Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Chương 9: Giang thiếu gia phúc hắc thâm trầm




Nhưng Giang Thiệu rất nhanh biết được xảy ra chuyện gì.

Trong nhà không có mở đèn, Diệp Tiểu An không có để ý nên giẫm lên một cái lon bia không biết lăn đến trên đất lúc nào, liền trượt chân, thân thể quấn chăn cồng kềnh ngã ra sau, trùng hợp té vào trong ngực của Giang Thiệu mới vừa đóng cửa xoay người lại.

Giang Thiệu theo phản xạ tiếp lấy rồi đỡ cô dậy, thuận tay mở đèn. "Nhìn đường! Đừng lanh chanh láu táu."

Diệp Tiểu An xấu hổ gật đầu liên tục, tiếp đó hít hít lỗ mũi, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong nhà, rồi khom người nhặt lên lon bia hại cô mất mặt trên đất, "Chị Cận Thanh không ở đây anh liền một mình uống rượu buồn bực à?"

Giang Thiệu vào phòng bếp lấy nước uống, không để ý cô.

Phòng bếp nhà anh là kiểu nửa mở, Diệp Tiểu An xếp chân vùi ở trên ghế sa lon mở lon bia ra vừa uống vừa cao giọng hỏi anh, "Hai người đã định ngày kết hôn chưa? Xem xem em có thể giúp cái gì không."

"Em đừng gây phiền thêm cho tôi là hỗ trợ rồi." Giang Thiệu vứt lon bia rỗng vào trong thùng rác, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường. "Tôi đi ngủ em chơi một mình đi, trong tủ lạnh có đồ ăn đói bụng thì bỏ vào lò vi ba hâm lại rồi ăn, mệt nhọc thì ngủ ở phòng khách, không có việc gì đừng gõ cửa phòng tôi, quấy rầy tôi ngủ thì đừng trách tôi ném em ra ngoài."

"Oh, ngủ ngon. . . ." Diệp Tiểu An khéo léo huơ huơ tay nhỏ với anh, nghe ra tâm tình của anh không tốt lắm nên cũng không dám nói nhiều, chịu cho cô vào là cô đã rất cảm động.

Phòng khách nhà Giang Thiệu rất lớn, đồ đạc bày biện lại không nhiều nên có phần trống trải. Nói thật mặc dù Giang Thiệu ngủ ở trong đó, trong lòng Diệp Tiểu An ít nhiều vẫn có chút bỡ ngỡ. Người nhát gan lại phô trương xem phim kịnh dị rồi đều biết, cảm giác đó là từ trong lòng phát ra, mặc dù bên cạnh có người cũng làm tóc gáy dựng lên.

Bởi vì sẽ nghĩ cái thứ bên cạnh có phải loài người hay không. . . .

Diệp Tiểu An chà chà da gà nổi trên cánh tay, không khỏi tự chửi mình, cho cô xem! Sợ chưa! Hãi chưa! Tặng cho cô hai chữ: Đáng lắm!

Cô tự an ủi mình chỉ cách căn phòng của chú cảnh sát chính khí đầy người vài mét thôi, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào đều không dám đến gần. Chắp tay trước ngực thì thầm mấy lần mới không thấp thỏm nữa, vừa lên websites vừa ngâm nga ca khúc tự thấy ui vẻ cho mình thêm can đảm.

Trước lúc ngủ Giang Thiệu vọt vào tắm, không ngờ tỉnh rượu rồi nằm ở trên giường lật tới lật lui không ngủ được, càng nghĩ đến Cận Thanh thì trong lòng càng phiền não, vừa phiền não liền đau đầu, càng thêm khó có thể mặc quần áo mà ngủ.

Phòng khách và phòng bếp cộng thêm ban công, Diệp Tiểu An mở hết toàn bộ đèn lớn, đèn nhỏ, và cả những ngọn đèn màu sắc rực rỡ, rèm cửa sổ cũng kéo ra. Bởi vì trong phòng không có nguồn sáng chính, cho nên cửa sổ lớn sát đất ánh xạ lại những ánh đèn mờ mịt rực rỡ trong phòng mới hiển lên vẻ đẹp dáng kinh ngạc, đủ loại sắc màu, đẹp mà chân thật.

Giang Thiệu chưa bao giờ biết nhà mình có thể xinh đẹp như vậy.

Cô gái nhỏ đó không nhúc nhích co rúc ở trong góc ghế sa lon, máy vi tính đang mở, con chuột còn bị nắm ở trong tay. Cẩn thận chút còn có thể nghe được từ trong tai nghe truyền ra tiếng nhạc. Giang Thiệu đến gần mới phát hiện Diệp Tiểu An đã ngủ rồi. Ánh sáng lóe lên chiếu vào gò má của cô, vòng quanh hình dáng nhu hòa mà an tĩnh. Dung nhan ngủ an tĩnh điềm nhiên như thế, không khỏi khiến Giang Thiệu nhớ tới năm năm trước.

