Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Chương 55: Chỉ thiếu chút nữa, một bước mà thôi




Đêm 30.

Tiếng pháo vang đôm đốp đôm đốp và tiếng cười đùa của đứa bé làm anh thức tỉnh từ trong hồi ức, pháo hoa rực rỡ đầy trời trong nháy mắt làm cho cả thành phố giống như lâm vào trong giấc mộng sặc sỡ mỹ lệ. Giang Thiệu ngồi ở trên băng đá ngoài cửa lớn nhà họ Giang nhìn một đám trẻ quơ múa cây pháo cười sung sướng, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên.

Tả Trí nằm ở trên lan can lầu hai nhà mình hút thuốc lá, thấy người đàn ông ở ngoài sân tự nhiên cười lên, cũng biết anh đang ở nơi này "Nhớ lại năm đó" .

"Một mình nghĩ chuyện tốt gì đó?"

Âm thanh hài hước của Tả Trí vang lên từ phía sau, Giang Thiệu cố ra vẻ thê lương than thở. "Một mình có thể có chuyện đẹp gì?"

Tả Trí chỉ mặc một bộ đồ ngủ bên trong áo bông vải, gió lạnh thổi vù vù vào từ trong ống quần khiến anh cóng đến chạy tới chạy lui vòng quanh. "Năm nay là năm thứ ba Tiểu An đi?"

Giang Thiệu gật đầu.

"Anh còn tiếp tục tìm cô ấy à?"

"Cậu còn tiếp tục theo đuổi Trần Dao à?" Giang Thiệu hỏi ngược lại, Tả Trí cười ha ha, bước từng bước nhỏ tới. "Muốn tìm đến bao giờ?"

"Tìm được mới thôi."

"Ngộ nhỡ tìm được cô ấy đã lập gia đình rồi thì sao, không chừng đứa bé đã biết kêu ba mẹ, anh sẽ làm sao? Khiến bọn họ ly hôn rồi cưới cô ấy rồi làm bố dượng à?"

"Gần sang năm mới, cậu có thể nói mấy lời may mắn không?" Giang Thiệu lườm anh một cái, đứng dậy chuẩn bị vào nhà.

Tả Trí rất là hả hê chậc một tiếng, "Thấy anh khổ sở như vậy, anh em có một tin tức tốt muốn báo cho anh, anh muốn nghe không?"

Bước chân của Giang Thiệu ngừng lại một chút, chợt xoay người kéo cổ áo anh, vẻ mặt mong đợi mà khẩn trương. "Cậu có tin tức của cô ấy? !"

Tả Trí không vui vỗ vỗ tay của anh, chờ anh buông ra thì lại làm bộ ho hai tiếng. "Anh em theo đuổi được Trần Dao rồi."

Giang Thiệu ngẩn ra, sau đó vung một quyền vào bụng dưới của anh, Tả Trí không có phòng bị trúng một quyền mạnh mạnh mẽ mẽ, khổ sở khom lưng kêu rên. "Tôi đi! Anh ra tay ác quá! Tôi mà hỏng thì Trần Dao lại đòi ly hôn với tôi!"

"Tự cậu tìm lấy." Giang Thiệu tức giận, lại đạp một cước khiến anh ta ngã trên đất.

Tả Trí thấy quyền sắt của anh lại đánh về phía mình liền vội ôm đầu la lên. "Tôi biết rõ Tiểu An ở đâu! Đánh nữa tôi sẽ quên! Anh chờ làm bố dượng đi!"

Chiêu này quả nhiên hữu dụng, Giang Thiệu kịp thời thu quyền, nửa tin nửa ngờ nhìn anh chằm chằm, cố gắng từ trên mặt anh phân biệt lời của anh là thiệt hay giả. Tả Trí xoa bụng dưới, nhe răng trợn mắt cười. "Anh thật đúng là vì quần áo mà không tiếc chặt tay chân."

"Đừng nói nhảm! Mau nói!" Giang Thiệu khiển trách.

Tả Trí không nhanh không chậm, thong thả tự đắc đứng dậy từ dưới đất, phủi phủi tuyết trên mông, sửa sửa cổ áo kiêu ngạo hất cằm lên, đưa ngón trỏ và ngón giữa ra.

Giang Thiệu hận không thể xé nát cái miệng của anh tự tay móc tung tích của Diệp Tiểu An ra, lại vẫn phải móc thuốc lá ra đặt giữa hai ngón tay anh ta, đôi tay khép lại châm lửa.

