Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Chương 38: Rượu vào lời ra




Chuyện về sau Diệp Tiểu An không có ấn tượng sâu, chỉ nhớ rõ mình uống rất nhiều rất nhiều rượu, bị bọn họ ồn ào nên phải hôn nhau với Giang Thiệu trước mặt mọi người. Sau đó chính là cô xấu hổ bụm má, trong lúc vô tình thấy được ánh mắt phức tạp khó giải ánh mắt của Tả Trí, ở trong đó có quá nhiều thứ.

Giang Thiệu cũng uống không ít, mọi người biết rõ tửu lượng của anh tốt, nên thay nhau cụng rượu với anh. Diệp Tiểu An ở bên kia đã gục xuống bàn ngủ mê man, cuối cùng trở về nhà thế nào cũng không biết.

Nghê Hiểu nhìn đèn đuôi xe Giang Thiệu từ từ biến mất, trong mắt hiện đầy không cam lòng. Một tiếng khinh thường chê cười truyền đến từ sau lưng, Nghê Hiểu không cần quay đầu lại cũng biết là ai.

Tả Trí ngậm điếu thuốc cười như không cười. "Biết tại sao Giang Thiệu cho em ngồi bên cạnh anh ta không? Anh ta muốn cho em biết chút đạo hạnh của em không đủ gây sợ, anhta căn bản không để ở trong mắt, khiến em biết khó mà lui sớm làm chuyện gì nên làm."

Nghê Hiểu tức giận quay đầu lại nhìn chằm chằm anh, "Anh cam tâm? Anh ấy đoạt phụ nữ của anh, anh ấy đang thị uy với anh."

Tả Trí xem thường nhả ra ngụm khói, đôi tay đút trong túi quần mỉa mai cười một tiếng. "Nghê Hiểu, em còn chưa đủ độ lửa khích bác ly gián, tôi cam lòng hay không cam lòng mắc mớ gì tới em? Lúc Giang Thiệu ở bên Cận Thanh em không có cơ hội, hiện tại càng không có cơ hội. Trưởng thành thì hãy sớm tìm người gả đi, em không chờ nổi đâu."

Nghê Hiểu bị đâm trúng điểm đau, mắt hơi ửng hồng. "Anh ấy căn bản không thật sự yêu Diệp Tiểu An, Diệp Tiểu An chỉ là may mắn, cô ta chỉ là cái vỏ xe dự bị."

"Cô ngay cả vỏ xe dự bị cũng không phải." Tả Trí tắt thuốc, thảy thảy chìa khóa xe lên chơi. "Giang Thiệu không nói mấy lời này với cô là vì niệm tình tấm lòng của cô với anh ta, muốn cho cô tự nhìn rõ tình thế, chừa chút mặt mũi cho một cô gái, đặc biệt lễ độ thôi."

Tả Trí nói xong thì rời đi, Nghê Hiểu đứng thật lâu tại nguyên chỗ, rồi ngẩng đầu lên quật cường giữ nước mắt ở trong hốc mắt. Cô làm sao không biết Giang Thiệu cho tới bây giờ đều không cho cô chút hy vọng, tất cả đều chỉ là cô tự mình đa tình đơn phương.

Ban đầu tim của anh ở trên người Cận Thanh, mà tim của cô lại ở trên người của anh. Anh càng chấp nhất với Cận Thanh, cô càng thương anh. So chấp nhất, cô sợ người nào?

Nhưng sự cố chấp của cô lớn như thế, bảo cô làm sao cam nguyện buông tay.



Gánh Diệp Tiểu An không biết gì cả như gánh bao bố lên lầu, Giang Thiệu cởi áo dính đầy mùi rượu của hai người ra.

Diệp Tiểu An đang ngủ thì cảm thấy có người ở cởi y phục của cô, lật ngược cô lại giày vò, trong dạ dày khó chịu như dời núi lấp biển, trước ngực có cảm giác trói buộc, càng ngày càng muốn ói. Giang Thiệu vừa kéo khóa áo đầm phía sau của cô ra, Diệp Tiểu An chợt trở mình bò dậy ọc một tiếng ói lên người anh.

