Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 125: Đi yêu thương anh




Về phía Thường gia, từ sau khi Thường lão phu nhân đi theo bảo mẫu đến bệnh viện về thì luôn trong trạng thái mất hồn mất vía, Thường Tri Nghĩa nhìn bà một hồi, tháo kính xuống gấp báo lại: "Có chuyện gì xảy ra à?"

Thường lão phu nhân nhìn ông một cái, chải chuốt mọi chuyện một lần nữa cho logic.

Bà sống đến từng này tuổi rồi, lại còn là sống trong giới thương trường tràn ngập lục đục tranh đấu, lúc trẻ đã gặp qua nhiều chuyện, có vài thứ chỉ cần nhìn một chút liền rõ ràng.

Hôm nay ở bệnh viện nhìn thấy Thường Lê với Hứa Ninh Thanh liền cảm thấy không thích hợp.

Nhưng bà cảm thấy không thể tin được, lúc trước chỉ nghĩ quan hệ giữa hai đứa khá tốt, bây giờ lại nhớ tới, tính cách của Lê Lê, hiếm khi biểu hiện sự thân mật với người khác.

"Hôm nay tôi tới bệnh viện thì gặp Lê Lê với Hứa Ninh Thanh."

Thường Tri Nghĩa: "Ai bị bệnh rồi?"

"Lê Lê bị cảm cúm." Thường lão phu nhân như có điều suy nghĩ: "Lúc trước ông có thấy quan hệ giữa Lê Lê với Hứa Ninh Thanh có chút là lạ không?"

Giọng nói Thường Tri Nghĩa nhàn nhạt: "Lạ chỗ nào?"

"Hôm nay tôi nhìn thấy hai đứa nó nắm tay đi trong bệnh viện, còn cười cười nói nói, nhìn rất là... cái đó gọi là gì nhỉ."

Bà chưa nói xong, Thường Tri Nghĩa cũng đã hiểu ý trong lời nói của bà, có chút sửng sốt: "Bà nói hai đứa nó yêu nhau á?"

"Nhìn khá giống đấy."

"Cái cậu Hứa Ninh Thanh này không phải ba ngày hai cái hotsearch à?"

Tuy nói ông thật sự thưởng thức Hứa Ninh Thanh, nhưng để cháu nội của mình yêu đương với cậu ta thì có chút do dự: "Tuy mấy cái đó đã được chứng mình là giả, nhưng lỡ may lẫn bên trong có chút sự thật thì sao?"

Tuy đáy lòng Thường lão phu nhân cũng không thể tán đồng chuyện này, nhưng nghe ông nói con trai Trần Điềm như vậy lại bất mãn: "Trước đó ông còn khen thằng bé trước mặt tôi đấy, nói ban đầu hiểu lầm nó, bây giờ thì lại sao rồi?"

Thường Tri Nghĩa bị hỏi vặn thì không nói nên lời, thở dài nửa ngày, lại nói: "Nhưng hai đứa nó kém nhau nhiều tuổi quá đi, Ninh Thanh cũng ba mươi rồi hả?"

"Đâu có lớn vậy, mới hai mươi tám thôi." Thường lão phu nhân nói.

Thường Tri Nghĩa khoát tay: "Thì cũng sắp ba mươi rồi."

"Ông qua cầu rút ván đấy à, bây giờ thành cháu rễ thì ông không bằng lòng, không phải trước đó còn nói nếu thằng bé là con trai ông thì tốt biết bao sao?"

Thường lão phu nhân vừa nói xong, hai người liền không hẹn mà cùng nhớ đến một chuyện.

Lời này là trước đó Thường Tri Nghĩa nói với Thường Lê, lúc ấy biểu hiện của cô có chút khẩn trương, khi đó không có chú ý, bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy không thích hợp.

Còn nói sau này sẽ tìm cháu rễ giống vậy cho bọn họ.

Thì ra là có giấu tâm tư bên trong.

Hai người liếc nhìn nhau, nháy mắt liền xác định hai đứa quả nhiên lén lút yêu đương.

Thường Tri Nghĩa lo lắng, thở phì phò thổi rung những sợi râu: "Kém nhiều tuổi như vậy, Hứa Ninh Thanh tự mình lập nghiệp bươn chải nhiều năm, tuyệt đối không phải người đơn giản, Lê Lê của chúng ta sau này mà ở với cậu ta chẳng phải sẽ bị thiệt thòi sao?"

Thường lão phu nhân cũng lo lắng chuyện này: "Vậy ông tính làm sao đây?"

Câu này cũng hỏi khó Thường Tri Nghĩa quá rồi.

Ông là một người rất kiên định, chuyện của Thường Thạch Lâm và Bạch Ý lúc trước ông cũng quyết liệt phản đối, mặc dù cuối cùng bởi vì Bạch Ý đã mang thai nên vẫn để cô vào cửa.

