Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 52: Nữ thần Muse




Thường Lê tắm rửa sấy tóc xong, nằm trên giường phát ngốc một hồi, lúc này yên tĩnh, một màn buổi chiều ở công ty Hứa Ninh Thanh hiện ra trước mắt.

Cô nàng chậm rãi thở dài, mắt nhìn mèo mập nằm trên thảm bên giường, đột nhiên nhớ tới Hứa Ninh Thanh hôm qua bị Bánh Bánh cắn.

Cũng không biết hắn có đi tiêm hay không. . .

Thường Lê cau mày, lúc cầm điện thoại do dự một chút, điện thoại di động liền kêu lên.

Một dãy số lạ, địa chỉ ở Ma Đô.

"Alo?" Thường Lê nhận.

"Vẫn chưa ngủ à?"

Đầu kia thanh âm rất quen tai, ngữ khí mở miệng cũng vô cùng quen thuộc, Thường Lê chần chờ một lúc: "Bên đó là?"

Đầu kia ngừng hai giây, hít vào một hơi: "Con mẹ cậu Thường Lê, đến số của mình cũng không lưu vào?"

". . . Nghe ra rồi, cậu mắng người một câu liền nghe ra được." Thường Lê cong môi lên, đổi tư thế thoải mái tựa đầu lên cạnh giường, "Sao vậy, muộn như vậy còn gọi mình."

Trần Tiềm Nhượng: "Qua hai tuần nữa mình đến Bắc Kinh tìm cậu chơi, nhớ đi đón!"

"Hả?" Thường Lê sửng sốt một chút: "Tới làm gì?"

"Cậu không thấy hôm nay Đại học Z đăng thông tin tuyển sinh à?"

"Hả?"

Trần Tiềm Nhượng có chút bất đắc dĩ: "Bên bọn mình hôm nay đã tuyên truyền khắp, đợi một chút, mình gửi cho cậu."

Thường Lê mở khung trò chuyện ra, ấn vào liên kết Trần Tiềm Nhượng vừa gửi.

Z là Đại học mỹ thuật nổi tiếng cả nước, trong giới mỹ thuật từ trước đến này không quá nhiều người, nhưng những người có danh tiếng phần đa đều từ Đại học Z mà phất lên.

Mục tiêu lớn nhất cho tới nay của Thường Lê là Đại học Z, chỉ bất quá điểm nghệ thuật Đại học Z yêu cầu vô cùng cao, điểm văn hoá yêu cầu cũng rất cao, Thường Lê thành tích học tập không tốt, cho nên đối với việc có thể thi đậu Đại học Z hay không không chắc chắn lắm.

Trần Tiềm Nhượng gửi tới những thay đổi của chính sách tuyển sinh.

Trong kì nghỉ đông Đại học Z tổ chức một cuộc thi mang tính chất Ciải mùa đông, năm người đứng đầu được công điểm văn hoá, điểm cộng còn rất lớn.

Chính là thích hợp với Thường Lê.

Thường Lê ngồi dậy, sau khi nghiêm túc xem xong hỏi Trần Tiềm Nhượng: "Cậu muốn tham gia sao?"

"Đúng vậy, cậu không tham gia?"

"Đương nhiên tham gia." Thường Lê từ trong hành lý lôi ra một quyển sổ, căn cứ vào thông tin tuyển sinh của Đại học Z, gửi thông tin cá nhân cùng tác phẩm bản thân.

Cô ngón trỏ nhấn nút gửi, "Được rồi, mình đã báo danh.



"Thần tốc vậy Lê Lê. Trần Tiềm Nhượng cười nói: "Vậy về sau chúng ta là đối thủ cạnh tranh."

Thường Lê lơ đễnh ngồi thẳng thẳng duỗi vai: "Không phải có năm hạng sao, mình thứ nhất, cậu thứ hai, chúng ta chung sống hoà bình."

"Dựa vào cái gì mà mình đứng thứ hai chứ?" Trần Tiềm Nhượng cười nói, thanh tuyến hơi trầm xuống, có chút cưng chiều không dễ phát giác.

Thường Lê đương nhiên nói: "Bởi vì thành tích văn hoá của mình kém hơn cậu, cần điểm cộng lớn nhất."

"Được, vậy mình nhường cậu một chút."

Thường Lê liếc mắt, xoay người đưa tay tắt đèn: "Lăn đi".

Tối hôm đó, bởi vì cú điện thoại của Trần Tiềm Nhượng, sau đó Thường Lê còn ngủ rất ngon, không suy nghĩ lung tung ngổn ngang, một giấc ngủ tới hừng sáng, bị đồng hồ báo thức gọi dậy.

Buổi tối hôm qua uống rượu không có cảm giác gì, không biết vì sao ngủ một giấc tỉnh dậy thế mà bị choáng váng đầu óc.

Cô nàng bọc lấy chăm mềm lăn lộn trên giường, mất hai phút, mới không vui đứng dậy.

Buổi sáng đi học ba người đều ngồi xe nhà Mạnh Thanh Cúc, Thường Lê trên xe nói cho Mạnh Thanh Cúc chuyện của Đại học Z.

"À, vừa rồi lúc mình đánh răng có nhìn thấy, mình không tham gia đâu, chỉ lấy có năm người." Mạnh Thanh Cúc nói.

Thường Lê: "Lỡ may được thì sao, hạng năm cũng được cộng hẳn hai mươi điểm."

Mạnh Thanh Cúc duỗi lưng một cái, tựa vào bả vai Thường Lê: "Cái Giải mua đông này nha, đều là dạng thiên phú đặc biệt như các cậu tham gia".

