Em Đợi Anh Cuối Chân Trời

Chương 6: Ảo Ảnh




Trịnh Hữu Phong chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ này sao lại chân thật như vậy.

"Phác Anh ăn mì nha. Chắc tối nay con phải ở nhà một mình rồi. Bố và chú đi Đà Nẵng tầm chiều mai mới về lận đó."

Tôi dời mắt sang hướng chú An Long đang ngồi xếp bằng dưới sàn nhà. Rau xà lách được chú ngắt nhỏ bỏ bên cạnh hai cái trứng cút, ngoài ra tô mì quảng còn ngập tràn ba con tôm hồng hào đã được lột vỏ và mấy mẩu bánh tráng vừa miệng.

"Chú."

"Sao vậy Phác Anh?"

Tôi thấy sự khẩn trương trên mặt chú An Long sau khi tôi gọi. Hai tay chú cũng dừng lại động tác ngắt rau. Dường như chú đặt toàn bộ sự tập trung lên mặt tôi. Không rõ lý do gì, lúc này tôi lại vô cùng chú ý đến từng biểu hiện của chú như vậy.

"Hôm nay là thứ mấy ạ?"

Chú An Long thả lỏng cơ mặt mỉm cười với tôi.

"Con hỏi gì lạ vậy. Hôm nay là chủ nhật mà."

Chủ nhật sao? À đúng rồi, những vết thương lúc trưa bố ban cho bây giờ vẫn còn đau âm ỉ phía sau lưng. Chủ nhật, có nghĩa rằng ngày mai...

Tôi bất giác cảm thấy nhức đầu, chẳng rõ giấc mơ ấy có phải là lời báo trước cho tương lai hay không, từng chi tiết nhỏ tôi đều nhớ rất rõ ràng.



"Phác Anh này, chú nhắc hoài mà con chẳng nghe. Lúc thấy bố tức giận con phải im lặng chứ sao cứ cãi lại bố như vậy?"

Tôi chợt đứng hình. Lời chú An Long vừa nói rất giống giấc mơ ấy. Nhưng càng nghĩ một hồi tôi lại thấy những điều mình đang ngẫm quá hoang đường. Thay vì cứ ngồi ở đấy dày vò cái đầu đang nhức nhói thì tôi bước xuống giường và bắt đầu cho một ngày mới nhàm chán.

"Phác Anh, chú để mì trên bàn nha. Tiền ăn hôm nay và ngày mai chú để trong túi áo khoác của Phác Anh đó, nhớ lấy ăn uống đủ bữa đừng có nhịn nha. Chú đi làm đây."

Tôi mệt mỏi thu vào từng chữ đang phát ra từ bên ngoài. Có lẻ vì không nghe thấy tôi đáp lại nên chú cũng lặng lẽ rời đi. Nhìn mình trong tấm gương bị lớp bụi bẩn che lấp, tôi thấy mình càng thêm thảm hại. Mặt mày hốc hác thấy rõ cả xương gò má, thân thể gầy gò nhiều vết đỏ ngắn dài khác nhau. Bao năm rồi những nỗi đau thể xác do bố ban cho vẫn chưa thể nào tan biến, hoặc đúng hơn thì nó sẽ bám theo tôi cả đời.

Nhường lại sự yên tĩnh cho phòng tắm, tôi lê bước ra căn bếp xập xệ phía sau nhà. Tô mì quảng được đậy nắp cẩn thận đặt giữa bàn ăn khiến tôi bất đắc dĩ khó chịu. Tôi thật chẳng muốn động vào những thứ liên quan đến Nguyễn An Long. Sự ngang ngược vẫn thổn thức trong tôi dẫu cho chính tôi biết rõ tô mì ấy không phải tự tay chú làm.

Liếc nhìn tô mì quảng lần cuối, tôi đi đến chiếc tủ gỗ bám đầy bụi tìm kiếm thứ có thể ăn được. Cuối cùng tôi phải thốt lên hai tiếng "May thật" và lấy ra gói mì tôm còn sót lại ở góc tủ.

"Anh Nam anh Long có nhà không hỡi?"

Đũa mì đầu tiên chưa kịp cho vào miệng đã bị tiếng gọi lớn bên ngoài kéo xuống vị trí cũ. Tôi đành rời khỏi ghế chạy vội ra phía nhà trước.

"Dạ bố con đi làm rồi cô Thi."

Cô Thi hàng xóm thấy tôi hơi khựng lại, sau đó tiến đến và đưa về hướng tôi một cái túi giấy nói:

"Gửi chú Long giúp cô Thi nha."

"Dạ."

Tôi lễ phép cúi đầu nhận về, đột nhiên cô Thi chậc lưỡi rồi nói: "Bây coi ăn uống nhiều vào chứ sao mà ngày càng ốm vậy con? Hay là nói bố Nam dẫn đi khám coi có bệnh gì không còn chữa kịp thời."

Ngừng một lúc, cô Thi lại nhăn mặt nói tiếp: "Ốm quá con ơi."

