Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!

Chương 64




Lão phu nhân thấy Đoàn Tuyết cùng mình thân cận , cả người lập tức trở nên thật vui vẻ . Bà liền mở miệng nói muốn tiểu phu thê hai người lưu lại một đêm , đợi ngày mai Sở Minh Yến trở về , bọn họ gặp được muội muội rồi rời đi cũng không muộn .

Sở Trác thấy Trần Y Y không có phản đối , vì thế liền đáp ứng . Sau đó ở Nhϊế͙p͙ Chính vương phủ dùng cơm tối , Sở Trác bởi vì có chuyện muốn thương lượng cùng với đại ca , sau khi dùng cơm xong liền đi theo Sở Hủ vào thư phòng .

Đoàn béo ở chỗ lão phu nhân chơi một hồi , sau đó cũng bởi vì chơi đến mệt mà bị đưa trở về . Trần Y Y liền mang Đoàn béo đi tắm sạch sẽ , sau khi mẫu nữ hai người tắm xong Sở Trác vẫn chưa có trở về .

Trần Y Y nhịn không được có chút lo lắng , không biết là hai huynh đệ có phải đang nói chuyện của nàng ? Nàng lo lắng đồ ngốc toàn cơ bắp , sẽ vì chuyện của mình mà cùng Sở Hủ phát sinh xung đột .

Một bên khác ở trong thư phòng , Sở Hủ cùng Sở Trác đúng là đang đàm luận chuyện Trần Y Y .

Ấn tượng của Sở Hủ đối với Trận Y Y thật không tốt , Trần Y Y lúc ở Vô Hoa thôn , cái gì cũng không quan tâm mà bỏ lại đệ đệ ngốc của hắn , làm hại Sở Trác nộ hoả công tâm thiếu chút nữa bệnh không dậy nổi .

Nay thân thể Sở Trác đã tốt , lại trở thành tướng quân trong tay cầm trọng binh , Trần Y Y liền mang theo đứa nhỏ cùng hắn hoà hảo . Sở Hủ cảm thấy nữ nhân này tuyệt đối không phải người lương thiện , hắn không thích nữ nhân như vậy ở bên cạnh đệ đệ .

* Trọng binh : lực lượng hùng hậu , quân đội hùng hậu .

Sở Hủ hắn chỉ có một cái đệ đệ như vậy , Sở Trác lại là cái người vừa có dung mạo vừa có tiền đồ , hắn cảm thấy Sở Trác xứng đáng có được nữ nhân tốt hơn .

Nhưng làm cho Sở Hủ không nghĩ tới là , Sở Trác vì không muốn Trần Y Y lo lắng hãi hùng , lại chủ động tới đây cùng Sở Hủ nói tới việc này ?

Trước kia lúc Sở Trác vẫn còn ngốc ngốc , thường xuyên kề cận ở bên cạnh hắn , một đôi mắt lớn sáng ngời nhìn chằm chằm người đại ca là hắn. Từ sau khi Sở Trác triệt để thanh tỉnh , Sở Trác cùng Sở Hủ vốn không có thân cận như trước đó .

Thời điểm hai huynh đệ chung đụng cùng một chỗ , đại đa số là Sở Hủ mở miệng nói chuyện , còn Sở Trác không nói một tiếng nào ngồi ở một bên . Mặc dù đôi mắt của Sở Trác vẫn như trước đây nhìn chằm chằm hắn , nhưng là bên trong ánh mắt đó đã thay đổi rất nhiều .

Lúc này Sở Hủ đã thay đổi một thân trang phục xa hoa , mặc vào một chiếc áo choàng rộng có màu sắc tương tự như của Sở Trác . Hắn sắc mặt âm trầm nhìn đệ đệ trước mặt , đột nhiên cảm thấy đệ đệ đã cao lớn hơn không ít , đã không còn là cái tiểu hài tử ỷ lại vào hắn .

Sở Hủ :” Ý của ngươi là , nếu như ta bức ngươi bỏ nàng , ngươi liền muốn mang theo nàng rời nhà trốn đi ?”

Hắn lúc nói xong lời này , đôi mắt liền nhịn không được mà híp lại , Sở Trác biết đây là điềm báo Sở Hủ sắp tức giận .

Rất nhiều người đều sợ cái dạng người như Sở Hủ , cho dù trêи mặt hắn không nhìn ra được bất cứ sự tức giận nào , nhưng là trêи người hắn phát ra một loại khí thế ác liệt , làm cho người ta nhịn không được không rét mà run .

