Em Đợi Anh Cuối Chân Trời

Chương 2: Nơi Xứng Đáng Thuộc Về




Tôi tỉnh lại sau cơn ác mộng kinh hoàng, lúc này mới nhận ra trên mặt thấm đẫm thứ nước sinh lý vẫn đang tuôn rơi. Lồng ngực dường như chưa thoát khỏi nỗi sợ còn đang đập rất nhanh và dồn dập. Tôi bất giác đưa tay ôm lấy ngực mình, trong lòng tự trấn an, cố dỗ dành và xoa dịu nó.

"Phác Anh."

Tôi ngước đôi mắt hổ phách nhìn ra cửa phòng. Thứ rơi vào đồng tử tôi đầu tiên là dáng vẻ lo lắng của chú An Long đang chạy đến. Trông sắc mặt chú tái nhạt và đôi chân mày cau sát vào nhau, giọng chú cất lên không giấu được sự run rẩy.

"Phác Anh ơi, chú đưa con đến bệnh viện nhé. Vừa nãy thấy con ngất ở cửa doạ chú sợ hết hồn. May mà có bác Minh hàng xóm sang xem giúp. Bác nói con bị suy nhược, chú sắp xếp công viê..."

"Sao chú nói nhiều quá vậy?"

Tôi cọc cằn, vừa vặn chặn đứng những câu từ trên môi chú An Long. Cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi khiến tôi vô cớ khó chịu.

Trong nháy mắt tôi nhìn thấy vẻ hụt hẩn trên gương mặt thanh tú của chú. Thế mà chú vẫn cười dịu dàng với tôi và nói:

"Chú biết rồi. Phác Anh nghỉ ngơi đi nha."

Nhìn bóng lưng chú dần khuất sau lớp màn cửa phất phơ đón gió, tôi bất giác thấy lòng mình bồn chồn. Là vì tôi chưa từng để tâm đến cảm nhận của chú hay vì đây mới là lần đầu chú trực tiếp biểu lộ. Không chắc nữa, nhưng tôi chọn vế thứ nhất.

Kết thúc ngày cuối tuần nhàm chán để bước vào tuần mới bận rộn. Hôm nay tôi có bài kiểm tra Toán, trước khi bắt đầu làm bài cô giáo đã trả lại bài kiểm tra của tuần trước. Xung quanh tôi chi chít tiếng thì thầm của đám học sinh đang so sánh điểm, lớp trưởng lớp phó kéo tay nhau mang bài lên đàm phán với cô giáo. Bọn nó học giỏi, sai một câu còn cảm thấy không phục chứ như tôi thì có sai cả bài cũng chẳng dám phản ánh.

Nhìn con điểm tròn chỉnh một nét không khe hở trên mặt giấy mà tôi cảm thấy buồn cười. Lần này chú lại phải sắp xếp công việc lên uống trà cùng giáo viên chứ không phải là đưa tôi đến bệnh viện.

"Bạn Phác Anh, kiểm tra 15 phút xong lên gặp cô nha."

Tôi ngước mắt nhìn vào gương mặt diễm lệ của cô Trang, chậm chạp gật đầu. Mấy đứa xung quanh lần lượt nhòm ngó đến tờ giấy trắng xoá trên mặt bàn của tôi, sau đó che miệng cười mỉa mai.

Tôi bảo không quan tâm chính là chẳng buồn để ý. Tờ giấy trắng có con 0 xinh xắn được tôi xếp gọn vào một ngăn balo. Tiếng xì xầm to nhỏ của bọn nó bị dập tắt bởi tiếng gõ thước báo hiệu bắt đầu làm bài của cô Trang. Mấy đứa đó thay vì cắm miệng vào người tôi thì ngay lập tức cắm mặt vào đề bài.

Tôi cũng nhìn đề và đề nhìn tôi, chúng tôi nhìn nhau, không ai nói với ai lời nào tôi liền đặt dấu chấm hết.

"Thưa cô em nộp bài."

Đứng trước ánh mắt bất lực của cô Trang tôi tự thấy lòng mình điềm tĩnh đến đáng sợ. Cô cầm tờ giấy trắng từ tôi đặt xuống bàn giáo viên.

"Em vẫn ổn phải không Phác Anh?"

Đối với một đứa 14 tuổi như tôi là hoàn toàn không hiểu hết hàm ý trong câu hỏi này. Tôi bình tĩnh gật đầu đáp: "Em ổn thưa cô."