Tôi cười giả lả chứ không đáp, cô Thi lắc đầu ra về. Tôi thu lại dáng cười nhạt nhẽo trên môi, dù sao mấy lời chê bai này tôi nghe cũng nhiều rồi. Nói không khó chịu là sai nhưng tôi lại chẳng dám buồn vì lời họ nói cũng đâu có sai.

Mang túi giấy của cô Thi đặt trong phòng ngủ của bố, tôi tiếp tục ra căn bếp sau nhà ăn mì. Đôi chân dửng dưng chậm lại, đôi mắt thả rơi vào những chú gà cục tác đang mổ liên tục vào tô mì tôm nóng hổi của tôi. Tôi chỉ biết cười trong bất lực, đến cả mì tôi còn chẳng giữ được thì tôi sinh ra để làm gì vậy không biết.

Chùm hoa sữa be bé mang theo hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp đoạn đường Bùi Chát. Bóng tôi trải dài trên mặt đường nhựa vắng người, lớp nắng vàng trên đầu đã được tôi che đi bằng chiếc mũ lưỡi trai bố mua năm lớp 5, cơn gió nhè nhẹ thổi qua khiến mùi hương của loài hoa vàng nhạt nào đấy làm tôi có phần khó chịu.



Càng đến gần hương thơm kỳ lạ này càng thêm nồng đậm, cảm chừng chỉ cần hít một hơi nữa thôi tôi liền có thể theo tổ tiên bay về trời.

Tôi dừng chân, miễn cưỡng lấy trong túi áo khoác chiếc khẩu trang đã xài hôm qua chưa kịp vứt, bịt tạm đi qua đoạn đường này.

Tôi không biết mình đang đi đâu, chỉ cảm thấy ở nhà rất nhàm chán nên tôi đã ra ngoài trong khi bản thân chẳng rõ mục đích của mình là gì. Chắc trên đời này có mỗi tôi là như vậy thôi nhỉ.

Ra đến con đường chính, tôi tấp vào một tiệm thuốc tây để mua khẩu trang mới.

"Chị Linh ơi, lấy em một gói khẩu trang y tế ạ."

"Ok em ơi, đợi chị xíu."

Chị Linh nhìn tôi cười, tôi cũng đáp lại bằng nụ cười nhẹ đã bị che bởi chiếc khẩu trang cũ. Cũng chẳng rõ chị có nhìn ra được không.

"Của em nè. Tám ngàn nha."

"Dạ."

Tôi mò tay vào túi áo khoác rút đại một tờ tiền đưa ra trước mặt rồi nhận bịch khẩu trang về. Bất ngờ tôi cùng chị Linh chợt khựng lại, cả hai đều ngơ ngác nhìn tờ tiền có số 500.000 trên tay tôi. Lúc này tôi mới nhớ ra, khi sáng chú An Long đã bảo sẽ để tiền ăn hai ngày trong túi áo khoác. Tôi vội rút tay về nhét tờ 500 ngàn vào túi, lấy ra một tờ khác có giá trị tương đương gói khẩu trang.

"Dạ em gửi." Tôi đưa chị tờ 10 ngàn.

"Xém thì doạ chị ngất ra đấy Phác Anh nha." Chị Linh thân thiện lắm, lúc nào cũng cười tươi.

Sở dĩ chúng tôi biết tên nhau cũng bởi vì tôi là khách hàng tiềm năng của chị Linh. Một tuần không biết tôi gặp chị bao nhiêu lần, mười năm gói lại tính ra cũng nhiều.

"Em nhầm thôi ạ." Tôi cười giả lả nhận lại tờ 2 ngàn song tạm biệt chị Linh.

Tôi vừa quay đi thì có một cô bé mặc đồ học sinh chạy vào với dáng vẻ hấp tấp. Tôi không tiện quan tâm nhưng bất ngờ câu nói của cô gái với chị Linh khiến tôi rơi vào một nốt trầm lặng.

"Chị ơi bán em thuốc ngừa thai cấp tốc ạ?"



Tôi ngờ ngợ quay mặt về sau. Nửa gương mặt trắng hồng hiện ra trước mắt, tôi cảm thấy lòng mình chơi vơi, lập tức tự đặt cho mình câu hỏi: Tại sao góc nghiêng này lại giống với cái người tên Hữu Phong trong giấc mơ kia?

Có lẻ là nhầm lẫn thôi, tôi lắc nhẹ đầu. Miễn cưỡng tiến về con đường phía trước. Phía sau vẫn còn đọng lại tiếng nói gắt gỏng của chị Linh.

"Không được đâu em ơi. Thuốc này không phải cứ muốn là uống được đâu. Em còn nh..."

"Mỹ Oanh, mua xong chưa?"

Đôi chân tôi dừng lại trong gan tấc. Tôi không ngạc nhiên vì cái bóng cậu trai vừa chạy qua mặt mình mà tôi kinh ngạc vì cái tên vừa được cậu trai ấy thốt ra từ miệng với thái độ không kiên nhẫn.

"Anh đi tìm em gái."

"Hả? Em gái?"

"Ừm. Em gái anh cũng học chung trường với em."

"À, trùng hợp nhỉ?"

"Con bé tên Trịnh Mỹ Oanh, học 9/2."

Cơn gió nhè nhẹ thổi ngang qua, bất chợt tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát.