Mấy ngày sau, Thường Lê và Mạnh Thanh Cúc đều nhận được thư thông báo trúng tuyển của Đại học Z, mà Phàn Huỷ cũng như dự tính nhận được thông báo trung tuyển của đại học ở tỉnh J.
Ngày các trường đại học công bố điểm, Trần Tiềm Nhượng tới tìm cô, Trần Tiềm Nhượng thi đại học rất tốt, tính điểm bình thường vẫn có thể vào Đại học Z, lại càng không phải nói đến việc được cộng chùa hẳn bốn mươi điểm.
Thời gian chớp mắt lại đến tháng tám, kì quân sự nửa tháng ở Đại học Z bắt đầu.
Chuyên ngành nghệ thuật chia ra nhiều lớp khác nhau, Thường Lê cùng Mạnh Thanh Cúc, Trần Tiềm Nhượng không cùng lớp, vậy nên cô và Mạnh Thanh Cúc đương nhiên không được xếp cùng một kí túc xá.
Nhà Thường Lê cách trường học không xa, chiều ngày mười sáu tháng tám kì quân sự bắt đầu, sáng ngày mười sáu cô mới mang hành lý đến kí túc xá.
Kí túc xá cho sinh viên xếp bốn người một phòng, phía trên là giường, phía dưới là bàn.
Lúc Thường Lê đến kí túc xá thì ba người kia đã đến rồi, cô rất ngạc nhiên khi thấy Hà Thiển Thiển cùng phòng với mình, hai người vừa gặp mặt liền thét chói tai rồi ôm chầm lấy nhau.
"Cậu ở đối diện giường mình đó!" Hà Thiển Thiển nói.
"Được." Thường Lê kéo vali đến.
Hai nữ sinh cùng phòng cũng không phải người trong thành phố, một người tên là Quý Thấm, còn người kia là Diệp Vân.
Quý Thấm cũng đã nghe qua tên tuổi của Thường Lê, có chút rụt rè, không dám lại gần, chỉ ngồi tại chỗ nghiêng đầu vẫy tay hai cái với Thường Lê: "Chào cậu, mình là Quý Thấm."
"Thường Lê."
Thường Lê tự giới thiệu, cười với cô nàng, lại nhìn về phía Diệp Vân, "Chào cậu."
Diệp Vân đánh giá cô một chút, cùng cười chào hỏi với cô, Diệp Vân cũng có nghe qua cô: "Diệp Vân, lúc trước mình có nhìn thấy scandal của cậu ở trên mạng!"
Thường Lê dừng lại, không nghĩ tới việc đã xảy ra được nửa năm rồi vẫn có người nhớ kỹ, có chút lúng túng: "Những cái đó đều là tin thất thiệt cả, sau này đã làm sáng tỏ hết rồi."
Thường Lê sắp xếp hành lý xong cũng vừa tới thời gian lớp quân sự bắt đầu, không kịp nói một tiếng với Mạnh Thanh Cúc liền vội vàng thay đồng phục chạy ra sân huấn luyện quân sự.
Trời nắng chang chang, là thời điểm nóng bức nhất.
Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, huấn luyện viên trực tiếp ra oai phủ đầu, đầu tiên chính là tư thế quân đội hai mươi phút, Thường Lê chỉ cảm thấy mồ hôi từ cổ chảy dọc xuống cột sống, rơi vào trong lưng quần rộng rãi.
Cả người đều dính dính bết bết.
Đến thời gian nghỉ giữa giờ, Thường Lê cùng đám bạn mọi người cùng phòng nghỉ ngơi dưới bóng râm.
Thường Lê rút mấy tờ khăn ướt trong balo ra đưa cho các cô, vừa lau mồ hôi vừa mở điện thoại ra xem.
Nửa tiếng trước Hứa Ninh Thanh có gửi một tin nhắn: Đã được nghỉ giải lao chưa, có mệt hay không?
Điềm Lê Lê: Em chắc phải ra hai mươi cân mồ hôi rồi.
Có lẽ Hứa Ninh Thanh đang bận, không trả lời ngay lập tức, ngược lại Mạnh Thanh Cúc gửi một tin nhắn thoại đến.
"Bảo bối, cậu huấn luyện quân sự ở sân nào vậy?"
"Sân phía Nam."
"Vậy chúng ta khác chỗ rồi, mình ở phía Bắc."
Thường Lê cầm áo khoác nắng che lên đỉnh đầu, tám chuyên với Mạnh Thanh Cúc một lúc, Quý Thấm bên cạnh hỏi: "Các cậu có muốn uống gì không, mình đi mua."