Khi đó cô còn chưa tới 20, còn giống đứa bé hơn bây giờ.

Lông mày nhíu lại của Giang Thiệu dần dần giãn ra nhu hòa chút. Nhặt chăn mỏng rơi trên mặt đất lên nhẹ nhàng đắp lên người cô, tháo tai ngh của cô xuống, cẩn thận ẵm cô về phòng khách, đặt lên giường, rồi khóa kỹ cửa phòng cho cô.

Thật ra thì có khóa hay không đối với anh mà nói cũng không có gì khác nhau. Dưới tình huống không có chìa khóa anh muốn phá loại cửa có khóa bình thường này cũng chỉ mất mấy giây. Một cô gái không đề phòng chút nào lại còn hơi ngu ngốc ngủ ở trong nhà anh, mà anh còn tốt bụng khóa cửa giùm cô, Giang Thiệu anh trở nên quân tử thế từ lúc nào?

Anh quay trở về phòng khách chuẩn bị tắt máy vi tính, lơ đãng nhìn thấy websites cô mở ra thì động tác không khỏi dừng một chút.

Đó là nhật ký Internet của cô, Giang Thiệu vốn không muốn rình coi đồ riêng tư của cô, liếc mắt nhìn thấy một câu phía trên:

—— chặt tay! Móc mắt! Không xem phim kịnh dị nữa ! ! Giang thiếu gia phúc hắc thâm trầm thật là một người tốt chịu chứa chấp mình.

. . . . . .

Khóe miệng Giang Thiệu giựt giựt, Giang thiếu gia thâm trầm. . . .

Mặc dù anh tên Giang Thiệu, chữ thiệu cùng âm với chữ thiếu, nhưng xưng hô Giang thiếu gia này nghe thật là khó chịu. Anh thừa nhận mình có phần lúc phúc hắc, nhưng. . . . Anh thâm trầm sao?

Nhóc con này.

Giang Thiệu hoạt động con chuột kéo trang lên tùy ý xem, mỉm cười.

Cái này cũng có thể gọi nhật ký? Không cách thức không chủ đề, chỉ có thể theo hệ thống thời gian ghi chép biết được ngày viết. Nội dung cũng đơn giản, nói đơn giản đều là dễ nghe, rõ ràng chính là đơn sơ, phần lớn là mấy câu nói, còn có một hai chữ. Tỷ như lười, ngủ, mệt mỏi, tham, vui mừng v.v... liền tạo thành một bài viết nhật ký rồi.

Rình coi đồ cá nhân luôn không tốt, Giang Thiệu cũng không có hứng thú gì với nhật ký của một cô gái. Đang tính tắt, tầm mắt lại bị một đoạn chữ thật dài đột nhiên rơi vào tầm mắt hấp dẫn.

Anh chỉ vội vã đảo qua, tim không khỏi trầm xuống.

—— lời nói dối và lời thật khác nhau ở chỗ nào? Mỗi người đều là diễn viên trời sanh, diễn một nhân vật, mỗi một câu nói đều là lời thoại trên kịch bản, cho rằng đó là lời thật, trên sân khấu lừa gạt, người xem ở dưới cũng tự lừa gạt. Không thèm nghĩ đến kết thúc, không thèm nghĩ đến diễn kịch, cuối cùng tấm màn rời xuống.

Nhưng nếu có thể diễn đến cùng, thì tôi tin tưởng đây là kỳ tích.

. . . . . .

Tắt máy vi tính, Giang Thiệu không khỏi nhíu lông mày trầm tư. Nha đầu này viết đoạn văn này là có ý gì? Có quan hệ gì với Tả Trí không?

Mặc kệ như thế nào thật có chút kinh ngạc tiểu tử ngốc này có thể viết ra lời như vậy.

Hôm sau là chủ nhật, Giang Thiệu không có thói quen ngủ nướng, kiên trì năm giờ rời giường đi luyện công buổi sáng. Về đến nhà lại nhìn thấy Diệp Tiểu An quỳ gối trên ghế, trong tay cầm đao nhỏ, khoa tay múa chân cắt tới cắt lui cái gì đó trên thớt, động tác cực kỳ cẩn thận.

"Đội trưởng Giang, chào buổi sáng!" Tâm tình Diệp Tiểu An rất tốt, nhảy xuống ghế làm một quân lễ vô cùng đúng chuẩn với anh, lời nói ra vang vang có lực.

