Trước ngày mười tám , thời gian còn không tới hai ngày .
Trần Y Y cùng Sở Minh Yến tại đây đã sắp xếp xong xuôi tiểu nhị bên trong cửa hàng .
Đợi đến ngày mười tám , liền đem hàng hoá bên trong cửa hàng , lấy phương thức bán lỗ vốn bán đi .
Ngày mười tám ấy , trong thành tuyệt đối thập phần náo nhiệt .
Trần Y Y , Sở Minh Yến có thể thừa cơ mang theo Sở Trác ra khỏi thành .
Chẳng qua là kế hoạch không đuổi kịp biến hoá , đêm ngày mười bảy hôm đó liền thay đổi .
Bởi vì hiện tại hộ viện cùng hạ nhân Sở gia , đại đa số đều bị đưa đi , Sở gia lớn như vậy nay lại trống rỗng .
Vì cân nhắc an toàn cho mấy người bọn họ , Trần Y Y cùng Sở Minh Yến thương lượng cùng chuyển vào tiểu viện của hạ nhân .
Trần Y Y làm như vậy , là tự mình có chút mưu kế .
Nếu nhất cử nhất động của bọn họ gần đây , không cẩn thận bị người khác phát hiện được .
Như vậy trước khi bọn họ chạy trốn , nhất định trong hai ngày này sẽ đối với bọn họ động thủ .
Những người đó sau khi xông vào Sở gia , đầu tiên chắc chắn sẽ tìm tới chỗ các viện tử mà chủ tử nghỉ ngơi .
Bọn người kia sẽ không nghĩ đến , thân cành vàng lá ngọc như bọn họ , sẽ ở tại trong viện cũ nát của hạ nhân ?
Nay Sở gia chỉ còn lại Trần Y Y , Sở Minh Yến , Sở Trác cùng một cái nha hoàn bị câm .
Lúc đầu Trần Y Y cho nha hoàn câm bạc , muốn để cho người này cùng với những người khác rời đi .
Nhưng là cái nha hoàn này không chỉ lắc đầu , còn vô cùng cố chấp nhất định phải lưu lại .
Về sau Sở Minh Yến nói cho Trần Y Y , cái nha hoàn câm này chính là tiểu cô nương nhà nông năm đó Sở Trác đã cứu .
Khi đó nha hoàn này lọt vào tay Hứa tam gia bị người ta nhục nhã , không ai dám tiến lên phía trước cứu nàng .
Tại thời điểm nàng bất lực nhất , tuyệt vọng nhất . Là Nhị gia đã xuất hiện cho nàng cơ hội sống .
Từ đó về sau , cô nương câm liền vào làm hạ nhân ở Sở gia .
Nàng mặc dù ở Sở gia làm nhiều năm như vậy , cơ hội có thể nhìn thấy Nhị gia chỉ đếm trêи đầu ngón tay .
Bởi vì nàng chính là cái thô sử nha hoàn , căn bản không có cơ hội tới gần viện tử nhị gia .
Cộng thêm về sau Nhị gia bị thương , nàng lại càng không có cơ hội nhìn thấy Nhị gia.
Nay Sở gia gặp rủi ro , bọn hạ nhân đều đi tẩu tán .
Nàng vốn là người không có gánh nặng gì trêи lưng , ngay tại lúc này càng không có khả năng bỏ quên ân nhân .
Cô nương câm tự nhận mình mặc dù không có bản lãnh gì , nhưng là một người có thể chịu được cực khổ .
Nàng chỉ cầu tại thời điểm ân nhân cần nàng , nàng vẫn sẽ như cũ canh giữ ở bên cạnh ân nhân .
Nha hoàn câm quỳ gối trước mặt Nhị gia , dập đầu ba cái .
Mặc dù nàng biết nhị gia hiện tại đã ngốc , căn bản không nhớ rõ nàng là ai ? Cũng không biết rõ đây là đang làm cái gì ?
Nhưng là vẫn như cũ thời điểm nàng dập đầu vô cùng cung kính , ngay cả đầu đập gần như muốn nứt vẫn vô tri vô giác .
Trần Y Y thấy bộ dạng bướng bỉnh cố chấp này , lại vừa vặn là cái người câm điếc , nàng nhất thời mềm lòng không có tiếp tục đuổi nha hoàn kia đi .
Mấy ngày hôm nay vì an toàn bọn họ một mực ở tại một gian phòng trong tiểu viện .