Diệp Vân: "Bán ở đâu vậy?"
Quý Thấm chỉ vào máy bán hàng tự động bên kia, mặt phơi nắng đến đỏ bừng: "Ở đó."
Diệp Vân: "Được, mình muốn uống Cocacola lạnh."
Thường Lê chỉ chai nước bên cạnh mình: "Mình không cần, cảm ơn."
Hà Thiển Thiển lấy tiền lẻ trong ví rồi lôi kéo Quý Thấm: "Đi thôi, mình đi với cậu."
Ngày đầu tiên khai giảng, phần lớn mọi người đều tụ lại một chỗ bốn người theo phòng, ở đây bây giờ chỉ còn hai người Thường Lê và Diệp Vân.
Thường Lê nóng nực không muốn nói chuyện, một lát sau Hứa Ninh Thanh gửi tin nhắn cho cô.
Sau khi khai giảng Thường Lê đã đổi ghi chú của Hứa Ninh Thanh một lần nữa, bây giờ là hình kí hiệu một con hồ ly đáng yêu.
Hứa Ninh Thanh: Mấy giờ thì xong, có cần anh đến đón em không?
Điềm Lê Lê: Nghe nói là năm giờ, không cần đến đón em đâu, em muốn về phòng tắm rửa, tối nay ăn cơm với bạn cùng phòng rồi nghỉ ngơi, mệt quá rồi.
Hứa Ninh Thanh: Được, vậy hôm nay em nghỉ sớm một chút đi.
Diệp Vân ngồi bên cạnh cô: "Là bạn trai cậu à?"
Thường Lê sững sờ, lúc này mới phát hiện lúc cô đang nói chuyện trời đất thì Diệp Vấn đang nhìn về phía điện thoại cô, cô vô thức tắt màn hình đi, cũng không nói gì thêm, "Ừm" một tiếng.
"Ồ, mình còn tưởng cậu độc thân đó, yêu từ hồi cao trung à?"
Thường Lê cười cười: "Không phải, sau khi tốt nghiệp mới yêu."
Quý Thấm cùng Hà Thiển Thiển phải xếp hàng hồi lâu mới mua được đồ uống, cầm ba chai nước lạnh và một lon Cocacola lạnh đến, tuy Thường Lê nói là không cần mua giúp cô nhưng Quý Thấm vẫn mua cho cô một chai.
"Cảm ơn cậu nha." Thường Lê cười nhận lấy, thuận tay gửi lì xì* vào Wechat của Quý Thấm.
*Gửi hồng bao, lì xì: Một dạng phương thức chuyển tiền qua ví điện tử.
"Cho cậu nè, Diệp Vân." Hà Thiển Thiển đem lon Cocacola cô nàng muốn đưa cho cô.
Diệp Vân nhìn qua, nhíu mày: "Ở đó không có Pepsi à?"
Quý Thấm: "Hình như không có, chắc là bị mua hết rồi, người xếp hàng rất nhiều, chỉ thấy họ mua Cocacola thôi."
Ngón trỏ Diệp Vân móc lấy bật nắp lon, phát ra một tiếng giòn dã: "Mình không thích uống Cocacola, vậy đi, các cậu có ai muốn uống không?"
Cả ba người đều không có phản ứng gì.
Thường Lê vừa nâng mắt thì thấy Quý Thấm đang lúng túng cúi thấp đầu. Quý Thấm là một nữ sinh mẫn cảm hướng nội, rất để ý đến cảm xúc của mọi người xung quanh.
Thường Lê lau mồ hôi, lấy lon Cocacola từ trong tay Diệp Vân, âm thanh nhàn nhạt: "Vậy đưa mình đi, cậu uống nước lạnh đỡ nhé."
Năm giờ chiều, ngày đầu tiên huấn luyện quân sự kết thúc.
Trong kí túc xá chỉ có một phòng tắm, Thường Lê không muốn chen chúc, suy nghĩ một chút rồi quyết định đi ăn với Hà Thiển Thiển rồi mới về tắm rửa.
Kì nghỉ đông hai người ở cùng nhau trong trường nửa tháng, cũng coi như quen biết, ăn mì xong thì trở về phòng ngủ, Diệp Vân vẫn đang tắm.
Thường Lê ngồi xuống tiện tay cầm quyển vở làm quạt quạt mát.
Hà Thiển Thiển phía sau lưng đang soi gương: "Ai da! Sao mới một ngày mà mình đen thui rồi?"