Trên quần ướt nóng lên, sau đó chính là mùi rượu thối ngất trời, hun đến Giang Thiệu cau mày, vừa vỗ phía sau lưng cô vừa cắn răng. "Diệp Tiểu An! Muốn ói thì nói trước một tiếng có được hay không!"

Diệp Tiểu An cảm thấy tâm can bụng phổi đều bị mình ói ra, đầu và cánh tay vô lực rũ xuống mép giường, nhỏ giọng hừ hừ. "Thật là thúi. . . ."

"Em cũng biết thối!" Giang Thiệu nhanh chóng cởi quần dài ra vứt xuống, đi vào phòng tắm xả nước nóng, trở về lại thô lỗ kéo áo đầm cô xuống, lấy nước ấm cho cô súc miệng. Diệp Tiểu An lăn lộn ở trên giường như đứa bé ăn vạ, nắm lỗ mũi không ngừng nói thối.

Giang Thiệu không có biện pháp chỉ có thể tự mình động thủ dọn dẹp sàn nhà cô làm dơ, nhét ga giường vào máy giặt quần áo, lúc lộn trở lại thì Diệp Tiểu An đã tự cởi áo chỉ mặc đồ lót nửa hai tay hai chân ra nằm ở trên giường thở to ngủ.

Giang Thiệu cam chịu thở ra một hơi, bồng cô đứng lên vào phòng tắm, bỏ vào bồn tắm nước nóng, đè đầu nhỏ của cô xuống nước, ngồi dọc bồn tắm bình tĩnh nhìn cô chợt giãy giụa nổi trên mặt nước nằm dọc theo cạnh bồn ho khan không ngừng.

Diệp Tiểu An vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nụ cười xấu xa vì thực hiện được việc ác của Giang Thiệu, miệng vểnh lên ôm hông của anh kéo anh xuống nước chung. Giang Thiệu mới vừa trồi lên mặt nước, một đôi tay nhỏ bé của Diệp Tiểu An đã đè vai anh, hai chân vòng qua hông anh cố gắng ấn anh vào đáy nước lần nữa, cười khanh khách.

Giang Thiệu cũng uống không ít, vừa rồi ở trong xe cô đã không ngừng lật tới lăn lui sờ loạn trên người anh, sớm trêu chọc anh bốc lửa. Nếu không có tài xế ở đó, Giang Thiệu thật muốn trực tiếp ăn luôn cô.

Dục vọng thật vất vả mới đè xuống lại bị cử động vô tâm của cô dễ dàng khơi lên. Ánh mắt Giang Thiệu tối dần, trượt vào dưới nước theo lực đè của cô, Diệp Tiểu An còn chưa kịp hài lòng đã bị một sức lực đồng loạt kéo xuống, một cái tay đặt sau đầu cô, sau đó đôi môi rơi vào trong một đôi môi khác. . . .

Giang Thiệu ôm cô lật người ở dưới nước, vừa ngậm môi của cô vừa cởi móc áo lót của cô ra, giơ tay ném áo lót ướt nhẹp ra, bàn tay không kịp chờ đợi đặt lên phần mềm mại.

Lượng hô hấp của Diệp Tiểu An làm sao so được với Giang Thiệu, người bị anh đè ép không lên nổi chỉ có thể dựa vào việc hôn nhau với anh để miễn cưỡng giữ hơi thở. Trước ngực được thả lỏng, cảm giác hít thở không thông của Diệp Tiểu An lại càng ngày càng mạnh. Sợ hãi hít thở không thông khiến cho cô không tự chủ bấu víu Giang Thiệu, cô như vậy không biết đã thỏa mãn ý nguyện của Giang Thiệu.

Cơ thể con gái mềm mại mảnh mai trong ngực dính sát mình, tay Giang Thiệu ở sau đầu cô từ từ trượt xuống, trượt xuống mông cô chạm vào quần lót của cô kéo xuống từ từ.

