Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 162: Muốn đi nhận giấy chứng nhận kết hôn không?




Bài Weibo kia vừa đăng đã nhanh chóng nhảy lên hot search, cả đống người tag Thường Lê dưới bình luận.

Sau khi chương trình kết thúc, cả năm người cứ như ở ẩn, fan hâm mộ không biết tình hình của bọn họ nên mỗi lúc có tin tức gì là chẳng khác gì ong vỡ tổ.

- Hình như đám cưới tổ chức ở khách sạn Châu Ngộ á, cả khách sạn đều được bao sạch, mà hồi trước tui có nghe nói cổ đông lớn nhất của Châu Ngộ là Hứa Ninh Thanh.

- Cũng chưa chắc là kết hôn đâu phải không? Sinh nhật hai mươi của A Lê chưa tới, chưa đủ tuổi kết hôn!

- Có thể là đám cưới trước rồi nhận giấy sau?

- Đâu cần phải vội thế đâu. Nếu tổ chức đám cưới ngay hôm sinh nhật thì không phải song hỷ lâm môn hơn hả? Nhưng người trong ảnh đúng thật là A Lê với tổng giám đốc Hứa kìa. Ui khó hiểu quá.

- Tôi thấy có khi nào mang thai rồi không… Cần gì nhanh thế chứ?

- Vãi! Tui thấy có khi thế thật á! Hu hu hu hồi tham gia “Màu vẽ không phai” đã có em bé rồi hả? Couple mẹ tui chèo không chỉ hẹn hò thật, mà còn hoài thai nữa hu hu hu.

- Thanh Lê nhỏ bé của chúng ta chắc chắn rất rất đáng yêu!!!!

Thường Lê: “…”

?

Sau đó mọi người nhốn nháo chúc mừng hai người sinh quý tử, đồng thời còn đặt cược tới khi đó đi chụp ảnh cưới thì có chụp Thanh Lê bé nhỏ luôn không.

Hứa Ninh Thanh ngồi cạnh cô xem mọi người bình luận, ánh mắt vô thức nhìn về chiếc bụng bằng phẳng của Thường Lê.

Ánh mắt anh sâu hun hút, yết hầu khẽ động, đưa tay sờ lên đó.

Cô khựng lại, ngơ ngác hỏi: “Anh làm gàm thế?”

“Khi nào thì chỗ này mới có thể có thêm gì đó?” Âm thanh anh rất thấp.

“Hứa Ninh Thanh.” Thường Lê đè thấp giọng đẩy tay anh ra, “Bị người khác nhìn thấy bây giờ, đến khi đó mọi người lại nghĩ em mang thai thật.”

Anh cười khẽ, cánh tay vòng qua eo cô, nửa người dựa vào cô.

Thường Lê liếc mắt nhìn anh, cứ cảm thấy anh đang mưu tính chuyện gì kỳ quặc lắm ấy. Cô đập cái tay đang đặt trên lưng mình một cái, nhẹ giọng cảnh cáo: “Nếu anh làm em mang thai khi mới học đại học, em sẽ…”

“Sẽ làm gì?”

“Sẽ đánh anh một trận.”

“Chỉ đánh một trận thôi?” Anh chậm rãi nhướng lông mày lên, cười như tên giang hồ, “Đánh một trận xong thì sinh con cho anh?”

“…”

Anh dang rộng hai tay, tựa lưng vào ghế: “Đánh đi.”

“…”

Thường Lê bị anh chọc cho tức, đánh anh một cái rồi không thèm nói gì thêm.

Dù sao cũng là hôn lễ của người ta, cô cảm thấy nếu là đám cưới của mình mà bị nói là của người khác thì cũng chẳng vui vẻ gì, vẫn nên làm rõ mọi chuyện.

Sau khi quay chương trình xong, Thường Lê không đăng Weibo nữa. Ngoại trừ đăng ảnh nhận cúp hôm chung kết và cảm ơn mọi người thì mấy cái khác toàn là văn mẫu chỉnh lại rồi đăng lên.