Nếu Thường Lê thật sự yêu đương với người không đáng tin cậy, Thường Tri Nghĩa khẳng định vẫn sẽ phản đối, dù sao đây cũng là chuyện cả đời.

Cậu ta đã lớn tuổi, mỗi lần nghĩ đến lỡ may sau khi bản thân đi rồi, Thường Lê bị bắt nạt không có ai bảo vệ con bé liền cảm thấy khó chịu, chuyện đại sự như vậy phải tuyệt đối cẩn thận, gả cho người mình thật sự tin cậy.

Hứa Ninh Thanh là hạng người gì, năng lực đương nhiên công nhận, nhưng về phương diện khác, Thường Tri Nghĩa vẫn chưa rõ ràng.

"Với tính cách của Lê Lê, nếu thật sự phản đối hai đứa nó thì chắc chắn sẽ náo loạn cho coi."

Thường lão phu nhân ngồi đối diện ông: "Ông thật sự muốn phản đối sao?"

"Bà thử nói xem?"

"Trước hết chúng ta cứ làm như không biết gì đi, quan sát trước đã, nếu có chuyện gì thì chúng ta đánh tiếng trước với Hứa Ninh Thanh, dù sao thằng bé cũng lớn tuổi hơn, Lê Lê còn đang nhỏ tuổi tính gì đến chuyện cưới gả chứ."

Thường Lê không biết tối hôm đó chuyện của mình và Hứa Ninh Thanh đã hoàn toàn bại lộ, Thường Tri Nghĩa buồn bực cả đêm ngủ không ngon, ngày hôm sau còn mua một chồng tạp chí mà xưa nay không đụng đến về để tỉ mỉ nghiên cứu một lượt.

Hôm sau Thường Lê đến trường học, buổi chiều lại đi bệnh việc truyền thuốc hạ sốt.

Sau khi lễ Quốc Khánh kết thúc thời gian cũng trôi nhanh hơn nhiều, sau khi Thường Lê xử lý xong công việc bên Gia Linh lại bắt đầu tất bật ôn thi giữa kì, từng môn từng môn, phải thức đêm rất nhiều.

Mùa thu qua đi, mùa đông đang tới, thời tiết se lạnh, thức dậy sớm là chuyện khó khăn nhất.

Sáng thứ sáu không có tiết, Thường Lê hiếm khi được ngủ nướng, kết quả lại bị một cuộc điện thoại của Hứa Ninh Thanh đánh thức.

"Làm sao?" Cô kéo chăn lên đỉnh đầu, đè ép thanh âm hỏi.

Giọng cô nhóc lèm nhèm, còn có chút bực bội, Hứa Ninh Thanh nghe xong liền biết anh đã phá giấc ngủ của cô, cười khẽ một tiếng: "Lâu như vậy rồi, em tính khi nào mới đi yêu thương anh vậy?"

Khoảng thời gian này Thường Lê luôn bận rộn công việc, không có thời gian đi chơi vói Hứa Ninh Thanh, chỉ có buổi tối trên đường trở về kí túc xá mới gọi điện nói chuyện với anh được một chút.

"Chiều nay đi." Thường Lê nói: "Lớp buổi chiều đổi thời gian, à mà chiều này em có chuyện gấp phải làm, anh đi với em đi."

Hứa Ninh Thanh đồng ý rất nhanh: "Được."

Không tiếp tục quấy rầy cô ngủ nữa, Hứa Ninh Thanh nhanh chóng cúp điện thoại.

Buổi chiều tan làm ở công ty xong liền đi thẳng đến trường của Thường Lê.

Đến nơi đã thấy cô đứng đợi, lưng mang một chiếc balo phủ lông mềm như nhung đứng đợi trước cổng kí túc xá, đang cúi đầu gõ điện thoại.

Một giây sau điện thoại của Hứa Ninh Thanh liền rung lên.

[Bảo bối: Anh đến chưa?]

Tiếp đó là một gói cảm xúc hình cô bé đang kéo theo chiếc vali nhỏ, kèm theo dòng chữ "Bạn nhỏ nhà người ta đã về rồi sao anh còn chưa đến đón?"

Hứa Ninh Thanh nhấn còi xe, Thường Lê ngẩng đầu lên nhìn, nháy mắt liền cười rộ lên chạy về phía anh.

Khác hoàn toàn bộ dáng nhập nhèm gắt ngủ sáng nay.

Hứa Ninh Thanh nhìn cô ngồi lên xe rồi đóng cửa, cười hỏi: "Vui như vậy luôn?"

Đôi mắt hồ ly của cô cong cong, dáng vẻ không không có chút đứng đắn nào, tiến đến bên tai anh, ung dung nói: "Có công việc người mẫu cho anh rồi."

Hứa Ninh Thanh nhướn mày, ý cười dần dần hé ra.

Nghe cô nói tiếp: "Em muốn vẽ tranh cơ thể nam giới."

*Trans: Chương sau là chương đặc biệt, thỉnh những tâm hồn trong sáng đừng tò mò.