Cuối cùng một mảnh vải che đậy cơ thể cuối cùng cũng thoát khỏi cô. Rượu cồn, nước nóng và thiếu dưỡng khí khiến cảm giác của cô chậm lụt, nụ hôn nhiệt tình và tay của Giang Thiệu khiến cho ý thức của cô bắt đầu mơ hồ, thân thể càng ngày càng nóng, càng ngày càng trống không.

Đầu lưỡi của Giang Thiệu khuấy trong cái miệng nho nhỏ của cô, quấn quanh lưỡi của cô. Độ một chút không khí trong phổi cho cô, môi bắt đầu đi xuống, theo cái cằm nhọn mảnh khảnh của cô đi thẳng tới trước ngực cô. Mút hôn chỗ mềm mại của cô, đầu ngón tay sờ soạng, sau đó há mồm ngậm. Đầu lưỡi trêu chọc hạt anh đào của cô càng ngày càng cứng lên, mút vào, răng nhọn cắn nhẹ.

Diệp Tiểu An cảm thấy trước ngực hơi đau và nhột, muốn gọi nhưng không cách nào há mồm, há miệng liền uống vài ngụm nước. Cô đẩy đầu của anh ra, Giang Thiệu không chút cử động tiếp tục thưởng thức. Ăn xong lại đổi một bên khác, hai hạt anh đào nhỏ đỏ thẫm vươn cao, anh nhìn mà máu cũng sôi trào.

Môi lưỡi tiếp tục hướng xuống, quanh co trên cái bụng bằng phẳng của cô đến nơi tư mật kia. Đầu ngón tay Giang Thiệu xoa nắn, ngón cái xoa hạt đậu nhỏ phía trên, cảm thụ nó từ từ trướng to.

Giữa hai chân ê ẩm sưng lên, cô liền kẹp chặt lại theo bản năng, rồi lại bị một sức lực không cho kháng cự tách ra. Cho đến khi cảm thấy một ngón tay chậm rãi thăm dò vào, trong miệng Diệp Tiểu An bắt đầu phun ra bong bóng, tay chân không thành thật quào loạn.

Giang Thiệu sợ đả thương cô nên chỉ đành phải rút ngón tay ra, nâng cô nổi lên mặt nước. Diệp Tiểu An hí nửa con mắt hít thở mạnh, hơi sức hoàn toàn không có, xụi lơ giắt trên người anh nức nở nghẹn ngào. Giang Thiệu hít sâu cố gắng khống chế sự điên cuồng trong cơ thể, bắt đầu tắm cho cô.

Diệp Tiểu An nằm ở trên người anh hỗn loạn nửa tỉnh nửa say, cảm giác đuợc người hầu hạ thật không tệ. "Anh muốn làm em chết đuối. . . ."

"Anh đang hôn em."

"Đó." Diệp Tiểu An giật giật, nhăn nhíu lỗ mũi, "Thứ gì chỉa vào em?"

Hầu kết Giang Thiệu cổn động, "Là của anh."

"Tại sao cứng rắn?"

"Bởi vì. . . . Em mềm." Giang Thiệu gội đầu cho cô xong bắt đầu thoa sữa tắm khắp người cô, thân thể của cô dưới lòng bàn tay trơn mượt. Thật là khảo nghiệm tự chủ cao nhất đối với anh.

Diệp Tiểu An xui xẻo hồ đồ nghe không hiểu lời của anh, dạ dày khó chịu như lửa đốt, mắt buồn ngủ không mở ra được. "Thật khó chịu, muốn ngủ." Nói xong trượt xuống mấy tấc, tìm tư thế thoải mái vùi ở trong ngực anh.

Cô đang ngồi, nên tiểu chiến sĩ của Giang Thiệu hùng dũng chống giữa đùi cô. Gia tăng tốc độ rửa bọt trên người cô, còn như vậy nữa anh sẽ điên mất.

