Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Chương 35: Anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm với em




Tả Trí đuổi theo ra chỉ thấy Trần Dao lái xe đi mất. Đó là ấn tượng Trần Dao luôn cho anh, tự nhiên lão luyện không dài dòng dây dưa, hôm nay ngay cả ly hôn cũng như thế.

Anh nhìn lên mưa thu liên miên, từ lòng bàn tay đến tim, đều lạnh lẽo.

Trong lúc Tả Trí dưỡng thương, Giang Thiệu trả phép về đội vùi đầu vào trong công việc bận rộn và vụ án không dứt. Tả Trí không có ở đây cảm thấy giống như thiếu cái gì, mỗi lần đi ngang qua phòng làm việc của anh Giang Thiệu đều sẽ không tự chủ thả chậm bước chân.

Một cô gái trẻ tuổi mặc cảnh phục đang hồi báo với Giang Thiệu kết quả điều tra về quan hệ giữa người với người của kẻ tình nghi, xoay người đã nhìn thấy anh dừng chân trước một cửa sổ ở hành lang, dáng vẻ như có điều suy nghĩ, liền đi tới vỗ vai anh một cách gần gũi, "Anh Tiểu Thiệu? Những điều em nói lúc nãy anh có chú ý nghe không?"

Giang Thiệu thu hồi suy nghĩ, khuôn mặt lạnh lùng rút ra bản ghi chép trong tay cô. "Bây giờ là giờ làm việc, gọi Giang đội, đừng để tôi nhắc em nữa."

Nghê Hiểu bĩu môi, miễn cưỡng đáp nhưng rất nhanh mặt mày lại hớn hở đuổi theo bước tiến của anh, tay ngăn trở miệng nói nhỏ. "Tan việc cùng nhau ăn cơm? Em về lâu rồi mà anh vẫn chưa đón gió tẩy trần cho em, quá không tốt."

"Không phải em đã sớm gọt bọn Tả Trí một bữa sao?"

"Không giống nhau, em muốn ăn với anh."

Giang Thiệu không hề nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt. "Tôi không rãnh, buổi tối có hẹn."

Nghê Hiểu đuổi theo, "Chuyện công việc à? Dẫn em theo đi, cho em học tập một chút."

"Chuyện riêng."

"Vậy càng phải dẫn em theo, em vừa trở về nước chưa liên lạc được bao nhiêu bạn bè! Anh Tiểu Thiệu. . . ." Nghê Hiểu am hiểu nhất bám người, Giang Thiệu từ nhỏ đã bị cô đuổi theo vây quanh, anh đến đâu Nghê Hiểu theo tới đó, nhà vệ sinh nam cũng theo.

Giang Thiệu dừng lại, rất là bó tay. "Nghê Hiểu, đã nhiều năm rồi, em cũng thành người tuổi băm rồi mà sao còn dính người thế hả?"

"Em thích kề cận anh chứ sao." Nghê Hiểu mặt mày cong cong, da mặt dày như thành tường. Giang Thiệu vừa muốn mở miệng, chợt đưa tay che ngực vẻ mặt trở nên khổ sở. Nghê Hiểu lập tức mất bình tĩnh, vội vàng đỡ anh tựa vào tường. "Thế nào? Có phải vết thương bị đau không? Anh chờ em ở đây, anh đi lấy xe đưa anh đến bệnh viện!"

Chờ Nghê Hiểu chạy vội ra ngoài không thấy bóng dáng, Giang Thiệu lập tức trở về dọn dẹp đồ tan việc. Nghê Hiểu trở lại không tìm được anh liền chạy đi nghe ngóng từ các đồng nghiệp mới biết mình bị lừa rồi, tức giận đến dậm chân.

Giang Thiệu khó được tan việc sớm, lúc mở cửa cố ý làm thật nhẹ nhàng để cho Diệp Tiểu An một sự ngạc nhiên.

Diệp Tiểu An lại đang tìm linh cảm, chân mày co rút đeo tai nghe cầm trái bưởi xem "Phim tài liệu", Giang Thiệu đi vào cô cũng không nghe thấy.