Mạnh Thanh Cúc vẫn rất hiểu trình độ của mình, dù cũng coi như là khá, bình thường thi đấu cũng đoạt giải thưởng, nhưng thiếu khuyết linh hồn, mà loại thi đấu như Giải mùa đông này giống loại hình tuyển chọn thiên phú sân nhà.

Giống Thường Lê, Trần Tiềm Nhượng, thậm chí Lê Hoan.

Phàn Hủy ngáp một cái, nửa đùa nửa thật trêu ghẹo: "Lê Lê của chúng ta đây là đường tình trắc trở, muốn xây dựng sự nghiệp".

Thường Lê: ". . ."

-

Mấy ngày sau đó trôi qua rất bình thường không có chuyển biến gì, đến chiều muộn hôm nay những hình ảnh cãi vã kia giống như mộng cảnh, Thường Lê ở nhà Mạnh Thanh Cúc hai ngày, liền dọn về ở với ông nội.

Cô cùng Hứa Ninh Thanh cũng không liên lạc lại, chỉ bất quá hai người đều rất ăn ý che giấu chuyện ngày đó ở công ty không cho ông bà nội biết.

Nửa tháng sau, Thường Lê cuối cùng cũng kết thúc kì thi cuối kì năm ba.

Mà gần đến giao thừa, Thường Lê lại một lần nữa gặp lại Hứa Ninh Thanh, ở sân bay.

Cô đang đứng nghe điện thoại, loa phát thanh thông báo chuyến bay MU1551 đã hạ cánh, qua một phút, chuông điện thoại Thường Lê reo lên, Trần Tiềm Nhượng gửi một tin nhắn.

[Trần Tiềm Nhượng: Bảo bối, anh đã đến, ở T2]



Thường Lê không kiên nhẫn trả lời: Được rồi, bổn cô nương cũng ở T2, mau lăn ra đây.

Cô vừa gửi đi, trước mắt liền bị một bóng đen ngăn trở, Thường Lê sững sờ ngẩng đầu lên, vội vàng không kịp chuẩn bị nhìn người đàn ông thường xuyên xuất hiện trong tâm trí cô.

Hứa Ninh Thanh một thân tây trang Sans Titre, dáng người cao gầy, vai rộng eo thon, hai bên tóc mai cạo rất ngắn, có một chút quầng thâm nhàn nhạt.

Thường Lê trừng mắt nhìn, lại nhìn qua bên cạnh, có hai người đứng kế bên, trong tay cầm theo hai rương hành lý màu đen, hẳn là trợ lý của Hứa Ninh Thanh.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, lúc mở miệng âm thanh có chút khàn khàn: "Sao lại ở đây?"

"À." Thường Lê trừng mắt nhìn, yết hầu vô thức nuốt không khí: "Cháu đi đón bạn."

Hứa Ninh Thanh: "Lát nữa đi đâu, tôi đưa mọi người đi?"

". . ."

Thường Lê thầm oán cái tên đốn mạt này quả nhiên chột dạ, trước kia cũng chưa bao giờ thấy hắn tốt bụng như vậy!

Chửi thầm trong lòng xong, phía cửa ra vào liền nghe một tiếng "Lê Lê", Thường Lê quay đầu lại, còn chưa thấy rõ bóng người, liền trực tiếp bị Trần Tiềm Nhượng ôm chặt lấy.

Trần Tiềm Nhượng xông lại, cô không đứng vững, lui về sau hai bước, ngay sau đó cánh tay liền được một bàn tay lành lạnh chặn lại.

Thường Lê toàn thân có chút cứng đờ, ngay sau đó người đàn ông ngữ khí không tốt lắm nói: "Cẩn thận một chút."

Trần Tiềm Nhượng lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có người, buông Thường Lê ra, rất nhanh nhận ra đây chính là người chú kia của Thường Lê, cũng chính là cái gọi là đối tượng thầm mến của cô.

Trần Tiềm Nhượng nhướn mày, kéo khẩu trang xuống dưới cằm, hơi gật đầu: "Cháu chào chú!".

Hứa Ninh Thanh: ". . ."

Thường Lê: ". . ."

Liên quan gì đến cậu! Gọi loạn làm gì!

Thường Lê lặng lẽ dùng khuỷu tay húc vào bụng Trần Tiềm Nhượng, người đằng sau kêu lên một tiếng đau đớn, cúi đầu nhìn vào mắt Thường Lê, tự giác ngậm miệng, đem một chưởng này nuốt xuống trong im lặng.

Thường Lê hướng Hứa Ninh Thanh cười một rạng rỡ: "Không cần đâu, cháu cùng cậu ấy tự bắt xe đi, không cần phiền đến chú."

Nói xong cô nàng trực tiếp dắt tay nam sinh bên cạnh rời khỏi.

Hứa Ninh Thanh nhíu mày nhìn bóng lưng hai người.

Thường Lê mặc một bộ đồ yếm, bên ngoài là áo khoác da dê cao bồi, khăn quàng cổ găng tay bao bọc cực kỳ chặt chẽ, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn qua mềm mại đáng yêu.

Còn nam sinh bên cạnh áo trắng quần đen, cao hơn Thường Lê một cái đầu, một tay uể oải khoác lên vai Thường Lê, một tay kéo hành lý.

Hai người bên cạnh nhau vừa nói vừa cười đi ra ngoài, cũng không biết đang nói cái gì, cô nàng bị cậu ta chọc cười đôi mắt hạnh cong cong, đuôi mắt còn vểnh lên, giống con hồ ly nhỏ.

Hứa Ninh Thanh nhìn cô, đứng tại chỗ một hồi lâu, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ tức giận nóng nảy không tài nào ép xuống được.