Trần Y Y nghĩ như vậy liền nhịn không được đỏ mặt, nhưng là nàng cũng không bài xích việc thân cận cùng Sở Trác. Cho nên, nàng chính là chỉ hơi khó chịu một chút, mở miệng hỏi: ” Đoàn tử phải làm sao bây giờ? Một mình nàng ở lại ta không yên lòng, cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ rời khỏi ta a~ “
Lúc đầu Sở Trác muốn đem tiểu Đoàn tử qua chỗ lão phu nhân, lão phu nhân là thân tổ mẫu của nàng, nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt. Nhưng hắn thấy bộ dáng lo lắng của Trần Y Y liền biết nếu không để hài tử trước mắt nàng, nàng nhất định sẽ không yên tâm đi cùng hắn.
Sở Trác do dự một chút, nói: ” Vậy chúng ta mang nàng theo, đến lúc đó mang cô nương câm đi cùng để tiện chăm sóc nàng. “
Trần Y Y nghe vậy trong lòng vui mừng, mặc dù Sở Trác nhìn như thực không thích Đoàn béo, nhưng thật ra hắn cũng rất quan tâm hài tử a.
Ngày kế tiếp, tiểu Hoàng đế triệu Sở Trác tiến cung ban thưởng. Sở Trác mang theo một đống vật phẩm được ngự ban trở về phủ tướng quân.
Trong số các đồ vật ngự ban ấy, Trần Y Y thích nhất chính là vàng rồng và khế ước đất đai. Bởi vì hai món đồ này thiết thực nhất, so với ngự tứ bảo vật kia tốt hơn nhiều. Đống ngự tứ bảo vật kia nếu không cẩn thận làm bể, Sở Trác chắc chắn sẽ gặp không ít phiền phức.
Bởi vì Sở Trác và Sở Hủ, một người đóng vai mặt đen một người đóng vai mặt trắng. Sở Trác bởi vì phong mang qua thịnh nên trong triều có không ít kẻ đối nghịch, nếu Sở Trác không cẩn thận mắc phải một sai lầm nhỏ thôi cũng đủ để những người này hợp lực công kϊƈɦ hắn.
* Phong mang qua thịnh ở đây có thể hiểu là cây to đón gió lớn : ý là người ngồi ở vị trí càng cao thì càng thì chịu nhìu áp lực?
Nay trong phủ tướng quân có Đoàn Tuyết, nàng cũng đã học đi đường xong rồi. Đây chính là thời điểm tiểu hài tử thích chạy loạn khắp nơi. Trần Y Y lo lắng nàng sẽ đụng phải những bảo vật kia, nên đã sai quản gia đem đống đồ ấy đặt hết trong khố phòng.
* Khố phòng: đại loại là phòng chứa tài sản, tiền bạc, báu vật… Bla bla..
Sở Trác đối với những vật ngoài thân này cũng không mấy để tâm, nhưng hắn biết Trần Y Y rất thích. Hắn định sẽ cho nàng để nàng thu hết vào Ngọc Khấu, kết quả không ngờ Trần Y Y lại cự tuyệt?
Hiện nay bên trong Ngọc Khấu của Trần Y Y đã có không ít bảo bối, thật đúng là không thiếu chút tài vật này. Thời điểm còn ở tại Sở gia, sở dĩ nàng quan tâm tiền tài như vậy, cũng không phải do bản tính nàng tham tài mà là do lo sợ trong thời loạn thế không có tiền thì một bước cũng khó đi.
Bất quá những chuyện xảy ra sau này đã chứng minh ý nghĩ của Trần Y Y là đúng đắn, tiền không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì không thể làm được chuyện gì cả. Bọn họ trước đó cũng nhờ có tiền nên mới tránh được những phiền phức không cần thiết. Thậm chí bởi vì có tiền, bọn còn có thể tránh khỏi những nguy hiểm tiềm tàn.
Nay trong phủ tướng quân nuôi một đoàn người, nàng không thể đem tất cả tiền tài đều nắm trong tay. Nghĩ đến chi phí ăn mặc cho toàn bộ người trong phủ tướng quân, còn phải cấp tiền lương cho bọn hạ nhân hàng tháng. Nên Trần Y Y căn bản không có ý định đụng đến một phân tiền thưởng kia.