Giang Thiệu đoán được bây giờ cô đang vùi vào máy vi tính làm việc, nhưng không ngờ cô lại rãnh rỗi xem phim, còn xem rất nghiêm túc. Diệp Tiểu An gặm xong trái bưởi lấy ống nghe xuống đứng lên dãn gân cốt một cái, lúc xoay người lại không ngờ thấy Giang Thiệu tựa tại trên khung cửa cười như không cười, bị sợ đến che miệng kêu lên.

"Anh dọa chết người! Sao hôm nay trở về sớm như vậy?" Diệp Tiểu An chột dạ, luống cuống tay chân khép máy vi tính lại.

Giang Thiệu còn chưa cởi đồng phục cảnh sát ra, tây trang thẳng thớm hết sức đàng hoàng. "Giọng nói của em hơi là lạ, lén anh nghĩ đến chuyện gì không đứng đắn à? Thành thật khai báo!"

Đúng là không phải ai muốn tùy tiện có khí thế đều có thể có, vẻ mặt Giang Thiệu hơi rét khiến Diệp Tiểu An luống cuống. Anh ngoắc ngoắc ngón tay với cô, Diệp Tiểu An đi qua từng bước nhỏ.

Giang Thiệu nâng cằm cô lên. "Biết vì sao bảo em tới đây không?"

Con ngươi đen của Diệp Tiểu An quay một vòng, thưa dạ trả lời. "Hôm nay em mua hai trái bưởi, vốn định mỗi người một trái, không có để ý trái kia cũng bị em ăn rồi, việc này không tính là phạm pháp chứ?"

"Thông minh một chút, tự nói và để anh nói có tính chất khác nhau đó!" Giang Thiệu cố nén cười, vẻ mặt nghiêm túc.

Diệp Tiểu An nhăn nhíu lỗ mũi, đỏ mặt, cúi đầu níu lấy nút áo cảnh phục của anh. "Em có thể không nói?"

Giang Thiệu bị động tác đáng yêu mờ ám của cô chọc cho trái tim ngứa ngáy, không nhịn nổi nữa, ẵm cô lên thả vào trên giường, mình cũng đè lên. "Vậy thì vu oan giá hoạ!" Dứt lời thổi hơi vào cổ cô, tay thọt lét eo cô, chọc cho cô vừa sôi trào tránh né vừa cười khanh khách không ngừng.

Hai người từ cười đùa biến thành tư thế mập mờ nữ trên nam dưới, Diệp Tiểu An chống hai tay hai bên cúi người nhìn anh, tiếng cười dần dần dừng lại. Tóc của cô buông xuống dưới, khiến trong thế giới của Giang Thiệu chỉ có khuôn mặt tươi cười đỏ ửng của Diệp Tiểu An.

Ánh mắt của Giang Thiệu từ từ trở nên thâm thúy, ánh mắt càng ngày càng sâu, Diệp Tiểu An bị anh nhìn đến mặt đỏ tim đập, nghiêng người leo xuống từ trên người anh. "Anh đói bụng ư, em đi làm cơm tối."

Giang Thiệu vươn một tay kéo cô về đè dưới người, "Đúng là hơi đói bụng, ăn món ăn khai vị trước vậy." Nói xong cúi đầu hôn đúng vào môi cô.

Ánh nắng chiều xuyên qua màn cửa sổ thật mỏng dòm ngó một đôi người yêu ngọt như mật đường, giống như mình cũng đỏ bừng cả mặt bởi vì nụ hôn nóng bỏng như keo như sơn của bọn họ, mở to mắt núp vào, chỉ để lại không khí ấm áp.

Diệp Tiểu An bị anh ôm hôn, trong lòng mềm mại chảy nước. Thật ra bởi vì công việc Giang Thiệu nên bình thường không có quá nhiều thời gian ở bên cô, nhưng Diệp Tiểu An có thể cảm nhận được anh vẫn cố gắng khiến cô vui vẻ, khiến cô quên hết những chuyện không vui trước kia, cố gắng cho cô cuộc sống mới.

Nhưng ý tưởng muốn dọn ra ở riêng của Diệp Tiểu An chưa bao giờ thay đổi, cô len lén chấm trúng một hai căn phòng ở ngoài, tiền mướn phòng và khu vực giao thông đều rất hài lòng, chủ cho thuê nhà cũng sảng khoái. Diệp Tiểu An rất nhanh ký tốt hợp đồng, cô cũng đã nhận chìa khóa.

