Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 108: Bao nuôi anh




Mấy ngày sau huấn luyện quân sự nhiệt độ đều ba bảy ba tám độ, oi bức lạ thường.

Thời gian nghỉ ngơi Thường Lê liền cùng Quý Thấm ngồi dưới bóng cây, hai ngày trước cô vẫn không quan tâm lắm tới chống nắng, buổi sáng trước khi ra cửa chỉ bôi một lớp mỏng, kết quả hôm qua một lớp da trên tai bị bỏng nắng, còn tróc một lớp da, đụng một cái liền đau.

Thế là Thường Lê trực tiếp đem cả kem chống nắng ra sân tập huấn, đợi đến lúc nghỉ ngơi thì bôi thêm một lớp bù vào.

Thường Lê ngẩng mặt, bôi một trận lên cổ, hỏi Quý Thấm bên cạnh: "Cậu muốn bôi một chút không?"

"À, được, cảm ơn cậu." Quý Thấm nhận lấy, nặn một ít ra tay, soi màn hình điện thoại bôi lên mặt: "Tai cậu đã đỡ hơn chưa?"

"Vẫn còn đau, tối qua ngủ đè phải, sáng dậy mình tưởng là bị nhiễm trùng rồi."

Quý Thấm cười: "Nhưng mà mình không thấy cậu đen đi chút nào, sao lại bỏng nắng được nhỉ."

Thường Lê ngước cằm lên: "Mình có đen một chút đó, cổ đen rồi nè."

Một lát sau Hà Thiển Thiển và Diệp Vân cũng đi tới.

Thường Lê đưa kem chống nắng cho các cô.

"Cảm ơn nha Lê Lê." Diệp Vân nhận lấy, mắt nhìn chữ tiếng Anh trên thân lọ: "Oa, kem chống nắng hãng này chắc là đắt lắm phải không, mình nhớ một bộ quần áo cũng phải mấy vạn đó."

Thường Lê nghĩ nghĩ: "Hình như cũng không đắt lắm, chắc là vài trăm thôi."

Hà Thiển Thiển xem dự báo thời tiết trong điện thoại, hưng phấn nói: "Chiều nay có mưa!! Chúng ta có thể yên ổn nghỉ ngơi trong kí túc xá rồi!"

Quý Thấm: "Hy vọng lần này chính xác, hôm qua cũng báo là sẽ mưa, thế mà nắng hẳn bốn mươi độ."

Không lâu sau, huấn luyện viên thổi còi tập hợp, đồng thời bắt đầu đếm ngược.

Đây là quy định huấn luyện viên giao từ buổi học đầu tiên, sau tiếng còi năm giây phải tập hợp đầy đủ, nếu đến trễ một người sẽ bị phạt tư thế quân đội năm phút.

Mọi người vội vã đứng lên.

Thường Lê bỏ chai nước xuống, chỉnh lại mũ, lúc vừa đứng lên thì trước mắt bỗng tối sầm lại.

Chân bắt đầu mềm nhũn, chống đỡ không nổi, cô ngã ngồi ra sau bãi cỏ, cũng may đám cỏ kia khá mềm mại, không bị châm đau, nhưng trước mắt lại tối mịt.

Sau đó ý thức cũng dần mơ hồ, đến cuối cùng chỉ còn nghe văng vẳng xung quanh có người gọi tên mình.

Lần nữa tỉnh lại Thường Lê đã thấy mình đang nằm trong giường kí túc xá.

Cô vẫn còn chút mơ màng, nhớ lại những chuyện đã xảy ra, kí ức cuối cùng dừng lại ở tiếng còi của huấn luyện viên, sau đó như thế nào thì không có ấn tượng nữa.

Trong kí túc xá không có ai, rất yên tĩnh.

Thường Lê nằm một lúc nữa thì xuống giường, không biết tại sao ban nãy lại choáng váng, bây giờ cũng không thấy có chỗ nào không thoải mái.

Thường Lê cầm điện thoại bên cạnh gối, Hà Thiển Thiển gửi một tin nhắn.

"Lê Lê, ban nãy cậu bị cảm nắng, các cô hướng dẫn cõng cậu đến phòng y tế cho cậu uống thuốc, không có vấn đề gì nên đưa cậu về phòng ngủ, cậu tỉnh lại thấy có quên cái gì thì nói mình, huấn luyện xong mình đưa về nha cậu nha."

Thường Lê nhìn thời gian, đã hai rưỡi chiều.

Ngoài trời không có một đám mây nào, dự báo thời tiết lại một lần nữa báo sai.

