Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Chương 31: Chẳng lẽ mang thai?




Đèn xanh đã nổi, xe phía sau liên tiếp nhấn còi ra hiệu nhưng Tả Trí lại hồn nhiên không biết, cặp mắt nhìn chằm chằm hai người đang hôn nhau ở cửa sổ phía trước. Không ai dám so tài với xe cảnh sát, chỉ trừng tròng mắt đi vòng qua.

Cấp dưới đi cùng xe cảm thấy kỳ quái, vỗ vai anh. "Đèn xanh rồi Tả đội, đi đi? Oh? Đó không phải là Giang đội sao?" Cấp dưới nhìn lại theo tầm mắt của anh, một người đã nhận ra người đàn ông kia là đội trưởng Giang của họ.

"Há, thật không nhìn ra, Giang đội bình thường có tiếng cũng có miếng, thì ra ở trước mặt con gái lại gấp gáp thế, thân thiết cũng không tìm chỗ bí ẩn, nơi công chúng làm sao hoạt động thuận lợi được! Dưỡng thương thật là dễ chịu. Hay là mình đi xuống chào hỏi với Giang đội?"

"Cậu rãnh quá nhỉ? Ngày mai cậu bắt đầu đi làm chuyên cần cả tháng đi." Tả Trí trầm mặt dạy dỗ một câu, một chân đạp ga tăng tốc rời đi. Nhìn nữa anh sợ mình sẽ làm ra cái chuyện gì xung động.

Cấp dưới bị giáo huấn không giải thích được, đoán không ra anh bị gì nên bĩu môi không lên tiếng. Trở lại trong cục đúng lúc đang thẩm vấn thủ lĩnh của một nhóm người trộm xe vừa sa lưới, người này mạnh miệng cái gì cũng không chịu nói. Một đám cấp dưới gặp khó khăn, nghiên cứu hỏi han đối sách. Tả Trí xem ghi chép một chốc, xoay người vào phòng thẩm vấn.

Chờ ba giờ sau Tả Trí từ phòng thẩm vấn đi ra thì người này cái gì cũng khai. Nhân viên điều tra đi theo sau để ghi chép không khỏi lau mồ hôi, âm thầm oán có phải gần đâycuộc sống vợ chồng của Tả đội không đủ hài hòa, người hiềm nghi bị anh giáo huấn đến khóc. Dầu gì cũng là người đàn ông đường đường bảy thước, mà lại quỳ trên mặt đất vừa sám hối vừa tát miệng rộng của mình.

Tả Trí mới vừa trở lại phòng làm việc, một vị nữ cảnh sát trẻ tuổi liền tới gõ cửa. "Tả đội, mấy phần tài liệu này cần Giang đội ký tên, làm thế nào?"

Tả Trí đang uống nước, nghe vậy liền đặt mạnh cái ly lên bàn. "Cần anh ta ký tên thì tìm tôi làm gì! Tôi có thể thay thế anh ta à?"

Nữ cảnh sát bị lửa giận đột nhiên đến của anh làm sợ hết hồn, đứng tại chỗ ôm tài liệu, hai mắt đẫm lệ. Tả Trí ở trong bót cảnh sát luôn luôn có tính tình dễ chịu nhân duyên tốt, rất ít vô duyên vô cớ nổi giận với cấp dưới.

Nhận thấy mình quá mức, Tả Trí nhíu mi tâm thở dài, giọng nói hòa hoãn xuống. "Xin lỗi, tôi sẽ nghĩ cách, em trở về trước đi."

Nữ cảnh sát nào dám nhiều ở lại thêm, để đồ xuống lau mắt chạy ra ngoài.

Tả Trí đặt mông ngồi vào trên ghế, tầm mắt trong lúc vô tình rơi vào tấm hình chụp chung với Giang Thiệu khi hai người mới vào đội đang để trên bàn, trong lòng phiền muộn thở không ra hơi.

Trong hình anh khoác cổ Giang Thiệu, nụ cười sáng sủa lại có mấy phần tự đắc. Lúc vừa mặc vào bộ cảnh phục này bọn họ đều thề nhất định làm ra chút thành tích, vì vậy chưa đầy mấy năm hai người đã tạo ra kỷ lục đội trưởng và phó đội trưởng trẻ tuổi nhất đội, có họ dẫn đội vĩnh viễn có tỷ số phá án cao nhất. Lấy được tất cả vinh dự ngợi khen cũng kém cảm giác thành tựu mà hai người phối hợp ăn ý từ tư tưởng đến hành động thượng để phá án thuận lợi.

