"Cậu ấy dùng mười bảy năm để yêu mối tình đầu, cô nghĩ xem, nếu là cô thì cô có quên được không?" Diệp Bảo thẳng thắng nói.
"Đó là cách mà anh nghĩ, anh nói tôi tuổi trẻ bồng bột cũng được, nói tôi bất cứ thứ gì cũng được. Tôi đã đem lòng yêu Chu Quang Viễn rồi nên tôi khác biệt hoàn toàn với những cô gái trước đây!"
Nói xong Từ Y Vân móc trong túi ra một tờ tiền một trăm tệ để lên bàn, không quên lịch sự nhã nhặn nói: "Cảm ơn vì bữa ăn, mì rất ngon."
Bóng dáng nhỏ bé của Từ Y Vân khuất dần sau cánh cửa, Diệp Bảo nhìn tờ tiền một trăm tệ để ở trên bàn thì thở dài một hơi: "Tuổi trẻ bây giờ là đang sống hết mình hay là cố chấp đây?"
Lúc này vợ của Diệp Bảo từ bếp bước ra, thấy chồng mình rồi lẩm bẩm một mình cô liền hỏi: "Anh ngồi đây lẩm bẩm gì nữa đấy?"
"Vận đào hoa của Chu Quang Viễn."
"Lại là cô gái nào vừa đến à? Trông như thế nào thế? Có xinh đẹp không?" Chị vợ quá quen với việc lâu lâu có một cô gái đến quán này để hỏi chuyện chồng mình, vì thật chất cũng chỉ là toàn hứng thú với Chu Quang Viễn.
Diệp Bảo cầm tờ một trăm tệ trên bàn lên đưa cho vợ mình rồi trả lời: "Rất trẻ, xinh đẹp nhưng hình như hơi cố chấp."
Nhìn thấy quán cũng vắng khách nên chị vợ ngồi xuống nói chuyện với chồng mình.
"Mình này, Chu Quang Viễn đã không còn nhỏ tuổi nữa. Mỗi một cô gái đến đây hỏi về cậu ta thì mình đều kể về mối tình đầu mười bảy năm của cậu ấy làm mấy cô gái chạy mất dép. Nếu như cô gái vừa rồi cố chấp chịu ở lại với Chu Quang Viễn thì chẳng phải là một điều tốt sao?"
Diệp Bảo thở dài một hơi, anh cố giải thích cho vợ mình hiểu những gì bản thân đang nhìn thấy.
"Cô gái lúc nãy nhỏ hơn Chu Quang Viễn tận mười bốn tuổi, người ta là giáo viên dạy vẽ đó. Còn hẳn một tương lai dài đằng trước!"
"Chu Quang Viễn là bạn của anh đấy, sao em toàn thấy anh chẳng có lời nào tốt cho anh ấy. Dù gì Chu Quang Viễn cũng từng là thạch sĩ chuyên viên nghiêng cứu sinh chứ có phải người bình thường gì đâu mà trông anh khinh bỉ thế!" Chị vợ không đồng quan điểm với Diệp Bảo, hôm nay quyết tâm nói cho ra lẽ.
Vợ của Diệp Bảo cũng từng là bạn học quen biết trong nghiêng cứu sinh của Chu Quang Viễn, cũng nhờ anh ấy mà chị vợ quen biết và gả cho Diệp Bảo.
Diệp Bảo cuốn lên tìm cách giải thích: "Vợ à, anh không phải có ý khinh bỉ gì Chu Quang Viễn. Em nghĩ xem, Chu Quang Viễn gai góc như thế, vết thương lòng của cậu ta cũng sâu như vậy thì ai lại kiêng nhẫn xoa dịu chứ? Lầm lỡ mất thời gian của con gái nhà người ta thôi!"
"Anh đúng là nông cạn!"
Chị vợ tức điên người không muốn cãi nữa liền trực tiếp đứng dậy bỏ đi mặc cho Diệp Bảo chạy theo sau không ngừng xin lỗi. Mỗi lần bàn về chuyện của Chu Quang Viễn, mỗi lần có một cô gái đến đây hỏi về chuyện của anh ta thì Diệp Bảo với vợ mình y như ngày hôm nay, đều trái quan điểm cãi nhau vang vội cả quán.
Bên phía Từ Y Vân, cô đã hỏi được câu mình muốn hỏi, biết được chuyện mình muốn biết nên việc còn lại là đi tạo nên cái cớ để bản thân có thể thường xuyên đi tới thôn biển này.
Theo địa chỉ mà Bách Lạc Tranh gửi, Từ Y Vân tìm đến được một căn biệt thự toạ lạc gần biển, sân vườn rất rộng có trồng rất nhiều hoa giấy và những loài hoa kiểng khác mà cô không biết tên.
Bách Lạc Tranh ngày hôm qua đã gọi điện báo trước cho chủ nhà nên hôm nay có người làm ra mở cửa mời Từ Y Vân vào nhà.
Bà chủ bước ra lịch sự chào khách.
"Tranh Nhi có gọi đến nói là sẽ có gia sư đến dạy vẽ cho A Tuấn nhà bác, cháu đây là Từ Y Vân bạn thân của Tranh Nhi đúng không?"
Từ Y Vân lễ phép thưa: "Dạ đúng rồi ạ, tận dụng kỳ nghỉ hè này con đi dạy thêm để lấy kinh nghiệm cho luận văn năm cuối."
"Tranh Nhi nói con là con gái của hoạ sĩ Từ, người mà đã được quốc tế trao giải Tranh Vàng cho bước tranh Mơ Hạ đúng không?" Bà chủ nhà hỏi.
Từ Y Vân mỉm cười gật đầu khiêm tốn.
"Thế thì A Tuấn nhà bác vinh dự quá, hoạ sĩ Từ tiếng tăm lừng lẫy có đứa con gái xinh đẹp tài giỏi này. Thật vinh hạnh, vinh hạnh." Bà chủ nhà che miệng cười sảng khoái vừa nói.
Hai người nói qua nói lại vài câu làm quen rồi người làm đưa Từ Y Vân lên phòng của cậu chủ nhỏ A Tuấn. Người làm mở cửa ra, A Tuấn ngồi ngoan ngoãn trên ghế đang vẽ tranh, cậu nghe tiếng mở cửa thì vội đứng lên quay người lại.
"Chị là người mà chị Tranh nói đến trong điện thoại hôm qua đúng không? Người mà sẽ dạy vẽ cho em." A Tuấn hào hởi nói.
Người làm rời đi nhân tiện đóng cửa phòng lại. Từ Y Vân nở nụ cười nói: "Đúng vậy, từ hôm nay chị sẽ thường xuyên đến đây để dạy vẽ cho em."
Thằng bé A Tuấn xéo sắc nghênh mặt lên hỏi: "Vậy chị có thành tích gì mà đòi dạy vẽ cho em?"
Từ Y Vân sớm biết đứa trẻ A Tuấn này rất tinh nghịch qua lời kể của Bách Lạc Tranh. Trước hết cô phải lấy lòng thằng bé này cái đã, Từ Y Vân đảo mắt một vòng căn phòng, điểm dừng ngay con robot Iron man trưng trong tủ kính.
"Chị có thể vẽ người sắt Iron man trong vòng mười phút!" Từ Y Vân dõng dạc nói.