Thường Lê tưởng tượng cảnh mình té xỉu xong rồi có người cõng mình đi phòng y tế, lại cõng mình trở về phòng ngủ, nghĩ xong liền có chút tuyệt vọng.

Cô gửi lời cảm ơn đến Hà Thiển Thiển và các cô hướng dẫn rồi rời giường, cẩn thận từng li từng tí bước xuống thang sắt.

Trong phòng hết nước uống, Thường Lê suy nghĩ một chút liền quyết định tự đi lấy nước.

Phòng nước lọc* ở bên cạnh kí túc xá, lúc Thường Lê vừa xuống tầng thì nghe thấy có người nhắc đến tên cô, cô vô thức dừng lại.

*Nguyên văn là "水房": Theo như miêu tả thì nó là một cái phòng, có nhiều vòi nước để cung cấp nước lọc cho kí túc xá, kí túc xá Việt Nam thì dùng bình nên hơi khác một chút.

Là giọng nói của Diệp Vân: "Thường Lê kia thật là có tiền, kem chống nắng đều là của Lamer, mình thấy trong phòng còn có hai chiếc túi phải mấy vạn nữa cơ."

Một nữ sinh khác nói: "Nhà cậu ấy chắc là rất giàu, mình nhớ lúc trước có người đã từng nói rồi, cũng coi như là phú nhị đại, nhưng mà học nghệ thuật không phải là đều người có điều kiện sao, chỉ là cậu ấy có điều kiện hơn một chút mà thôi."

Diệp Vân: "Cái người ở phòng của mình, tên cái gì mà, Quý Thấm, hình như nhà cậu ta rất nghèo, đến cả Lamer cũng chưa từng nghe qua."

Thường Lê nhíu mày lại.

Lần đầu tiên cô gặp Diệp Vân trong kí túc xá liền có chút không thoải mái, chỉ bất quá mọi người đều từ khắp nơi đổ về, có thể vẫn chưa quen thuộc lắm, cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, thẳng đến bây giờ biết được thì có chút tức giận.

Diệp Vân còn nói: "Cậu còn nhớ cái hotsearch lúc trước của Thường Lê không?"

"Nhớ chứ, khi đó chủ đề này rất sôi nổi trong lớp luyện thi vẽ của bọn mình đó."

Diệp Vân: "Bây giờ cậu ta yêu đương với người đàn ông trong tin tức đó rồi, mấy ngày trước còn tới tìm cậu ta, nói không chừng mấy cái túi là tên Hứa Ninh Thanh kia mua cho đấy."

Thường Lê thực sự phục.

Trước mặt thì hoà nhã, sau lưng thì đâm chọt người khác.

Cùng lúc đó, điên thoại di động của cô vang lên.

Thường Lê mở âm lượng rất to, cô đứng ngoài hành lang, hai người trong phòng ngẩng đầu lên nhìn qua.

Thường Lê cũng không tránh, cúi đầu nhìn ghi chú trên màn hình, là Hứa Ninh Thanh gọi tới.

Diệp Vân hiển nhiên không ngờ vừa nói xấu sau lưng thì bị chủ nhân đề tài nghe thấy, nhất thời xấu hổ cứng đờ tại chỗ.

Thường Lê cầm chai nước đi thẳng đến, một bên nhận điện thoại Hứa Ninh Thanh, "Alo" một tiếng.

"Thường Lê..." Diệp Vân thấp giọng gọi cô, dường như muốn giải thích.

Thường Lê không thèm để ý, đi qua đặt chai xuống rót nước vào trong, bên tai Hứa Ninh Thanh hỏi: "Đang nghỉ giải lao à?"

"Buổi sáng em bị ngất, bây giờ mới tỉnh nên không có huấn luyện."

"Sao lại ngất rồi, có nghiêm trọng không?" Hứa Ninh Thanh trực tiếp nói: "Bây giờ anh lập tức đến trường, em có chỗ nào không thoải mái không?"

Thường Lê hít mũi một cái: "Bây giờ không sao nữa rồi."

Nước chảy rất nhanh, Thường Lê rót một chai nước giữ nhiệt nhỏ, mấy giây thì rót xong, cô đóng nắp lại, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía Diệp Vân, gọi tên anh qua điện thoại: "Hứa Ninh Thanh."

"Sao vậy?"

"Sao tới bây giờ anh chưa mua cho em chiếc túi nào vậy?"

Hứa Ninh Thanh: "...?"