Mà bây giờ, từ khi động thủ đến nói chuyện kẹp thương đeo gậy chê cười nhau rồi đến hoàn toàn không có trao đổi. Anh không nhớ rõ từ lúc nào giữa mình và Giang Thiệu đã biến thành thế này. Nhưng anh biết tất cả nguyên nhân gây ra chính là một người phụ nữ.

Diệp Tiểu An.

Trong mắt Tả Trí nổi lên các loại chân tình không thể thành lời.

"Tả đội, có việc rồi !" Cấp dưới gọi điện thoại thông báo anh xuất cảnh, Tả Trí đáp một tiếng, lúc đứng dậy động tác dừng một lát, sau đó thuận tay ném khung hình vào trong ngăn kéo khóa lại.

Mặc dù Diệp Tiểu An đồng ý Giang Thiệu chăm sóc anh đến khi khỏi hẳn, cũng đã bắt đầu len lén tìm nhà để thuê.

Giang Thiệu từ lúc bị thương liền ngừng luyện công cường độ cao mỗi buổi sáng, một thời gian trôi qua cả người liền khó chịu, luôn muốn hoạt động một lát. Hôm nay mới vừa làm xong mấy động tác vận động đơn giản, liền nghe thấy chuông cửa vang lên.

Kêu mấy tiếng Diệp Tiểu An nhưng không ai trả lời, cũng không biết nha đầu này đi đâu rồi?

Giang Thiệu tiện tay kéo cái khăn lông lau mồ hôi đi mở cửa, không ngờ người ngoài cửa là Tả Trí.

Giang Thiệu nghiêng người cho anh đi vào, lỗ mũi bén nhạy ngửi thấy được một mùi làm người ta nôn mửa. "Mùi máu tươi trên người cậu quá nồng."

"Mới có vụ án, trong ký túc xá nữ của một công ty có chín nữ công nhân mới bị chặt chết, máu chảy thành sông rồi." Vụ án có tính chất ác liệt thế này đã rất lâu không có gặp phải, nói thật ra Tả Trí cũng liên tiếp cau mày khi phát hiện hiện trường vụ án tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.

"Sống an nhàn sung sướng quá lâu nên nghe chuyện này thấy không quen?" Tả Trí ném một cái túi hồ sơ lên bàn, "Đội trưởng ký tên."

"Trong đội bận không?" Giang Thiệu mở tài liệu ra xem từng cái.

"Ngày hôm trước một đôi mẹ con ở nhà tại thành nam bị giết, xế chiều hôm đó phát hiện một 'bịch đồ trôi sông' chứa đôi tay đôi chân bị chặt, ngày hôm qua một nhân viên ngân hàng lợi dụng chức vụ lén lấy sáu trăm vạn, hôm nay, vừa rồi có chín con quỷ chết oan." Tả Trí hút thuốc, châm chọc giật giật khóe miệng. "Mới bốn vụ án, không tính là bận."

Giang Thiệu ký xong liền cất tài liệu. "Cực khổ, tôi sẽ trở về sớm."

Đang nói chuyện Tả Trí lại nhận được nhiệm vụ xuất cảnh, cúp điện thoại rồi anh liền quơ quơ điện thoại di động. "Thôn Bắc Thái Bình có vụ giết người phân thây."

Giang Thiệu vốn định theo anh đến hiện trường lập tức, nhưng bị Tả Trí cự tuyệt. "Miễn đi, thân thể thiếu gia ngài dễ bệnh, chờ dưỡng thương xong rồi hãy nói. Còn nữa, Trương cục đã phân người mới đến đội, là một con rùa biển nhỏ, anh đoán thử coi là ai?"

Thấy Tả Trí cười như vậy, Giang Thiệu liền có dự cảm không tốt. Tả Trí cũng không thừa nước đục thả câu, "Cái đuôi nhỏ của anh."

"Nghê Hiểu?" Giang Thiệu nghĩ đến người này nhất thời liền cảm thấy nhức đầu.