Giang Thiệu liếc cô một cái, không có biểu cảm gì, không lên tiếng cũng không đáp lại, cầm khăn lông khoác trên cổ lau mồ hôi, vòng qua cô đến cái bục rộng rãi hít đất 100 cái.

Bị không để ý tới. Diệp Tiểu An bĩu môi, lơ đễnh tiếp tục nằm sấp trên bàn cắt cắt gì đó tiếp tục.

Giang Thiệu làm xong vận động tắm rửa rồi đi ra ngoài liền ngửi thấy được một mùi vị, rất thơm, giống như là bánh mì nướng, dĩ nhiên không chỉ là bánh mì nướng.

"Em mân mê cái gì đó?"

Giang Thiệu lau tóc ướt, bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Diệp Tiểu An, người hơi nghiêng về trước dò xét đến cùng.

Trên bàn ăn bày dĩa trứng chiên, mấy miếng bánh mì nướng, và một ly sữa nóng.

"A!" Diệp Tiểu An không nghe thấy tiếng bước chân của anh, bị sợ đến sợ hãi kêu lên rồi xoay người lại, mà trong tay cô còn cầm con dao thật dài.

Giang Thiệu phản ứng cực nhanh ngẩng đầu lên tránh ra lưỡi dao. Mủi đao nguy hiểm xẹt qua chỗ cách cằm anh một tấc.

Diệp Tiểu An trơ mắt nhìn một màn nguy hiểm này ở trong mắt, nhất thời tay mềm buông lỏng con dao thái ——

"A!" vào lúc buông tay Diệp Tiểu An lại biết mình sai lầm, theo phản xạ che mắt chờ đợi đau đớn sắp đến.

. . . . . .

Ah? Tại sao không đau?

Diệp Tiểu An dời tay mở mắt ra, thanh dao thái kia đã sớm bị Giang Thiệu tiếp được. "Oa!" Cô phát ra thanh âm gần như sùng bái, con ngươi đen kịt chuyển chuyển.

Sắc mặt Giang Thiệu hơi lạnh, "Em cầm tinh con gì?"

Sùng bái mới vừa dâng lên của Diệp Tiểu An bị anh vô tình chọc phá, cô ngu nữa cũng nghe ra được đây không phải lời tốt đẹp gì, chu cái miệng nhỏ nhắn. "Anh ám hiệu em là heo!"

Giang Thiệu đặt con dao lên kệ, ngồi trở lại trước bàn ăn. "Tôi không có."

"Thật nghĩ em không nghe ra sao!" Cô không thông minh, nhưng không phải ngu ngốc.

"Lời tôi nói không phải ám hiệu, là công khai, nếu em nghe mà không hiểu thì cả heo cũng ghét bỏ em." Không cho cô cơ hội phản bác, Giang Thiệu chỉ vào cái trứng quá mức xấu xí nhưng quanh thân lại được sửa chữa tỉ mỉ này, "Đây là em làm?"

Diệp Tiểu An lập tức quên tức giận, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, mặt chờ đợi biểu tình ca ngợi. "Ừ a, có tiến bộ không? Em luyện tập nhiều lần!"

Giang Thiệu nếm thử một miếng, gật đầu một cái. "Rất tốt."

"Thật sao?" Diệp Tiểu An vui vẻ gắp miếng trứng chiên của mình lên cắn một cái, mới nhai mấy cái đã nhăn nhó uống ngay một hớp sữa tươi. "Không tường trình sự thật thì không phải đồng chí tốt!"

"Tiêu chuẩn rất tốt này là ít nhất không khiến tôi phun ra." Giang Thiệu thong thả ung dung uống ngụm sữa bò. . . . . Mặn chết anh! Tiểu tử ngu ngốc này bỏ hết cả hũ muối vào sao? "Bánh mì nướng cũng không tệ lắm."

"Đó là công lao của máy nướng bánh, cám ơn." Diệp Tiểu An bỏ trứng chiên qua một bên, thất bại cắn miếng bánh mì. "Em có cần đi báo danh khóa đào tạo gì đó không?"

"Học cái gì? Làm sao khai phá bộ não đề cao trí lực sao?"

Diệp Tiểu An sử dụng ánh mắt lăng trì anh một lần, sau đó hơi có vẻ ngượng ngùng nói: "Sinh nhật Tả Trí sắp tới nha, em muốn cho anh ấy một sự ngạc nhiên. . . ." Bữa tối dưới nến thật là lãng mạn, đáng tiếc ngay cả món trứng chiên đơn giản nhất cô cũng không giải quyết được.

