Đợi thêm một hồi , hán tử nhà này đã trở lại .
Sở Minh Yến đưa bạc mua hạt giống cho hắn , để cho bọn Kỳ Sinh dọn dẹp một chút chuẩn bị lên đường .
Tại thời điểm bọn họ thu thập hành lý , Dương thị liền kêu hán tử nhà mình vào phòng trong .
Dương thị đem chuyện vừa rồi nói cho hán tử biết , hán tử sau khi nghe xong vẻ mặt lập tức u sầu .
Mặc dù Trương tú bà bị Sở Minh Yến doạ đi rồi , nhưng là sau khi bọn người Sở Minh Yến rời đi , Trương tú bà kia nhất định sẽ còn tìm đến cửa .
Vừa nghĩ đến bọn hắn ngậm đắng nuốt cay nuôi nữ nhi khôn lớn , bị một lão nhân vừa già vừa biến thái coi trọng , Dương thị liền nhịn không được tim rút đau .
Dương thị khẽ cắn môi , liền nói thầm mấy câu vào tai hán tử nhà mình .
Hán tử kia nghe vậy phản ứng đầu tiên chính là phản đối , nhưng là nghĩ đến những chuyện hung ác Trương tú bà đã làm , hán tử suy nghĩ một chút vẫn là cảm thấy biện pháp của Dương thị ổn thỏa .
Vì vậy phu thê hai người mặt dày , liền cùng một chỗ đến trước mặt Sở Minh Yến cầu xin .
Sở Minh Yến có chút khó khăn nhìn bọn hắn , nàng nhíu mày nói :” Lời này là nói thật với các ngươi , nhà chúng ta trước kia xác thực là giàu có , chẳng qua là hiện nay gia đạo sa sút , thật sự không có biện pháp giúp các ngươi . “
*Gia đạo : gia cảnh .
Sở Minh Yến nói lời này là thật , nếu là đại tiểu thư Sở gia lúc trước , đừng nói là một cái đại nha đầu , cả gia định bọn hắn cũng đều nuôi nổi .
Nhưng mà hiện tại bọn họ tự bảo vệ bản thân cũng khó khăn , căn bản không có thừa tinh lực đi giúp người khác .
Dương thị nghe vậy đỏ hồng mắt , ở bên chân Sở Minh Yến hèn mọn dập đầu một cái .
Nàng thật sự là đến bước đường cùng , bằng không thì cũng không nỡ bỏ nữ nhi của mình .
Chỉ cần bọn người Sở Minh Yến vừa rời đi , Trương tú bà kia nhất định sẽ tìm tới cửa .
Hôm nay Trương tú bà là nể mặt Sở Minh Yến , mới không có cưỡng ép mang đại nha đầu đi .
Nếu Sở Minh Yến đi rồi ….. Đại nha đầu nhà nàng liền thật sự xong .
Dương thị :” Quý nhân , quý nhân chúng ta thật sự không cầu những thứ khác , chỉ cầu quý nhân có thể mang theo đại nha đầu nhà ta đi .
Đại nha đầu nhà ta có thể chịu được khổ cực cũng có thể làm việc , ngài có thể đem nàng trở thành cái nha hoàn thu tại bên người là tốt lắm rồi . ”
Tại thời điểm Dương thị đau khổ cầu khẩn Sở Minh Yến , đại nha đầu cùng bọn đệ đệ trốn ở trong phòng nhỏ giọng khóc .
So với cái tên Vương địa chủ kia , nàng thật tâm nguyện ý đi theo mấy người Sở Minh Yến .
Bởi vì đi theo mấy người bọn họ , vô luận là đi đến nơi nào nàng cũng sẽ có một chút hy vọng sống .
Nếu là bị tên Vương địa chủ kia bắt được , nàng quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ đến kết cục về sau .
Trần Y Y thấy Sở Minh Yến một mặt khó xử , vì thế cười đi lên phía trước nói :” Không bằng như thế này , ta cho các ngươi một chút bạc , các ngươi cầm lấy bạc này đi càng xa càng tốt . “
Hôm nay Trương tú bà làm cho Trần Y Y chán ghét , một lòng muốn đối nghịch với bà ta .
Cho nên nàng vô cùng hào phóng lấy ra hai mươi lượng bạc , sau đó đưa tới trong tay Dương thị .
Dương thị cả đời này cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy , có chút phản ứng không kịp tình huống hiện tại là như thế nào ?
Vẫn là vị hán tử trung thực nhà Dương thị hiểu được , hắn lập tức lôi kéo Dương thị cùng một chỗ hướng tới phía Trần Y Y dập đầu .
