Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 116: Tôi là bạn trai Thường Lê




Cuối tuần Thường Lê cùng Mạnh Thanh Cúc đi tham gia hoạt động bên công ty Gia Linh tổ chức, đem nạp bản sơ yếu lý lịch theo mẫu trên mạng, cũng may cô từng đoạt được khá nhiều giải thưởng lớn nhỏ, có thể khiến hồ sơ của mình đẹp hơn.

Sau khi ra khỏi phòng trưng bày nghệ thuật đã là buổi chiều, Mạnh Thanh Cúc còn có lớp nên đi trước, Thường Lê đứng ven đường gọi điện thoại cho Hứa Ninh Thanh.

"Anh đang ở đâu vậy?" Thường Lê khá vui vẻ, âm điệu cũng cao lên vài phần.

"Anh vừa xong việc." Hứa Ninh Thanh ngồi vào xe: "Bên em xong rồi à?"

"Đúng vậy."

Anh cười nhẹ một tiếng: "Kết quả thế nào rồi?"

"Bây giờ thì chưa có, nhưng mà em thấy chắc không thành vấn đề."

Thường Lê có kể cho Hứa Ninh Thanh việc mình sẽ tham gia hoạt động của Gia Linh lần này, bản sơ yếu lý lịch vừa điền xong liền đưa cho anh xem, Hứa Ninh Thanh giúp cô sửa chữa hoàn thiện xong mới đưa lại cho cô.

Hứa Ninh Thanh: "Buổi tối có lớp không, bây giờ anh đến đón em nhé?"

"Không có lớp." Thường Lê lên tiếng đáp ứng, nhìn một vòng rồi nói: "Vậy em vào quán Starbucks bên cửa Đông đợi anh nhé."

Cúp điện thoại, Thường Lê quay lại nhà vệ sinh trang điểm nhẹ nhàng một tăng rồi mới chạy qua Starbucks.

Đúng lúc vừa tan tiết buổi chiều, trong Starbucks rất nhiều người, Thường Lê phải xếp hàng hồi lâu, gọi hai cốc Frappuccino, lại tiến lên ghé người nhìn vào chiếc bánh gato phomai trong tủ kính.

Bỗng nhiên sau lưng có một giọng phụ nữ vang lên: "Cái bánh đó ngon lắm, nhưng mà hơi dễ mập đấy."

"Thật sao?" Thường Lê vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một gương mặt có chút quen thuộc.

"Trần nữ sĩ" trong miệng Hứa Ninh Thanh - Trần Điềm đang cười đứng bên cạnh cô, lên tiếng chào hỏi: "Thật là trùng hợp nha Lê Lê, bác vừa nhìn bóng lưng liền cảm thấy đây là cháu."

Thường Lê sửng sốt một chút, hơi chớp mắt nhìn về phía Trần Điềm: "Cháu chào cô."

Trần Điềm cũng sững sờ, sau đó lập tức cười đến gập cả eo lại, bà thân mật kéo cánh tay Thường Lê cười nói: "Sao lại gọi là cô rồi, không phải cháu gọi con trai bác là chú sao."

Thường Lê cười xoà một tiếng, lập tức xấu hổ nhắm mắt lại, định mở miệng giải thích nhưng thâm tâm lại rối loạn không biết nên nói từ đâu.

Trần Điềm vừa cười vừa trêu: "Nhưng mà gọi cô cũng không sao, cô trông vẫn còn trẻ, vẫn là nên xưng hô như vậy."

Trần Điềm đúng là còn rất trẻ tuổi, có thể nhìn thấy Hứa Ninh Thanh với bà như một cái khuôn đúc ra.

Tuy bà ấy nói như vậy nhưng Thường Lê cũng không dám gọi là cô nữa, vô cùng xấu hổ chào lại một tiếng "Bác", Trần Điềm cũng không trêu cô nữa, gọi một phần bánh gato phomai ban nãy, lại thuận tay tính tiền luôn hai cốc Frappuccino của Thường Lê.

Thường Lê sững sờ một lát mới phản ứng được, vội nói: "Bác ơi để cháu tự trả là được ạ."

"Sao có thể để cho một đứa bé trả tiền được, đừng có khách sáo với bác." Trần Điềm cầm hoá đơn cùng bánh gato, kéo Thường Lê ngồi xuống một bên, thuận miệng hỏi thăm: "Cháu vừa tan học à?"

"Hôm nay cháu ít lớp, vừa mới hết thúc một buổi toạ đàm ạ."

Trần Điềm đẩy chiếc bánh ra trước mặt cô: "Cháu nếm thử xem, thật sự rất ngon đó. Cháu có hẹn với ai ở đây à, người ta vẫn chưa tới sao?"

Ban nãy Thường Lê xưng hô sai cách, bây giờ cũng không dám manh động, một lời cũng không dám thừa nhận, lắc đầu: "Không có ạ, cháu đến đây một mình."