Tả Trí hít một hơi khói thật sâu, khạc ra vòng khói, nét mặt thoả mãn liếc nhìn người đàn ông đang đè nén tâm tình. "Thứ tôi muốn không nhiều, mười hộp thuốc gấu truc[1] là được." (#Ami: Sau khi xem xong giá thuốc mới thấy anh GT sang vô cùng... hix ta cũng muốn chia phần)

Giang Thiệu cắn răng. "Bao nhiêu cũng được, cậu nói đi."

Tả Trí cười. "Tôi sớm nên nghĩ ra cô ấy sẽ đến đó, Trần Dao mang về tin tức từ Italy, đã gặp cô ấy ở đó."

"Thì sao?"

"Italy đó."

"Italy tổng cộng có hơn 8000 thành phố lớn nhỏ, Tả Trí cậu có thể hạ tiện hơn không."

Tả Trí lơ đễnh bĩu môi. "Xem ra anh cũng không hoàn toàn hiểu cô ấy, ít nhất không biết cô ấy luôn mơ ước đến La Mã."

La Mã, La Mã. . . . . .

Giang Thiệu hít vào thật sâu, đè nén sự hưng phấn đang xao động trong mạch máu. "Nếu dám lừa tôi tôi liền chặt cậu ra!" Anh tạo dấu tay hình dao làm bộ bổ về phía bụng dưới của Tả Trí, Tả Trí bị sợ đến vội vàng đưa tay bảo vệ chim nhỏ.

. . . . . .

La Mã.

Trước mắt chính là thời tiết rét lạnh nhất ở La Mạ, Diệp Tiểu An bọc áo choàng to lớn ngồi ở trên quảng trường nhìn người tới người đi, nhắm mắt lại cảm thụ hương vị nơi này một lần cuối cùng, còn mấy tiếng nữa cô sẽ lên máy bay về nước.

Lúc cô tới nơi này là thời điểm đẹp nhất ở La Mã, trong nửa năm cơ hồ đã đi khắp ngõ lớn ngõ nhỏ trong thành phố này, thỏa mãn nguyện vọng nhiều năm qua của cô.

Mấy quyển kí hoạ thật dầy đã ghi lại từng chút từng chút phong cảnh của nhiều quốc gia cô đã đến, là một bộ nhật ký tâm linh, đủ để làm hệ liệt tranh xuất bản.

Lấy nơi này làm trạm dừng chân cuối cùng thật ra cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ là thích thôi. Bên chân chỉ có một túi đeo lưng duy nhất, đó là toàn bộ hành lý của cô. Cô không khỏi cong môi hơi cười, không biết từ lúc nào cô đã có một số niềm vui riêng rồi, xem sách giấy, uống cà phê, rượu nho, nghe nhạc jazz, du lịch một mình, không nhớ về ngày trước, chỉ hưởng thụ hiện tại. . . . . .

Trên kính thủy tinh chiếu ra khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng của một cô gái trẻ tuổi, cô có môt mái tóc ngắn đẹp đẽ, nhìn qua vẫn ngây thơ đơn thuần, chỉ có tự mình biết tim của mình có cảm giác gì. Cái gì cũng quen rồi, rất nhiều chấp niệm qua thời gian dài tự nhiên cũng phai đi, yêu hận rối rắm trước kia cũng chỉ là một giấc mộng chân thật.

Lúc cô đi vào cửa lên máy bay, mà ở một cửa vào khác, Giang Thiệu mang theo hưng phấn không cách nào ức chế bước lên thành phố xa lạ có bóng dáng của cô. Anh cầm địa chỉ Tả Trí cho anh tìm đến chỗ của Diệp Tiểu An, nào ngờ lại chỉ là công dã tràn.

Chủ nhà của cô là một vị phu nhân có nụ cười hòa ái dễ gần, biết anh không ngại vạn dặm chỉ vì tìm người nên đã cho anh ở miễn phí trong phòng cô từng ở.

"Ann là em gái của cậu?" Vị phu nhân chủ nhà hiếu kỳ hỏi thăm, Giang Thiệu lắc đầu. "Là người yêu. . . của tôi."

. . . . . . Người yêu.

Giang Thiệu khép hờ mắt, che giấu sự ướt át trong hai mắt khi hai chữ này phát ra.

Trong phòng này khắp nơi đều là dấu vết cuộc sống trước kia của cô, trên tường và góc bàn đều có bức họa của cô, trong ngăn kéo thậm chí còn có bản nháp bị vứt bỏ. Giang Thiệu xem tranh một lần lại một lần sau đó thoả đáng bỏ hết vào túi. Ngủ trên cái giường cô đã từng ngủ, giống như phía trên còn lưu lại nhiệt độ của cô, mùi hương thuộc về cô như còn tràn ngập trong không khí.

