Kỷ Hạ quay đầu lại, cô buồn bực nhìn Phó Ninh Tất, thấy cậu tức giận, cô hỏi: “Tôi đi lấy sách thôi, mà còn chưa tới giờ hẹn nhau đâu.”
Cô nhớ rõ hai người hẹn lúc 5 rưỡi, bây giờ mới là 5 giờ chiều.
Phó Ninh Tất lạnh lùng nhìn Kỷ Hạ, cậu bê sách đến cửa ký túc xá, rồi nói: “Hôm nay tôi bận việc nên không ăn với cậu được, tôi đi đây.”
Kỷ Hạ căng thẳng, cô mím môi nhìn bóng lưng Phó Ninh Tất. Kỷ Hạ cúi đầu nhìn chồng sách, gắng sức bê về phòng mình.
Phó Ninh Tất đi chậm như rùa, cậu còn mong cô sẽ gọi mình lại, cậu chờ mãi nhưng lại chẳng nghe thấy gì.
Cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, quay đầu lại thì không thấy Kỷ Hạ đâu.
Phó Ninh Tất cực kì tức giận, cậu lôi điện thoại ra, nhưng lại chẳng thấy tin nhắn nào của cô.
Kỷ Hạ không biết suy nghĩ của cậu, cô thở hồng hộc bê sách lên tầng 4, bê tới phòng thì tay đỏ hết lên như muốn rụng ra, cô chẳng còn tâm trí nào nhắn tin cho Phó Ninh Tất.
Lưu Khả gọi điện cho cô, Kỷ Hạ bật loa ngoài, cô không có sức cầm điện thoại nữa.
“Cảm ơn cậu nha, tí nữa tớ mới về, tớ mua cơm tối cho cậu nhé.” Lưu Khả hào phóng nói.
Kỷ Hạ nghĩ Phó Ninh Tất bận việc, cô cũng không muốn đi tới căn tin, có người mua cơm về cho là tốt rồi, “Được, tớ cảm ơn nhé.”
“Cảm ơn gì chứ, chúng tớ mới phải cảm ơn cậu mới đúng, Tinh Nguyệt chắc chưa về đâu, tớ sẽ về ngay thôi.” Lưu Khả nói.
Kỷ Hạ cúp máy, lại nhớ tới vẻ mặt của Phó Ninh Tất, càng nghĩ càng thấy rối bời, vì vậy cô quyết định gạt chuyện này sang một bên, không nghĩ nữa.
***
Phó Ninh Tất về ký túc xá, Dương Thái kinh ngạc nhìn cậu, “Không phải cậu có hẹn à? Sao về sớm thế?”
“Sao thế? Bị người ta cho leo cây à?” La Tử Hàng từ ban công đi vào, hỏi.
Phó Ninh Tất tức giận nhìn cậu ta, “Cậu mới bị leo cây ấy.” Cậu nhìn phòng mình, hỏi: “Vu Văn Dật đâu rồi?”
“Đi hẹn hò rồi, hồi học quân sự có quen bạn nữ nào đó.” Dương Thái hâm mộ nói.
Nhắc tới chuyện huấn luyện quân sự, sắc mặt Phó Ninh Tất càng ngày càng kém, thời gian đó cậu quá chểnh mảng mới để người khác có cơ hội lại gần Kỷ Hạ.
“Không phải hôm nay cậu ăn cơm với bạn nữ kia à? Về sớm thế?” La Tử Hàng hỏi.
Phó Ninh Tất không đáp, cậu bước đến bàn mình nhìn điện thoại, vậy mà không có tin nhắn nào của Kỷ Hạ.
“Trông cậu thế này, chắc là thích con gái nhà người ta rồi. Nếu không thì thôi, bỏ đi, trường mình có nhiều người thích cậu lắm đấy.” Dương Thái biết Phó Ninh Tất rất nổi tiếng, không ít lần được người khác tỏ tình nhưng cậu đều từ chối.
La Tử Hàng vỗ vai Dương Thái, “Cậu nói linh tinh gì thế, thích một người lại dễ dàng buông tay thế à?”
“Có thể cô bạn kia không thích cậu ấy, cứ mè nheo bám lấy người ta thì có ích gì chứ?” Dương Thái cảm thấy Phó Ninh Tất thích kiểu con gái nào thì đều có cả.
Phó Ninh Tất hậm hực cắn chặt răng, “Sao cậu biết cậu ấy không thích tôi?”
“Thế sao mặt mũi cậu như là thất tình thế kia?” Dương Thái cảm thán.
Cậu nghĩ ngợi một lúc, kể: “Hôm nay lúc tôi chờ Kỷ Hạ, lại thấy cậu ấy đi với bạn nam khác, mà hình như cũng thân nhau lắm, cho nên…”
“Cho nên cậu ghen tị, sao đó chạy về phòng chứ gì?” La Tử Hàng tiếp lời cậu.