Cô nghĩ một lúc rồi đánh chữ: Chỉ là tham dự hôn lễ của một người bạn mà thôi [ thỏ nhỏ ][ thỏ nhỏ ].

Lại ngẫm nghĩ thêm, chụp một tấm ảnh bàn ăn trước mặt, lia dính cổ tay áo Hứa Ninh Thanh, cổ tay áo vest để lộ một đoạn áo sơ mi trắng, cùng nửa mặt đồng hồ tinh xảo.

- A a a a bảo bối, cuối cùng cũng chịu đăng Weibo rồi!!

- Cho nên không có Thanh Lê bé nhỏ nào hết hả, bây giờ tui đi đầu thai thành Thanh Lê bé nhỏ có còn kịp không??

- Hu hu hu bảo bối à, mẹ nhớ bảo bối quá!! Đã lâu lắm rồi chưa thấy con á. Hứa với mẹ, sau này thường xuyên đăng bài hơn được không!!

- Tổng giám đốc Hứa cả người xuất chúng quá, chỉ có mỗi chỗ cổ tay thôi mà làm người ta miên man bất định rồi.



Thường Lê đọc bình luận một lúc thì tiệc cưới bắt đầu.

Ánh đèn xung quanh tối lại, cửa trước mở ra. Thích Cáp trang điểm xinh đẹp, mặc chiếc váy cưới to lớn bồng bềnh, trên đầu che tấm lụa mỏng, còn Phòng Tế đứng một bên khác nhìn cô nàng.

Nhờ có ánh đèn và bầu không khí cực kỳ hoàn mỹ, thêm cả lời hứa hẹn “Tôi đồng ý” cùng màn trao nhẫn kia nữa, người ngoài nhìn vào cứ tưởng hôn lễ lãng mạn thần thánh nào.

Tất nhiên cô cũng sẽ nghĩ thế nếu không nghe được cuộc trò chuyện khi nãy của Phòng Tế và Hứa Ninh Thanh.

Thế nên bây giờ cứ thấy khó nói kiểu gì ấy.

Cô ghé bên tai Hứa Ninh Thanh: “Nếu chúng ta không quen nhau, sau này anh có tìm đại một người rồi kết hôn không?”

“Sẽ không.” Hứa Ninh Thanh nhìn cô, bây giờ trông cô quyến rũ hơn bao giờ hết, “Chồng em không dễ dàng chấp nhận người khác thế đâu.”

Trong lòng Thường Lê có cảm giác như anh chỉ nói một câu mà cô rung động quá trời, không phản bác từ chồng trong lời này, nhoẻn miệng cười: “Sao anh tự luyến dữ thế? Thế giờ là em lời á hả?”

Hứa Ninh Thanh cười: “Người có lời là anh.”



Khi ông bà về nhà thì Thường Lê đã tự giác trở về nhà sau khoảng thời gian ở biệt thự. Kế đó nghỉ ngơi mười ngày, mỗi lần đều là tự ngủ tự dậy, thỉnh thoảng tới Thừa Hòa tìm Hứa Ninh Thanh, đợi ở công ty tới tận trưa.

Tuần đầu tháng tám thoáng cái là qua, cuối cùng Thường Lê cũng muốn tham gia một cuộc thi lại.

Ở Nhật Bản, đi cùng Bánh Su Kem.

Hai người hai trường phái khác biệt, nếu có đấu trận gặp nhau thì cũng trùng hợp dữ lắm mới được.

Chỉ là gần đây Hứa Ninh Thanh bận việc. Vốn dĩ anh không yên lòng khi để Thường Lê đi một mình, kết quả là cô gái nhỏ nhấn mạnh hồi mới quen cô cũng đi Nhật Bản mà anh có thèm đi cùng đâu.