Giang Thiệu chán nản nằm xuống, đặt tay lên ngực để ức chế đau đớn xông ra từ đó.

Nhất định là trời cao cho anh trừng phạt, trừng phạt những thương tổn và sự không bình tĩnh lúc đó, trừng phạt anh đã nhận ra tình cảm dành cho cô quá trẽ. Cho nên mới khiến quỹ đạo vận mệnh của họ bị sai lệch, lại khiến anh đã từng ở rất gần bên cô nhưng cuối cùng lại chia ly với cô, khiến anh không thể chịu đựng tiếc nuối khi bỏ lỡ lần nữa. Giống như ba năm trước đây cô âm thầm lui khỏi tánh mạng của anh, khiến cho anh ứng phó không kịp, không thể lựa chọn mà chỉ có thể tiếp nhận.

Tiểu An, sao em không thể đi chậm một chút, tại sao không thể chờ anh? Chúng ta chỉ thiếu chút nữa, một bước mà thôi.

. . . . . .

Một trụ sở quân đội ở thành S.

Từ nhà Diệp Cẩm Niên truyền ra tiếng đàn dương cầm du dương.

Một người phụ nữ tóc ngắn ngồi trước cây đàn dùng ngón tay thon dài mềm mại hơi non nớt điều khiển những phím đàn trắng đen, đôi mắt trắng đen rõ ràng thỉnh thoảng liếc về bản nhạc mấy lần. Người đàn ông đang phơi nắng trên ban công lộ ra vẻ mặt say mê trong đó, ngón tay cũng khẽ búng ra theo tiết tấu.

Tiếng nhạc bỗng nhiên xuất hiện mấy nhảy âm không hòa hài, Diệp Tiểu An thất bại buồn bã nói: "Mỗi lần tới đây liền đàn sai, con ngốc quá!"

Diệp Cẩm Niên cười nhẹ. "Trước đó đàn không tệ, luyện tập nhiều hơn là có thể nhớ."

"Nếu như con dùng tài nghệ bây giờ ra trận khẳng định sẽ làm hư hôn lễ của anh, anh ấy có thể ăn con tài chỗ." Diệp Tiểu An lè lưỡi nhọn. "Không biết anh mặc âu phục sẽ có dáng vẻ gì, có đẹp trai hơn mặc quân trang không?"

Diêu Nhã phu nhân mới cưới một năm của Diệp Cẩm Niên tiếp tục đàn xong phần cô chưa trình diễn xong, cười nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô. "Tiểu An à, khi nào chúng ta mới có thể thấy dáng vẻ con mặc áo cưới?"

Diệp Tiểu An nhún vai, đầu lệch qua đầu vai Diêu Nhã. "Cái hôm đi thử áo cưới với chị dâu con cũng thuận tiện thử một cái, vốn nhìn mình thấy rất đẹp, nhưng vừa so sánh với chị dâu liền thấy toi rồi, quả thật chính là sự khác biệt giữa cô bé lọ lem và công chúa."

"Diệp Tử, tuổi của con cũng không nhỏ, nên. . . . . ." Diệp Cẩm Niên thử mở miệng thăm dò.

Diệp Tiểu An giả vờ trợn lên giận dữ nhìn ông: "Còn nói đến tuổi con nữa thì sẽ không để yên cho ba đâu!"

Diêu Nhã oán trách trừng mắt Diệp Cẩm Niên. "Biết con gái không thích anh nói lời này mà còn cứ hay nói chọc con bé tức giận."

Diêu Nhã là người phụ nữ mà Cố Hoài Nam - chị dâu của Diệp Tiểu An giới thiệu cho Diệp Cẩm Niên quen biết, dường như đã định ở bên ông cả đời. Diệp Cẩm Niên đã độc thân nhiều năm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người đã chấp nhận tình cảm của Diêu Nhã, hơn nữa còn rất nhanh cầu hôn cô, lập thành gia đình.

Lúc Diệp Cẩm Niên và Diêu nhã kết hôn, Diệp Tiểu An vẫn còn ở nước ngoài, cô trở về nước mới giựt mình biết mình đã có một người mẹ hơn mình một tuổi. Diệp Tiểu An cho là Diệp Cẩm Niên sẽ tìm một người phụ nữ tương tự Cảnh Thiên, nhưng trừ cô ấy và Cảnh Thiên có một đôi tay nghệ thuật ra, thì không có bất kỳ chỗ nào có bóng dáng Cảnh Thiên, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc ở chung của anh em Diệp Tiểu An và Diêu Nhã.

