Cô nương câm lần theo tiếng kêu của tiểu thịt viên , mới tìm được vị trí của xe ngựa .
Nhưng sau khi nàng tìm tới xe ngựa , ở trêи xe ngựa không có nhìn thấy Nhị gia và Trương tú bà .
Cô nương câm lúc này thập phần tâm hoảng ý loạn , đang lúc nàng muốn nhìn bốn phía tìm xem , ánh mắt lập tức rơi xuống một bụi cỏ trước mặt con ngựa .
Cô nương câm cũng không biết làm sao có được đôi mắt thần thánh , khi chạm vào vết máu tươi trêи bụi cỏ , con ngươi lập tức nhịn không được co rút lại .
Cái mạng này của nàng là nhị gia cho , nàng không chỉ thề một lần , nhất định phải bảo vệ Nhị gia thật tốt .
Dù là cầm cái mạng này của nàng đi đổi , nàng cũng sẽ không chút chần chờ .
Ở trong mắt những người khác , nhị gia chính là một người tàn phế vừa ngốc lại vừa điên .
Nhưng trong mắt cô nương câm Nhị gia vô luận là ngốc hay điên , vẫn luôn là Nhị công tử Sở gia tài mạo song toàn đã cứu được nàng .
Lúc nàng phát hiện xe ngựa bị Trương tú bà cưỡi đi , trong lòng quả thực có thể nói là sấm xét giữa trời quang .
Nhị thiếu phu nhân trước khi xuống xe ngựa , rõ ràng đã dặn dò nàng và Vân Bích nhất định phải chiếu cố nhị gia .
Nhưng là về sau nhị thiếu phu nhân bị người đánh lén , Vân Bích nhất thời nhịn không được đã đi xuống xe ngựa .
Vân Bích cùng nhị thiếu phu nhân tình cảm rất sâu , Vân Bích làm như vậy quả thật cũng có thể hiểu được .
Nhưng còn nàng thì sao ?
Trong lòng nàng rõ ràng là nhị gia quan trọng hơn , nhưng tại thời khắc mấu chốt nhất nàng lại vứt bỏ nhị gia một mình .
Cô nương câm cảm thấy bản thân ngu không ai bằng , quả thực tội đáng chết vạn lần .
Cho nên sau khi phát hiện xe ngựa chạy đi , nàng liều mạng muốn đuổi theo .
Ý đồ muốn dùng hết khí lực toàn thân của mình , cũng phải đuổi theo xe ngựa phía trước .
Nhưng cho dù nàng chạy nhanh nhưng so với tốc độ xe ngựa vẫn kém hơn .
Rất nhanh cô nương câm liền phát hiện xe ngựa trước mặt không thấy nữa .
Ngay tại thời điểm nàng tuyệt vọng cho rằng mình đã mất dấu nhị gia .
Cô nương câm liền phát hiện phía trước có rừng cây nhỏ , ở trong rừng cây nhỏ truyền đến tiếng kêu quen thuộc của tiểu thịt viên .
Vì thế nàng liền vào rừng cây nhỏ , liếc mắt đã nhìn thấy xe ngựa của bọn họ .
Cô nương câm nhìn vết máu kia , nhịn không được lo lắng .
Nếu như nhị gia có xảy ra chuyện gì , nàng nhất định phải đem Trương tú bà kia phanh thây xé xác .
Cô nương câm nghĩ như vậy , theo vết máu trêи mặt đất đi sâu vào trong rừng cây .
Trương tú bà lúc này trong miệng bị nhét một khối vải rách , đang bị Sở Trác kéo đi không ngừng tiến về phía trước .
Bà ta lúc này quả thật bị doạ muốn điên rồi , liều mạng muốn thoát khỏi khống chế của Sở Trác , lại phát hiện vô luận bà ta dùng sức cỡ nào cũng không làm được gì .
Hỗn hợp nước mắt kèm nước mũi của bà ta , theo gương mặt không ngừng rơi xuống .
Nếu sớm biết thiếu niên mỹ mạo này , không chỉ là kẻ ngốc mà còn là kẻ điên , bà ta thề tuyệt đối sẽ không dám có ý đồ gì với hắn .