Trần Y Y không dám nhận đại lễ của bọn hắn , vừa nghiêng người né tránh vừa nói :”Ta thấy trong nhà các ngươi cũng không có gì đáng giá , không bằng nhanh chóng thu thập một chút đồ cùng đi với chúng ta . Chờ sau khi rời khỏi nơi này , chúng ta lại mỗi người đi một ngả .”
Hán tử kia hiển nhiên hết sức kϊƈɦ động , đối với Trần Y Y vừa cảm kϊƈɦ lại vừa bội phục .
Lúc trước hắn một mực lo lắng cho nữ nhi , hoàn toàn không nghĩ đến chuyện dọn đi này .
Kỳ thật nếu đại nha đầu theo bọn người Trần Y Y đi rồi , thì nhà bọn hắn cũng sẽ bị Vương địa chủ trả thù .
Nếu lưu lại ở nơi này chỉ có con đường chết , nay trong tay bọn họ có bạc chẳng bằng một đường đi thẳng .
Theo biện pháp này của Trần Y Y , bọn hắn không chỉ có không cần cốt nhục chia lìa , mà còn có thể lần nữa tìm được một địa phương mới có cuộc sống tốt .
Hán tử càng nghĩ càng thấy chủ ý này rất tốt .
Lúc này Dương thị cũng đã kịp phản ứng , một bên hướng tới Trần Y Y liên tục nói lời cảm tạ , một bên kϊƈɦ động nắm chặt bạc trong tay .
Bởi vì muốn chờ cả nhà này cùng nhau lên đường , bọn người Trần Y Y phải đợi thêm hai canh giờ .
Chính là như Trần Y Y nói , cả nhà này không có thứ gì đáng giá .
Thứ duy nhất cảm thấy đáng tiếc , bất quá cũng chỉ là vài mẫu lương thực kia .
Nhưng mà lương thực cũng không bán được mấy đồng bạc , so với người cả nhà bọn hắn căn bản chẳng đáng là gì .
Càng quan trọng hơn là , Trần Y Y cho bọn hắn không ít tiền .
Số tiền này , đủ cho cả nhà bọn hắn chuyển đến nơi khác có cuộc sống ổn định .
Cả gia đình thu thập sơ một chút , liền lái một cỗ xe bò đi theo sau xe ngựa của Sở Minh Yến rời đi .
Mấy đứa hài tử quay đầu nhìn ngôi nhà đang dần dần khuất xa , trong mắt toát ra một tia không muốn .
Dương thị ôm Hổ Tử đối với mấy đứa hài tử :”Đừng nhìn , về sau chúng ta sẽ ở trong một ngôi nhà tốt hơn . ”
Hổ Tử tuổi tác tương đối nhỏ , hắn ngửa mặt lên nói với Dương thị :”Vậy chúng ta phải đi đến thị trấn bên trêи ở sao ? “
Dương thị nghe vậy lắc đầu , bọn hắn không có đi đến thành, thị trấn lớn , mà là đi đến nơi địa phương nhỏ thưa thớt người mà sống .
Bọn hắn nghe các quý nhân nói , gần đây rất nhiều địa phương lớn đều có rất nhiều tên cướp đang náo loạn .
Các quý nhân vì an toàn của người nha , mới từ thành , trấn lớn đến cái nông thôn vắng vẻ này .
Trần Y Y ngồi trêи xe ngựa cảm thấy buồn ngủ , đang lúc nàng muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút , xe ngựa đột nhiên chẳng biết tại sao lại dừng lại ?
Sở Minh Yến vẻ mặt nghi hoặc kéo rèm ra , không đợi nàng hỏi thăm Kỳ Sinh , đã nhìn thấy mười mấy người ngăn cản đường đi của bọn họ .
Những người này trong tay đều cầm vũ khí , cầm đầu đám người này chính là Trương tú bà vừa rời đi lúc nãy .
Sở Minh Yến thấy thế nhịn không được nhíu mày một cái , nàng cầm lấy thanh kiếm của mình xuống xe ngựa .
Trần Y Y thấy Sở Minh Yến sắc mặt không tốt , vì thế dặn dò Vân Bích cùng cô nương câm :”Không cần xuống xe ngựa , chiếu cố Nhị gia thật tốt .”
Vân Bích ngẩn người , gật đầu nói :” Phu nhân , người yên tâm .”
Trần Y Y vừa vén rèm xe lên , chợt nghe thấy âm thanh tức giận của Dương thị vang lên .
