Em Đến Thật Đúng Lúc

Chương 2-2: Hồi ức hiện về 1




Lập Đông, ngày 7/11

Trời đã bắt đầu trở lạnh, không khí cũng khô hơn, cây cối cũng đã bắt đầu rụng lá, khoe ra "cơ bắp" đầy xương xẩu của mình. Bầu trời thì ảm đạm, mấy đám mây bay qua bay lại thật khiến người ta bực mình mà. Đôi khi còn tặng thêm mấy đợt gió lạnh thấu xương, cuốn theo cả bụi và lá khô trên đường bay tứ phía. Hình như không chỉ thời tiết mà con người cũng vậy thì phải. Lười giao tiếp. Điển hình là cô bạn Hạ Vũ đang đi bên cạnh này. Mọi hôm nói rất nhiều nhưng hôm nay cứ công tắc được sửa, có hỏi cũng chỉ ậm ừ cho qua. Nghiên Dương thực sự không an tâm bèn hỏi:

"Tiểu Hạ, cậu không bị đau ở đâu chứ?"

"Không."

"Đến tháng à?"

"Không."

"Cục Cưng nhà cậu lại rụng lông nữa hả? Không sao đâu. Sẽ sớm mọc lại thôi."

"Bạn học Nghiên, cậu lại trù ẻo Cục Cưng nhà tớ à?"

"..."

"Bảo bối, hôm nay kiểm tra. Cậu.. cậu nhất định phải cứu tớ đấy. Tại bộ phim hôm qua hay quá, với lại là tập cuối nữa, tớ không thể bỏ được.."

Hơ hơ.. cô biết ngay mà.

Đường tới lớp học không nhất thiết phải đi qua sân bóng rổ nhưng vì tương lai của cô bạn họ Hạ này nên Nghiên Dương ngoan ngoãn nghe lời, lẽo đẽo theo sau. Sân bóng rổ hôm nay đông đúc hơn mọi hôm một cách kỳ lạ. Trời lạnh thế này mà mấy nhóm nữ sinh cứ kéo tay nhau ra đó. Hơn nữa, mùa đông cũng không cần mặc váy, có đồng phục mùa đông ấm áp thế mà không mặc. Hạ Vũ cũng tò mò chạy nhanh về phía trước dò thám tình hình.

"Có chuyện gì mà mọi người tập trung ở đây đông thế?"

"Cậu không biết à? Học trưởng Dương Hàn Đông đang thi đấu bóng rổ cùng với lớp 12A3 đấy! Đẹp trai quá đi thôi."

Khoan đã, 12A3 không phải là lớp của cô sao.

"Tiểu Nghiên đi thôi! Dương Hàn Đông đang thi đấu bóng rổ ở bên kia kìa. Nhanh, nhanh lên!"

"Chúng ta sắp muộn học rồi. Vào lớp thì hơn."

"Không sao, giáo viên tiết tới cũng ở đó kìa. Sợ gì chứ?"

Đưa mắt nhìn theo hướng tay Hạ Vũ chỉ, đúng vậy, Tống Hi lão sư của khoa thanh nhạc cũng ở đó. Khuôn mặt còn rất vui vẻ nữa. Rốt cuộc thì Dương Hàn Đông đó có gì cuốn hút mà khiến nữ sinh lẫn nam sinh trường này yêu thích vậy.

Nhờ năng lực "dọn đường" cật lực và đầy kinh nghiệm của Hạ Vũ thì cuối cùng hai người cũng chen được lên hàng đầu tiên để xem. Lúc này Nghiên Dương mới để ý con trai chơi bóng rổ đúng thật là cảnh đẹp nơi trần thế, nhưng nó chỉ áp dụng cho những người có nhan sắc và tài nghệ thôi. Còn Dương Hàn Đông thì ngược lại. Là ai nói cậu ta chơi bóng rổ giỏi chứ? Đường bóng đã không đẹp lại còn không có kỹ năng, ngoài chiều cao nổi bật với nhan sắc thì chẳng được điểm nào.

"Đừng mải mê ở đó ngắm người ta nữa. Người ta ghim cậu rồi."

Hạ Vũ ghé sát vào tai Nghiên Dương nói nhỏ khiến cô xù lông lên đáp trả: "Tớ cũng đâu ưa gì cậu ta."

Đang mải mê nói chuyện mà không để ý tới phía đối diện có một cặp mắt phượng hoàng ánh lửa đang nhìn cô. Dương Hàn Đông thật không ngờ, sau một thời gian dài tìm kiếm thì cuối cùng con mồi cũng tự động xuất hiện.