Sở Trác mặt không thay đổi nhìn đại ca , ngữ khí kiên định một cách lạ thường nói :” Đại ca , lúc trước nàng rời đi là có nguyên nhân , không phải giống như huynh và mẫu thân nghĩ . Chuyện kia sai không phải ở nàng , là ta làm chuyện không đúng hù doạ nàng , nàng mới có thể thất kinh như vậy một mình rời đi . ”

Sở Hủ nghe vậy , đôi mắt sáng như ngọc của Sở Hủ tựa như vực sâu . Trong lời nói của Sở Trác hắn một chữ cũng không tin , bởi vì lúc trước khi Trần Y Y rời đi , dáng vẻ của Sở Trác căn bản không giống như đã làm sai chuyện gì . Khi đó Sở Trác giống như một con thú nhỏ đáng thương , hắn một bên nổi điên tìm kiếm Trần Y Y khắp nơi , một bên dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm tất cả mọi người .

Dáng vẻ đó của Sở Trác hắn vĩnh viễn không quên được , giống như là tất cả mọi người đều bỏ rơi hắn . Sở Hủ mỗi lần hồi tưởng lại , trong lòng cảm thấy vừa đau xót vừa phẫn nộ

Cho dù chuyện đó đã qua hai năm , Sở Hủ nay hồi tưởng lại một lần nữa , liền không nhịn được muốn bắt nữ nhân kia , đem những thống khổ mà đệ đệ phải chịu cho nàng ta trải qua một lần .

Sở Trác cảm giác được khí thế trêи người đại ca đã thay đổi , đôi con ngươi kia lần đầu tiên nhìn hắn lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương . Sở Trác hồi tưởng lại vẻ sợ hãi của Trần Y Y hôm nay , bây giờ nhìn qua bộ dạng đáng sợ của đại ca , hắn có thể lý giải được Trần Y Y vì cái gì lại cảm thâý sợ hãi .

Bởi vì ngay cả một cái người không biết sợ là gì như hắn , đối mặt với một đại ca như vậy hắn cũng có chút sợ hãi , huống chi là Trần Y Y hai năm không có nơi nương tựa ?

Hốc mắt Sở Trác có chút phiếm hồng nhìn đại ca , trong lòng lúc này nhất thời có trăm mối cảm xúc ngổn ngang .

” Lấy năng lực của đại ca những gì nên biết thì đã biết , những gì không nên biết cũng đã biết .Kính xin đại ca , vì Y Y cứu được cả nhà , lại không ngại khổ hạnh mà chăm sóc ta , về sau đừng làm khó nàng nữa . Nếu đại ca thật sự không thể tha thứ cho nàng , ta chỉ có thể mang theo mẫu nữ các nàng cùng đi biên cương , thứ nhất có thể vì đại ca trấn giữ biên cương , thứ hai tránh cho đại ca mỗi lần nhìn thấy nàng trong lòng lại cảm thâý không thoải mái ”

Sở Trác kỳ thật cũng mười phần khó xử , một mặt là nữ nhân hắn yêu , một mặt là đại ca yêu thương hắn . Hắn không có cách nào nhìn đại ca khi dễ Trần Y Y , cũng không có cách nào bởi vì vậy mà cùng đại ca trở mặt thành thù .

Bởi vì mạng của hắn ,địa vị của hắn , tất cả những thứ mà hắn có bây giờ , đều là Sở Hủ cho . Mặc dù hắn không sợ hãi cùng Sở Hủ đối địch , nhưng là trong lòng hắn có một sợi dây vô hình thắt lại . Hắn không thể làm ra chuyện gì bất lợi đối với đại ca , bởi vì đại ca sở dĩ chán ghét Trần Y Y , cũng là bởi vì đau lòng cho người đệ đệ là hắn .

Cho nên vì không muốn đôi bên lâm vào tình thế khó xử , hắn nguyện ý buông bỏ tất cả vinh hoa phú quý , không sợ nghèo khổ ở nơi đó trấn giữ biên cương cho đại ca , dùng điều này để báo đáp ân tình của đại ca trong nhiều năm qua .

Sở Hủ nghe được những lời trong miệng Sở Trác nói ra liền nhịn không được mà nổi giận , hắn quơ lấy chén trà trêи bàn , muốn hướng đến chỗ Sở Trác mà ném tới .