Diệp Tiểu An mơ mơ màng màng bị anh vớt ra ngoài, đỡ cô đứng thẳng dựa vào mình, dùng khăn tắm lớn lau khô hai người bọc cô ôm trở về phòng ngủ.

Đêm khuya, Giang Thiệu đã không còn say rượu nên làm thế nào cũng không ngủ được, thân thể càng ngày càng nóng. Tiếng hô hấp yếu ớt của Diệp Tiểu An vang bên lỗ tai anh, cô bị rượu cồn chơi đùa lăn qua lộn lại ở trong chăn. Giang Thiệu chợt ngồi dậy, vào phòng bếp lấy một ly nước lạnh lớn rót vào bụng, đốt điếu thuốc cố gắng dời đi lực chú ý, bình phục ngọn lửa bắt đầu lẻn lên trong cơ thể.

Vậy mà chờ anh nằm xuống lần nữa, Diệp Tiểu An lại lật người, tay chân đè ở trên người anh, đầu nhỏ cọ tới cọ lui trong cổ anh. Hô hấp nóng hổi thổi tới cần cổ anh. Quan trọng nhất, tay nhỏ kia của Diệp Tiểu An vừa đúng rơi vào bụng dưới của anh.

Vô tình trêu đùa, Giang Thiệu mím chặt bờ môi, lý trí và dục vọng bắt đầu đấu tranh kịch liệt.

Ăn và không ăn, Giang Thiệu cuối cùng lựa chọn cái sau, nhẹ nhàng đẩy tay cô ra. Không ngờ Diệp Tiểu An lại nức nở nghẹn ngào kháng nghị, khoác lên trên người anh lần nữa. Giang Thiệu chỉ đành phải cam chịu đẩy tay cô ra, nhưng cô lại thả lại.

Sau lần thứ ba Giang Thiệu đẩy cô ra, Diệp Tiểu An không kiên nhẫn hừ một tiếng, gãi gãi lỗ tai sau đó –

Sau đó khoác tay lên trên người anh lần nữa, chỉ là lần này chính xác không lầm rơi vào trên tiểu chiến sĩ đang đứng lên của anh. Đầu óc Giang Thiệu nhất thời nổ tung, lý trí trong nháy mắt không còn bóng dáng, lưu loát lật người đè trên người cô, nắm cằm nhỏ của cô cắn răng nghiến lợi nói.

"Em cố ý phải hay không?"

Có lẽ là anh nhất thời không khống chế được sức lực, Diệp Tiểu An đau cau mày, theo bản năng "A" một tiếng, Giang Thiệu nghe vào trong tai lại như lời mời gọi.

"Em chính là cố ý!" Giang Thiệu không quản được nữa, cúi đầu hôn mạnh.

Diệp Tiểu An đang nằm mơ, trong mộng rất hỗn loạn, một hồi là Giang Thiệu một hồi là Tả Trí. Trong nháy mắt hai người đánh nhau, cả người Giang Thiệu đầy máu, Tả Trí nhất quyết không tha, ác độc như muốn đưa anh vào chỗ chết. Cô ở một bên vừa kéo vừa túm nhưng căn bản không cách nào ngăn cản anh, gấp đến độ sắp khóc lên. "Tả Trí. . . . Dừng tay. . . ."

Giang Thiệu đang hôn xương quai xanh của cô, tay xoa ngực của cô, nghe được lời của cô bỗng dưng dừng động tác lại, không dám tin ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô.

"Tả Trí. . . . . ."

Lúc này Giang Thiệu càng thêm nghe rõ cái tên trong miệng cô, trong mắt toát ra lửa, chịu đựng tức giận đánh cô tỉnh. "Diệp Tiểu An! Em tỉnh lại cho anh!"

"Ô. . . . . ." Diệp Tiểu An từ cảnh mộng trở về thực tế, mở đôi mắt ướt nhẹp ra nhìn chằm chằm mặt của Giang Thiệu một lúc lâu mới nhận ra anh là ai, ôm cổ anh khóc lên hu hu. "Anh không thể chết không thể chết được!"