Sở Trác một bên mặt không mục đích tiến về phía trước có , một bên dùng tay ấn vào cái đầu đang đau nhức của mình .
Giờ phút này trong đầu của hắn có rất nhiều người đang nói chuyện , cãi nhau làm cho hắn vô cùng khó chịu .
Những người đó có khuôn mặt khác nhau , nhưng họ đều có khuôn mặt đáng ghét , xấu xí đến cực điểm . Thanh âm của bọn họ cũng không giống nhau , thế nhưng những lời nói ra đều cay nghiệt khó nghe như vậy .
“Ha ha ha …. Đây không phải Sở gia Nhị công tử thành Minh An chúng ta sao ? Nhị gia tuyệt thế phong nhã tài hoa vậy mà suy tàn trở thành một cái ngốc tử ?
” Sở Trác ngươi chớ có trách ta , muốn trách cũng chỉ có thể trách chính ngươi .
Ai bảo ngươi không cẩn thận như vậy trở thành ngốc tử , phụ thân ta không thể nào để cho ta gả cho cái kẻ ngu …..
Ta chính là thích cái người kia , là Sở nhị gia phong độ tư thái sáng rực kia , chứ không phải là ngươi cái ngốc tử người người đánh chửi …..”
” Ngươi vẫn còn coi ngươi là Sở nhị gia sao ? Ngươi bây giờ bất quá cũng chỉ là kẻ ngu , một kẻ ngu ngay cả gã sai vặt như ta cũng không bằng .
Ta dựa vào cái gì phải hầu hạ một ngốc tử như ngươi , bây giờ ngươi trong mắt ta ngay cả heo chó cũng không bằng .”
” Các ngươi nhìn thấy không ? Người kia hình như là Sở nhị gia , thiên tài đã từng nổi danh khắp thành , thật đáng tiếc …. Hiện tại thiên tài đã biến thành ngốc tử .”
“Ha ha ha … Đánh hắn ,mau đánh chết hắn ! Ngốc tử , đại ngốc tử ! Các ngươi nhìn xem đại ngốc tử không có phản ứng , quả thực ngu đến chết rồi … “
Vô số những gương mặt xấu xí ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện , Sở Trác nhịn không được bực bội quẳng người đang kéo trong tay ra .
Trương tú bà thấy thiếu niên đột nhiên trở nên nóng nảy , bị doạ đến nhịn không được kêu lên .
Sau đó bà ta nhìn thấy thiếu niên chậm rãi ngồi xổm xuống , mái tóc mềm mượt như tơ lụa thuận theo động tác của hắn từ trêи vai rơi xuống .
Hắn duỗi bàn tay trắng tuyết như ngọc ra , hướng tới cổ của bà ta đưa tới .
Nhưng tay của hắn chỉ đưa đến một nửa liền dừng lại , thay vào đó bàn tay thon dài di chuyển đến chân của bà ta , lập tức nhổ con dao găm đâm trêи đùi bà ta ra .
Trương tú bà bị đau vẻ mặt hết sức vặn vẹo , đôi mắt tràn đầy tơ máu .
Con dao găm này chính là của Trương tú bà , sau khi bị Sở Trác đoạt được , liền một đao đâm vào đùi của bà ta .
Sở Trác nhìn vết máu trêи dao găm , nghĩ đến ánh mắt Trương tú bà nhìn hắn trước đó , một cỗ âm trầm sát ý theo đáy mắt hắn lan tràn ra .
Hắn đột nhiên chuyển động dao găm trong tay , chĩa lưỡi dao đối diện với Trương tú bà .
Trương tú bà thấy thế lập tức sợ tới mức có mắt đảo một vòng , liền trực tiếp ngất đi .
Trước khi Sở Trác muốn dùng sức đâm xuống , một đôi tay đột nhiên bắt lấy hắn .
Con ngươi u ám của Sở Trác chậm rãi chuyển động , đã nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu đang khẩn trương nhìn chằm chằm hắn .
Cô nương câm hướng tới Sở Trác lắc đầu , sau đó đoạt lại con dao găm từ trong tay của hắn .
Nếu giờ phút này cô nương câm có thể nói chuyện , nàng nhất định sẽ nói : Nhị gia , loại người này vẫn nên để nô tỳ giết đi , đừng làm ô uế tay của người .