Dĩ nhiên cô không nói với Giang Thiệu, bởi vì đã đồng ý chăm sóc anh cho đến khi vết thương khỏi hẳn. Hơn nữa cô có dự cảm Giang Thiệu sẽ không đồng ý cô dọn ra, bây giờ không có biện pháp mới ra hạ sách chém trước tấu sau này.

Một thời gian sau Diệp Tiểu An mới phát hiện nơi này rất gần sở cảnh sát, vì vậy ngồi mấy trạm tàu điện đi thẳng tới chỗ làm của Giang Thiệu. Nhưng cô không có dũng khí chạy đến cửa hô to tên Giang Thiệu, cũng không biết bây giờ anh có ở trong sở cảnh sát không, không thể làm gì khác hơn là đến quán cà phê đối diện gọi ly cà phê tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống trông mong.

Giang Thiệu xuất cảnh trở về, Nghê Hiểu mới vừa dừng xe xong điện thoại di động của anh đã vang lên. Liếc nhìn tên tuổi trên màn hình, khóe miệng hơi nhếch lên, điện thoại mới vừa được nghe đã truyền đến thanh âm thần bí của Diệp Tiểu An.

"Cảnh sát Giang, anh đang làm gì?"

"Lúc nãy bận, bây giờ đang tán gái." Giang Thiệu ra hiệu Nghê Hiểu đi trước. Mà Nghê Hiểu thấy khắp mọi nơi không ai, điểm mủi chân đi đến gần nghe điện thoại của anh. Giang Thiệu trừng mắt, đẩy bả vai của cô.

Diệp Tiểu An giả bộ không vui hừ, "Trong sở cảnh sát còn cho phép anh tán gái?"

"Không phải anh đang làm thế sao?" Giang Thiệu có thể tưởng tượng được bộ dáng Diệp Tiểu An hếch đầu cong môi khinh thường, "Em đang ở đâu?"

"Anh đoán xem! Ha, tuyệt đối đoán không được." Diệp Tiểu An chống cằm, nhìn cái bóng mình trên thủy tinh, khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười, hoàn toàn lộ ra dáng vẻ của cô gái đang yêu.

Giang Thiệu cẩn thận lắng nghe thanh âm trong điện thoại di động, nghiêng đầu nhìn về quán cà phê đối diện cửa chính sở cảnh sát, trong tròng mắt thoáng qua vui mừng. "Đoán đúng có phần thưởng không?"

"Ưmh, đúng thì em mời anh ăn cơm, sai thì anh mời em ăn cơm."

Giang Thiệu cười khẽ, "Anh hơi bận, lát nữa gọi lại cho em nhé." Anh cúp điện thoại lập tức nghiêm mặt dạy dỗ Nghê Hiểu. "Lúc em không có chuyện gì làm đừng luôn đi theo tôi được không? Để cho người khác nhìn thấy không hay!"

"Anh cua con gái nhà ai?" Nghê Hiểu cười đùa, không để tâm đến lời cảnh cáo của anh. "Mọi người đều biết chúng ta lớn lên cùng nơi, lúc bé anh trêu chọc em không ít."

Giang Thiệu chê cười, "Đại tiểu thư, lúc đó tôi làm phiền em chứ không phải trêu chọc em, về sau ít ở trước mặt đồng sự nói mấy chuyện lúc chúng ta còn nhỏ, ảnh hưởng không tốt."

Nghê Hiểu lơ đễnh, "CŨng tốt hơn để bọn họ bàn bạc chuyện Tả Trí kết hôn rồi ngoại tình chứ? Hở? Đúng rồi, nghe nói tiểu tam của Tả Trí anh cũng biết? Là người thế nào? Còn nghe nói Tả Trí vì cô ta mà ly hôn với Trần Dao?"

Giang Thiệu bỗng chốc dừng bước chân lại, xoay người lại nói với Nghê Hiểu. "Đừng để tôi nghe lại những lời này từ miệng em nữa, nếu không em đừng ở lại đội hình cảnh nữa, muốn điều đi đâu thì điều."

Nghê Hiểu vẫn có bản lãnh nhìn mặt mà nói chuyện, biết lúc nào nên giỡn lúc nào nên nghiêm chỉnh, lập tức đứng nghiêm chào. "Hiểu!"