Tả Trí vội vã từ nhà Giang Thiệu ra ngoài, dù không xuất cảnh anh cũng không ở nổi nữa. Trong phòng kia khắp nơi đều có bóng dáng của Diệp Tiểu An: trước cửa có giày của cô, trên khay trà có mắt kiếng của cô, trên bệ cửa sổ là đồ kẹp tóc có hình dâu tây của cô.

Đủ loại dấu hiệu lần nữa chứng minh với anh quan hệ bây giờ của Diệp Tiểu An và Giang Thiệu. . . . Bao gồm ngày đó tận mắt nhìn thấy hai người hôn nhau, Tả Trí không dám ngẫm nghĩ, tự nói với mình lần nữa anh và Diệp Tiểu An sớm xong rồi, cô như thế nào đều không liên quan tới anh.

Diệp Tiểu An nộp bản thảo xong trở lại đi siêu thị mua một bọc lớn đồ ăn ôm trở về, cô đi rất chậm, thỉnh thoảng cúi đầu ngó ngó cái hộp nhỏ hình chữ nhật trong túi phía trên nhất, trong lòng lo lắng không yên.

Khi sắp đến dưới lầu thì một chiếc Cherokee gào thét chạy sát qua người cô, làm bụi cát bốc lên mờ mắt cơ. Diệp Tiểu An oán trách dụi mắt, hậu tri hậu giác ý thức được chiếc Cherokee màu đen kia cực kỳ quen mắt, hình như là. . . . . .

Tả Trí vội vàng đạp thắng xe, quay đầu lại nhìn bóng dáng mảnh mai đó, trong đôi mắt giống như có thứ gì sắp phun trào ra.

Diệp Tiểu An nghe được tiếng thắng xe chói tai, thanh âm cửa xe bị hung hăng mở ra còn có tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô không khỏi đi càng lúc càng chậm cho đến khi dừng lại, nhưng. . . . Cũng không quay đầu lại.

Tiếng bước chân sau lưng cách cô không xa cũng dừng lại theo. Diệp Tiểu An biết người phía sau là ai, càng có thể cảm nhận được tầm mắt lửa nóng như dao găm của anh dính trên người mình.

Hai người cách xa nhau vẻn vẹn mấy bước. Một người không có xoay lại, một người không có tiến lên, cứ giằng co như vậy.

Mấy bước, mấy giây.

Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, một đời một thế.

Tả Trí âm thầm siết quyền kiềm lại kích động nào đó trong nội tâm. Diệp Tiểu An mím môi, yên lặng đứng đó một lúc lâu, lựa chọn nhấc chân tiếp tục đi.

Cô không biết phút chốc cô nhấc chân đi Tả Trí đã bước một bước về phía cô, rồi lại bị cô ép lui về.

Quả đấm của anh bóp răng rắc, trơ mắt nhìn Diệp Tiểu An càng lúc càng xa. Hồi tưởng ngày trước, không biết bao nhiêu lần đều là cô gái này chạy như bay vào trong ngực mình như con chim nhỏ, còn lần này lại khiến anh có cảm giác cô xa không thể chạm.

Cô không còn là Tiểu Diệp Tử của anh, không phải đồ ngốc mà anh thuận miệng nói mấy câu là có thể dụ đến đầu óc choáng váng, không phải cô gái ngây thơ mà trong máy vi tính viết đầy "Tả Tiểu Trí vô địch", không còn là Diệp Tiểu An mà Tả Trí anh có thể bắt lấy.

Cô không hề thuộc về anh nữa.

Nhận thức này khiến Tả Trí khó chịu hơn bất cứ lúc nào, đau giống như là trên người bị cắt mất một miệng thịt.

Diệp Tiểu An về đến nhà liền bỏ thức ăn vào tủ lạnh rồi bắt đầu lấy gạo. Lúc bỏ gạp vào nồi cơm điện thì thanh âm của Giang Thiệu đột nhiên từ sau lưng vang lên. "Buổi tối húp cháo?"

Diệp Tiểu An cong cong môi, múc chút nước ra ngoài rồi bấm nút mở nồi cơm điện. "Kiếp trước của anh nhất định là phụ nữ, quá dài dòng, anh nên làm rõ, tôi không phải nha đầu cho anh sai bảo."

"Anh là đang dạy em làm sao nuôi sống mình, chẳng lẽ em muốn lệ thuộc vào anh cả đời? Thật hoài nghi lúc trước em làm sao sống được." Giang Thiệu nhạo báng, từ phía sau mò ra một trái táo gọt xong đưa cho cô.