Tính chất công việc khác nhau, anh thật sự rất khó dành thời gian đi cùng. Thường Lê liên tục bảo mình đi ra nước ngoài một mình để tham gia thi đấu nhiều rồi, bây giờ còn có bạn đi cùng nữa mà, thế là anh mới miễn cưỡng yên tâm.

Sáng sớm đưa Thường Lê ra sân bay, Bánh Su Kem đã ở đó rồi. Hai nữ sinh không gặp gần một tháng, bây giờ gặp nhau thì vui vẻ không ngừng.

Hứa Ninh Thanh thấp giọng dặn dò: “Đến nơi nhớ gửi tin nhắn cho anh, tối tới thì đừng chơi về khuya quá.”

“Ừm.”

“Nếu anh xong việc sớm thì sẽ qua đó tìm em.” Anh vỗ lên lưng cô, “Nhớ ngoan đó.”

Thường Lê lại đáp: “Biết, biết.”

Cô và Bánh Su Kem đi đăng ký, chỗ ngồi ngay cạnh nhau.

“Bạn trai cậu bám người thật ha.” Cô nàng cảm thán, “Má nó, anh ta là chó săn nhỏ à.”

“…” Thường Lê thật sự không liên hệ Hứa Ninh Thanh với cụm từ chó săn nhỏ này được, “Hồ ly tinh thì có.”



Khu Shibuya, Tokyo, ở quảng trường thời đại, đủ loại nền văn hóa hòa cùng thời trang xu hướng thời thượng, ánh đèn đêm sáng lên tạo nên phong cách độc đáo.

Ngày kia mới bắt đầu cuộc thi, hai cô xuống máy bay thì chạy vào quảng trường sầm uất để dạo phố.

Cả hai chìm đằm trong mấy cửa hàng vốn chẳng thoát ra được, đi mãi quên cả việc ăn cơm, thế là phải xách theo túi lớn túi nhỏ đi ăn.

Thường Lê mua hai bộ đồ cặp với giày cặp.

Ngồi trong quán, Thường Lê chụp ảnh chiến tích mua sắm của mình cho Hưa Ninh Thanh xem.

Lê Lê Ngọt Ngào: Có quà cho anh nữa á.

Hứa Ninh Thanh: Mua những gì?

Lê Lê Ngọt Ngào: Quần áo với giày dép thôi.

Cô vừa nhắn tin với Hứa Ninh Thanh vừa nghe Bánh Su Kem đối diện phổ cập khoa học về văn hóa nơi này, cũng khá ly kỳ.

Cô ngẫm nghĩ rồi lại nhắn một tin nhắn qua cho Hứa Ninh Thanh.

Lê Lê Ngọt Ngào: Anh có thích cô nào không?

Hứa Ninh Thanh: Hả?

Lê Lê Ngọt Ngào: Nhật Bản.

Hứa Ninh Thanh: Cái gì?

Ách.

Sao còn chưa hiểu thế, bình thường thấy có giống người ngây thơ đâu.

Thường Lê gửi tên người duy mình biết trong cái ngành đó.

Lê Lê Ngọt Ngào: Aoi Sora?

Hứa Ninh Thanh: …

Một lát sau anh gửi tin nhắn thoại.

“… Bây giờ em ỷ vào anh không bắt được em nên mới câu dẫn anh đúng không?”

Câu này phát ra từ loa điện thoại, chắc là Bánh Su Kem ngồi đối diện không nghe thấy đâu. Nhưng nghe thấy hai chữ “câu dẫn”, vẫn nhịn không được chột dạ liếc mắt nhìn cô nàng.

Lê Lê Ngọt Ngào: Em câu dẫn anh hồi nào.

Nhưng còn chưa bấm gửi thì Hứa Ninh Thanh đã call video luôn.

Cô khựng lại nhận máy, sợ anh tự dưng nói câu gì th.ô tục nên vừa nối máy đã vội bảo: “Em đang ăn cơm bên ngoài nè.”