Hắn hôm nay lúc vừa nhìn thấy Trần Y Y , đã muốn đem người bắt lại trị tội . Cũng là bởi vì nàng lúc trước đã cứu Sở gia , Sở Hủ mới nhịn xuống lửa giận trong lòng , một mực không có nói đến chuyện hai năm trước .

Nhưng mà Sở Trác tên tiểu tử thúi này , ở ngay chỗ này lại chất vấn uy nghiêm của hắn , còn có bộ dáng muốn đi tìm hắn tính sổ . Hắn khi nào đã làm khó nàng ? Hắn nếu thật sự muốn làm khó một nữ nhân như nàng , không biết Trần Y Y đã chết bao nhiêu lần rồi .

Người khác không biết là , trước đó lúc Phó Linh tìm tới chỗ Trần Y Y , Sở Hủ đã biết trước một bước . Chính là lúc đó trong lòng hắn đang tức giận , cũng không muốn cứ như vậy mang người trở về .

Sở Hủ :” Muốn dùng chuyện đi biên cương để uy hϊế͙p͙ ta ? Tốt , ngươi không phải rất mong muốn được đi ra ngoài sao ? Hiện tại , lập tức , cút đi Bình Dương thành cho ta . ”

Trần Y Y vốn là đang đau khổ chống đỡ cơn buồn ngủ , muốn chờ Sở Trác trở về . Kết quả nàng còn chưa đợi được Sở Trác trở về , chợt nghe Phó Linh truyền đến tin tức :” Phu nhân không xong rồi , không biết là tướng quân cùng vương gia nói cái gì , vương gia trong cơn nóng giận đã đem tướng quân tống đến Bình Dương thành .”

Trần Y Y nghe vậy lập tức trở nên gấp gáp , nàng để cho cô nương câm trông coi Đoàn béo ngủ , đổi y phục xong liền theo Phó Linh rời đi .

Dựa theo quy củ của đại hộ nhân gia , vào lúc nửa đêm Phó Linh không thể đi đến hậu viện . Nhưng là lúc ấy hắn canh giữ ở ngoài cửa thư phòng , đột nhiên nghe thấy tin tức như thế , bởi vì sốt ruột cũng không có quản nhiều như vậy .

Trần Y Y lúc này tâm hoảng ý loạn , cũng không có quản lễ nghi gì kia . Nàng biết là tên ngốc kia không muốn để cho nàng chịu ủy khuất , quả nhiên là đi tìm Sở Hủ đàm luận chuyện này .

Sở Hủ là nam chính bên trong tiểu thuyết , tất cả ánh hào quang cùng bàn tay vàng đều ở trêи người hắn . Nếu không phải bởi vì như vậy , Trần Y Y cũng sẽ không e ngại hắn như thế.

Mà Sở Trác thì sao ? Hắn vốn là một cái nhân vật bi thảm trong tiểu thuyết , được dùng như một tên nhóc đáng thương kϊƈɦ thích nam chính hắc hoá . Nếu không phải bởi vì Trần Y Y chiếu cố , tăng thêm về sau được thân làm nam chính Sở Hủ hỗ trợ , cái mạng nhỏ của hắn cũng đã sớm đi đời nhà ma .

Hắn vốn là một cái trứng gà có vết nứt , lại dám cùng viên kim cương như Sở Hủ đối chọi , Trần Y Y trong nội tâm nhịn không được cảm thấy vừa đau lòng vừa tức giận .

Nhưng mà vô luận nàng có tức giận cùng đau lòng như thế nào , cũng hiểu được là Sở Trác làm như vậy cũng bởi vì nàng . Nhìn Sở Trác mặc dù tính tình lạnh lùng , nhưng là hắn đối với người nhà của mình lại hết sức coi trọng .

Nay lại vì để cho nàng có thể an tâm , khẳng định là đã nói lời làm Sở Hủ không vui , bằng không lấy thuộc tính đệ khống của Sở Hủ , cũng sẽ không làm ra chuyện nửa đêm nửa hôm đuổi Sở Trác đi .

Lúc Trần Y Y từ phủ Nhϊế͙p͙ Chính vương đi ra , đoàn người Sở Trác chính là đang cưỡi ngựa cao lớn thượng đẳng ( loại tốt ) đứng đợi ở cửa chính . Hắn hình như từ sớm đã dự đoán được nàng sẽ đuổi theo ra đây , vừa nhìn thấy nàng liền xoay người từ trêи lưng ngựa nhảy xuống .