Bởi vì Sở Trác lại lập đại công lần nữa, nên mặc dù hắn thường ngày nhân duyên không tốt nhưng vẫn có một đống người muốn nịnh bợ hắn. Trong số đó, có người tặng lễ vật cũng có người tặng mỹ nhân. Sở Trác căn bản không có kinh nghiệm ứng phó những trường hợp như này. Vì không muốn tiếp tục bị quấy rầy, hắn liền lập tức mang theo mẫu nữ Trần Y Y lén lút rời khỏi phủ tướng quân.
Đợi đến lúc tin tức Sở Trác không ở phủ tướng quân được truyền ra, một nhà ba người Trần Y Y đã sắp ra khỏi kinh thành.
Lần này Sở Trác vì không muốn kẻ khác biết được hành tung, nên mang rất ít người đi cùng. Ngoại trừ hai mẫu nữ Trần Y Y, cũng chỉ có A Viện, Vân Mộc Hà cùng với cô nương câm.
Mang theo cô nương câm và A Viện là để chiếu cố Đoàn béo, còn tên đầu gỗ Vân Mộc Hà thì có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Đoàn béo. Tất cả đều vì lo lắng cho cái đuôi nhỏ kia, nếu không Sở Trác cũng không cần mang theo nhiều người như vậy. Về phần trọng trách “bảo hộ” cùng “chiếu cố” Trần Y Y, một mình hắn làm là được rồi.
Trần Y Y vốn cho rằng, sau khi đến sơn trang sẽ được trông thấy vị sư phụ trong truyền thuyết của Sở Hủ và Sở Trác. Nhưng đợi tới khi nàng đến nên mới phát hiện sư phụ Sở Trác căn bản không có ở trong sơn trang.
Nghe nói tính tình sư phụ hai người họ thật sự rất cổ quái, là một hiệp khách yêu thích du sơn ngoạn thủy. Trần Y Y mơ hồ nhớ được trong tiểu thuyết có đề cập qua một hai lần, tạo hình của vị sư phụ cổ quái này là một mỹ nam tử trung niên tóc bạc. Về phần tướng mạo cụ thể của vị sư phó này ra sao Trần Y Y cũng không nhớ được.
Tòa sơn trang này là Sở Hủ sau khi hồi kinh đã cố ý cho người chuẩn bị vì sư phụ bọn hắn. Về sau Sở Trác sinh bệnh nên đã ở lại đây một đoạn thời gian. Vì thế so với Sở Hủ thì Sở Trác quen thuộc nơi này hơn, hắn cơ hồ xem nơi này như ngôi nhà thứ hai của mình.
Bọn hạ nhân phụ trách trông coi sơn trang nhìn thấy Sở Trác mang theo thê nữ đến đây, lập tức nhiệt tình dẫn bọn họ đến viện tử Sở Trác từng ở trước kia. Viện tử của Sở Trác cách ôn tuyền bên trong sơn trang rất gần, trước kia thời điểm thân thể Sở Trác không tốt, thường bị sư phụ hắn bắt đi ngâm ôn tuyền.
* Ôn tuyền: suối nước nóng.
Nay đã gần giữa tháng chín, nhiệt độ trêи núi so với bên ngoài lạnh hơn rất nhiều. Vừa vào đêm, xung quanh sơn trang liền xuất hiện tầng tầng sương mù. Nếu từ đỉnh núi nhìn xuống, nơi này không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.
Trần Y Y là loại người thích hưởng thụ, đêm đó liền cầm theo y phục sạch sẽ, ôm Đoàn béo đi ngâm ôn tuyền. Sở Trác nhìn cái người ngang nhiên bỏ qua hắn mang theo nữ nhi rời đi, trong nháy mắt thập phần hối hận vì đã mang theo Đoàn béo.
Lúc trước hắn muốn dẫn Trần Y Y đến sơn trang là để làm gì? Đúng! Là để làʍ ȶìиɦ cảm phu thê bọn họ càng trở nên bền chặt, “thăng hoa”, để hai người ở trong sơn trang mà tú ân tú ái. Nhưng hiện thực thì sao? Hiện thực thì hắn chẳng những không thể cùng tiểu thê tử ngọt ngào ân ái, còn phải ăn dấm của chính nữ nhi ruột a.
* Ăn dấm: ghen.
