Em Đến Vào Ánh Nắng Mùa Hạ

Chương 22: Không buông




“Người đàn ông như anh thì làm sao chứ? Trên đời này làm gì có ai hoàn hảo! Anh cũng đâu có xấu xí hay thô kệch gì đâu, em có thể chấp nhận được hết mà.” Từ Y Vân không bỏ cuộc, đối diện trực tiếp với anh mắt của anh, cô kiêng định nói ra rõ ràng từng chữ.

Thế mà Chu Quang Viễn lại quay người đi không nhìn vào mắt cô nữa, anh dựa lưng vào ghế, ánh mắt xa xăm về phía biển.

Anh không nói gì tiếp nữa, cơn gió biển đêm càng tối thổi càng mạnh. Từ Y Vân cũng nhận thức được cô có nói như thế nào cũng không thể lay động được anh.

“Quang Viễn, anh đưa em ra cổng thôn đi, đường tối rất nguy hiểm.” Từ Y Vân hít một hơi thật sâu rồi nói.

Chu Quang Viễn đồng ý, Từ Y Vân xuống gác trước, còn anh thì vào phòng lấy cây bút chì rồi mới bước ra cùng cô rời khỏi căn nhà.

Đèn đường dọc hai bên mép sáng vàng ấm áp, hai người đi cạnh nhau nhưng không nói lời nào. Đêm đêm, gió thổi xì xào tán cây hoa giấy khẽ đung đưa đem những bông hoa rơi xuống đầy nền đường.

Nếu cảnh tượng này là vào ngày mà hai người họ gặp nhau thì rất lãng mạn, nhưng chỉ tiếc là cái đưa tiễn này không đơn giản như thế.

Từ Y Vân giảm tốc độ bước chân dần chậm lại, lỡ vài bước với Chu Quang Viễn để được đứng sau lưng ngắm bờ vai rộng lớn săn chắc của anh.



Đột nhiên Từ Y Vân dừng bước, giọng điệu trở nên vui vẻ mà nói: “Chu Quang Viễn, anh cõng em đi, chân của em mỏi quá.”

Chu Quang Viễn dừng bước quay người lại nhìn Từ Y Vân, anh nhận ra chiêu trò nghịch ngợm của cô nhưng vẫn đồng ý cõng cô trên lưng.

Từ bốn bàn chân chạm đến bây giờ chỉ còn lại hai bàn chân, Từ Y Vân gọn gàng nằm trên lưng của Chu Quang Viễn, chiếc váy trắng dài mà cô mặc thi thoảng trên đoạn đường bị gió thổi khẽ đung đưa.

Trên người của Chu Quang Viễn bây giờ phản phất mùi bia do lúc nãy anh đã uống rất nhiều. Ấy mà Từ Y Vân lại càng thích mùi trên cơ thể anh, nó nam tính mà lại thoang thoảng mùi bạc hà tươi mát.

Từ sau câu nói của Chu Quang Viễn, Từ Y Vân không hề đáp lại tỏ ý mình sẽ không đến nữa, cô chỉ là không biết nói gì và không biết tìm lý do gì kế tiếp để đến gặp anh.

Trên lưng anh, Từ Y Vân choàng tay ôm lấy anh rất chặt giống như là sợ mất đi anh vậy. Khác với những lần động chạm trước đây, bây giờ hai người họ dính với nhau đến mức chiếc bóng dạ trên đất cũng chồng lên nhau.

Vì là ở phía sau lưng nên Từ Y Vân không thể nhìn thấy sắc mặt của Chu Quang Vũ bây giờ thế nào, cô chỉ nghe được tiếng thở có phần nặng nề của anh.

“Có phải em nặng lắm không?” Từ Y Vân hỏi.

“Không.” Anh trả lời.

Hai người cứ thế đi tiếp, đã đi đến mức bước qua luôn tiệm mì của Diệp Bảo. Hôm nay hai người họ đóng cửa sớm, trùng hợp thay đa số những hộ gia đình và buông bán hôm nay đều đóng cửa nghỉ sớm.

Lặng lẽ cổng Từ Y Vân đến cổng thôn, vì là khu du lịch biển nên rất dễ để bắt một chiếc taxi. Chu Quang Viễn thả Từ Y Vân xuống, anh đột nhiên nắm lấy bàn tay cô rồi đưa vào lòng bàn tay cây viết chì mà cô đã để lại.



“Chu Quang Viễn, anh không có lời nào muốn nói với em sao?” Cô hỏi.

“Về đi, trời đã khuya rồi!”

Thoáng nhìn qua chiếc taxi, đồng hồ trên xe đã điểm tám giờ rồi. Từ Y Vân thở dài một hơi, trông cô rất buồn nhưng lại cố chấp.

“Ôm em một cái đi.” Cô yêu cầu.

Chu Quang Viễn đứng đó nhìn cô không trả lời cũng không có hành động gì tiếp theo.

Từ Y Vân chu mỏ tỏ vẻ khó chịu rồi không đợi Chu Quang Viễn trả lời mà trực tiếp nhào tới ôm lấy anh.

Hành động này của cô vượt ngoài tưởng tượng của Chu Quang Viễn, anh không nhút nhít mà mặc đó để cô ôm lấy mình.

“Người gì đâu mà khô cứng như khúc gỗ, thấy ghét!” Nói xong câu đó Từ Y Vân liền buông người Chu Quang Viễn ra rồi nhanh chóng mở cửa taxi bước vào.

Xe rời đi dần dần khuất sau những hàng dừa, khoé môi của Chu Quang Viễn mới đột nhiên bất giác cong lên.

Lúc trên đường trở về nhà đi ngang quán mì thì thấy Diệp Bảo bước ra ngoài quán hút thuốc trông có vẻ có tâm sự.

Chu Quang Viễn nán lại hỏi thăm vài câu.

“Cậu có chuyện gì sao?”

Diệp Bảo cau mày nhìn Chu Quang Viễn, rít một hơi thuốc lá rồi nói: “Tôi với vợ mình cãi nhau rồi, chẳng phải là vì cậu sao!”

“Cậu đã nói với Y Vân những gì rồi?” Chu Quang Viễn hỏi.

Diệp Bảo lấy ra trong túi thuốc lá một điếu thuốc đưa cho Chu Quang Viễn nhưng anh từ chối, thế rồi Diệp Bảo mới trả lời:

“Kể cho coi ấy nghe chuyện cô ấy cần nghe. Chuyện gì cô ấy chưa thể nghe thì không kể.”

Chu Quang Viễn im lặng không đáp lời, anh dựa lưng vào tường đột nhiên lại nhớ đến cái ôm của Từ Y Vân lúc nãy.

“Mối tình đầu của cậu, tôi nghĩ rằng chính cậu nên nói cho Từ Y Vân thì tốt hơn. Dù sao cậu cũng tin tôi đi, tôi nhìn ra được sự cố chấp của cô ấy, nhất định rồi sẽ quay trở lại tìm cậu.”