cái chổi lông gà.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Phó Ninh Tất tránh sang một bên, hoảng sợ nhìn Diệp Vân Chi.

Cậu càng tránh Diệp Vân Chi càng tức giận, một tay ôm eo, tay kia cầm chổi lông gà nói với Phó Ninh Tất: “Chiều nay mẹ nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm, con càng ngày tự tung tự tác, bài tập cũng không làm!”

Phó Ninh Tất nhìn Diệp Vân Chi tức giận, lặng lẽ lùi lại một bước, khoé miệng giật giật nghe thấy mẹ cậu nói. Cậu không ngờ hiệu suất làm việc của thầy giáo lại cao như vậy, buổi chiều đã gọi mẹ cậu đến trường.

“Con quên ở nhà thật mà, không phải con đã nộp lại rồi sao?” Phó Ninh Tất giải thích.

Diệp Vân Chi nghe cậu biện hộ, quát lớn: “Bây giờ thì quên bài tập, lần sau thì quên thi, về sau lớp cũng không lên nổi!”

“Sẽ không đâu, sẽ không đâu mà. Con là loại người này sao?” Phó Ninh Tất vội vàng hứa hẹn.

Diệp Vân chi liếc cậu một cái, cầm chổi lông gà phủi phủi ghế sô pha, “Hôm nay ở văn phòng bị thầy con nhìn như vậy, mẹ chỉ hận không thể đào một cái lỗ chui xuống, thật xấu hổ!”

“Đó là bởi vì mẹ đẹp đó.” Phó Ninh Tất nói lời ngon ngọt nịnh mẹ mình.

Thường thì Diệp Vân Chi sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng hôm nay chỉ cảm thấy tức giận: “Đừng có bày ra cái vẻ mặt này với mẹ.”

Phó Ninh Tất giơ tay lên thề: “Con hứa sẽ không có lần sau nữa.” Cậu vừa nói vừa đi về phía cầu thang: “Bây giờ con sẽ nghiêm túc đi làm bài tập.”

Nói xong cậu chạy thẳng lên tầng 2, Diệp Vân Chi không đuổi kịp, cau mày nhìn cậu biến mất ngay trước mắt.

Diệp Vân Chi bực bội ném chổi lông gà lên sô pha, sau đó bắt đầu nghĩ cách trị cậu.

Buổi tối, Phó Minh Viễn đi làm về, Diệp Vân Chi kể hết chuyện hôm nay cho ông nghe.

“Thằng ranh này!”  Phó Minh Viễn tức giận sắp xông lên phòng Phó Ninh Tất.

Diệp Vân Chi giữ ông lại, sau đó an ủi: “Buổi tối nó đi học, không đánh được.”

Phó Minh Viễn nhấp một ngụm trà, nén lửa giận trong lòng: “Nếu còn không có cách, nó còn có thể tốt nghiệp được không?”

“Vừa nãy em đã nghĩ kỹ rồi, có một cách.” Diệp Vân Chi ngồi xuống bên cạnh Phó Minh Viễn nói với ông.

“Cách gì?”

“Anh nghĩ xem, gần đèn thì sáng, nếu cho Tiểu Tất ở gần một học sinh nghiêm túc, lâu dần chắc sẽ thay đổi.” Diệp Vân Chi nhẹ giọng nói.

Phó Minh Viễn cau mày lắng nghe: “Cũng có lý, nhưng nếu nó ảnh hưởng đến học sinh đó thì sao? Như vậy không phải có lỗi với người ta à?”

“Vậy chúng ta tìm một người có khả năng tự chủ tốt một chút, chuyện này có thể hỏi thầy chủ nhiệm.” Diệp Vân Chi nói.