Bọn người Vân Mộc Hà thấy thế liền thập phần tự giác dẫn đầu đi trước một bước , một đám mặc dù thập phần muốn xem náo nhiệt nhưng cũng không dám lưu lại lâu .

Sở Trác đổi một thân giáp nhẹ màu bạc , trong bóng đêm cả người toát ra vẻ tuấn lãng xuất trần dị thường .

* Tuấn lãng xuất trần dị thường : giống kiểu đẹp xuất sắc .

Hắn trước kia có vết thương trêи cái ót , cho dù hiện tại vết thương đã hoàn toàn khỏi rồi , hắn vẫn không quen buộc tóc quá chặt . Hôm nay đoán chừng là đi quá gấp , cho nên mới tùy ý hất tóc dài lên , sợi tóc của hắn vừa dài lại vừa mềm mượt , không những không có lộ ra một chút vẻ chật vật nào , ngược lại làm cho người ta có một loại ảo giác hắn giống như là yêu tinh tuyệt mỹ dưới màn đêm .

Trần Y Y nhịn không được chạy nhanh tới chỗ hắn , liền đưa tay lên ôm cổ của hắn . Nàng có chút tức giận nói :” Chàng làm sao lại ngốc như vậy . ?”

Sở Trác ôm bờ eo của nàng , đem người từ dưới đất bế lên , hắn nghe Trần Y Y nói , nghĩ thầm nàng là cái người thông minh , sợ là cái gì cũng đều đã đoán ra được .

Sở Trác :” Đại ca hiện tại đã đem nộ khí chuyển dời sang trêи người ta , về sau sẽ không làm khó nàng nữa , nàng cuối cùng cũng đã có thể an tâm . ”

Hôm nay mặc dù Trần Y Y che dấu rất kỹ , nhưng là sự bất an trong mắt của nàng hắn vẫn nhìn ra được . Hắn không thích nàng cẩn thận từng ly từng tý như vậy , hắn vẫn là thích bộ dáng Trần Y Y ngang ngược càn rỡ trước kia hơn .

Trần Y Y nghe vậy cái mũi chua chua , thiếu chút nữa đã nhịn không được khóc rống lên . Nàng phát hiện từ sau khi gặp lại Sở Trác , tính cách của mình càng ngày càng trở nên yếu ớt , không hiểu sao lại dễ khóc hơn lúc trước .

Sở Trác thấy con mắt nàng đỏ ngầu , bộ dạng muốn khóc nhưng lại không dám khóc , hắn đau lòng hôn lên trán nàng một cái .

Môi mỏng của hắn , cũng giống như người của hắn , có chút mát lạnh . Hắn chỉ nhẹ nhàng đụng vào trán của Trần Y Y , lại làm cho trái tim của nàng khẽ run lên .

Sở Trác :” Nàng đợi ta thêm ba tháng được không ? Ba tháng này qua đi rồi , ta sẽ không rời xa nàng nữa . ”

Trần Y Y nhỏ giọng ừ một tiếng , sau đó nhịn không được nói :” Ta nghĩ muốn vụng trộm đi cùng với chàng ?”

Trần Y Y nói lời này có chút tùy hứng , đồng thời cũng có chút tính tình của nữ tử . Nàng trước kia vẫn luôn lấy đại cục làm trọng , chưa từng làm như thế này bao giờ .

Sở Trác nghe vậy trong lòng mềm nhũn , thiếu chút nữa không nhịn được đã mở miệng đáp ứng . Nhưng là hắn nghĩ tới việc đã đáp ứng với đại ca , vẫn là tâm địa lạnh lùng nói lời cự tuyệt .

“Đại ca vì phạt ta , mới để ta đi Bình Dương thành cứu giúp nạn thiên tai . Nếu như nàng cùng đi với ta ,vậy còn gọi là trừng phạt sao ? Nàng chờ ta ….. Chỉ cần chờ ta một chút thôi .”

Sở Trác nói bằng thanh âm nhẹ nhàng , mấy chữ cuối nhẹ nhàng gõ vào tim Trần Y Y .

Trần Y Y hốc mắt càng thêm đỏ , hồi lâu mới nói :” Được , ta chờ … ”

Sở Trác đợi nàng hai năm , lần này đổi lại là nàng đợi hắn .