“Ăn gì?” Hứa Ninh Thanh cũng không đề cập tới chủ đề vừa rồi nữa, thuận theo cô hỏi.

“Mỳ sợi.” Thường Lê đổi thành camera sau cho anh nhìn rồi lại quay camera lại, “Bây giờ anh đang rảnh hả?”

Anh tựa vào ghế làm việc: “Mới tan làm.”

Trên mặt Bánh Su Kem là biểu cảm “Cặp vợ chồng trẻ mấy người cứ phải dán lấy nhau cả ngày mới chịu được à”.

Vẫn chưa dùng bữa xong nên Hứa Ninh Thanh cũng không trò chuyện lâu với cô, chỉ dặn dò đơn giản mấy câu rồi thôi.

Sau khi ăn cơm tối xong thì về khách sạn, Bánh Su Kem ở sát vách Thường Lê.

Tắm xong, cô call video với Hứa Ninh Thanh.

Chàng trai cũng vừa mới tắm xong, dáng vẻ chây lười, tóc đen ướt sũng bị vuốt ra sau đầu, để lộ vầng trán trơn bóng, nhìn cảnh phía sau có lẽ là đang ở biệt thự.

“Anh còn ở đó hả?” Thường Lê sát lại nhìn màn hình.

“Ừm, lười chuyển chỗ khác.” Hứa Ninh Thanh nhìn ống kính, đi vào phòng ngủ, cảm thán một câu, “Hôm nay anh phải ngủ một mình.”

Thường Lê nâng mắt lên: “Mấy ngày trước anh cũng ngủ một mình mà.”

Cô vén chăn nằm lên giường, một tay giơ điện thoại, lười nhác nói chuyện phiếm với anh: “Ngày kia mới thi lận, nên em định mai đi dạo phố với Bánh Su Kem.”

“Thi xong thì làm gì?”

“Chẳng biết, không có việc gì thì về chứ sao, em vẫn chưa mua vé máy bay nữa.”

Hứa Ninh Thanh nhẩm tính thời gian: “Nếu ngày kia em về thì có lẽ anh bận rộn không có thời gian đến thăm em đâu.”

“Thế thì khỏi đến.” Thường Lê không để ý lắm, “Dù sao em cũng về mề.”

“Phải rồi.” Cô chợt nhớ tới gì đó, “Em muốn xỏ khuyên tai, con gái lớp em ai cũng xỏ hết. Hôm nay em đi qua một cửa hàng trang sức thấy đẹp ghê á, nhưng lại không mang được.”

“Vậy về rồi đi xỏ.” Hứa Ninh Thanh khẽ cau mày, “Cũng không phải sợ bị nhiễm trùng gì mà.”

Thường Lê vén tóc ra, nhéo lên vành tai mình: “Tới lúc đó rồi tính.”

Đèn trong khách sạn không sáng lắm, cô gái nhỏ mới tắm xong nên quần áo xộc xệch, lớp áo trước ngực co lại, vành tai đỏ ửng.

Giọng anh như dòng điện tê dại, có hỏi khàn: “Bảo bối.”

Thường Lê nhìn anh, nhẹ nhàng đáp: “Hửm?”

Anh cực kỳ thẳng thắn: “Anh có phản ứng.”

“…”

Thường Lê nhìn khuôn mặt chàng trai trong màn hình, không tự nhiên rời tầm mắt: “Cách xa nhau hẳn một múi giờ đó.”

Anh cười: “Có cách rồi.”

Cô nâng mắt: “Cách gì?”

“Có điện thoại là được, anh dạy em nhé?” Hứa Ninh Thanh cười như yêu tinh, “Làm theo lời anh nói.”



Từng câu từng chữ của Hứa Ninh Thanh như muốn đốt cháy Thường Lê, dù cách xa nhau một múi giờ thì anh vẫn có thể “làm” cô, đồng thời không hề ảnh hưởng trình độ lưu manh của mình.