Mặc kệ tình cảm của Diệp Cẩm Niên dành cho Diêu Nhã sâu đậm cợ nào, ít nhất ông rốt cuộc gặp được một người phụ nữ khiến mình chịu kết thúc cuộc sống độc thân, từ nay không độc thân một mình nữa, vì vậy anh em Diệp Tiểu An rất là cảm kích Diêu Nhã.

Diệp Cẩm Niên không thể làm gì, tính khí cô bé này mấy năm qua càng lúc càng cay cú, có lúc thật nhớ đến thời gian cô còn là thỏ trắng nhỏ. Khi đó cô và Diệp Tích Thượng đều là một bé nhỏ nhắn mềm mại, mỗi tay ông ôm một người vừa hôn vừa dụ dỗ.

Nhìn lại hôm nay, bị năm tháng làm già đi không chỉ là người, còn có một trái tim loang lổ.

Diệp Cẩm Niên không nhớ ra được đã xem bản vẽ của Diệp Tiểu An bao nhiêu lần, mỗi một lần đều có thể cảm nhận sự cô độc trong nội tâm cô sâu hơn.

Ba năm trước đây Diệp Tích Thượng dẫn cô trở về, cô cũng không có gì khác thường. Hỏi ông lời hứa lúc trước có còn giữ không, sau đó dẫn một người đàn ông trở về trước mặt ông, kéo tay của ông cười ngọt ngào. Cô nói, cha, tháng sau chúng con sẽ kết hôn, cha phải tặng cho con một món quà lớn đó.

Diệp Cẩm Niên làm sao không thấy được trong đôi mắt xinh đẹp của cô đã không còn chút sáng rỡ, ảm đạm giống như bị một tầng bụi che lên.

Ông đã ép hỏi Diệp Tích Thượng ra được chuyện của cô và Giang Thiệu, nhớ tới nụ cười của cô, trong lòng không khỏi đau đớn.

Cần kiên cường như thế nào mới có thể dùng nụ cười hạnh phúc chân thật che giấu sự thê lương không thể yêu không thể quên đó, Diệp Cẩm Niên hiểu rõ hơn ai khác. Con gái của ông quả nhiên giống như ông, đều là người khờ. Kết hôn tự nhiên không thành, Diệp Cẩm Niên cho cô một khoản tiền, cho cô thay mình đi một vòng quanh thế giới, tiếp tục như vậy nữa ông sợ cô sẽ điên mất.

Ngày kết hôn của Diệp Tích Thượng gần tới, trên mặt Diệp Cẩm Niên ngày ngày đều hiện lên vẻ vui mừng.

Ngày đó Diệp Cẩm Niên tan việc liền về nhà đầu tiên, ở ngoài sân đã có thể nghe thấy tiếng đàn của Diệp Tiểu An, nhưng lại không phải bài hát chuẩn bị diễn tấu trong hôn lễ Diệp Tích Thượng, mà là khúc quân hành hôn lễ.

Cô tiếp tục đàn từng lần từng lần, điều khiển thuần thục lưu loát, giống như là đã luyện tập vô số lần. Diệp Cẩm Niên an tĩnh nghe ở tại cửa ra vào mà không quấy nhiễu cô. Không biết qua bao lâu, tiếng đàn dừng lại, Diệp Tiểu An duy trì tư thế đánh đàn không nhúc nhích, đầu khẽ rũ.

Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào tạo thành một vòng sáng mờ mịt quanh người cô.

Diệp Cẩm Niên nhìn thấy vài giọt nước mắt óng ánh trong suốt từ trên mặt cô trợt xuống, hội tụ thành một vũng nước trên phím đàn. Cô đang khóc, nhưng không có phát ra một chút âm thanh, bả vai thậm chí không có run rẩy, nếu không phải nhìn thấy nước mắt của cô thì cứ tưởng cô đang suy tư hay ngủ gật.

Một khắc kia Diệp Cẩm Niên mới phát giác con gái của mình thật ra rất yếu ớt, dưới ánh mặt trời cơ thể của cô rất mỏng manh, cô vốn là một người phụ nữ cần một người bảo vệ và yêu mình.

Nhưng người này không phải ông, cũng không phải là Diệp Tích Thượng.

Diệp Cẩm Niên lấy điện thoại ra bấm một dãy số thuộc về một người ở thành phố xa khác.