Diệp Tiểu An mới cắn một cái, lại nghe anh nói như vậy nhất thời ăn không vô nữa. "Anh nói đúng, tôi muốn độc lập, không dựa vào bất luận kẻ nào."

Giang Thiệu dựa khung cửa nhìn cô chuẩn bị cơm tối. Nhìn cô đặt khoai tây đã gọt vỏ rửa sạch lên tấm thớt gỗ vụng về cắt thành miếng, mặc dù độ dày không đều nhưng cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa cái miệng nhỏ nhắn mím lại cực kỳ đáng yêu.

"Muốn ớt xanh hay là tiêu cay?" Cô vừa làm vừa hỏi anh.

"Tiêu cay."

Diệp Tiểu An hình như rất hài lòng sự lựa chọn của anh. Thật ra thì cô hỏi thừa rồi, Giang Thiệu sớm biết mặc dù cô sợ cay nhưng lại thích ăn cay nên tất nhiên sẽ lựa chọn tiêu cay.

Phòng bếp trong nhà rất lớn, nhưng không có nhiều đồ nên hơi trống. Mà cô mặc váy len màu quýt, đeo tạp dề sọc vàng trắng đúng ở đó bận rộnlại làm trong lòng Giang Thiệu tràn đầy tâm tình khó hiểu.

Vừa rồi có phải anh không cẩn thận nói "cả đời"?

Giang Thiệu chậm rãi dạo bước đến gần, Diệp Tiểu An chung quy lại mượn cơ hội cầm thứ gì khéo léo né tránh anh. Hai người giống như mèo vờn chuột anh đuổi em tránh, nhưng Diệp Tiểu An làm sao tránh được anh? Rốt cuộc ở một lần quay người lại bị anh ngăn trong góc không còn tránh được.

Giang Thiệu tay nâng bế cô lên mặt bàn, hai tay chống ở hai bên cô.

"Giang Thiệu tôi cảnh cáo anh đừng giở trò lưu manh với tôi nữa." Diệp Tiểu An tức giận tái mặt, phòng bị nhất cử nhất động của anh.

Ngày đó ở tiệm ăn nhanh đã công khai trêu chọc hôn cô một cái, Diệp Tiểu An phục hồi tinh thần lại liền nghiêng qua đẩy cái bàn lên. Giang Thiệu hiểu được tiến lùi, tự nhiên sẽ không làm thế với cô hoài.

"Lần trước là anh không kìm chế được, bây giờ xin lỗi em." Mặt anh áy náy, Diệp Tiểu An cũng không để bụng.

"Vậy lần này anh lại muốn làm gì?"

"Không có gì, chỉ muốn khen em, làm rất tuyệt."

"Khen tôi cái gì? Khen tôi thì dùng miệng nói được rồi, cần gì phải làm vậy?" Diệp Tiểu An hừ lạnh.

Giang Thiệu sờ sờ đầu của cô. "Anh phát hiện bộ dạng nấu cơm vừa rồi của em đặc biệt đẹp."

"Lời ngon tiếng ngọt." Diệp Tiểu An xì mũi coi thường,

"Diệp Tiểu An, em phải học phân biệt sự khác nhau giữa dỗ ngon dỗ ngọt và lời ngon tiếng ngọt, mấy lời mà đàn ông nói để gạt em mới gọi là lời ngon tiếng ngọt."

"Vậy tại sao lời anh nói lại là dỗ ngon dỗ ngọt?"

"Em khờ thật hay giả ngu? Cũng không phải là một ngày hay hai ngày, không biết anh đang theo đuổi em sao? Em ngốc thế sao?" Giang Thiệu điểm trán cô một cái, "Không phải đều nói phụ nữ có trán đầy thông minh ư, em nhất định là ngoại tộc."

Diệp Tiểu An vừa định phản bác, đầu ngón tay Giang Thiệu lại điểm môi của cô, ánh mắt cũng nhu hòa đi. "Vừa rồi đụng phải cậu ấy ở dưới lầu à?"

Diệp Tiểu An chần chờ, gật đầu.

Giang Thiệu nhếch khóe miệng hơi cười, "Cho nên anh nói em làm vô cùng đẹp, rốt cuộc biết chủ động một lần, không có bị người ta dắt đi."