Đoàn béo là tiểu cô nương thích ăn thích uống, hơn nữa lại vô cùng yếu ớt. A Viện sợ nàng ngâm suối lâu sẽ đói bụng liền cùng cô nương câm đến phòng bếp trong sơn trang, chuẩn bị chút điểm tâm cho phu nhân cùng tiểu thư. Chờ khi hai người đem điểm tâm và canh ngọt bỏ vào trong lồng cơm, lúc chuẩn bị đưa đến ôn tuyền, thì Sở Trác mặt không thay đổi xuất hiện tại phòng bếp, dọa A Viện sợ hãi suýt làm rơi lồng cơm trong tay.
Sở Trác cầm lấy lồng cơm trong tay A Viện, sau đó xoay người đi đến ôn tuyền. A Viện nhìn thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của tướng quân, nhịn không được bày ra vẻ nghi hoặc nhìn về phía cô nương câm. Cô nương câm mặc dù biết được chút gì đó, nhưng là chính nàng không nói chuyện, nên cũng không có cách nào đem những gì mình biết nói cho A Viện nghe.
Lúc Sở Trác cầm theo lồng cơm đi vào ôn tuyền, đã thấy hai mẫu nữ Trần Y Y cùng nhau mặc một chiếc khố nhỏ kỳ quái, Trần Y Y đang một tay ôm eo, một tay đỡ ʍôиɠ Đoàn béo, dạy nàng bơi lội trong suối nước nóng.
Tâm tình Đoàn béo hiển nhiên rất tốt, nàng đang hưng phấn đạp đạp đôi chân vừa ngắn vừa mập, một mặt vô cùng hưng phấn nghịch nước. Tiểu y phục nàng đang mặc trêи người là liền thân, ngay bên hông còn may thêm một đường viền màu hồng kỳ quái. Theo tiểu hài tử mập mạp dùng lực căng người một cái, đường viền màu hồng kia lập tức bung ra, đồng thời một tia nước lớn cứ thế phun lên trêи mặt Trần Y Y.
Kỹ năng thêu thùa của Trần Y Y tuyệt không tốt, tiểu khố kỳ quái này là do cô nương câm làm ra trong lúc nhàn rỗi. Đều là làm tiết khố như nhau, nhưng Trần Y Y làm chẳng ra hình ra dáng gì, đến tay cô nương câm lại lập tức khác hẳn.
* Tiết khố: qυầи ɭót.
Thời gian này Trần Y Y chăm sóc bản thân rất tốt, dáng người nàng đã lung linh hơn trước kia rất nhiều, trong trắng thuần khiết lại lộ ra chút yêu mị, quyến rũ. Thân thể nàng hết sức đẹp mắt, nơi nên có thịt thì có thịt, nơi không nên có thì thập phần mảnh mai. Nay nàng đang mặc tiết khố kỳ quái do cô nương câm làm ra, cảm giác nửa kín nửa hở như này so với cởi sạch còn quyến rũ hơn nhiều.
Sở Trác nhịn không được trong lòng rối loạn, nhưng là đảo mắt lại nhìn thấy khuê nữ ngốc nhà mình, những suy nghĩ kiều diễm trong lòng hắn ngay lập tức biến mất. Hắn nhìn tiểu nữ nhi mập mạp của mình, đột nhiên nhịn không được có chút ưu sầu.
Trần Y Y không nghĩ tới Sở Trác lại đến, đột nhiên trông thấy một người đứng bất động ở cạnh cửa khiến nàng một trận hoảng sợ. Khi nhìn rõ người đến là Sở Trác, Trần Y Y lập tức bất mãn nói: ” Chàng đứng ở đó làm cái gì a? “
Bên ngoài ôn tuyền có xây một cái viện tử, từ tường viện ấy đến chỗ ôn tuyền có chút khoảng cách, ngày thường ở cửa viện tử này đều có người trông coi, người không phận sự không được tùy ý ra vào nơi này. Hôm nay vì Trần Y Y muốn ngâm ôn tuyền nên người gác cổng đổi thành hai thị nữ, để Trần Y Y có thể yên tâm mà hưởng thụ.
Trần Y Y thấy trong tay Sở Trác còn mang theo lồng cơm, liền trực tiếp bảo hắn mau tiến vào.
Từ lúc Sở Trác nói muốn đưa Trần Y Y đến sơn trang nghỉ ngơi, nàng liền mơ hồ biết được Sở Trác muốn làm gì. Hiện tại Sở Trác là trượng phu của nàng, nàng cũng không có ý định sẽ cho hắn ăn chay mãi, chỉ cần Sở Trác biểu hiện ra một chút ý tứ muốn nàng, nàng sẽ không ngần ngại mà tận lực hầu hạ hắn thoải mái.