Nhưng cô nương câm là người câm , nàng không thể nói chuyện , nàng chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt nội tâm của chính mình .
Cũng không biết Sở Trác nhìn thấy có hiểu ánh mắt của nàng hay không , hắn chính là mím chặt môi mỏng mặt không thay đổi nhìn nàng .
Ánh mắt của hắn lành lạnh , làm cho người bị nhìn có một loại cảm giác như đặt mình trong băng thiên tuyết địa .
*Băng thiên tuyết địa : băng tuyết ngập trời , băng tuyết tràn ngập , trời đông tuyết phủ .
Cô nương câm bị hắn nhìn chằm chằm như vậy có chút hoảng hốt , nàng không biết thời khắc này nhị gia là đang thanh tỉnh hay là bị kϊƈɦ thích đến điên rồi ?
Dưới ánh mắt gần như đáng sợ của nhị gia , nàng gọn gàng đâm Trương tú bà một đao , sau đó đem bà ta ném ở chỗ đó tự sinh tự diệt .
Cô nương câm trước kia là nữ hài vô cùng thiện tâm , ngay cả một con bướm trêи đường cũng không nỡ làm hại .
*Nữ hài : cô gái , cô bé .
Nhưng là về sau nàng đã tao ngộ chuyện như vậy , cũng sẽ không còn biện pháp thiện lương như lúc trước .
Tao ngộ : Tình cờ gặp , không định trước .
Thời điểm vừa rồi nàng đâm Trương tú bà , giống như cắt một cây củ cải trắng gọn gàng mà linh hoạt .
Trương tú bà này làm rất nhiều chuyện thương thiện hại lý , bởi vì bà ta mà không ít thiếu nam thiếu nữ đã chết , nếu không tới mấy chục người thì cũng phải trêи chục người .
Trước đó Dương thị đã nói với bọn họ , Trương tú bà ngoại trừ làm người mai mối giúp thị trấn trêи để có bạc , còn bí mật làm hoạt động lừa bán hài tử .
Trương tú bà này là ác nhân , cho dù chết vài chục lần cũng không có gì thương tiếc .
Nhưng cô nương câm là người thờ phụng quỷ thần , nàng không có trực tiếp giết chết mà là làm cho Trương tú bà bị thương nặng .
Định đem người để tại rừng núi hoang vu , để thượng thiên quyết định sống chết của bà ta .
Cô nương câm không muốn trêи tay nhị gia dính máu , bởi vì nàng lo lắng sẽ có nhân quả báo ứng ở trêи người hắn .
Cho nên nàng mới đoạt dao găm trong tay nhị gia , lựa chọn chính mình thay nhị gia nhận nhân quả .
Lúc Kỳ Sinh tìm được cô nương câm cùng nhị gia , chính là lúc thấy cô nương câm cưỡi ngựa từ trong rừng cây ra .
Kỳ Sinh không nghĩ đến một tiểu cô nương lại có thể chạy nhanh như vậy .
Hắn thân là một người luyện võ , thế nhưng hoàn toàn không chạy lại cô nương câm .
Kỳ Sinh cảm thấy mình mất hết mặt mũi , thậm chí có chút không dám xuất hiện trước mặt cô nương câm .
Kỳ Sinh đầu tiên là nhìn thoáng qua bên trong xe ngựa , liền phát hiện nhị gia đang êm đẹp ngồi ở trong .
Hắn vốn muốn hỏi cô nương câm là Trương tú bà đâu ?
Nhưng là hắn phát hiện cảm xúc của cô nương câm có chút không đúng , trêи khuôn mặt đầy bụi bẩn có chút trắng bệch .
Càng làm cho Kỳ Sinh cảm thấy kỳ quái chính là tiểu thịt viên ngày bình thường luôn kề cận bên nhị gia , giờ phút này lại toàn thân phát run nhìn chằm chằm nhị gia .
Thật giống như nhị gia trước mắt không phải nhị gia , mà là một cái người xấu vô cùng đáng sợ .
Kỳ Sinh không rõ tiểu thịt viên đây là như thế nào , lại quay đầu nhịn thoáng qua nhị gia đang nhắm mắt dưỡng thần , cũng không có phát hiện ra cái gì khác lạ .