Giang Thiệu nổi đóa, "Em xem rõ sở anh là ai, anh con mẹ nó không phải Tả Trí!"

"Em biết rõ anh là Giang Thiệu." Diệp Tiểu An lau nước mắt, hít hít lỗ mũi thút thít. "Em nằm mơ thấy Tả Trí đánh anh chết rồi, sau đó em lại không tìm được anh, hu hu, đừng bỏ em, em không muốn đợi thêm năm năm. . . . . ."

Giang Thiệu từ trong giọng nói đứt quãng của cô nghe rõ mấy phần, cẩn thận thử thăm dò. "Diệp Tiểu An, em. . . . Yêu anh sao?"

Cô gật đầu một cái.

"Từ lúc nào?"

". . . . . . Năm năm trước, sau khi anh rời đi. . . . . ." Cô chần chờ, mượn men say còn dư thổ lộ bí mật bí ẩn nhất đáy lòng. "Em luôn tìm anh, cầu nguyện có thể gặp lại anh ở chỗ lần đầu tiên gặp anh, nhưng anh luôn không có xuất hiện." Cô cắn môi, "Sau đó gặp phải Tả Trí, em vẫn cảm thấy trên người anh ấy có bóng dáng của anh, cho nên em. . . ."

Ánh trăng chiếu rọi ánh mắt của cô sáng trong, Giang Thiệu từ trong hai mắt này thấy được một phần tình yêu say đắm đơn thuần mà chấp nhất. Ánh lệ long lanh xinh đẹp, níu lấy tim của anh.

"Giang Thiệu, anh có phải sớm quên em rồi không?" nếu như Diệp Tiểu An đủ tỉnh táo, tuyệt không dám hỏi như thế.

Trong lòng Giang Thiệu đau nhói, "Anh chưa quên em, chỉ là. . . . . ." Chỉ là khi đó thế giới của anh đều bị một người phụ nữ khác chiếm hết, không nhìn thấy bất kỳ người phụ nữ nào khác.

"Chỉ là cái gì?"

"Không có gì." Giang Thiệu cúi đầu hôn cô, ngậm môi của cô dùng sức bú, hôn cô đến mức đầu óc choáng váng hơn, hôn đến hai người cũng nóng lên. Lần này Giang Thiệu hạ quyết tâm muốn cô, tay miệng cùng sử dụng khiến cô trầm luân. "Không có một cái năm năm nào nữa, mặc dù chậm chút nhưng mà anh muốn. . . ."

Mò chân của cô gác lên trên cánh tay, Giang Thiệu ở giữa đùi chạm vào cánh hoa yếu ớt của cô, cánh môi dán vào vành tai của cô, nhỏ giọng nỉ non. "Anh muốn, anh yêu em. . . ."

Sau đó trầm hông tiến vào cô, kiên định mà không chừa lối thoát.

Tim của Diệp Tiểu An run mạnh lên, nước mắt cấp tốc rơi xuống. "Giang Thiệu, em sợ. . . ."

"Đừng sợ, lần này là anh, là anh, tin tưởng anh."

Trải qua khắc cốt minh tâm như vậy, Giang Thiệu không biết mình còn có bao nhiêu năng lực cho người phụ nữ này phần cảm tình cô muốn, từ đó lấy được sự ấm áp để trị lành vết thương từ trên người cô.

Tình yêu có rất nhiều chủng loại, truy đuổi và chấp niệm của anh dành cho Cận Thanh đã qua. Đối với Diệp Tiểu An, sẽ tăng thêm thương yêu và che chở hơn trước đây.

Anh sẽ cố gắng yêu cô.

Đầu óc Diệp Tiểu An hôn mê, nhưng trái tim lại rõ ràng.

Anh nói tin tưởng anh. Anh nói, cô liền nguyện ý tin, dù là cô còn phải đi thật lâu mới có thể đến sâu trong nội tâm của anh.

Bọn họ đều cần một cam kết, mới có dũng khí bất chấp tất cả yêu một lần nữa.