"Ý cô là em có biết với tình hình học hành của em hiện tại thì chuyện đậu vào một trường cấp ba ưng ý là rất khó khăn hay không?"

Tôi im lặng thu vào cái nhíu mày của cô Trang, sau đó cô lại thở dài nói: "Cô muốn gặp bố em, em về đưa giấy mời này cho bố giúp cô."

Loại câu này của cô tôi đã được nghe qua hàng chục lần đến mức thuộc cả lời thoại. Ngay từ hai chữ đầu tiên tôi liền đoán được số phận của mình. Tôi nhận lấy tờ giấy mời bằng hai tay rồi chào cô quay về chỗ ngồi.

Kết thúc buổi học, tôi nhanh chóng vác balo trên vai ra về. Có vẻ hôm nay đám con trai cá biệt lớp tôi lại muốn gây sự, cụ thể đối tượng là Trần Phác Anh.

Tôi hướng đôi mắt vô hồn vào Đinh Lâm Anh - đứa bạn thân cũ cấp một của tôi, đồng thời cũng là đứa khởi xướng cho chuỗi sự kiện bạo lực học đường mà tôi đã và đang cùng các bạn khác hứng trên vai.

Nói ngắn gọn thì gia đình Đinh Lâm Anh rất giàu, đó là lý do vì sao nó liên tục bị phụ huynh các nạn nhân học đường tố cáo nhưng vẫn nhởn nhơ trong trường và không bị ảnh hưởng gì.

"Thằng dị hợm, mau đến lau giày cho tao đi."

Tôi hạ tầm mắt xuống đôi giày được đặt ở góc bàn, nó mang thương hiệu nổi tiếng nào đó mà tôi không biết. Lâm Anh thường xuyên khoe khoang những thứ thượng đẳng trên người nó nên tôi phần nào nhớ được loại giày này là sneaker.

"Nhà mày thiếu dẻ lau sao?"

Tôi nghe giọng mình nhẹ bân, hoàn toàn không phải cố tỏ ra thật ngầu mà chính là thái độ khinh bỉ lớn nhất tôi đang dành cho Lâm Anh.

"Mẹ mày thằng lập dị, tao nói mày liếm nó ngay."

"Liếm con mẹ mày."

Tôi không biết thứ vừa vụt ra khỏi miệng mình là loại từ ngữ gì. Nó nhất thời dập tắt vẻ mặt hách dịch của Lâm Anh, nhưng ngay sau đó nó lại bị phản công bằng bạo lực.

Đám Lâm Anh có năm đứa, ngoại trừ nó thì cả bốn thằng đều lao vào tôi. Không chỉ dừng ở việc đấm đá, tụi nó còn tàn nhẫn mang đầu tôi đập vào thành bàn cùng những tiếng cười chế giễu cay độc.

Tôi choáng váng sau cú va đầu liền ngã nhào xuống đất. Trước mắt tôi mang nặng sương mù ở Sapa, mỗi lúc thêm dày đặc. Tôi nâng tay ôm lấy chỗ đầu bị thương, hồi hộp nhận ra có thứ chất lỏng dính trong lòng bàn tay của mình.

"Ê máu kìa, bọn mày chơi quá tay rồi đó."

Tôi nghe tiếng Lâm Anh thốt lên khi tôi đưa bàn tay ra trước mặt để xác nhận lại. Bốn thằng vây quanh tôi dần tản ra, tôi mệt mỏi vì đầu đã bắt đầu lan đến cơn đau nhói chóng mặt.

Cứ ngỡ Lâm Anh còn chút tình người sẽ dừng lại, nào ngờ nó giật lấy chỏm tóc sau đầu tôi kéo lê đến cửa lớp. Nó rạch đường chân tóc ngay vị trí thương tích của tôi mà chế giễu. Chỉ vài giây sau, mặt tôi bị Lâm Anh đập vào đôi giày bốc mùi của nó và bắt tôi phải há miệng.

"Liếm sạch giày cho tao nhanh lên thằng chó."

"Nhanh cái mồm lên."

Có cho thêm mười Lâm Anh xuất hiện ở đây tôi cũng không đời nào chịu khuất phục. Tôi cố dùng toàn bộ sức trai còn lại để kháng cự. Trong phút chốc tôi đã muốn bùng nổ và thứ tôi làm được là hất ngã Đinh Lâm Anh.