Phó Ninh Tất gật đầu, “Ừ, sao cậu ấy lại đi với người khác chứ.” Càng nghĩ lại càng tức.
Dương Thái muốn nói gì lại thôi, cậu ta hỏi: “Vậy bây giờ quan hệ của hai người là gì? Bạn bè à?”
“Cậu tỏ tình chưa?” La Tử Hàng hỏi.
Phó Ninh Tất giật mình, gật đầu bảo: “Vẫn chưa.”
Hai cậu bạn cả kinh, cười ha hả làm tai Phó Ninh Tất đỏ bừng, “Các cậu cười cái gì chứ?”
La Tử Hàng ôm bụng, nói: “Cậu còn chưa tỏ tình thì sao cậu ấy có biết tình cảm của cậu không?”
“Chắc là không biết.” Phó Ninh Tất trả lời.
“Ha ha ha…” Dương Thái cười bảo: “Vậy cậu tỏ tình đi, hai cậu yêu nhau rồi thì Kỷ Hạ không thân thiết với người con trai khác nữa đâu.”
Phó Ninh Tất gạt điệu cười ngả ngớn của hai người kia sang một bên, ngẫm nghĩ rồi bảo: “Cũng đúng ha.” Sao cậu không nghĩ tới cách này nhỉ?
La Tử Hàng đột nhiên cảm thấy đau lòng cho những bạn nào thích Phó Ninh Tất, với cái EQ này không biết có làm nên cơm cháo gì không đây…
***
Phó Ninh Tất quyết tâm tỏ tình với Kỷ Hạ nhưng lại không làm ngay, cậu còn tức giận, không thể hạ mình đi gặp cô được. Huống chi bây giờ Kỷ Hạ lại không gọi cho cậu, ngay cả tin nhắn cũng không có.
2 giờ sáng cậu mới đi ngủ, cứ cách mấy phút lại nhìn điện thoại một lần, nhưng lại chẳng có thông báo nào.
Cậu ôm điện thoại ngủ đến sáng ngày hôm sau.
Ba ngày sau, cuối cùng Kỷ Hạ cũng nhắn tin cho cậu, hỏi tối nay có muốn ăn cơm với cô không.
Phó Ninh Tất kiêu căng rep lại, “Tôi phải suy nghĩ đã.”
Kết quả tối hôm đó Kỷ Hạ và 2 cô bạn cùng phòng đi dạo phố, không nhắn tin cho cậu.
Phó Ninh Tất lại tức giận hơn.
Tối nay Vu Văn Dật không có hẹn, cả ký túc xá định ăn liên hoan, 4 người chia việc cho nhau, Phó Ninh Tất và Dương Thái đi mua bia, Vu Văn Dật thì mua ít thịt nướng ngoài trường, La Tử Hàng thì mua đồ nhắm.
Bốn người ngồi quanh cái bàn, bày đồ lên rồi bắt đầu ăn.
Phó Ninh Tất đang buồn, ôm khư khư chai bia.
“Sao cậu vẫn chưa tỏ tình?” Dương Thái nhìn cậu, sốt ruột hỏi.
Mấy hôm trước La Tử Hàng kể chuyện này cho Vu Văn Dật nghe, cậu ta là người duy nhất có người yêu trong phòng ký túc xá này, kinh nghiệm đầy mình, nói: “Con gái không thích người ta quấy rầy mình đâu, thích thì tỏ tình đi, con trai phải quyết đoán lên.”
“Tôi quen biết cậu ấy 3 năm, cậu nói xem Kỷ Hạ có phải không thích tôi không?” Phó Ninh Tất không chắc chắn lắm, “Các cậu không biết đầu, hồi xưa tôi học dốt lắm, cậu ấy không thích ngồi cùng bàn với tôi, ngày nào cũng mắng tôi.”
“Người ta mắng cậu nhiều quá, cuối cùng cậu phải lòng cậu ấy hả?” La Tử Hàng ăn một miếng thịt dê, chăm chú nghe.
Phó Ninh Tất gãi đầu, “Tôi cũng không biết nữa, lúc cậu ấy học bài trông rất có mị lực.”
“Bây giờ lên đại học rồi, cậu tỏ tình đi, có lẽ sẽ thành công đó, nếu không thành thì phải tiếp tục kiên trì.” Dương Thái vỗ vai cậu, “Tục ngữ có câu, ‘Liệt nữ sợ triền lang’ (*), lâu ngày rồi sẽ sinh tình thôi.”
(*) Liệt nữ sợ triền lang: ý chỉ dù cô gái có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sợ những người con trai bám dai như đỉa.
Phó Ninh Tất uống cạn cốc bia, nghe thế, cậu không còn lo lắng như trước nữa.
“Cậu nhìn lại mặt mình đi, đẹp trai thế này cơ mà, sợ gì chứ.” La Tử Hàng không khỏi ghen tị, có gương mặt này thì chuyện gì cũng thành công.