"A, thì ra không phải báo đáp ơn chứa chấp của Giang thiếu gia, ngược lại lấy tôi làm chuột trắng nhỏ đấy." Giang Thiệu tiêu diệt một miếng bánh mì cuối cùng thản nhiên nhìn cô một cái.

"Ách. . . ." Diệp Tiểu An dừng một lát, bỗng chốc trợn to mắt. "Anh nhìn lén! Không có đạo đức!"

Giang Thiệu cũng không thèm để ý đề tài của cô, đứng dậy đến phòng bếp bắt lửa đun nồi nước, lấy hai gói mì ăn liền ở trong ngăn tủ ra. "Em ăn no chưa?"

"Ưmh, chưa. . . ."

Giang Thiệu lại lấy một gói ra, cộng thêm hai cái trứng gà và mấy cọng rau cải. Diệp Tiểu An nhìn động tác lưu loát của anh lại có một loại cảm giác bị coi thường, vỗ vỗ cái bàn cố gắng làm tăng cảm giác tồn tại của mình.

"Này! Anh rình coi nhật ký của một cô gái mà không thấy xấu hổ sao? Đó là phạm pháp! Anh thân là nhân viên cảnh vụ lại biết pháp phạm pháp ——"

"Muốn nhiều nước hay ít mặn?" Quen mặt rồi, Giang Thiệu cắt đứt lời chất vấn của cô, vừa bỏ đồ vào tô vừa hỏi cô.

"Nhiều nước, a không, ít mặt." Diệp Tiểu An nhíu nhíu mày, cảm thấy là lạ ở chỗ nào, chốc lát sau mới bừng tỉnh hiểu ra, cắn răng nghiến lợi rống đến ". . . . Đây không phải cùng một ý sao! Giang Thiệu anh thật là quá đáng!"

Giang Thiệu không nhịn được nhếch khóe miệng lên, "Tạm được, còn có thể cứu."



Buổi sáng Giang Thiệu đến đội cảnh sát hình sự xử lý chút chuyện vặt, sau đó gọi điện thoại cho Cận Thanh, vẫn tắt máy như dự đoán. Một cỗ tức giận giấu ở trong lòng, Giang Thiệu cầm chìa khóa xe trực tiếp đi tìm cô.

Mở cửa là Ôn Hinh - mẹ Cận Thanh, một người rất có phong cách và thướt tha. "Tiểu Giang cháu tới vừa đúng, bác đang muốn đi ra ngoài đánh bài, nha đầu lười này chơi đến gần sáng mới trổ về, lúc này còn chưa dậy nổi, bác đi gọi nó."

"Không sao, cháu đi cho, làm phiền cô Hinh rồi." Giang Thiệu suy nghĩ gì đó nhưng lại không lộ vẻ gì.

Giang Thiệu và Cận Thanh lui tới đã lâu, Ôn Hinh sớm xem Giang Thiệu là con rể, vì để người một nhà sống chung hòa thuận nên cũng theo ý anh.

Giang Thiệu lên lầu nhẹ nhàng xoay mở cửa phòng Cận Thanh, không khỏi nhíu nhíu mày. Cận Thanh là cô gái rất thích sạch sẻ, căn phòng vĩnh viễn chỉnh tề, chưa bao giờ mất trật tự như anh đang thấy, y phục giầy túi xách rải rác đầy đất.

Giang Thiệu đơn giản thu thập mấy thứ trên đất, ngồi ở bên cạnh Cận Thanh đang ngủ say. Không thể phủ nhận Cận Thanh là một cô gái khắp mọi mặt đều tìm không ra tỳ vết nào. Từ nhỏ cô đã là học sinh giỏi trong mắt mọi giáo viên và phụ huynh, trưởng thành lại biến thành thiên sứ trong mắt tất cả đàn ông, đối tượng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ trong mắt phụ nữ.

Nếu như không vì một câu nói của cô, lúc trước Giang Thiệu cũng không tham gia bộ đội đặc chủng và phải chịu đựng cuộc sống gian khổ như địa ngục. Tóm lại, Cận Thanh là cô gái vô cùng quan trọng trong cuộc đời 29 năm của anh.

"Thanh Thanh. . . ." Anh nhỏ giọng kêu tên của cô, Cận Thanh nhíu nhíu mày trong mộng, ôm chăn lật người ngủ tiếp.

Cô không biết tấm lưng trần của mình bị bại lộ ra dưới tầm mắt Giang Thiệu, mà Giang Thiệu nhìn chằm chằm dấu vết trên lưng cô, mắt nheo lại từng chút, con ngươi tĩnh mịch âm trầm từ từ tràn ra ánh sáng lạnh lẽo mà nguy hiểm, tay đặt trên đùi đã siết chặt thành quyền.

. . . . . .