Cùi chỏ Thường Lê chống trên giường ngồi xuống, nhìn chàng trai sau khi thỏa mãn càng thêm hờ hững trong màn hình. Cô hít mũi một cái, tia run rẩy trong giọng nói còn chưa tan hết: “Anh xong chưa?”

Hứa Ninh Thanh cười nhạt: “Rồi.”

Anh rút vài tờ khăn giấy nơi đầu giường, động tác chậm rãi.

Thường Lê ngại chết được, vốn dĩ không dám nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Mặt này của Hứa Ninh Thanh thật sự quyến rũ cô quá, làm cô vô thức nghe theo.

“Em đi tắm lại.” Thường Lê đeo dép lê vào, lạch bạch đi vào nhà tắm.

Hứa Ninh Thanh: “Không phải mới tắm rồi à?”

Cô nhìn chằm chằm anh, thì thào: “Em ra mồ hôi, không thoải mái.”

Anh cười trầm thấp: “Đi đi.”

Ngày hôm sau, Thường Lê và Bánh Su Kem lại ra ngoài dạo phố, bắt đầu cuộc càn quét lần hai. Tối hôm qua chủ động gọi thì anh chẳng có ý tốt gì, đến giữa trưa hôm nay chẳng thấy Hứa Ninh Thanh tìm cô. Có lẽ anh bận công chuyện, Thường Lê cũng không để ý lắm.

Mà bây giờ Hứa Ninh Thanh vừa kết thúc công việc buổi sáng, còn chưa nghỉ ngơi đã phải tới chỗ tiếp theo.

Anh đã hẹn người đặt phòng trước rồi.

Bất động sản JD mới mở, là một khu toàn biệt thự chiếm diện tích hơn năm nghìn mét vuông, mỗi một hộ đều cách xa nhau, có cây xanh, hồ nước nhân tạo, môi trường rất tốt.

Lúc anh đến thì chủ tịch tập đoàn JD đã ở đó rồi.

Hứa Ninh Thanh xuống xe, bắt tay với chủ tịch Kim.

“Sao tổng giám đốc Hứa lại muốn mua phòng, để mình ở à?” Chủ tịch Kim hỏi.

Đương nhiên anh ta biết Hứa Ninh Thanh cũng có đầu tư bất động sản, vừa là địch lại vừa là bạn. Lúc đầu khi đấu thầu dự án Châu Ngộ, anh ta đã bại dưới tay Thừa Hòa.

Hứa Ninh Thanh: “Cũng có thể coi là mình ở, định chuẩn bị cho sau khi cưới.”

Chủ tịch Kim từng nghe qua chuyện anh và cháu gái nhà họ Thường, lập tức cười nói mấy câu “Chúc mừng” rồi bảo: “Vậy tòa nhà bên tôi mới khai phá là thích hợp nhất, hoàn cảnh tốt không khí tốt, cách thành phố sầm uất khá xa, sống ở đó khá nhàn nhã, phù hợp với cặp vợ chồng mới cưới.”

Cụm từ cặp vợ chồng mới cưới này rất vừa ý Hứa Ninh Thanh. Anh gật đầu, đi theo anh ta tham quan bên trong.

Hỏi vài câu đơn giản về căn biệt thự rồi bắt đầu nói chuyện phiếm.

Chủ tịch Kim: “Tổng giám đốc Hứa tính khi nào sẽ kết hôn?”

“Vẫn chưa quyết định, chỉ là muốn xem chỗ ở sau khi cưới trước.” Hứa Ninh Thanh nói.

Trước kia anh có tiền rảnh rỗi, không đổ hết vào dây chuyền sản xuất thì cũng là mua xe, ngoại trừ chuỗi khách sạn Châu Ngộ và khu biệt thự thuận tay mua vì Thường Lê đi học thì không có bất động sản nào khác.