Diệp Tiểu An gục xuống bàn nhìn chằm chằm điện thoại di động, đang suy nghĩ khi nào Giang Thiệu gọi tới, trên đỉnh đầu chợt có một giọng nam quen thuộc vang lên. "Tiểu thư, xin hỏi chỗ này có ai không?"

"Oh! Sao anh biết em đang ở đây?" Diệp Tiểu An ngẩng đầu nhìn thấy người tới chính là Giang Thiệu, vui mừng nhảy dựng lên.

Giang Thiệu cười cô, "Đừng quên anh làm nghề gì, với lại nghe giọng điệu của em cũng biết em đang ở gần đây, sao, tới kiểm tra anh à?"

Diệp Tiểu An hơi xấu hổ, miệng nhỏ nhếch lên, "Ai mà thèm, em ra ngoài đi ngang đây nên thuận tiện ghé xem cửa chính cục cảnh sát ở hướng nào."

Giang Thiệu nhìn đồng hồ, xoa xoa tóc của cô. "Anh sắp tan việc, đợi lát nữa cùng đi, buổi tối mời anh ăn cơm, anh mời em xem phim."

Diệp Tiểu An cười tủm tỉm gật đầu, không ngờ lại chờ đến tận sáu tiếng. Giang Thiệu họp xong lại phải thi hành nhiệm vụ tạm thời, chờ hỏi han ghi chép xong, Nghê Hiểu xách theo bữa ăn khuya nóng hổi đến cho anh thì Giang Thiệu mới kinh hãi nhớ tới Diệp Tiểu An vẫn còn đang chờ anh.

Giang Thiệu vừa gọi điện thoại cho Diệp Tiểu An vừa vội vã chạy đến, nhưng trong điện thoại lại truyền tới giọng nói nhắc nhở là đối phương đã khóa máy. Giang Thiệu chạy đến trước quán cà phê trước đã sớm đóng cửa không chút ngoài ý muốn nhìn thấy Diệp Tiểu An ôm túi đeo lưng ngồi ở trên thềm đá. . . . Ngủ thiếp đi.

Diệp Tiểu An bị lay tỉnh, vừa muốn nói chuyện liền hắc xì mạnh. Giang Thiệu cởi áo khoác xuống choàng ở trên người cô, hơi tự trách lại hơi tức giận. "Sao tắt máy?"

"Em chơi trò chơi không cẩn thận chơi hết pin rồi, sợ anh ra ngoài không tìm được nên em luôn ở đây chờ anh." giọng nói Diệp Tiểu An ồm ồm. Bị anh ôm vào trong ngực thì có một luồng khí nóng bao quanh toàn thân cô, khiến cô không tự chủ đến gần anh hơn. "Anh làm việc xong rồi? Thời gian này không có gì ăn ngon nữa, hay em mời anh ăn quán vỉa hè nhé? Hì, vừa tiện nghi vừa nhanh."

"Sao không biết gọi điện thoại cho anh?"

"Anh không có tan việc đúng giờ thì nhất định là đang bận việc, em lo làm ồn anh, chờ chứ sao."

Giang Thiệu không biết thế nào, trong lòng lại hơi chua xót. Có phải bởi vì tất cả sự chờ đợi và bảo vệ của anh trước đó đều cho Cận Thanh, cho nên không biết cảm giác được người khác chờ đợi tốt đẹp như thế, không trách được Cận Thanh sẽ tham luyến sự che chở của anh.

Diệp Tiểu An lại hắt hơi một cái, lỗ mũi hít hà. "Em mà bị cảm là anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!"

Giang Thiệu ôm chặt cô, cúi đầu ghé vào bên tai cô nói nhỏ. "Có thể, nhưng phải cho anh làm chút chuyện để có cơ hội chịu trách nhiệm hoàn toàn với em."

Lời của anh vô cùng mập mờ, trong nháy mắt Diệp Tiểu An liền hiểu, mắc cỡ giấu mặt trước ngực anh thật lâu không chịu nâng lên.

Nghê Hiểu đứng dưới tàng cây, siết quả đấm trừng mắt nhìn hai người ôm nhau, trong mắt tối tăm.