"Em có một bạn học nói là mấy cái túi của em đều là anh mua cho, tặng bạn gái túi xách hai ba vạn tệ, em cảm thấy không được phù hợp với con người anh lắm thì phải."

"..."

Hứa Ninh Thanh vừa nghe liền hiểu Thường Lê đang nói chuyện ngay trước mặt nữ sinh kia, anh đã sớm được lĩnh ngộ mấy thủ đoạn chọc tức người khác của con quỷ nhỏ này.

Bắt đầu từ cái trà xanh cao cấp Bích Loa Xuân kia.

Anh cũng không lo lắng Thường Lê sẽ bị bắt nạt, từ xưa đến nay cô không phải dạng người sẽ tự uỷ khuất chính mình.

"Đương nhiên quá không phù hợp rồi, sao có thể chỉ mấy vạn tệ được." Anh cười nói: "Cãi nhau với người khác nên cẩn thận một chút, không phải rất khó chịu sao, hay là anh đến đón em rồi thuận tiện giúp em bắt nạt ngược lại."

Thường Lê: "..."

Cái người này sao lần nào cũng giống như mở thiên lý nhãn vậy?

Thường Lê cũng nhanh chóng cúp máy, cầm chai nước đi về phía Diệp Vân.

Nữ sinh bên cạnh cô ta ban nãy đã đi rồi, bây giờ chỉ còn hai người bọn họ.

Diệp Vân: "Thường Lê, mình không có ý đó, cậu đừng tức giận..."

"Vậy cậu có ý gì?" Thường Lê nhìn cô: "Nói tôi được bao nuôi, nói điều kiện gia đình của Quý Thấm không tốt, bọn tôi không thể tức giận sao? Bọn tôi đến ở kí túc xá với cậu là làm ngành dịch vụ sao, lại còn phải chiều theo ý cậu?"

Thường Lê thuộc dạng người lúc tâm tình tốt thì sao cũng được, lúc nào cũng cười nói vui vẻ trông giống một người rất dễ bị bắt nạt, nhưng khi thật sự tức giận thì sắc mặt đều lạnh xuống, một chút mặt mũi cũng không chừa cho đối phương.

Diệp Vân cũng không ngờ cô không nể tình bạn cùng phòng mà phản ứng mạnh mẽ như vậy, nhất thời không biết nói gì.

Thường Lê cũng lười đôi co, cầm chai đi thẳng lên tầng.

Cùng lúc đó nghe được tiếng còi ngoài sân huấn luyện, Diệp Vân đẩy cửa hông đi ra ngoài.

Thường Lê đáng thương nghĩ, Quý Thấm đúng là thảm nhất năm, vừa bị người ta lắm mồm một trận, bây giờ lại thêm phạt đứng tư thế quân đội mười phút chỉ vì Diệp Vân tập hợp muộn.

Cô về phòng ngồi một hồi, giáo viên hướng dẫn trả lời tin nhắn cảm ơn của cô, lại dặn cô hôm nay không cần tới huấn luyện, chỉ cần nghỉ ngơi trong phòng là được.

Hứa Ninh Thanh đến rất nhanh, gọi cho Thường Lê nói cô xuống kí túc xá.

"Báo cho anh một tin tốt." Thường Lê ngồi vào xe: "Hôm nay em không cần tập quân sự, cho nên sẽ dành thời gian đi hẹn hò với anh."

Hứa Ninh Thanh nghiêng người qua, hôn lên tóc cô một cái: "Sao lại ngất vậy?"

"Lúc đứng lên thì thấy mắt tối sầm lại, chắc là thiếu máu thêm bị cảm nắng." Thường Lê cũng không quan trọng việc này, lại thở dài: "Mà lúc ngất xỉu có lẽ bị tất cả mọi người nhìn thấy, em giống như một con heo được giáo viên hướng dẫn bế vào phòng y tế."

Hứa Ninh Thanh: "Giáo viên nam hay nữ?"

"... Nữ." Thường Lê mặt không biểu tình nhìn anh: "Hứa Ninh Thanh, bây giờ anh còn ghen với việc này nữa à?"

Hứa Ninh Thanh cười, đưa tay sờ lên trán cô: "Vậy thì nghỉ ngơi tiếp đi."

Thường Lê hơi chớp mắt: "Không đi hẹn hò à?"

"Sau này còn rất nhiều cơ hội hẹn hò, mà chồng già vợ trẻ như chúng ta, em có thể rút ít thời gian ở bên anh thì cũng coi như là hẹn hò rồi."

"..."