“Cũng nhanh đấy.” Chủ tịch Kim cười, “Tôi cũng phải chúc mừng tổng giám đốc Hứa ôm mỹ nhân về nhà sớm ha.”

Hứa Ninh Thanh cười nói cảm ơn: “Tôi cũng chẳng biết khi nào mới ôm mỹ nhân về nhà được, thế nên mới chờ không được muốn đi xem phòng cưới trước đây.”

Chủ tịch Kim cũng từng nghe tin đồn về Hứa Ninh Thanh. Trong giới kinh doanh không thiếu mấy quy tắc ngầm, bán mỹ nhân cũng có, chỉ là mặc dù Hứa Ninh Thanh nổi tiếng ăn chơi nhưng lại lạnh nhạt không hứng thú với mấy cô gái đó, không ngờ cuối cùng cũng vậy.

Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Chỗ này không xa khu buôn bán lắm, phong cảnh lại tốt. Nếu sau này Thường Lê muốn vẽ tranh ở nhà thì cũng có núi non hồ nước, chắc sẽ rất thích.

Hứa Ninh Thanh không do dự thêm, nhanh chóng đặt trước căn biệt thự trước ven hồ.



Bây giờ Thường Lê có thể coi là một họa sĩ trẻ có tiếng, khi có tên trong danh sách dự thi thì được chú ý lắm, thậm chí còn có người rộ tin này lên mạng, cô nhận được rất nhiều lời cổ vũ và chúc may mắn trên Weibo.

Cuộc thi kéo dài hai ngày, đến sáng hôm thứ ba sẽ công bố thành tích.

Giải quán quân đúng như dự liêu.

Thường Lê rất hay cảm thấy mình may mắn. Từ khi tiếp xúc với hội họa tới nay chưa từng gặp sóng gió gì, mấy khổ cực mà mọi sinh viên nghệ thuật đều từng trải qua cô lại chưa bao giờ gặp. Cho nên trước giờ chưa từng nhận được nhân xét mình hết thời.

Bánh Su Kem cũng có thứ hạng rồi, là đồng hạng quán quân.

Cô nàng chụp ảnh cúp của cả hai rồi đăng Weibo, nhận được rất nhiều bình luận.

- Phù Lê (*) của tui cuối cùng cũng tái hợp rồi!!

(*) Bánh Su Kem ( gốc: 泡芙 tức phao phù) nên khi ghép tên của hai người lại thì thành couple Phù Lê.

- Sao không chụp mặt ấy, tui muốn nhìn thấy hai em gái xinh đẹp mà hu hu hu.

- Bánh Su Kem à, cô bảo A Lê mau đăng Weibo đi chứ. Sao còn trẻ mà chẳng đăng Weibo bao giờ thế [ ghét bỏ ].



Hứa Ninh Thanh biết Thường Lê giành được giải quán quân từ trên mạng, thế là gọi qua.

Thường Lê nhận máy rất nhanh, giọng cô hí hửng.

“Giành giải quán quân mà không thèm gọi cho anh à?” Âm thanh anh trầm trầm, “Khi nào về?”

Thường Lê cười cong mi mắt, vui vẻ bảo: “Ngày mai!”

Vốn dĩ Hứa Ninh Thanh còn nghĩ cô sẽ về trong ngày luôn, mấy ngày không gặp nhưng nhớ mãi không nguôi. Nhưng nghe giọng nói hạnh phúc của cô, anh không nói gì mà cười theo: “Được, mai anh ra sân bay đón em.”

Thường Lê định tặng Hứa Ninh Thanh một bất ngờ vui vẻ.

Đúng là Bánh Su Kem mai mới về, do bận đu idol rồi. Hôm nay có sự kiện tuyên truyền của một ngôi sao nổi tiếng cô nàng thích ở Tokyo, trùng hợp có thể chạy qua luôn. Nhưng Thường Lê lại định về trước.