Hắn đem tiểu thịt viên ôm vào trong ngực một chút , nhịn không được nhỏ giọng thì thầm một câu :”Kỳ quái ?”
Đợi cho bọn họ đi theo đường cũ trở về , rất xa đã nhìn thấy nhị thiếu phu nhân đang giơ một cái nam nhân lên hướng ven đường quăng đi .
Kỳ Sinh nhìn thấy tư thế oai hùng của nhị thiếu phu nhân , bị doạ ho nhẹ một tiếng .
Trần Y Y lúc này có chút thượng cấp , nếu không phải Vân Bích nhắc nhở , nàng vẫn còn muốn nảy sinh ác độc ở trêи thân mấy người hộ vệ kia luyện quyền đầu .
Vân Bích :”Tiểu công tử , Nhị gia bọn họ đã trở lại !”
Trần Y Y nghe vậy vội vàng đứng dậy , đã nhìn thấy cô nương câm cưỡi xe ngựa trở lại .
Nàng thay đổi dáng vẻ toàn thân đằng đằng sát khí trước đó , đỏ mắt vành chạy tới chỗ xe ngựa .
Không chờ Kỳ Sinh từ trêи xe ôm tiểu thịt viên xuống dưới , nàng đã nhanh chóng trèo lên xe ngựa .
Lúc Trần Y Y vén rèm lên , Sở Trác một mực nhắm mắt dưỡng thần cũng mở to mắt .
Trần Y Y hai bước xông tới , chờ sau khi đem người ôm lấy , nàng mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm một hơi .
“Còn tốt …. Còn tốt ngươi không có việc gì ….”
Trần Y Y nói , cái mũi chua xót , thiếu chút nữa không nhịn được khóc lên .
Chính nàng cũng không có phát hiện , cái đồ ngốc này ở trong lòng nàng lại quan trọng như vậy ?
Kỳ Sinh một mặt lúng túng xuống xe ngựa , tự mình đem chuyện này nói cho Sở Minh Yến biết .
Cô nương câm vén rèm lên nhìn bên trong xe ngựa , nàng vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn bóng lưng Trần Y Y .
Mà giờ khắc này Trần Y Y chính là đang ôm Sở Trác hoàn toàn không có chú ý cô nương câm khác thường .
Bên ngoài sắc trời dần dần tối , trong xe ngựa số với bên ngoài càng thêm âm u .
Ánh chiều tà xuyên qua tấm rèn bị xốc lên , chiếu vào trêи người Trần Y Y .
Làm cho trêи người Trần Y Y , dát lên một tầng hào quang màu vàng kim nhạt .
Nguyên bản thân thể Sở Trác có chút lạnh , bởi vì ôm Trần Y Y mà chậm rãi ấm áp .
Trêи mặt hắn vẫn không có biểu lộ gì ,
trong cơn ngươi thanh tịnh lộ ra ánh sáng , mang theo một chút cảnh cáo nhìn cô nương câm .
Đôi môi khô nứt của cô nương câm có chút run , sau đó thật nhanh thu hồi ánh mắt của mình .
Nàng hướng tới Sở Trác làm một đại lễ , liền vẻ mặt hoảng hốt xuống xe ngựa .
Nếu như trước đó nàng còn có hoài nghi , hoài nghi nhị gia có thể thanh tỉnh .
Như vậy vừa rồi trong nháy mắt đó , nàng rốt cục xác định đó không phải là ảo giác của nàng , nhị gia đúng là triệt triệt để để thanh tỉnh .
Nàng vốn muốn đem biến hoá của nhị gia nói cho đại tiểu thư cùng nhị thiếu phu nhân .
Nhưng là nhị gia tựa như nhìn ra ý nghĩ của nàng , cho nên …… Ánh mắt vừa rồi chính là để cho nàng ngậm miệng lại , mặc dù nàng không rõ tại sao nhị gia phải làm như vậy ?
Nhưng nếu nhị gia đã không muốn cho người khác biết , nàng liền đem cái bí mật kia chôn sâu ở trong lòng .
Về sau Trần Y Y mang Sở Trác xuống xe ngựa , mấy người Sở gia vây quanh hắn vòng vo vài vòng .