Thường Lê quay đần nhìn: "Vẫn tốt mà, chỉ là cậu vừa phơi nắng thôi, lát nữa rửa mặt ngồi điều hòa một lúc là phục hồi nguyên dạng ngay."
"Nhưng cậu với hồi sáng giống nhau như đúc mà." Hà Thiển Thiển vô cùng tuyệt vọng, bỗng nhiên nói: "Ấy, Lê Lê, cậu rơi đồ kìa."
Thường Lê cúi đầu, liền thấy một tấm ảnh kí tên, chắc là từ trong sách rơi ra.
Cô nhặt lên, ảnh Trần Tiềm Nhượng kí tên.
"..."
Là hồi Giải mùa đông Trần Tiềm Nhượng kí tên tặng cô.
Thường Lê lật sách ra, muốn kẹp vào lại, chợt nhìn thấy dòng chữ ở mặt sau, ba chữ cùng một nét mực.
* * * Mình thích cậu.
Là chữ của Trần Tiềm Nhượng.
Thường Lê sửng sốt.
Từ trước tới giờ cô không nghĩ Trần Tiềm Nhượng sẽ có tâm tư này với cô, tuy nói Trần Tiềm Nhượng đối với cô rất tốt là hoàn toàn chính xác, nhưng thật ra tính cách cậu ấy là như vậy, đối với tất cả mọi người đều rất tốt, hai người chơi chung với nhau cũng hoàn toàn bình thường, giống như cũng cặp bạn bè bình thường, cho tới bây giờ Thường Lê cũng chưa từng nghĩ đến hướng khác.
Nhưng hiện tại ba chữ mặt sau tấm ảnh này, ba chữ Trần Tiềm Nhượng tự tay viết, lại còn tự tay đem tặng nó cho cô.
Thường Lê ngốc đến mấy cũng hiểu ra vấn đề.
Diệp Vân tắm rửa xong đi ra: "Mình xong rồi, các cậu ai tắm trước đây?"
Hà Thiển Thiển: "Lê Lê?"
"Cậu tắm trước đi, mình có chút việc." Thường Lê vội vàng nói.
Thường Lê ấn mở Wechat Trần Tiềm Nhượng ra, cân nhắc một hồi rồi gửi tin nhắn qua.
* * * Bây giờ cậu đang ở đâu?
Trần Tiềm Nhượng: Vừa ra khỏi canteen số ba, sao vậy?
Điềm Lê Lê: Mình ở kí túc xa đối diện canteen số ba, cậu chờ một chút, mình có chuyện muốn nói với cậu.
Mặc dù tấm hình này đã đưa cho cô được nửa năm, nhưng tới tận hôm nay Thường Lê mới phát hiện, nhưng cô vẫn muốn nói chuyện rõ ràng với Trần Tiềm Nhượng.
Trần Tiềm Nhượng: Đi, đợi cậu dưới kí túc xá.
Thường Lê không lề mề nữa, cất tấm hình kia vào trong túi rồi vội vàng đi xuống tầng.
Trần Tiềm Nhượng đã đợi bên ngoài túc xá, đang đứng dưới cây cột đèn đường, trời vẫn chưa tối hẳn nhưng đèn đã bật sáng, nhuộm lên tóc cậu có chút ố vàng.
Nhưng mà bây giờ bên cạnh cậu còn có một nữ sinh nữa.
Mặc một bộ chiếc áo tập múa bó sát màu đen, phía dưới là quần quân sự rộng thùng thình, trên thắt lưng có lẽ đã móc thêm vài cái lỗ, đang siết chặt qua eo, luồn dưới lưng quần.
Mái tóc đuôi ngựa gọn gàng, mặt trái xoan, mắt hạnh, rất xinh đẹp.
Thường Lê ngẩn người, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Nữ sinh xinh đẹp nổi giận đùng đùng chạy tới: "Lại là cậu! Mỗi lần thấy cậu đều không có chuyện gì tốt cả!"
Trần Tiềm Nhượng nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy một chút, cười nhạt: "Tôi hôm nay đã làm gì chị rồi?"
"Ban nãy trong canteen vừa nhìn thấy cậu, cúi xuống liền nhìn thấy trong dĩa rau có sâu!"
"Cái này cũng đi trách tôi?" Trần Tiềm Nhượng nhướng mày, cười hờ hững: "Còn có đạo lý không vậy."
"Tự cậu xem tôi gặp cậu có chuyện tốt gì xảy ra không, đầu tiên là đâm xe, lại còn trật chân, sau có suýt chút nữa thì ném giấy nhập học luôn!"
Thường Lê: "..."
Cô bắt đầu hoài nghi mấy chữ sau tấm hình kia không phải là Trần Tiềm Nhượng viết.