Sau khi ăn trưa với Bánh Su Kem xong thì đón chuyến bay gần nhất trở về.

Khi đến sân bay thủ đô thì đã năm giờ chiều, Thường Lê lặng lẽ nhắn tin với trợ lý của Hứa Ninh Thanh, xác định anh còn ở công ty thì chạy tới.

Đang lúc tan làm nên bị kẹt xe, ngồi xe taxi tới Thừa Hòa tốn kha khá thời gian.

Thường Lê lại lo sợ Hứa Ninh Thanh đã tan làm rồi, định hỏi trợ lý thử coi thì lại nghĩ có khi trợ lý đã về rồi, dù sao cũng tới công ty rồi thì lên xem thử.

Đa số nhân viên công ty đã về hết rồi. Thường Lê vào thang máy đi lên tầng cao nhất, cẩn thận mở cửa văn phòng của Hứa Ninh Thanh ra.

Anh còn chưa về, đang dựa vào ghế làm việc thiếp đi.

Đầu lông mày của chàng trai cau lại, không biết dạo này bận rộn cỡ nào mà quầng thâm mắt xanh xao, quần áo luôn được ủi thẳng giờ hơi nhăn, cổ áo mở rộng, tiếng hô hấp vang lên đều đều.

Đáy lòng Thường Lê bỗng dịu đi, đứng ở chỗ cửa nhìn anh một lúc lâu mới rón rén đi qua, hạ rèm cửa sổ sát đất xuống.

Cô bước tới trước bàn làm việc, eo tì bên mép bàn nhìn Hứa Ninh Thanh từ trên cao, lại nhịn không được vươn tay ra miết thẳng ấn đường của anh.

Vốn dĩ Hứa Ninh Thanh ngủ ở đây cũng không quen, bị xúc cảm nơi lông mày đánh thức. Khi mở mắt ra nhìn thấy cô gái nhỏ đứng trước mặt mình thì ngơ ra, thậm chí còn chẳng phân biệt được đây là mơ hay là thật.

“Sao thế?” Thường Lê nhìn anh cười hỏi, “Ngủ mơ à?”

Hứa Ninh Thanh nhìn va li ngoài cửa, phản ứng lại, ôm lấy eo cô kéo qua, mặt dán lên bụng cô: “Ừm, ngủ mơ.”

Dừng một hồi lại hỏi, “Sao không nói tiếng nào đã về rồi?”

“Muốn làm anh ngạc nhiên mà.” Thường Lê vỗ lưng anh, “Sao anh trông mệt mỏi dữ thế? Dạo này bận lắm à?”

“Cũng bình thường.”

Hứa Ninh Thanh buông cô ra, nhìn cô một lát rồi đứng dậy, giây sau bắt đầu nụ hôn sâu.

Nụ hôn kia hoảng sợ lại vội vã, dễ dàng công thành chiếm đất. Khi nụ hôn kết thúc hai người đều thở hổn hển, đáy mắt Hứa Ninh Thanh tối đi, đưa tay nhéo lỗ tai cô, bỗng nhìn thấy viên ngọc màu lam kia, khản giọng hỏi: “Em xỏ khuyên rồi?”

“Không, là khuyên kẹp ấy.” Cả người cô suy yếu.

“Bảo bối à.” Anh cúi đầu hôn lên vành tai cô, động tác dần mất quy tắc hơn.

Nhưng lát sau Thường Lê mới biết anh định làm gì, đẩy anh ra mắng: “Hứa Ninh Thanh, anh làm gì đó? Lỡ bị ai nhìn thấy thì sao?”

“Tan làm cả rồi.” Anh hôn cô ngắt quãng, “Mà cũng chẳng có ai vào thẳng văn phòng của anh đâu. Cửa sổ một chiều, phòng cách âm rất tốt, sẽ không ai biết.”