Sau khi xác định hắn không có bị thương , mọi người lúc này mới nhao nhao nhẹ nhàng thở ra .
Lúc này bọn hộ viện của Vương địa chủ , đã bị hán tử nông gia và Dương thị trói lại .
Bọn hắn một đám mặt mũi bầm dập , nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương .
Trần Y Y vốn là còn muốn đi tìm Vương địa chủ tính sổ , dù sao Vương địa chủ mới là kẻ đầu sỏ gây nên .
Nhưng là bởi vì chuyện Sở Trác mới vừa bị người ta mang đi , làm cho Trần Y Y cũng không dám tuỳ ý làm bậy .
Nàng sợ hãi nếu sơ ý một chút , lại một lần nữa làm hại Sở Trác bị thương tổn .
Vì thế Trần Y Y quyết định , lập tức thu thập một chút rồi rời khỏi nơi này .
Chờ sau khi bọn họ đi một đoạn đường , liền cùng cả nhà Dương thị tách ra .
Mặc dù cả nhà Dương thị rất muốn đi theo Sở Minh Yến , nhưng là bọn hắn nghĩ đến chuyện lúc trước , biết vì bọn hắn mà mấy người Sở Minh Yến gặp không ít phiền phức .
Nếu bọn hắn tiếp tục mặt dày đi theo , sẽ lại khiến vài vị quý nhân gặp thêm phiền phức .
Sau khi cùng cả nhà Dương thị tách ra , bọn người Sở Minh Yến tiếp tục lên đường .
Trêи đường đi sắc mặt Trần Y Y rất khó coi , Vân Bích cùng cô nương câm một mực cúi đầu chờ nàng phát tác .
*Phát tác : phát cáu , nổi giận ….
Nhưng mà Trần Y Y ngoại trừ giận dỗi , cũng không có mở miệng chỉ trích các nàng .
Nhưng mà Trần Y Y càng như vậy , trong lòng Vân Bích cùng cô nương câm càng thêm khó chịu .
Cô nương câm không thể nói chuyện , chỉ có thể cúi đầu .
Vân Bích không có biện pháp , chỉ có thể lấy khuôn mặt khóc lóc thảm thiết nói :” Thiếu phu nhân , lần này là Vân Bích cùng cô nương câm sai , chúng nô tỳ không nên không nghe theo người mà xuống xe ngựa ….”
Trần Y Y xác thực hết sức tức giận , nàng tức giận Vân Bích không chăm sóc Sở Trác , tức giận cô nương câm đần độn xuống xe theo .
Nhưng là nàng tức giận nhất chính là bản thân mình , nếu như nàng không giúp đỡ một nhà Dương thị , chuyện sau đó cũng sẽ không phát sinh .
Cũng may lần này là hữu kinh vô hiểm , nếu thật sự Sở Trác bởi vì vậy mà xảy ra chuyện gì , Trần Y Y tuyệt đối sẽ áy náy đến chết .
Nàng không chỉ có áy náy hối hận muốn chết , nói không chừng về sau còn bị nam chính khải hoàn trở về trả thù đến chết .
Nàng không có cách nào nổi giận với hai cái nha hoàn , bởi vì nàng biết các nàng là quá quan tâm đến nàng , mới có thể ở tình huống kia nhịn không được từ trêи xe ngựa nhảy xuống .
Mà Trần Y Y lại cảm thấy người sai nhất chính là nàng .
Cho nên nàng không thể nổi giận với người khác , chỉ có thể ngồi giận dỗi chính mình .
Sở Minh Yến biết trong lòng Trần Y Y không thoải mái , nàng ngoài trừ giúp Trần Y Y xử lý vết thương bên ngoài , cũng không dám mở miệng nói nhiều một câu .
Chỉ có một mình Sở Trác quay đầu , con mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vết thương trêи người Trần Y Y mà ngẩn người .
Trêи người Trần Y Y có rất nhiều vết thương , nhưng đều là vết thương ngoài da .
Bởi vì da của nàng trắng nõn , một chút tổn thương thoạt nhìn cũng vô cùng đáng sợ .
Tay Sở Trác giấu trong vạt áo hạ thủ vô ý thức mà siết chặt thành nắm đấm , thẳng đến khi trong lòng bàn tay túa ra máu cũng không có tri giác .
