Em Đến Vào Ánh Nắng Mùa Hạ

Chương 16: Theo đuổi giấc mơ




Chu Quang Viễn nhìn cô rồi tâm trạng cũng vui lây, từ lúc nãy tới giờ anh đều cười mỉm mỉm với ánh mắt sáng ngời.

"Đối với dân hội hoạ, đều phải vẽ từ đơn giản nhất đến phức tạp nhất. Nếu một thứ đơn giản cũng không vẽ được thì làm sao vẽ được một bức tranh để người đời về sau ca tụng và trở thành một kiệt tác của thời gian đây!"

Chu Quang Viễn gật đầu tỏ ý đồng tình với câu nói của Từ Y Vân.

"Cho nên mới nói, tuy trước mắt em đây chỉ đơn giản là trứng chiên và bánh mì nhưng nếu hai thứ này anh chế biến bị khét thì về sau anh có thể nấu được những món phức tạp nào nữa đây!"

"Được rồi, tôi nhận lời tán khen của em." Chu Quang Viễn cười bất lực trước những lập luận và sự nghiêm túc chăm chú giải thích cho anh nghe. Trong trái tim bất giác như có một dòng khí mát lạnh vừa mới thổi qua mang theo một dư vị mới lạ.



Chu Quang Viễn phải thừa nhận một điều rằng mỗi một phút ở bên cạnh Từ Y Vân anh đều nhận thấy năng lượng nhiệt huyết từ cô, cái mà anh đã trãi qua từ rất nhiều năm về trước rồi.

Tình cảm giữa người với người trên thế giới này rất lạ, tình cảm của Chu Quang Viễn cũng là một dạng như thế, chỉ trong một trưa, một tối, một sáng chưa đầy hai mươi tư giờ mà anh học được từ cô gái trước mặt này rất nhiều thứ. Thậm chí có thể tìm lại dư vị tuổi trẻ mà anh đã trãi qua nhiều năm về trước.

Nhưng anh lại không muốn nói gì, trong lòng anh đang sợ điều gì đó.

Từ Y Vân cứ sợ thời gian trôi nhanh đến lúc cô phải rời đi nên cô đã ăn chậm rãi hết sức có thể, tìm những câu chuyện bàn luận nhiều nhất có thể để kể cho Chu Quang Viễn nghe, cô không muốn khi bản thân cô rời đi rồi chẳng để lại dư âm nào với Chu Quang Viễn cả.

"Lúc nhỏ khoảng mười lăm năm trước em từng được bà ngoại dẫn đến thôn biển Gia Vĩnh này chơi. Năm đó ở đây trồng rất nhiều cây dừa, thậm chí chỉ được xây dựng lên vài căn nhà gần biển thôi. Chú biết không? Lúc đó ở thôn này còn có cát lún, xém một chút thôi là em đã mất mạng khi bị lún sâu dưới đám cát đó rồi."

"Cát lún sao?" Chu Quang Viễn hỏi nhưng không ngạc nhiên lắm.

Từ Y Vân gật đầu: "Đúng vậy, nhưng cũng rất may là có một chàng trai xuất hiện kéo em lên. Ngày đó ngoại của em biết tin nên đã không cho phép em đến đây chơi nữa, đến tận bây giờ khi mọi chuyện đã trôi qua nhiều năm, nền móng đã được vững chắc mới có nhiều ngôi nhà được mọc lên ở đây."

Chu Quang Viễn im lặng lắng nghe Từ Y Vân kể, anh không nói gì sau câu chuyện đó mà anh chỉ nói: "Ăn nhanh lên, tôi còn có công việc cho ngày hôm nay."



Từ Y Vân rầu rĩ gật đầu mà nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng. Kết thúc bữa sáng thì cô đi theo Chu Quang Viễn ra cổng lớn của thôn, anh đứng đó tiễn cô lên xe taxi rồi mới quay người rời đi. Từ Y Vân ngồi trong xe taxi ngoảnh đầu ra kính xe nhìn bóng lưng Chu Quang Viễn từ từ nhỏ dần rồi biến mất.

Trở về tới biệt thự Từ Gia, cha mẹ của Từ Y Vân bận công việc đã trở về Bắc Kinh rồi chỉ còn bà ngoại ở lại cùng với cô giúp việc trong biệt thự rộng lớn này.

"Đứa cháu này, con đi đâu mà tối qua không về vậy hả, có biết bà già này lo lắng lắm không?" Bà ngoại năm nay đã ngoài tám mươi, giọng nói đã khàn khàn đi nhiều rồi.

Từ Y Vân vừa về tới phòng khách thì bà ngoại vừa từ trong bếp bước ra, dáng vẻ của bà lo lắng sốt ruột nguyên cả buổi tối.

"Bà ngoại à, con đến thôn Gia Vĩnh chơi một chút, chỉ là cảm thấy mọi thứ đã thay đổi quá nhiều nên con muốn ở lại tìm thêm cảm hứng để vẽ thôi." Từ Y Vân ôm lấy cánh tay bà ngoại rồi nũng nịu giống như những ngày còn bé.

"Hôm qua Tần Khiêm vừa đến được một lúc thì con đã bỏ đi, thằng bé đã đợi con cả buổi chiều, nếu không có cuộc điện thoại công việc thì có khi thằng bé sẽ đợi con qua đêm."

"Có cần thiết phải đợi đến như vậy không?" Từ Y Vân vẫn cảm thấy Tần Khiêm lâu lâu có những hành động rất kỳ lạ.

Hai bà cháu ngồi xuống sofa rồi nói tiếp:

"Thằng bé Tần Khiêm đấy mà, thằng bé đã thích con từ lúc học cao trung đến bây giờ. Bố mẹ con cũng đã nhiều lần nhắc về chuyện hôn ước của con với Tần Khiêm, chỉ là lần nào con cũng từ chối."

Từ Y Vân biết bà ngoại thương cô nhất, nên chuyện mà cô không thích nhất định bà sẽ không ép, huống hồ chi bà ngoại lại có tiếng nói hơn cha mẹ của cô.

"Bà ngoại à, năm nay con chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi, con còn chưa tốt nghiệp đại học nữa thì làm gì đã bàn đến chuyện hôn ước. Chuyện hôn nhân là chuyện hệ trọng của cả một đời người, con tin rằng dù là con hay Tần Khiêm thì cũng sẽ bị trói buộc, nhất định rồi thì anh ấy sẽ thích một người con gái khác."

Bà ngoại nhân từ nắm lấy bàn tay bé bỏng của Từ Y Vân, giọng bà khàn khàn mà nói: "Đứa cháu yêu dấu của ta, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra thì ta mong con hãy hạnh phúc với những lựa chọn của mình. Tuổi trẻ của con còn rất nhiều thời gian, con cứ thoải mái với bản thân mình, tuyệt đối bà sẽ không để con bị cha mẹ ép buộc."

Hai bà cháu ôm nhau, Từ Y Vân cũng không dấu được những giọt nước mắt xúc động khi ở bên cạnh bà. Trong những năm tuổi trẻ dễ mất phương hướng này, chỉ cần một câu nói của bà ngoại cô liền có thể mạnh mẽ mà gánh cả ước mơ trên đôi vai gầy này.