Cổ họng cô khô khốc, cúi đầu. "Anh thấy rồi à?"

"Ừ." Giang Thiệu nâng cằm cô lên. "Không phải cúi đầu, em đâu làm gì sai, em không phải là vật phụ thuộc người khác, Diệp Tiểu An chính là Diệp Tiểu An, không ai có tư cách xem thường em, cậu ấy cũng thế, ai cũng thế."

Giang Thiệu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần ngay trước mắt của cô, tóc mái hơi dài che lại tròng mắt xinh đẹp trong suốt lại hơi mơ hồ của cô. "Ngày mai dẫn em đi cắt tóc, dài rồi."

Kể từ sau khi Giang Thiệu "Đoán" đúng mấy vấn đề của cô, Diệp Tiểu An luôn có một cảm giác đã từng biết Giang Thiệu, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt. Nhưng cô lại không dám hỏi không dám nhận, đã chờ đợi người kia năm năm rồi, tất cả hi vọng đều bị phai mờ, cô đã sớm không còn mong có ngày tìm được anh.

Diệp Tiểu An đẩy tay của anh ra. "Không cần anh, nói muốn tôi độc lập mà lúc nào cũng dùng giọng điều như mẹ già."

Giang Thiệu cười lui ra để cho cô nhảy xuống tiếp tục đi rang thức ăn. "Đây cũng là không kiềm chế được."

"Anh có thật nhiều chuyện không kìm chế được, còn có cái gì?"

"Em muốn biết?" Giang Thiệu lại cười vô lại, Diệp Tiểu An thấy lạnh cả người, "Không muốn!"

Giang Thiệu tới đó liền dừng, không cần phải nhiều lời nữa. Hiện tại không muốn không sao, về sau có thể từ từ nói cho cô biết, còn có một chuyện anh cũng không kìm chế được, ừ.

Buổi tối Diệp Tiểu An tỉ mỉ đọc tờ giấy hướng dẫn dùng que thử thai, nghe nói sáng sớm kiểm tra nước tiểu là chính xác nhất, vì vậy cô dậy thật sớm, ôm tâm tình cực kỳ lo lắng chui vào toilet, đáng tiếc càng khẩn trương càng không mắc tiểu.

Một món đồ nhỏ như cây bút thế này có tin được không? Diệp Tiểu An chống cằm ngồi trên bồn cầu buồn bực, ngồi đến chân cũng tê rần mà vẫn không mắc, thật là vô dụng!

Cô ủ rũ cúi đầu ra ngoài, mà cửa phòng Giang Thiệu cũng bị mở ra vào lúc này. Cô không ngờ Giang Thiệu dậy sớm như vậy, hốt hoảng chắp tay sau lưng.

"Chào buổi sáng!"

Giang Thiệu nhìn thấy Diệp Tiểu An cũng rất ngoài ý muốn, "Mặt trời mọc từ phía Tây rồi hả ?"

Diệp Tiểu An giả cười, "Tôi đi mua đồ ăn sáng."

"Tiệm thức ăn phải năm giờ mấy mới mở cửa, tôi chạy bộ thuận tiện mua về là được."

"Oh." Diệp Tiểu An khéo léo gật đầu, thấy Giang Thiệu đến cửa mang giầy vào chuẩn bị ra cửa mới len lén thở phào một cái.

Không ngờ ở một khắc kia Giang Thiệu lại chợt nhận ra cái gì đột nhiên quay đầu lại, Diệp Tiểu An giật mình lập tức đứng nghiêm ngay ngắn, tay len lén bóp chặt que thử thai ở sau lưng, trái tim đập thình thịch sắp nhảy ra cổ họng.

Cặp mắt của Giang Thiệu nhìn cô chằm chằm trong chốc lát như ra đa, sau đó đi về phía cô. "Em giấu cái gì sau lưng?"

"Không có gì." Diệp Tiểu An giả bộ ngu, trong lòng hô to không ổn. Trời ạ! Người đàn ông này có cần nhạy cảm thế không!

Giang Thiệu nghĩ ngợi chốc lát, một tay lật người cô lại giơ cổ tay cô lên, que thử thai màu trắng đáng yêu đột nhiên xuất hiện trước mắt anh.

Sắc mặt Giang Thiệu bỗng chốc trầm xuống, thanh âm chặt như dây cót.

"Em mang thai?"