Hôm nay bởi vì chuyện của Trương tú bà , làm trễ nải thời gian một ngày .
Lúc này bọn họ đã đi vào trong núi sâu , chung quanh không có một hộ gia đình để tá túc .
Đám người bọn họ rơi vào đường cùng , chỉ có thể chấp nhận ở tại dã ngoại một đêm.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên bọn họ tại dã ngoại hoang vu quá đêm .
Nhưng là hiện tại ở trong núi sâu , chung quanh có rất nhiều thú dữ qua lại .
Vì lý do an toàn , bọn họ đành phải thay nhau gác đêm để vượt qua đêm nay .
Vân Bích cùng cô nương câm nhặt củi khô ở gần đó , sau đó nhóm một đống lửa .
Trần Y Y vén màn cửa lên , mượn ánh lửa cùng ánh trăng phía bên ngoài đem đệm chăn trải trong xe ngựa .
Sau đó nàng xuống xe ngựa , tại bốn phía rãi một chút hùng hoàng .
* Hùng Hoàng có tác dụng đuổi côn trùng.
Hùng hoàng là nàng mua ở một thị trấn nhỏ trêи đường đi , kỳ thật trong không gian của Trần Y Y cũng có những vật này , nhưng là nàng không tiện cứ như vậy mà lấy ra .
Buổi tối lúc nghỉ ngơi , Trần Y Y cùng Sở Trác ngủ ở trong xe ngựa .
Bởi vì nguyên nhân thân thể Sở Trác không tốt , chỉ cần là qua đêm ở bên ngoài đều sẽ nhường xe ngựa cho hắn .
Bởi vì Sở Trác vô cùng ỷ lại vào Trần Y Y , Trần Y Y liền được thơm lây cùng hắn ngủ trêи xe ngựa .
Hôm nay bởi vì Sở Trác bị kinh sợ , mà Trần Y Y vì bảo vệ mọi người nên bị thương .
Cho nên mấy người liền thương lượng một chút , đêm nay sẽ không để cho Trần Y Y gác đêm .
Đầu hôm Kỳ Sinh cùng Vân Bích gác đêm , đến sau nửa đêm liền đổi thành Sở Minh Yến cùng cô nương câm .
Trần Y Y đóng gấp cửa sổ xe ngựa lại , phòng ngừa mấy con muỗi từ bên ngoài bay vào cắn bọn họ , sau đó liền kéo Sở Trác nằm xuống .
Nàng cảm thấy hôm nay Sở Trác có chút ngoan , không giông như ngày xưa cứ chui vào trong lòng nàng.
Cũng không có quấn lấy nàng , lôi kéo tay của nàng .
Bởi vì thân thể Sở Trác không tốt nên dạ dày hết sức yếu ớt .
Lúc trước đại phu một mực đề xướng , mỗi lần cho hắn ăn một ít để có thể ăn nhiều bữa hơn .
Trần Y Y liền dưỡng thành một thói quen , luôn thừa dịp không có người chú ý đến sẽ cho Sở Trác ăn .
Cho nên trong không gian của nàng ngoại trừ một số đồ vật hỗn tạp , còn dư lại rất nhiều chỗ có thể cất giữ lương thực .
Chỉ cần thời điểm nàng cùng Sở Trác đơn độc ở chung , nàng sẽ vụng trộm lấy một hai món ăn ra .
Trần Y Y hướng tới bên người Sở Trác đụng đụng , sau đó âm thanh nho nhỏ ghé vào lỗ tai hắn nói :” Đồ ngốc , đói bụng không ? Ta bóp cho ngươi vài cái hạch đào ăn .”
*Hạch đào : quả óc chó
Hô hấp trầm ấm của Trần Y Y phả trêи mặt Sở Trác , trong bóng tối lông mi của Sở Trác có chút run .
Một loại tê dại hết sức kỳ quái , thuận theo gương mặt trượt xuống toàn thân của hắn .
Từ sau khi Trần Y Y phát hiện bản thân trời sinh thần lực , nàng liền cảm thấy khí lực đại chân vô cùng thuận tiện .