Nhìn đồng hồ trên tay. Chết. Sắp muộn học rồi. Nghiên Dương nhanh chóng kéo tay Hạ Vũ chen chúc đi qua đám nữ sinh phía sau để cho kịp giờ học. Trong giờ học nhạc mà đầu óc cứ bay lung tung. Hình ảnh Dương Hàn Đông chơi bóng rổ cứ hiện ra trước mắt Nghiên Dương, lúc ẩn lúc hiện trong lớp sương mù của ngày đầu đông.

Hôm nay vì lạnh quá lên ngủ thêm chút nữa, đành ra đi muộn hơn mọi hôm không kịp chuẩn bị nước gừng mật ong, loại nước này uống vào mùa đông quả thực quá tuyệt vời rồi, vừa giúp ấm cổ họng vừa giúp giảm cân, hơn nữa trà gừng còn giúp cho cô chống trọi những lúc tụt huyết áp. Từng bước chân nhanh nhẹn men theo dãy hành lang băng qua khuôn viên trường thẳng tiến đến nhà ăn tập thể để lấy được chút nước nóng. Thực ra, cô vẫn có thể lấy nước nóng ở đầu hành lang nơi của tòa nhà cô đang học nhưng vì khuôn mặt cún con của bạn học Hạ nào đó nhờ mua chút đồ ăn lót dạ nên cô mới phải lặn lội đường xá xa xôi tới nơi tràn ngập mùi đồ ăn nức mũi này đây. Sau khi mua cho Tiểu Hạ "chút đồ ăn lót dạ" thì mới đến lượt mình. Bình nước nóng với ly mì tôm đang bốc khói nghi ngút trên tay. Cảnh tượng này trông thật giống đứa nhỏ bị bỏ đói lâu ngày được người ta rủ lòng thương cho đồ ăn vậy. Thật thương tâm!

Đang tập trung phóng tầm nhìn để xem còn chiếc bàn trống nào không thì không may Nghiên Dương va vào một bạn học, ly mì cũng theo đó mà tiếp đất an toàn trên thân thể con người xấu số kia. Liền nhanh chóng rối rít xin lỗi:

"Tôi xin lỗi. Cậu không sao chứ?"

Nghiên Dương lúc này chưa dám ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, bàn tay nhanh nhẹn lấy khăn giấy trong túi áo ra lau lau phủi phủi sợi mì còn vương trên chiếc áo len trắng. Cô nghĩ thầm "Màu sắc của nước mì cũng rất hợp với màu nền trắng này đó chứ.". Mỉm cười với thành quả của mình nhưng khi nhìn lên chính là khuôn mặt của tên họ Dương kia đang phóng to cận đại trước mắt cô. Chẳng nhẽ.. thôi chẳng nhẽ gì nữa. Đúng vậy còn gì. Chính là Dương Hàn Đông – "bạn học phòng bên" đây mà.

"Lại là cậu sao? Tôi đã nói là không cần cảm ơn. Cậu không nhất thiết phải bám riết lấy tôi không dời như vậy." Phải mặt dày lắm có thể nói ra những câu như vậy. Mọi người xung quanh đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, nhất là mấy cô nữ sinh kia, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Dương Hàn Đông mặt đã biến đen từ lúc nào không biết. Người con gái trước mặt cậu lúc này không thèm quan tâm đến thể diện của cả hai mà thốt ra những lời như vậy.

Đôi mắt thỏ con kia là sao đây? Muốn cậu xin lỗi cô hay là muốn cậu chấp nhận lời xin lỗi kia của cô?

Ánh mắt long lanh vô tội, chắp tay trước ngực của Nghiên Dương nhìn thẳng vào Dương Hàn Đông khiến một số nam sinh, nữ sinh vào sau lên tiếng: "Mau dỗ dành bạn gái cậu đi!"

A, không phải đâu. Cô và cậu ta đâu phải là kiểu quan hệ đó.

"Được rồi.. Tôi.. tôi không sao. Cũng không phải lỗi của mình cậu, là do tôi đi đường không để ý. Không cần phải xin lỗi."

"Vậy tôi rút lại lời xin lỗi đó. Bye bye."

Chỉ chờ câu nói đó, Nghiên Dương liền lập tức cầm lấy túi đồ và bình nước rồi chạy thật nhanh ra khỏi căn- tin. Có chết cũng không quay đầu lại. Cô sợ, nếu quay lại mà là hình ảnh tên họ Dương kia đuổi phía sau chắc cô sẽ bất động tại chỗ mất.