Cô lại lén lút lấy từ trong túi ra, cẩn thận nhin lại một lần, thực sự là chữ của cậu.
Đợi nữ sinh kia đi rồi, Thường Lê mới chạy đến.
Trần Tiềm Nhượng cười: "Cậu tìm mình có việc gì à?"
Thường Lê ho khan một tiếng, nhìn theo hướng nữ sinh vừa rồi hỏi: "Ừm.. ban nãy là ai vậy?"
"Coi như là bạn bè đi, vừa quen được đoạn thời gian trước."
Thường Lê "Ồ" một tiếng, không biết nên mở miệng như thế nào, thăm dò hỏi: "Bạn gái?"
Trần Tiềm Nhượng cười: "Đâu có."
Cô vẫn chưa tắm rửa, trên người vẫn còn mặc đồng phục quân sự, chiếc mũ rằn ri đội ngược, vừa phải huấn luyện nửa ngày xong, nhìn có chút mệt mỏi.
Cô chậm rãi rút ảnh chụp trong túi ra, không lật ra sau, nhếch môi nhẹ nói: "Thật xin lỗi, bây giờ mình mới nhìn thấy chữ ở mặt sau."
Trần Tiềm Nhượng dường như có chút không kịp phản ứng, đầu tiên là "Ừm?" một tiếng, sau đó mới giật mình: "À, cậu nói cái kia ấy hả?"
Cậu lui về sau bước, tựa lên thân cột đèn, không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Vậy mà bây giờ cậu mới nhìn đến cái này?"
Thường Lê càng áy náy: "Thật xin lỗi, mình kẹp nó ở trong sách, sau đó cũng không chú ý nữa."
"Đúng là nên nói lời xin lỗi." Trần Tiềm Nhượng nói.
Thường Lê rủ đầu xuống thấp hơn.
Trần Tiềm Nhượng cười nói: "Mình còn tưởng cậu không đề cập với mình chuyện này là ý từ chối mình đó, bản thân mình cũng đã tiếp nhận sự thật thất tình rồi, kết quả cậu nói bây giờ mới nhìn thấy, cái này lực sát thương không nhỏ hơn so với từ chối là bao đâu."
Thường Lê vừa định ngẩng đầu lên lại bị câu nói của cậu làm cúi thấp hơn nữa.
Trần Tiềm Nhượng nhìn xuyên qua bả vai Thường Lê, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, trông thấy Hứa Ninh Thanh vừa bước xuống xe, bây giờ đang thần sắc bất thiện nhìn về phía bọn họ.
Trần Tiềm Nhượng nhướn mày, thu lại tầm mắt, nói với Thường Lê: "Thôi thất tình thì cứ thất tình đi, không phải cậu cũng đã nối lại tình xưa đó sao, sau này cứ yên tâm vui vẻ cùng bạn trai yêu đương, mình phải đi tìm mối lương duyên mới."
Thường Lê hít mũi một cái, nghiêm túc đề nghị: "Mình cảm thấy chị gái ban nãy nói chuyện với cậu rất xinh đẹp."
Trần Tiềm Nhượng: "Bây giờ cậu từ người được thầm mến nhảy lên làm bà mối rồi, chuyển đổi thân phận cũng nhanh đó."
Thường Lê: "..."
Cậu cười cười, dang hai cánh tay, thản nhiên nói: "Cậu cũng đừng cảm thấy áy náy, việc này vốn là phải do hai bên tình nguyện mà, ôm một cái coi như cho qua đi." (Trans: Được, bạn ít có ác lắm, hảo bạn)
Thường Lê cất ảnh vào trong túi, ôm Trần Tiềm Nhượng một cái.
Cô lấy mũ xuống sửa sang lại tóc rồi lại đội lên, ngẩng đầu: "Vậy mình quay về tắm rửa đây."
Trần Tiềm Nhượng nói: "Chỉ sợ là lát nữa muốn cũng cũng tắm không được rồi."
Thường Lê không hiểu: "Hả?"
Hắn phất tay: "Mình đi trước đây."
Thường Lê nhìn theo bóng lưng cậu một hồi, vẫn không hiểu được câu nói kia có ý gì, thế là nhún vai không nghĩ nữa.
Sau khi cùng Trần Tiềm Nhượng nói ra chuyện này, trong lòng Thường Lê cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhún nhảy một cái xoay người, đang chuẩn bị về kí túc xá thì nhìn thấy Hứa Ninh Thanh đang đứng cách đó không xa.
"..."
Thường Lê: ?