Thời điểm Trần Y Y ngủ đến nửa đêm , đột nhiên nghe được tiểu thịt viên sủa lên hai tiếng , nàng nhanh chóng mở to mắt ngồi dậy .
Nên đến , vẫn phải đến .
Tai thời điểm Trần Y Y mở mắt , cô nương câm nằm ở sát vách cũng tỉnh theo .
Trần Y Y trước tiên là đem Vân Bích đánh tỉnh , sau đó rón ra rón rén ra khỏi phòng ….
Cùng lúc đó mấy người nam nhân cao lớn lực lưỡng đang ở Sở gia tứ phía tìm người .
Một người nam nhân trêи mặt có một vết sẹo , ở Sở gia lớn như vậy vòng vo nửa ngày , nhịn không được nhỏ giọng thầm nói :” Bọn họ sẽ không phải đã chạy trốn rồi chứ ?”
Một người nam nhân khác đi cùng hắn không nói cái gì , ánh mắt sắc bén lộ ra trong bóng đêm phá lệ âm trầm đáng sợ .
Tên mặt thẹo tiếp tục nói :” Chủ tử vì một nữ nhân , sai chúng ta động thủ trước , cũng không sợ người ở phía trêи trách tội xuống .”
Nam nhân có ánh mắt thâm trầm kia nghe vậy , lạnh lùng lườm tên mặt thẹo một cái .
” Không cần nói nhiều lời vô nghĩa !”
Tên mặt thẹo kia hiển nhiên rất sợ hắn ta , nghe hắn ta nói như vậy lập tức ngậm miệng lại .
Mà ở phía sau , bọn hắn đột nhiên nghe được vài tiếng chó sủa .
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái , lập tức hướng tới phía có tiếng kêu chạy đi .
Bởi vì người muốn đối phó , chỉ là vài cái nữ tử cùng một người điên , bọn hắn chỉ đi đến đây có bốn người .
Cùng lúc đó , những người còn lại sẽ đi đến một gia đình họ Hứa trong thành .
Mục đích của bọn hắn là muốn tạo ra huyết án động trời , sau đó đem người của triều đình hấp dẫn tới .
Nguyên bản kế hoạch của chủ tử , là muốn đồ sát cả nhà Sở gia .
Nhưng Sở gia này cũng thật kỳ quái , giống như đã sớm biết trước tiếng gió ( tin tức ) .
Sau mấy ngày ngắn ngủi , bên trong Sở gia chỉ còn lại lẻ tẻ vài người .
Giết một hai người cùng giết cả một nhà ,hiệu quả hoàn toàn không giống nhau .
Chẳng qua chỉ là giết chết mấy người mà nói , căn bản không thể kinh động đến người của kinh đô .
Cho nên chủ tử tạm thời cải biến kế hoạch , đem mục tiêu sớm định ra ban đầu là Sở gia đổi thành Hứa gia .
Mục đích mà bốn người bọn hắn đi chuyến này , chính là đến đem nữ nhân mà chủ tử muốn đi , sau đó đem những người còn lại ở Sở gia toàn bộ giết hết .
Lúc bọn hắn hướng tới bên này chạy đến , mấy người Trần Y Y đã thu thập hết đồ chuẩn bị từ cửa sau chuồn đi .
Cô nương câm cùng Vân Bích đi ở đằng trước , Trần Y Y cùng Sở Trác đi ở chính giữa , Sở Minh Yến có chút võ công ôm tiểu thịt viên đi sau cùng .
Theo kế hoạch của Trần Y Y cùng Sở Minh Yến , từ lúc mang cả nhà đi trốn , kế hoạch của hai người vô cùng thuận buồm xuôi gió .
Rõ ràng bọn họ chỉ cần cố gắng đợi thêm vài giờ nữa , liền có thể mang theo Sở Trác chạy thoát .
Nhưng là cố tình ở thời điểm quan trọng này , vẫn là gặp rủi ro ?
Sở Minh Yến làm như thế nào có thể kiên cường , nàng cũng chỉ là tiểu nha đầu mười bốn mười lắm tuổi .
Giờ phút này nàng thật sự sợ hãi , sợ hãi cứ như vậy không minh bạch mà chết đi .
Sở Minh Yến thừa dịp có ánh trăng lén liếc mắt nhìn Trần Y Y một cái , nàng vốn cho rằng Trần Y Y sẽ sợ hãi giống như nàng .