Trần Điềm cong mắt cười, ngón trỏ gõ hai lần lên từ hoá đơn: "Một người uống tận hai cốc Frappuccino cơ đấy?"

"..."

Thường Lê thầm nghĩ quả thật là mẹ ruột Hứa Ninh Thanh, sao cả hai mẹ con đều thích trêu chọc cô vậy!

Trần Điềm không hỏi tiếp vấn đề này, ở đây có nhiều người, pha chế có hơi lâu một chút, hai người ngồi nói chuyện thêm vài câu.

"Gần đây cháu có gặp Hứa Ninh Thanh không?" Trần Điềm hỏi.

Thường Lê: "Mấy ngày trước có gặp một lần."

"Vậy chắc cháu chưa biết, cái cô ngôi sao họ Châu, cái cô lúc trước ấy." Trần Điềm lại cầm nĩa cùng ăn bánh gato với Thường Lê, rũ mắt xuống nói chuyện phiếm: "Nghe nói hai ngày nay lại muốn phá phách gì đó, bị Hứa Ninh Thanh truy cứu, cháu nói thử xem cái con bé đó, sao không chịu chú tâm vào công việc mà mỗi ngày toàn lo chuyện đâu đâu không vậy?"

Thường Lê sửng sốt một chút, chuyện Trần Điềm nói cô hoàn toàn chưa nghe Hứa Ninh Thanh kể qua.

"Châu Ỷ Khâm lại làm gì rồi ạ?" Thường Lê hỏi.

"Bác cũng không rõ lắm, mấy cái này đều là người trong công ty đến nói với bác, từ nhỏ nó đã không thích kể với bọn bác việc gì, biết vậy sinh con gái cho rồi." Trần Điềm bất mãn: "Nhưng mà có lẽ rất nghiêm trọng, trước nay chưa thấy nó rảnh hơi đi thưa kiện ai bao giờ."

Thường Lê nhíu mày, không nói gì.

Rất nhanh hai cốc Frappuccino đã được làm xong, không tiếp tục nói nữa, Trần Điềm vẫy tay chào tạm biệt cô, cuối cùng vẫn cố trêu thêm một câu: "Vậy cô đi trước đây, cháu đợi ban trai yêu dấu của cháu đi."

"Không phải..." Thường Lê không nói tiếp, cuối cùng cũng đành vẫy tay tạm biệt Trần Điềm.

Chưa đầy một lát Hứa Ninh Thanh nhắn tin cho cô báo đã đến rồi, Thường Lê vừa ra ngoài xem liền nhìn thấy chiếc xe thể thao khua chiêng múa trống của anh.

Cô cầm hai cốc Frappuccino chạy ra, sợ lỡ may chậm một chút thì bị Trần Điềm nhìn thấy mất, vừa đẩy cửa đi ra bỗng có một nam sinh ngăn lại.

"Chào cậu, bạn học, mình có thể xin phương thức liên lạc của cậu không?"

Thường Lê gấp sắp khóc rồi, một tay tiếp tục đẩy cửa: "Mình có bạn trai rồi."

"Mình biết, mình nghe người khác nói rồi, nhưng mình vẫn muốn xin phương thức liên lạc của cậu, có thể làm bạn bè mà." Nam sinh kia nói: "Không nói cho bạn trai cậu biết là được."

Thường Lê: "...?"

Hứa Ninh Thanh ngồi trong xe thấy một màn này, thực sự có chút phiền muộn.

Bạn gái trẻ tuổi lại xinh đẹp, vệ tinh vây xung quanh quá nhiều phải làm sao bây giờ?

Anh híp mắt, trực tiếp xuống xe đi đến, Thường Lê nâng mắt lên nhìn anh, quay lại nói với nam sinh kia gì đó rồi vội chạy lại bên cạnh anh.

Thường Lê che nửa bên mặt, đè thấp âm thanh: "Đi mau."

"Sau vậy?" Hứa Ninh Thanh cảm thấy buồn cười, nói: "Bạn học ơi, hành vi của em bây giờ rất đáng nghi đấy nhá."

Thường Lê nắm tay anh lôi về phía xe, lên xe mới thở phào: "Ban nãy em gặp bác."

"Ừm?"

"Mẹ anh ấy."

Hứa Ninh Thanh hơi nhướn mày, cũng không thèm để ý: "Trước tiên giải thích một chút em với người ban nãy nói gì sau lưng anh đó?"

Thường Lê vừa nhấc mí mắt lên, thần sắc lo lắng ban nãy thu lại, xụ mặt hỏi: "Có phải anh có chuyện gì giấu em không?"

Hứa Ninh Thanh nhìn cô: "Chuyện gì?"

Thường Lê: "Châu Ỷ Khâm."

"Em biết rồi à?" Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt nói: "Không có việc gì lớn, anh đã giải quyết ổn thoả rồi."