Dương thị :” Trương tú bà , các ngươi làm sao có thể công nhiên cướp người ? Trong mắt các ngươi còn có vương pháp hay không ?!”
Thanh âm chanh chua của Trương tú bà theo sát phía sau vang lên :” Trời cao hoàng đế ở xa , chúng ta ở cái địa phương nhỏ bé này cũng không có vương pháp .
Mà đại khái là các ngươi cũng không biết , hiện tại ở từng cái địa phương đều có cướp bóc hoành hành , người làm quan ở nơi này cũng không có thì giờ rảnh rỗi quản sống chết của các ngươi ”
Sau khi Trần Y Y xuống xe ngựa , cùng Sở Minh Yến liếc mặt nhìn nhau một cái .
Nàng bởi vì biết cốt truyện , cho nên cũng không phải là thực kinh ngạc , nhưng là Sở Minh Yến lại đặc biệt khϊế͙p͙ sợ .
Sở Minh Yến hồi tưởng lại chuyện phát sinh ở nhà mình , đêm đó sau khi trốn thoát ra ngoài nhìn thấy ánh lửa ngập khắp bầu trời .
Chẳng lẽ những chuyện trước đó , không đơn giản chỉ là nhân hoạ ? Mà là điềm báo thiên hạ đang rung chuyển ?
Không đợi Sở Minh Yến tiếp tục suy nghĩ sâu xa , Trần Y Y liền nói với Trương tú bà :” Tin tức của ngươi cũng thật là linh thông ”
*Linh thông : linh hoạt , nhanh nhẹn .
Trương tú bà kia quét mắt nhìn qua mặt đầy rỗ của Trần Y Y , nhớ đến ánh mắt đáng sợ trước đó của Trần Y Y , bà ta không hiểu sao lại cảm thấy người này có chút đáng sợ .
Trương tú bà :”Đó là , trong nhà Vương địa chủ có người cháu trai làm quan , sáng sớm hôm nay đã cho người báo tin đến .
Ở bên ngoài có rất nhiều địa phương đang bị cướp bóc hoành hành , nghe nói có rất nhiều thảm án diệt môn , kinh đô bên kia phái không ít binh lực đến diệt trừ phiến loạn , cũng không biết thiên hạ sẽ như thế nào ?”
Trương tú bà nói nói , đột nhiên cảm thấy có gì không đúng lắm ?
Bà ta tại sao phải nói cho bọn họ biết những chuyện này ?
Trương tú bà nghĩ vậy liền ngậm miệng lại , quay đầu ý bảo người đứng phía sau đi bắt người .
Mấy người nam nhân cao to hướng chỗ một nhà Dương thị trêи xe bò đi tới .
Mấy đứa hài tử trêи xe bò lập tức bị doạ phát khóc trốn ở sau lưng Dương thị .
Hán tử nông gia thấy thế lập tức từ trêи xe bò nhảy xuống , bộ dạng như muốn cùng đám người kia đồng quy vu tận .
* Đồng quy vu tận : Chết cùng một chỗ .
Sở Minh Yến hô một tiếng Kỳ Sinh , Kỳ Sinh từ trêи xe ngựa nhảy xuống hỗ trợ .
Trương tú bà kia thấy Kỳ Sinh tiến lên, lập tức giọng the thé nói :” Đều nói cường long ép không qua rắn địa phương , nếu các ngươi còn không biết tốt xấu như vậy , cũng đừng trách chúng ta không khách khí .”
Trương tú bà kỳ thực rất sợ hãi bọn người Sở Minh Yến , nhưng là thời điểm buổi sáng bà ta đi tìm Vương địa chủ , Vương địa chủ nói mấy người này không có gì đáng sợ .
Nếu bọn họ thật sự là người lợi hại , cũng sẽ không luân lạc đến nơi thâm sơn cùng cốc này .
Mà nay các thành , trấn đang bị cướp bóc hoành hành , người phía trêи căn bản không đủ tinh lực để quản chuyện nhỏ này .
Vương địa chủ nói cho dù án mạng xảy ra , cũng sẽ không có người nào vì mấy người bên ngoài , mà đối nghịch với hắn là đại địa chủ ở nơi này .
Trương tú bà nghe Vương địa chủ nói , cảm thấy thập phần có đạo lý .
Bà ta liền nghĩ tới trong bọn họ có thiếu niên mỹ mạo kia , nhất thời nhịn không được nói với Vương địa chủ .
Vương địa chủ nghe được có thiếu niên tuyệt sắc , con mắt đục ngầu lập tức sáng lên .
