Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 4: Cháu Chào Chú




Thường Lê ghé vào bên cửa sổ nhìn một lát, điện thoại liền vang, bà nội gọi đến.

"Lê Lê à, khách sạn cháu đang ở có phải là xảy ra chuyện không?" đầu bên kia ngoài lão phu nhân còn có một giọng nói khác chen vào, lão gia bên đó cũng không biết đang nói cái gì.

"Ừm, có xe cảnh sát đến đây." Thường Lê nhìn xem phía dưới, "Còn may là không bị sao".

"Bà nội đã sớm nói con đừng ở khách sạn, rất nguy hiểm a, nếu thật sự gặp phải chuyện gì trong nhà không có người giúp đỡ a, Lê Lê của chúng ta xinh đẹp như vậy, càng phải cẩn thận một chút".

Thường gia là từ một tay Thường lão gia gây dựng nên, cũng chính là ông nội của Thường Lê, về sau trụ sở công ty chuyển đến Thượng Hải, Thường Lê học tập cùng bạn bè ở Bắc Kinh, nàng không nguyện ý đi cùng, liền một mình ở lại nơi này.

Cũng hiếm khi về biệt thự, chuỗi khách sạn Châu Ngộ có cổ phần của Thường lão gia, Thường Lê liền thường xuyên một người ở khách sạn.

Thường Lê cười cười: "Không có việc gì a, bình thường hệ thống bảo an ở đây rất tốt, lần này chắc là thang máy xảy ra trục trặc".

"Vậy cũng không được, lỡ như lần sau lại thế nữa" Lão phu nhân thái độ rất kiên quyết, cuối cùng là hạ lệnh xuống "Nhất định phải chuyển!".

Thường Lê không có để trong lòng, dù sao cô bây giờ cũng coi là vị hoàng đế bay xa, muốn quản cũng quản không được.

Lão phu nhân lần này là hành động tới cùng, ngày thứ hai vừa tỉnh, trong điện thoại Thường Lê liền có ba tin nhắn.

- Lê Lê, bà nội đã liên lạc giúp cháu, cháu đến sống cùng với chú một thời gian, ngay tại trung tâm thành phố, cách ngươi trường học cũng gần, Ninh Thanh lớn hơn cháu mấy tuổi, cũng không tính là quá có khoảng cách thế hệ.

- [Địa chỉ định vị].

- [Hình ảnh].

Thường Lê quét xuống, ấn mở, dừng lại.



Trong nháy mắt, màn kịch máu chó "tất cả những người yêu nhau trên thế giới này đều là họ hàng anh chị em" đổ lên đầu cô.

Cô nhìn hình ảnh khuôn mặt người đàn ông kia, mặc dù chỉ là bên mặt, nhưng chỉ bằng nhịp tim không tự chủ được này cũng biết đó là ai.

... Người này vậy mà lại là chú của cô?.

Thường Lê nhớ lại thật nhanh số người thân thích mà cô đã gặp trong Tết Nguyên Đán, xác định không có nhân vật này, có một vẻ ngoài đẹp trai như vậy, cô không có khả năng không có ấn tượng.

Cô gọi lại cho bà nội mới biết được, anh ta tên là Hứa Ninh Thanh, không phải thân thích của Thường gia, chỉ là bà nội với mẹ anh ta là bạn bè tốt mấy chục năm, bây giờ mới biết.

". . ."

Thường Lê không thể hiểu mạch não của bà nội, lo lắng cô một người ở khách sạn không an toàn, nên bà để cô đến sống cùng nhà với một người đàn ông trưởng thành.

A, không đúng.

Nhìn bộ dạng hôm trước đó,chắc không còn độc thân, còn có thể không chỉ có một người bạn gái.

Thường Lê do dự trong chốc lát, đại khái ba giây, đứng dậy bắt đầu thu thập hành lý.

Dù sao đi trước xem một chút đi.

Cũng coi như chiếu cố một chút "con nai nhỏ" khó được một lần rung động.

Giữa mùa hè nhiệt độ cao, ánh nắng chói chang cơ hồ muốn bỏng da bỏng thịt.



Thường Lê đẩy một vali hành lý màu vàng, một chiếc balo mèo với bông hoa màu hồng ở trên ------ Cô không mang nhiều đồ dùng, chỉ mang mấy bộ đồ để thay, hơn phân nửa đều là đồ dùng hàng ngày của Bánh Bánh.

Thường Lê nghĩ, lỡ như trong nhà anh ta thật sự có phụ nữ, còn phải về khách sạn, không vội mà mang đến tất cả mọi thứ.

Cô đón taxi đi đến địa chỉ bà nội gửi, nhìn trái nhìn phải, chung quanh là nhà cao tầng liền kề, Thường Lê mất một chút thời gian tìm đường.

Mười phút sau, Thường Lê đứng ở trước cửa, cẩn thận từng li từng tí nhón gót bấm chuông cửa.

Từng giây từng phút trôi qua.

Thường Lê sợ Bánh Bánh ở trong balo sẽ buồn bực, còn đem nó thả ra bên ngoài.

Lúc này ngoài cổng một người một mèo hai mặt nhìn nhau bốn mắt nhìn nhau. Một lát sau, Thường Lê rũ mắt nhỏ giọng hỏi: "Hay làchị lại ấn một lần?".

Nàng lại ân thêm lần thứ hai.

Chờ hết kiên nhẫn cho tới khi bắt đầu hoài nghi có phải bà nội gửi sai địa chỉ không, thì cửa cuối cùng cũng từ bên trong kéo ra một đường nhỏ.

Hứa Ninh Thanh kéo cửa ra, trên thân tùy tiện mặc một bộ đồ ngủ, lộ ra một mảng lồng ngực to lớn cùng xương quai xanh còn đang dính nước, tóc cũng ướt sũng, tùy ý vuốt ra sau đầu để lộ vầng trán trơn bóng.

Thường Lê cảm thấy khí chất người này thật sự quá đặc biệt, có một số người là khí chất cấm dục, còn anh ta chính là khí chất ham mê túng dục, hết lần này tới lần khác cả người lại lười nhác cẩu thả, nhìn qua phong lưu nhưng lại sạch sẽ.

Ánh mắt hắn rơi trên mặt nàng, chân mày nhăn lại, không kiên nhẫn: "Ai vậy?".

Thường Lê đưa điện thoại cho anh xem, đoạn tin nhắn giống như đoạn văn nhỏ của bà nội, cúi đầu, ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Cháu chào chú!".

Một giây sau, cửa "phanh" một tiếng đóng sầm lại, chỉ còn nghe giọng nói nhẹ nhàng vọng ra: "Tìm nhầm người."