Thường Lê nhìn vào ánh mắt anh hai giây, sau đó dời ánh mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhạt "Ồ" một tiếng, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

"Em muốn đi ăn gì?" Hứa Ninh Thanh hỏi.

Thường Lê: "Gì cũng được."

Hứa Ninh Thanh có thể cảm nhận được Thường Lê đang không vui, bởi vì bản thân không nói cho cô sớm, nhưng anh cũng không định nói cho cô biết đầu đuôi sự việc.

Từ trước đến nay Hứa Ninh Thanh luôn rất không thích để Thường Lê trải qua những thứ không vui vẻ.

Anh nghĩ cô nhóc chỉ giận dỗi một chút, chờ lát nữa ăn no sẽ vui vẻ trở lại, nhưng đến khi ăn xong đưa cô về trường thì cô vẫn đang tức giận.

Thường Lê khoác túi xách lên vai: "Em về đây."

"Chờ chút đã." Hứa Ninh Thanh kéo cổ tay cô, nhìn vào mắt cô, thấp giọng hỏi: "Vẫn còn giận à?"

Thường Lê nhìn anh không nói chuyện, rõ ràng là đang tức giận.

"Mấy chuyện này cứ để anh xử lý là được, em chỉ cần học tập cho tốt, anh không muốn em học đại học mà còn phải phiền lòng những chuyện này, việc của Châu Ỷ Khâm và Tần Hiệt sẽ kết thúc sớm thôi."

Thường Lê: "Chuyện lần này có liên quan đến Tần Hiệt?"

"Ừm."

Thường Lê trầm mặc nửa phút, nhẹ giọng hỏi: "Hứa Ninh Thanh, rốt cuộc trong mắt anh em cuối cùng cũng chỉ là một đứa nhóc cần bảo vệ có phải không?"

Cô nói xong, liền trực tiếp mở cửa xe đi xuống.

Hứa Ninh Thanh nhìn cô đi vào toà kí túc xá, nhớ tới buổi sáng phải xử lý những chuyện kia kia, bỗng nhiên vô cùng bực bội.

Đây là lần đầu tiên quan hệ giữa hai người không thoải mái.

Anh gửi cho cô một tin nhắn nói cô đừng giận nữa, thẳng đến khi lái xe về nhà cô vẫn chưa trả lời.

Hứa Ninh Thanh ném di động lên bàn, cầm quần áo tắm rửa xong xuôi cũng vẫn chưa trả lời.

Buổi sáng anh đi đến toà án cung cấp tài liệu, bao gồm cả việc mấy ngày nay Châu Ỷ Khâm thuê thám tử tư điều tra anh cùng với chứng cứ phỉ báng quá khứ, thuận tiện còn mang đến chứng cứ làm ăn phi pháp của quán bar, mà Tần Hiệt cũng không trốn thoát liên can trong việt tung tin đồn nhảm phỉ báng người khác, mặc dù tội không nặng như Châu Ỷ Khâm, những vẫn là hành động trái pháp luật, không thoát khỏi trừng phạt.

Hứa Ninh Thanh ngồi trên ghế sô pha, mệt mỏi day mi tâm, hai mắt nhắm nghiền.

Anh và Tần Hiệt lúc Tần Nguyệt chưa xảy ra chuyện cũng coi như là bạn bè thân thiết, nếu không phải hắn điên điên khùng khùng thậm chí âm thầm uy hiếp Thường Lê, Hứa Ninh Thanh cũng sẽ không làm đến bước này.

Phòng khách không bật đèn, bên trong một mảng đen tối yên tĩnh.

Trước mắt Hứa Ninh Thanh xuất hiện cảnh tượng Tần Nguyệt thả thân nhảy xuống lầu, một tiếng nặng nề, máu tươi chảy ra nền đất xi măng.

Sau đó điện thoại rung lên.

Hứa Ninh Thanh tưởng rằng cuối cùng Thường Lê cũng trả lời tin nhắn của anh, đứng dậy cầm điện thoại lên mới phát hiện là không phải, một tin nhắn số lạ gửi tới: Đã ngủ chưa?

"..."

Không biết là ai gửi nhầm, Hứa Ninh Thanh không để ý tới, vừa muốn vứt qua một bên lại rung lên lần nữa.

[Thường Lê, mình là người hôm nãy hỏi phương thức liên lạc của cậu, tên là Trâu Khải.]

Hứa Ninh Thanh:?

Hôm nay ở trước cổng Starbucks, anh nhớ rồi.

Ngón tay anh dừng ở trên màn hình mấy giây, người kia liền gọi thẳng qua luôn.

Hứa Ninh Thanh phục.

Anh nhận, đặt bên tai: "Ờ, tôi là bạn trai Thường Lê."

Đối phương dừng lại ba giây, biến thành thành một chuỗi âm thanh tút tút tút.