Hắn cho mười mấy hộ viện đi theo Trương tú bà , nhất định phải bắt được vị thiếu niên trong miệng Trrương tú bà trở về đây .
Bọn người Trần Y Y một đường chạy trốn tới đây , đã đi được bảy , tám ngày .
Nàng không nghĩ đến mấy ngày nay , bên ngoài liền triệt để náo loạn ?
Đang lúc Trần Y Y im lặng xuất thần , đột nhiên nghe được tiếng kêu sợ hãi của Vân Bích .
“Các ngươi muốn làm cái gì ?”
Tiếng kêu của Vân Bích làm cho Trần Y Y cùng Sở Minh Yến hoảng sợ , hai người vừa quay đầu lại , liền phát hiện hai nam nhân kia muốn trèo lên xe ngựa .
Sở Minh Yến lập tức tức giận đến mức cười ha hả , nàng đột nhiên rút kiếm bên hông ra , hướng đến một người trong đó đâm tới .
Trần Y Y cũng vô cùng vô cùng tức giận , nàng không nghĩ đến lá gan Trương tú bà này lại lớn như vậy .
Không chỉ muốn đem đại nha đầu đoạt đi , còn muốn cướp Sở Trác ở ngay trước mặt nàng ?
Lúc trước nàng nghe câu thâm sơn cùng cốc dưỡng ra điêu dân , còn cảm thấy lời này có chút quá .
*Điêu dân : Những người dân không chất phát thật thà mà điêu ngoa gian trá .
Nhưng tới hôm nay đột nhiên hiểu ra ý tứ của câu nói này , những người này đâu chỉ là điêu dân rõ ràng là thổ phỉ mới đúng .
Trần Y Y nói với Sở Minh Yến :”Tránh ra , để cho ta xé nát bọn hắn ”
Sở Minh Yến cũng đang tức giận đầy đầu , đột nhiên nghe được âm thanh thâm trầm trong lời nói của Trần Y Y đột nhiên giật mình một cái .
Nàng đột nhiên nhớ đến cái đêm chạy trốn ngày hôm đó , Trần Y Y dùng đại lực làm ngã tên to con kia .
Sở Minh Yến thập phần tự giác thối lui, trêи mặt còn có chút mất tự nhiên nhợt nhạt .
Hai tên nam nhân đứng bên cạnh xe ngựa liếc mắt nhìn Trần Y Y một cái , vừa nhìn chỉ là một tiểu tử vóc dáng nhỏ bé , lập tức không nhịn được cười ha ha.
Trong đó một cái nam nhân , khoa tay múa chân một chút đo chiều cao của Trần Y Y , một cái tiểu quỷ chỉ đứng tới nách bọn hắn thế nhưng lại muốn xé nát bọn hắn ?
Làm sao xé ? Dùng miệng cắn sao ?
Một cái nam nhân khác nhìn coi ngươi đen nhánh của Trần Y Y , đột nhiên cảm thấy tiểu tử này một mặt đầy rỗ , nhưng kỳ thực nhìn cũng rất đẹp mắt .
Bọn hắn làm hạ nhân trong nhà Vương địa chủ , chuyện hạ lưu gì cũng đều đã gặp qua .
Tự nhiên mà vậy , liền học được một chút bản tính đùa bỡn thiếu niên .
Nam nhân kia nhìn con ngươi của Trần Y Y , nhịn không được nói :” Trương tú bà , chờ đến khi chúng ta bắt được người , tiểu tử này có thể thưởng cho hạ nhân không ?”
Trương tú bà nghe vậy hừ một tiếng :” Ánh mắt của ngươi mù sao , đồ chơi kia xấu như vậy đừng làm cho người ta buồn nôn .”
Nam nhân :” Tiểu nhân cảm thấy đôi mắt của hắn rất đẹp . “
Hắn nói xong liền muốn đưa tay lên bóp mặt Trần Y Y , nhưng mà tay còn chưa đụng vào được Trần Y Y , cả người đã bị một đại lực trực tiếp quăng ra ngoài .
Theo hắn là tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết , những người khác một đám cả kinh há to miệng .
Ngồi ở trêи xe ngựa Vân Bích cùng cô nương câm bởi vì quá mức hiếu kỳ , lúc này đang chen chúc tại cửa sổ hướng mặt ra ngoài nhìn .
Sở Trác một mình lẻ loi trơ trọi ngồi tận ở phía trong cùng , trêи mặt như ngọc lộ ra một tia âm lãnh nhợt nhạt .