Sở Trác sau khi đưa Trần Y Y trở về , liền đuổi kịp bọn người Vân Mộc Hà đã rời đi trước đó . Bọn người Vân Mộc Hà thấy sắc mặt tướng quân không đúng lắm , cả đám ngay cả thở mạnh cũng không dám .

Bọn họ đều biết tướng quân cùng phu nhân vừa mới trùng phùng , thời điểm này hai người chính là như keo với sơn , đột nhiên bị vương gia đưa đến Bình Dương thành , trong lòng tướng quân nhất định vô cùng không thoải mái .

Sở Trác quét mắt nhìn Vân Mộc Hà cùng Phó Linh một cái , sau đó nói với hai người :” Ta có một chuyện muốn các ngươi làm . ”

Nhưng người khác thấy tướng quân muốn đơn độc giao phó chuyện cần làm cho hai người kia , cũng không chờ lâu , một đám liền quay người tiếp tục chạy tiếp về phía trước .

Chờ sau khi bọn hắn đi rồi , Vân Mộc Hà cùng Phó Linh liếc mắt nhìn nhau , lập tức tung người xuống ngựa cung kính nói với Sở Trác :” Tướng quân xin phân phó . ”

Sau khi hai người nghe Sở Trác nói xong , Vân Mộc Hà dẫn đầu nhịn không được nói :” Tướng quân không thể a , làm như vậy chẳng phải sẽ làm hỏng thanh danh của tướng quân ư ?”

Sở Trác nghe vậy quét mắt nhìn hắn một cái , cái nhìn lạnh lẽo kia , doạ thân mình Vân Mộc Hà khẽ run rẩy một chút .

Sở Trác :” Thanh danh của ta cho tới bây giờ cũng không quá tốt , ta không quan tâm . ”

Mặc dù thanh danh Sở Trác xác thực không tốt , nhưng là Vân Mộc Hà vẫn cảm thâý làm như vậy cũng không tốt . Hắn không nhịn được muốn liều chết khuyên nhủ , lại bị Phó Linh ở một bên ngăn trở.

Phó Linh vẫn cười híp mắt như cũ , hắn nhìn Sở Trác nói :” Tướng quân , chuyện này rất đơn giản , cứ giao cho một mình ta là được rồi , không cần cái đầu đất Vân Mộc Hà này làm gì . Ngài vẫn là nên đem theo hắn đến Bình Dương thành đi , ta lo lắng hắn lưu lại sẽ chỉ vướng tay vương chân .”

Vân Mộc Hà lập tức không vui , cái gì gọi là lưu lại hắn thì vướng tay vướng chân ? Võ công của hắn rất tốt là thật mà . Vân Mộc Hà nhìn về phía Phó Linh một cách không hài lòng , đang định nói cái gì đó , đã nhìn thấy Phó Linh hướng về phía hắn nháy nháy mắt .

Đầu óc Vân Mộc Hà mặc dù không quá linh quang , nhưng là hắn cũng không phải thực ngốc . Hắn thấy Phó Linh không ngừng chớp mắt đối với mình , hắn lập tức hiểu ra được một chuyện .

*Linh quang : không quá sáng sủa , không quá thông minh .

Nếu bọn hắn đều lưu lại trong kinh thành , cô nương câm cũng không có ở bên cạnh tướng quân , sẽ không có người nào chiếu cố tướng quân . Với sự hiểu biết của họ về tính tình của tướng quân , bên cạnh không có ai trông coi , hắn nhất định không màng ngày đêm mà liều mạng .

Nghĩ đến đây , Vân Mộc Hà cũng không màng thanh danh gì kia nữa , hắn cuống quít nói :” Đúng , tướng quân , ta vẫn là nên đi với ngài đến Bình Dương thành .”

Sở Trác làm sao không nhìn ra được Vân Mộc Hà cùng Phó Linh đang suy nghĩ gì , hắn quét mắt nhìn hai người một cái sau đó lạnh lùng nói :” Đây là quân lệnh . ”

Phó Linh cùng Vân Mộc Hà nghe vậy , hai người lập tức cảm thấy suy sụp . Bọn hắn làm sao cũng không nghĩ tới , tướng quân chí công vô tư , sẽ ở trong chuyện này lấy danh nghĩa việc công làm việc tư ?

Hai người mặc dù trong lòng tràn đầy bất mãn , nhưng vẫn cung kính quỳ một chân trêи đất nói :” Thuộc hạ tuân mệnh !”