Ánh mắt Phó Ninh Tất sáng ngời, sao cậu lại quên hồi xưa mình là giáo thảo của trường chứ, mỗi ngày đều được không biết bao nhiêu nữ sinh nhìn trộm, cầm thư tình mỏi cả tay.
Nghĩ đến đây, Phó Ninh Tất lại uống thêm một ngụm bia, nhiệt huyết sôi trào.
3 cậu bạn thấy Phó Ninh Tất đứng phắt dậy, nghi hoặc hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
“Tỏ tình.” Cậu cầm điện thoại đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng ‘cạch’ một tiếng, trong phòng im phăng phắc. Một lúc lâu sau Dương Thái mới nói: “Các cậu nghĩ cậu ấy sẽ thành công không?”
“Ờm… không chắc lắm…”
“Bọn mình phần cho cậu ấy một ít bia đi, có khi lúc cậu ấy về lại muốn uống rượu giải sầu đấy.”
“OK.”
***
Gió đêm thổi qua, suy nghĩ ngổn ngang trong đầu Phó Ninh Tất ngày càng rõ ràng, cậu gọi điện thoại cho Kỷ Hạ.
“Cậu đang ở đâu thế?”
Phó Ninh Tất nghe thấy tiếng gió ở đầu dây bên kia, Kỷ Hạ đáp: “Ở cổng trường, sao thế? Có chuyện gì à?”
“Tôi đang ở dưới ký túc xá nữ, có chuyện muốn nói với cậu.” Phó Ninh Tất kiên định nói.
Kỷ Hạ sửng sốt, đáp: “Được, chờ tôi một lát nhé.”
Cạnh ký túc xá nữ có bồn hoa, Phó Ninh Tất tìm một chỗ sạch sẽ ngồi đợi cô. Bởi vì uống bia nên cảm thấy cả người ngập tràn năng lượng, chuyện này nhất định sẽ thành công.
Màn đêm buông xuống, tuy có đèn đường chiếu sáng, nhưng Phó Ninh Tất ngồi ở chỗ hơi tối. Kỷ Hạ bảo bạn cùng phòng về trước rồi đi tới chỗ Phó Ninh Tất.
“Sao cậu lại ngồi ở đây? Chẳng nói trước gì cả.” Kỷ Hạ đứng trước mặt cậu, bất lực nói.
Phó Ninh Tất đứng phắt dậy làm Kỷ Hạ sợ muốn chết, cô lùi 2 bước, gió đêm thổi qua làm Kỷ Hạ ngửi thấy mùi bia trên người Phó Ninh Tất, cô cau mày hỏi: “Cậu uống bia à?”
“Uống một chút thôi.” Phó Ninh Tất bị cô hỏi thế, chột dạ trả lời.
Kỷ Hạ không quan tâm vấn đề này nữa, ngẩng đầu hỏi: “Cậu tới đây có chuyện gì không?”
Dưới ánh đèn mờ ảo, Phó Ninh Tất không nhìn rõ mặt cô, nhưng đôi mắt cô lại trong veo như nước, cậu vô thức nhìn qua, cả người đắm chìm vào đôi mắt ấy.
Cậu ngẩn người nhìn cô, thì thảo hỏi: “Cậu nhớ hồi cấp 3 tôi nói chỉ cần cậu đồng ý dạy kèm cho tôi, thì tôi sẽ trả cậu 10 vạn tệ không?”
Kỷ Hạ bật cười, “Đương nhiên là nhớ rồi, thế nào, cậu muốn trả hả?”
“Cậu thấy tôi thế nào?” Phó Ninh Tất khẩn trương, tự đề cử mình, “Gương mặt này của tôi, cả con người của tôi nữa còn đáng giá hơn 10 vạn, với cả mai sau tôi sẽ thừa kế sản nghiệp của gia đình, chỉ cầu cậu có được tôi thì sẽ có hết những thứ ấy.”
Nụ cười của Kỷ Hạ nhạt dần, cô nhíu mày hỏi: “Cậu nhớ hồi chúng ta mới ngồi với nhau, cậu nói gì không?”
Phó Ninh Tất ngẩn người, “Nói gì cơ?” Cậu nói nhiều câu lắm làm sao nhớ nổi câu nào?
“Cậu đừng thích tôi.” Kỷ Hạ nhắc nhở Phó Ninh Tất, “Cậu còn nhớ câu đấy không?”
Phó Ninh Tất sững sờ, vội vàng giải thích: “Khi đấy là tôi thiếu suy nghĩ, cậu đừng để trong lòng.”
Câu này như tát vào mặt cậu, sao lúc đấy cậu lại nó thế chứ…
Kỷ Hạ không để ý cậu nữa, cô xoay người về ký túc xá.
“Kỷ Hạ.” Phó Ninh Tất gọi cô lại.---Đọc FULL tại truyenfull.com---
Cô quay đầu nhìn cậu, mỉm cười bảo: “Tôi phải nhắc lại lời cậu nói, cậu cũng không phải là gu của tôi đâu.”
Cô nói xong, cong môi rời đi.