Dù sao tuổi tác Trần Y Y cũng tương tự với nàng , năm nay bất quá cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi .
Nhưng làm cho nàng ngoài ý muốn chính là Trần Y Y đối với sự xuất hiện của những người kia cũng không có quá nhiều kinh ngạc cùng khủng hoảng .
Trần Y Y chính là đang trầm mặc lôi kéo Sở Trác ngây thơ , ở trong bóng đêm đi thật nhanh lên phía trước.
Nếu không phải hiện tại thời cơ không thích hợp , Sở Minh Yến thật sự muốn hỏi Trần Y Y , có phải là nàng đã sớm dự đoán được sẽ có chuyện này xảy ra ? Bằng không thì tại sao nàng bắt bọn họ đổi viện tử ?
Nếu ngay từ đầu bọn họ không đổi viện tử , nói không chừng giờ phút này đã thành tử thi lạnh lẽo .
Ngay tại lúc Sở Minh Yến đắm chìm trong suy đoán kinh hãi của bản thân , Vân Bích ở phía trước dẫn đường đột nhiên ngã xuống một phát .
Cô nương câm cuống quít đưa tay đến nâng Vân Bích dậy , kết quả nghe được Vân Bích khóc hô :” Tiểu thư ! Có mai phục !”
Một tiếng này của Vân Bích mặc dù rất nhỏ , tại trong đêm yên tĩnh nghe qua lại phá lệ thê thảm .
Làm cho mâý người ở đây , lập tức run cả da đầu .
Trần Y Y nghe vậy quay mắt nhìn sang , liền phát hiện y phục của Vân Bích bị cái gì đó cắt mấy đạo lỗ hỏng .
Hiển nhiên trêи mặt đất trước mặt bọn họ , có người trước đó bố trí cạm bẫy .
Vân Bích bị đau che bắp chân của mình , sau đó hướng về phía Trần Y Y lộ lắng nói :” Tiểu thư, các người đi mau ! Đi mau ! ”
Thời điểm Vân Bích sốt ruột sẽ gọi Trần Y Y là tiểu thư chứ không phải thiếu phu nhân .
Trần Y Y thấy y phục trêи người Vân Bích nhanh chóng nhiễm huyết sắc , mơ hồ đoán ra thứ tạo ra vết cắt trêи người Vân Bích là cái gì .
Nàng quay người rút thanh trường kiếm từ bên hông Vân Bích , sau đó đi đến trước Vân Bích đưa tay vung kiếm lên phía trước , mấy sợi bạc không thấy rõ nhưng dị thường sắt bén lập tức bị đứt ra .
Trần Y Y nhìn thoáng qua chân Vân Bích , thấy vết thương không nghiêm trọng lắm , liền nói với cô nương câm :” Không cần đàn xe ngựa , giúp đỡ Vân Bích trực tiếp đi phía cửa sau .”
Vân Bích thấy thế lập tức cắn chặt răng , dưới sự giúp đỡ của cô nương câm đứng lên .
Vân Bích khó hiểu hỏi : ” Tiểu thư , vì cái gì không cần xe ngựa ”
Không đợi Trần Y Y mở miệng giải thích cho Vân Bích , Sở Minh Yến đã giải thích trước :”Bọn hắn đã có thể ở nơi này thiết lập cạm bẫy , xe ngựa khẳng định cũng đã bị đụng tay đụng chân .”
Sở Trác ngơ ngác nhìn thấy máu trêи váy của Vân Bích , con ngươi trong suốt trong đôi mắt hiện lên một tia đục ngầu .
Trần Y Y mượn ánh trắng thấy sắc mặt hắn có chút trắng bệch , liền cho rằng hắn bởi vì nhìn thấy máu tươi nên sợ .
Trần Y Y đưa tay chế trụ tay Sở Trác , cười nói với hắn :”Đừng sợ , không có chuyện gì ”
Trần Y Y nói lời này giống như mây trôi nước chảy , không chỉ an ủi Sở Trác ngây thơ , mà còn an ủi những người khác .
Về sau Trần Y Y lôi kéo Sở Trác đi ở phía trước , nàng vừa đi vừa sử dụng kiếm ở phía trước dò đường .
Ngay tại lúc mấy người bọn họ đi tới cửa sau , vừa định hung hăng buông lỏng một chút .
Bọn họ liền phát hiện ngay tại chỗ ra vào cửa sau đang có một cái nam nhân lưng hùm vai gấu đang đứng .