"Bỏ ra!"

*Két* Tiếng xê dịch bàn vang lên chói tai, bốn đứa kia gấp gáp đỡ Lâm Anh đứng dậy. Tôi lùi thật nhanh cơ thể về phía bức tường, chỉ mong có chỗ dựa dẫm một chút. Máu vẫn đang liên tục chảy xuống trán đi qua tai dọc đến cổ áo sơ mi trắng. Có lẻ vì mất máu nhiều nên tôi dần dần mất tỉnh táo.

"Thằng khốn dám xô tao. Bọn mày đập nó đi, mang nó ném vào sọt rác cho tao."

Bọn nó một lần nữa nhào đến, một thằng tóm cổ áo tôi lôi đi. Tôi vùng vẫy trong cơn thống khổ, tôi đã quá quen với những trò đùa ác ôn của bọn nó nhưng mãi cũng không cho phép bản thân bị chà đạp thêm nữa. Con chó khi bị ép vào đường cùng cũng phải nhe răng cắn bậy để cứu sống mình, thế nên dù cho sắp mất đi hơi thở cuối cùng tôi cũng phải thoát khỏi sự tra tấn khốn kiếp này.

Phút chốc, tôi như chó dại mang hàm răng sắc nhọn cắn thật mạnh vào cánh tay thằng đang lôi kéo mình. Nghe tiếng nó la lối, những thằng khác cũng nhào đến, kết quả đều bị tôi cắn bật máu. Cuối cùng khi thoát khỏi sự kiềm hãm tôi dồn toàn bộ sức lực vào đôi chân.

Tôi không biết mình đã chạy đến nơi nào, khi nhìn lại đã thấy bản thân đứng giữa làn đường vắng bóng người qua. Tôi ôm cái đầu đầy máu của mình với những cơn đau khủng khiếp, tưởng chừng thật sự sẽ không thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai. Những bước đi loạng choạng muốn ngã cố kéo dài khoảng rộng, tôi lần mò theo trí nhớ tìm đến con đường chính đông đúc cầu cứu.

"Ê, giỏi lắm Phác Anh ơi."

"Đi đâu vậy thằng chó."

"A."

Có thứ gì đấy rất cứng và dài đập thẳng từ trên cao xuống lưng tôi, nó khiến mọi sự cố gắng của tôi tan vào hư không. Tôi nằm dài trên mặt đường đầy sạn, vết thương ở lưng hôm qua còn chưa lành nay đã ăn thêm một đòn gậy mới càng tăng thêm nỗi đau. Tôi di chuyển mắt, nhạt nhoà thu vào hình ảnh mũi giày hiệu đang tiến đến mình.

Đinh Lâm Anh túm cổ áo sau của tôi giật mạnh.

"Chạy cũng nhanh phết, tiếc là vẫn chậm hơn bọn tao. Thùng rác đang chào đón mày rồi đây, chịu khó chờ một chút nhé. Ha ha ha ha..."

Bọn nó không phải con người, đấy là những con quỷ đội lốp nhân loại. Trong phút chốc tôi bị bốn thằng nắm lấy tứ chi kéo dài trên mặt đường xuyên qua khuôn cỏ xanh biếc.

Ánh nắng rực rỡ chen qua tán lá kiêu ngạo đâm thẳng vào đồng tử, bất giác có chiếc bóng đen che khuất xoa dịu sự khó chịu trên mắt tôi nhưng ngay sau đó là hàng loạt những thứ rác bẩn thiểu, hôi tanh rơi rớt xuống đầu và cuối cùng tôi nghe thấy những tiếng cười kinh dị của quỷ.

"Ha ha ha, trông mày đẹp vãi luôn Phác Anh ơi."

"Con mẹ nó chứ hôi quá."

"Bọn mày, vứt nó vào nơi nó xứng đáng nhất đi."

"NÀY NÀY NÀY! LÀM CÁI GÌ ĐẤY."

Trước khi những chiếc bóng hung hăng ấy phóng đại trong mắt, tôi nghe được tiếng hét lớn vọng đến từ xa. Điều đó khiến đám Lâm Anh bỏ chạy và tôi biết mình được cứu rồi.

Tôi hoàn toàn kiệt sức, mệt mỏi buông lỏng cơ thể. Đối phương sau màn sương mù dần dần biến mất, tôi chìm vào tiềm thức tối tăm của chính mình.