Có lý dữ ha…

Nhưng dù sao cô cũng chưa bị anh vấy bẩn lâu nên không thể chấp nhận nổi mấy ý nghĩ không biết xấu hổ kia, khẽ bảo: “Thì cũng không được, lỡ mang thai thì sao, em còn đi học.”

Hứa Ninh Thanh mở ngăn kéo bên cạnh ra: “Có đây.”

?

Thường Lê: “Anh chuẩn bị cả chỗ này luôn?”

“Vừa mua, mấy ngày nay em không ở đây nên nên đặt chỗ này luôn.” Anh cực kỳ thẳng thắn trả lời.

“Hứa Ninh Thanh!” Cô không chịu nổi, “Sao anh lại thế chứ, về nhà thì chết chắc!”

Da mặt cô gái nhỏ mỏng, bực tới đỏ mắt. Yết hầu Hứa Ninh Thanh di chuyển lên xuống, cuối cùng đưa tay nhẹ xoa đầu cô, không bắt cô chơi mấy trò này với mình nữa.

Anh tiến lại hôn cô, sau đó chôn mặt trong hõm cổ cô một hồi mới bình ổn hô hấp lại.

“Đi thôi.” Giọng anh vẫn cứ khàn như cũ, “Về nhà.”

Thường Lê chưa nói ông bà biết mình đã về, định chơi bời chỗ Hứa Ninh Thanh một hôm rồi mai về nhà sau. Kết quả đúng là chơi bời lêu lổng chỗ anh nguyên một ngày thật luôn.

Hứa Ninh Thanh hai mươi tám tuổi, thân thể cường tráng! Đang tuổi thanh niên! Thể lực vô hạn!

Cơ thể nhỏ bé của cô vốn dĩ không phải đối thủ của anh, cuối cùng khi mê man rơi vào giấc ngủ còn nghĩ rằng sau này không thể xa Hứa Ninh Thanh lâu thế nữa, mới về mà làm hoài không nghỉ, ai mà chịu nổi chứ.

Hôm sau lúc tỉnh dậy, Hứa Ninh Thanh đã làm xong bữa sáng rồi.

Thường Lê mặc đồ ngủ vào rồi đi ra ăn sáng, cảm thấy ngoại trừ khoảng thời gian gian bị giày vò mệt nhọc kia thì cũng thoải mái lắm chứ đùa.

Hứa Ninh Thang mang đồ ăn đặt lên bàn, nhìn cô một cái. Thường Lê mặc váy ngủ hai dây, để lộ cánh tay trắng nõn ra ngoài. Thế là anh đi qua chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn.

Thường Lê cầm đũa lên, bỗng nhớ tới hôm trước fan hâm mộ kêu gào cô đăng Weibo về cuộc sống hằng ngày của mình đi. Cho nên cô lấy điện thoại ra, chụp một tấm bữa sáng của mình đăng Weibo. ngôn tình ngược

- A Lê đột nhiên xuất hiện!!!

- Hu hu hu em bé nhà ai mà ngoan thế chứ lị. Các mẹ đều muốn thấy con chia sẻ bữa sáng mỗi ngày đó, hu hu hu ngoan quá đi!

- Hóa ra đồ ăn sáng của tui cũng giống thần tiên mà, sao thần tiên lại trưởng thành như vậy vậy.



Thường Lê vừa húp cháo vừa đọc bình luận của mọi người.

Hứa Ninh Thanh gần đó tự dưng hỏi: “Biết ngày 24 tháng 8 là ngày gì không?”

“Sinh nhật em.”

“Còn gì nữa?”

Thường Lê khựng lại, ngẫm nghĩ xem ngày này còn có gì đặc biệt không, dò xét hỏi: “Ở biệt thự này tròn một năm rồi?”

Hứa Ninh Thanh: “Là thứ sáu.”

“?”

“Ngày cục dân chính làm việc.” Anh nói, “Muốn đi nhận giấy chứng nhận kết hôn không?”