Tên nam nhân kia đứng đưa lưng về phía ánh trăng , hơn phân nửa thân hình hắn ẩn bên trong bóng tối .
Dáng vẻ hắn im ắng chờ đợi ở đó , thật giống như một cái đao phủ đáng sợ .
Mấy người bọn họ vừa nhìn thấy đối phương , liền không nhịn được hít sâu một hơi .
Vân Bích bị doạ đến mức đưa tay che lên miệng của mình , sợ bản thân không cẩn thận sẽ hét lên .
Sở Minh Yến thấy thế lập tức buông tiểu thịt viên xuống , liền muốn đoạt lại trường kiếm từ trong tay Trần Y Y .
Mặc dù nàng vẫn như cũ rất sợ hại , nhưng nàng là người duy nhất trong mấy người bọn họ có thể đánh .”
Ở cái loại tình huống này , nàng nhất định phải bảo vệ tốt những người khác .
Nhưng mà Trần Y Y không chịu đưa thanh trường kiếm cho nàng ” Hảo muội muội , làm phiền muội chế mắt của đồ ngốc này lại .”
Sở Minh Yến sửng sốt một chút , sau đó đưa tay lên bưng kín mắt Sở Trác .
Cùng lúc đó , Trần Y Y cầm theo thanh kiếm hướng tới chỗ tên to con kia đâm .
Tên to con một mặt khinh thường liếc Trần Y Y một cái , Trần Y Y nhỏ bé như vậy đứng trước mặt của hắn , nhìn giống như con chuột nhỏ .
Trước kia Trần Y Y thân thể không tốt , cho nên chưa từng đánh nhau , cũng không có kỹ xảo đánh nhau gì .
Lúc Trần Y Y đưa tay lên trong phút chốc đã bị tên to con bắt được cổ tay mảnh khảnh .
Vân Bích khi nhìn thấy cổ tay Trần Y Y bị nắm lấy , sắc mặt lập tức trắng bệch đến cực điểm .
Nếu không phải cô nương câm đang đỡ Vân Bích , Vân Bích đoán chừng có thể bị doạ đến co quắp trêи mặt đất .
Sở Minh Yến cũng bị doạ sợ đến choáng váng , nàng theo bản năng buông lỏng tay che mắt Sở Trác ra , muốn tiến lên giúp Trần Y Y .
Nhưng mà ngay sau đó , tình thế đột nhiên bị đảo ngược .
Trần Y Y bị bắt lấy cổ tay lập tức trở tay bắt được cánh tay tên to con , cắn răng một cái trực tiếp làm tên to con ngã văng ra xa .
Người cao to nặng nề đụng vào vách tường , phát ra một tiếng vang thật lớn .
Trần Y Y nhìn cũng không nhìn hắn , lập tức xoay người nói với Sở Minh Yến :” Đi mau ! Hắn khẳng định còn có đồng bọn .”
Sở Minh Yến nghe vậy ngây ngốc ừ một tiếng , liền lôi kéo Sở Trác dẫn đầu chạy .
Cô nương câm cũng phản ứng rất nhanh , kéo lấy Vân Bích vẫn còn đang ngây ngốc , theo sát phía sau chạy .
Trần Y Y lúc vừa rồi chỉ sử dụng tám phần lực đạo .
Nàng mặc dù không cẩn thận nhìn xem , nhưng vẫn luôn cảm thấy cái tên to con kia lần này ngã thực thê thảm , không chết cũng muốn nửa tàn phế .
Trần Y Y vừa rồi thắng nhẹ nhàng như vậy là bởi vì hai nguyên nhân .
Một là đối phương thấy nàng là nữ nhân , hoàn toàn không có đem nàng để vào mắt .
Hai là đối phương là người của Cố công tử , Cố công tử trước đó nhất định ra lệnh muốn nàng sống .
Bởi vì hai điểm này , Trần Y Y mới có thể may mắn qua cửa này .
Mặc dù thấy thắng mà không cần võ , nhưng là vì mạng sống chuyện này có đáng là gì ?
Trần Y Y vốn muốn đến cửa hàng gần nhất của Sở gia , tìm một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi thành .
Nhưng là chạy đến phía trước , cước bộ của nàng đột nhiên dừng lại .
Bởi vì nàng chứng kiến phía trước cách đó không xa , ánh lửa dấy lên ngút trời , mơ hồ còn nghe được tiếng có người kêu la thảm thiết ……