Bất quá lúc này bên cạnh nàng còn có Đoàn béo, Sở Trác cho dù muốn làm chút gì đó cũng không thể được, nàng liền ra hiệu cho hắn cùng xuống ngâm suối nước nóng.
Sở Trác xác thực không có ý định muốn làm cái gì, cho dù hắn muốn cùng thê tử mình ân ái, cũng không có hứng thú trình bày xuân cung đồ trước mặt hài tử a.
Sở Trác đem lồng cơm đặt lên tang đá bên cạnh Trần Y Y, sau đó liền bắt đầu cởi y phục trêи người xuống, hắn đem bản thân cởi sạch sẽ từ trêи xuống dưới, hạ thân được tiết khố che lại, từ từ hạ người, ngâm mình xuống nước.
Đoàn tử tiểu bá vương thấy thế, lập tức bắn ánh nhìn bất mãn về phía phụ thân. Về sau phát hiện Sở Trác căn bản không thèm nhìn nàng, nàng liền chu miệng nhỏ hướng Trần Y Y nói: ” Nương a, nương, người xấu~…”
Trần Y Y nghe vậy, một bên đem mấy món điểm tâm trong lồng cơm bày ra, một bên nói với Đoàn béo: ” Không thể gọi phụ thân là người xấu, hắn là phụ thân ruột của ngươi a. “
Trần Y Y thấy trong lồng cơm còn có canh ngọt, liền quay đầu nói với Sở Trác: ” Đến, chàng giúp ta bế Đoàn tử, ta muốn đút nàng chút canh ngọt a”
Sở Trác nghe vậy rẽ nước đến gần Trần Y Y, sau đó đưa tay ôm Đoàn béo đang luôn miệng nói hắn “xấu~” vào trong ngực. Đoàn béo bất mãn chu miệng nhỏ, nàng vừa định duỗi tay ra đẩy cái người đang ôm chặt nàng, ánh mắt lại bị những vết sẹo to to nhỏ nhỏ trêи người phụ thân hấp dẫn.
Trêи chân Trần Y Y cũng có một vết sẹo, mỗi lần Đoàn béo thấy đều muốn sờ sờ, Trần Y Y liền nói với nàng kia là vết sẹo, phải bị thương rất đau rất đau mới có thể lưu lại.
Đoàn béo còn quá nhỏ, không hiểu cái gì là vết sẹo, cũng không biết cái gì là tổn thương, nhưng nàng hiểu rất đau rất đau là ý tứ gì. Lúc ấy Đoàn béo rất đau lòng Trần Y Y, còn muốn giúp Trần Y Y thổi thổi, đem toàn bộ đau nhức của nàng, thổi cho bay hết.
Sở Trác vốn đang nhìn Trần Y Y thất thần, đột nhiên cảm thấy cánh tay mình nóng lên. Thời điểm hắn cúi đầu xuống nhìn, đã thấy Đoàn béo đang ghé vào trêи tay hắn, miệng nhỏ vểnh lên không biết là muốn làm cái gì?
Sở Trác nghĩ đến Đoàn béo vốn không thích mình, muốn giống như trước đây cắn hắn hai cái, cho nên cũng không có bất cứ phản ứng dư thừa nào. Dù sao hắn cũng không sợ đau, để nàng cắn hai cái cũng không có gì, nói không chừng Trần Y Y còn sẽ đau lòng cho hắn.
Nhưng Sở Trác không nghĩ tới là, nữ nhi mập của hắn cũng không có cắn hắn, mà là canh ngay mấy vết sẹo cũ trêи cánh tay hắn dùng lực thổi thổi.
Sau khi Sở Trác nhìn rõ hành động của nàng, trái tim nháy mắt được lắp đầy. Hắn có chút không thích ứng được với cảm giác xa lạ này, ánh mắt nặng nề nhìn bé con trong ngực.
Trần Y Y nhìn động tác của Đoàn béo, sau đó cũng chú ý đến hàng loạt vết sẹo to nhỏ trêи thân Sở Trác.
Nàng nhìn nữ nhi đang phồng má ra sức thổi thổi, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót. Vui mừng là, Đoàn tử mặc dù không thường thân cận cùng Đoàn tử nhưng lại biết đau lòng phụ thân mình. Chua xót là nàng thế nhưng lại không biết trượng phu mình đã chịu nhiều tổn thương như thế.