Hứa Ninh Thanh lấy tấm thảm nhung ghế sau xe đắp lên thân Thường Lê: "Mệt thì nghỉ một chút."

Thường Lê cầm thảm nhung đắp qua bả vai, không nhắm mắt, chưa đầy lát sau thì phát hiện Hứa Ninh Thanh không đi theo hướng về nhà.

"Anh đi đây vậy?"

"Anh vừa mua một căn chung cư gần đây."

"..."

Đi không xa, chỉ cách trường học một con đường, nếu không kẹt xe thì chắc chỉ năm phút là đến.

Hứa Ninh Thanh đậu xe xong, dẫn Thường Lê đi vào.

Đây là khu chung cư mới phát triển, dạng chung cư biệt thự, chỗ đậu xe ngay trước cửa mỗi nhà, phong cách kiến trúc độc đáo, nhìn là thấy tấc đất tấc kim cương.

Hứa Ninh Thanh mở cửa, đẩy Thường Lê vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.

Cảnh tượng diễn biến quá nhanh, Thường Lê đứng trong biệt thự nhưng đầu óc còn mơ hồ, chỉ là đầu óc lại nhanh nhạy hơn bình thường, những mẫu quảng cáo mà cô từng nhìn thấy như cái gì mà trò chơi cầm tù, cô vợ nhỏ bỏ trốn của tổng giám đốc, tình yêu cưỡng chế đều đồng loạt hiện ra.

Thường Lê ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Anh muốn làm gì?"

Hỏi xong liền hối hận, Hứa Ninh Thanh sửng sốt một chút, lập tức cười, vô cùng phối hợp theo mạch não của cô, đẩy cô dựa vào tường, cúi người, cười tà mị: "Mỗi lần muốn gặp em đều không gặp được, cho nên anh quyết định nhốt em lại luôn, để em mỗi ngày mở mắt liền có thể nhìn thấy anh."

Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn: "Mở mắt liền nhìn thấy anh? Vậy anh không chỉ tính nhốt em lại thôi đúng không, em thấy anh còn muốn thuận tiện ngủ với em nữa kìa."

"..."

Mi tâm Hứa Ninh Thanh nhảy một cái, vốn đang định thuận miệng nói đùa một chút không ngờ lại thành hình tượng chân thực luôn, trong đầu bắt đầu hiện lên đoạn phim ngắn đó.

Da thịt thiếu nữ trắng nõn, xương quai xanh hiện ra rõ ràng, ngón tay xinh đẹp thon dài, cùng với đôi chân mảnh khảnh.

Hứa Ninh Thanh đột nhiên cảm giác cuống họng có chút ngứa.

Thường Lê bị anh chống vào tường, chú ý đến biểu cảm của anh, hàng lông mày nhíu lại, nghiêm túc hỏi: "Đồng chí Hứa Ninh Thanh, anh đang nghĩ cái gì vậy?"

Hứa Ninh Thanh ho khan một tiếng, âm thanh trầm xuống: "Nghĩ chút mấy thứ không nên nghĩ."

Thường Lê cảm thấy phản ứng này cũng không tồi, vui sướng thưởng thức biểu cảm của Hứa Ninh Thanh, chậc chậc hai tiếng.

Hứa Ninh Thanh cũng không dể ý việc bị cô nhóc chọc ghẹo một trận, cười cười, hỏi: "Ban nãy lúc gọi điện thoại, em cùng cái người kia cãi nhau có thắng không?"

Thường Lê liếc mắt: "Em không có cãi nhau với cô ta, chỉ là không chịu được kẻ hai mặt, cũng không muốn nhẫn nhịn để giữ lại mối quan hệ này."

"Cô ta cười bạn trai em chỉ tặng em túi vài vạn bạc à?"

"Không phải, cô ta nói túi của em đều là do anh mua, còn nói em bị anh bao nuôi nữa."

Hứa Ninh Thanh nhướn mày: "Vậy chắc là anh mua sai quà mất rồi."

Thường Lê nhìn trong phòng một vòng, cũng không nhìn thấy hộp quà hay túi xách gì cả: "Quà gì cơ?"

Hứa Ninh Thanh cầm chìa khoá dự phòng đeo lên ngón trỏ cô: "Cái này."

Thường Lê sững sờ, cúi đầu nhìn ngón tay mình: "..." . ngôn tình tổng tài

Hứa Ninh Thanh: "Từ nay đây chính là nhà của em, nếu sau này anh có đến đây ở thì coi như em bao nuôi anh đi."