Tỷ như chuyện ăn hạch đào này , trước kia nàng luôn muốn tìm vũ khí vừa tay , sau đó dữ dặn nện hạch đào ăn .
Ăn hạch đào mà thôi , làm giống như cùng hạch đào có thâm cừu đại hận .
Mà bây giờ không giống như vậy , nàng có thể ăn hạch đào một cách nho nhã , thậm chí có chút bộ dáng của tiểu thư khuê cát .
Trần Y Y lấy mấy quả hạch đào ra , sau đó nàng dùng ngón tay trỏ mảnh khảnh cùng ngón tay cái nhẹ nhàng bóp , nguyên bản trái hạch đào vô cùng cứng rắn bộp một tiếng liền mở ra .
Lúc Trần Y Y cười tủm tỉm bóp hạch đào , Sở Trác trong bóng tối nhìn gương mặt nàng trong gang tấc , nhích người lại gần phía nàng một khoảng cách không đáng kể .
Trần Y Y cảm giác được người bên cạnh nhích lại gần , cho là hắn đói bụng muốn ăn hạch đào , vì thế thuận tay nhét vào trong miệng hắn một viên hạch đào nguyên vẹn .
Miệng Sở Trác đột nhiên bị nhét một viên hạch đào lớn , gương mặt lập tức phồng lên .
Con ngươi trong suốt của hắn tối ngầm , sau đó mặt không biểu tình cắn nát hạch đào trong miệng .
Thời điểm vừa rồi Trần Y Y nhét hạch đào , lòng bàn tay mềm mại chạm đến môi của hắn .
Lúc này trong miệng Sở Trác ngoại trừ mùi vị của quả hạch đào còn có một chút ngọt ngào.
Trần Y Y :” Nghe nói ăn quả hạch đào có thể bổ não , bồi bổ đầu óc ngươi thêm , tránh về sau khỏi bị người ta lừa gạt mang đi .
Trần Y Y nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay , nhịn không được trong lòng có chút không thoải mái .
Nàng là người hết sức bá đạo , người hoặc là đồ vật của chính mình đều không thích người lạ đụng vào.
Nhất là người như Trương tú bà kia , ánh mắt ɖâʍ tà , nội tâm xấu xí .
Cũng may cô nương câm mặc dù phạm sai lầm nhưng cuối cùng cũng đã mang Sở Trác trở về.
Trần Y Y nghĩ như vậy , nhịn không được đưa tay nhéo nhéo tay Sở Trác .
Nay mặc dù đã là đầu hạ , nhưng là bởi vì bọn họ đang ở trong núi sâu , cho nên nhiệt độ trong đêm vẫn còn có chút lạnh .
Trần Y Y ngủ đến nửa đêm , bởi vì lo lắng Sở Trác sẽ bị lạnh , liền chủ động vươn tay đem người lôi vào trong ngực .
Lúc đầu Sở Trác có chút kháng cự nho nhỏ , Trần Y Y lúc đấy vẫn còn buồn ngủ cũng không có suy nghĩ nhiều , liền dùng đại lực đem người ấn vào trong ngực .
Ý
nghĩ của nàng hết sức đơn thuần , chỉ là sợ trong đêm Sở Trác sẽ bị lạnh .
Nhưng mà nàng không biết là sau khi nàng bạo lực đem người ấn vào trong ngực , trêи mặt trắng nõn của Sở Trác lập tức đỏ thấu .
Xung quanh chóp mũi của hắn tất cả đều là mùi hương nhàn nhạt chỉ trêи người nữ nhi mới có .
Sở Trác hơi ngẩng đầu lên một chút , muốn tránh khỏi mùi thơm làm cho hắn chóng mặt hoa mắt này , nhưng vừa ngẩng đầu lên bên cạnh chính là cần cổ tuyết trắng của Trần Y Y .
Từ nhỏ năng lực nhìn trong bóng đêm của hắn đã tốt hơn người bình thường , giờ phút này hắn thông qua ánh lửa xuyên qua khe hở nhìn thấy cần cổ xinh đẹp trắng tuyết như ngọc của Trần Y Y , đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô .
Nhưng mà khi hắn hoảng hốt cúi đầu xuống , lại mơ hồ nhìn thấy trước ngực Trần Y Y có chút hở ra ……