Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 78: Thường Lê nhỏ mọn




Hứa Ninh Thanh có chút hối hận.

Từ lúc đó tới khi phim kết thúc hắn thấy cô hoàn toàn mất hồn mất vía, cả rạp phim ai nấy đều cười ngang cười ngửa, chỉ có mình cô ôm bộp bắp rang bơ ngồi nhai rộp rộp.

Huyết sắc bên tai một chút cũng không giảm đi.

Hứa Ninh Thanh: ". . . Ăn chậm một chút, nghẹn bây giờ."

Cô chậm rãi xoay đầu, nhìn hắn, cáu kỉnh cảnh cáo hắn: "Chú không cần phải nhắc."

". . ."

Rõ ràng có đôi khi hành động bộc trực không thèm suy nghĩ, trước đây luôn nghĩ gì nói đấy, vừa rồi cũng thẳng thừng nói bộ dạng này của hắn không theo đuổi được con gái người ta.

Nhưng hết lần này tới lần khác chỉ cần hắn nói cái gì chọc phải cô, liền thẹn quá hoá giận nháy mắt xù lông nhím, chặn miệng hắn lại không cho nói nữa.

Hứa Ninh Thanh mu bàn tay chống lên mặt, không xem phim, ánh mắt lơ đễnh rơi xuống bên mặt Thường Lê.

Cô gái nhỏ vẫn đang tức giận, nén hơi, bên má không tự chủ được phồng lên, nhìn qua giống loại động vật nhỏ mập mạp nào đó.

Còn rất đáng yêu.

Hứa Ninh Thanh nghĩ như vậy, nghiêng đầu cười một tiếng.

Hắn cười rất nhẹ, nhưng Thường Lê vẫn nghe được.

Cô nhóc “vèo” một phát quay lại, thẹn quá hoá giận: "Có phải chú đang cười cháu không?"

Hứa Ninh Thanh thu lại nụ cười: "Không có."

". . ."

Lời phủ nhận này thật không có thành ý.

Thường Lê mặt không biểu tình quay đầu lại, tiếp tục xem phim.

Ấy, cái người này không phải mới vừa chết à, sao bây giờ sống lại rồi!!?

Đây là loại kịch bản rác rưởi gì vậy!! Xem chẳng hiểu gì cả!!!

Thường Lê hít thở sâu hai cái, tức không chịu được, lại quay đầu nhìn Hứa Ninh Thanh, mới phát hiện người đàn ông này vẫn đang nhìn chằm chằm cô, vừa nghiêng đầu liền trực tiếp đụng phải cặp mắt đào kia.

". . ."

Tên khốn nạn này nhìn cô làm gì.

Không đúng, vừa nãy cô đang định nói gì nhỉ?!

"Chú nhìn cháu làm gì?" Thường Lê chất vấn.

Hứa Ninh Thanh cười một tiếng: "Không cho anh nói chuyện, bây giờ đến nhìn cũng không được nữa?"

". . ." Thường Lê cũng cảm thấy mình giống như đang cố tình gây sự, thế là đổi đề tài, đường đường chính chính thảo luận kịch bản: "Chú xem người này đã chết từ đầu phim rồi đúng không, bây giờ biến thành quỷ à, nhưng đây không phải phim hài sao?"

Hứa Ninh Thanh cũng không xem, nhàn nhã “Ừm” một tiếng.

Thường Lê chờ hai giây, không nghe thấy hắn nói gì, lại hỏi: "Sao chú không trả lời cháu!"

"Anh có đáp mà."

"Chú không có."

Hứa Ninh Thanh nhìn Thường Lê hồi lâu, đưa tay véo má cô, bất đắc dĩ nói: "Anh lại chọc giận em chỗ nào nữa rồi, hả?"

Thường Lê đánh gãy tay hắn: "Là do chú không đáp lại cháu."

Hứa Ninh Thanh nhướn mày, bỗng nhiên cười rất vui vẻ: "Được rồi, đều đã ngồi ở cái vị trí lúng túng này, em nói như vậy người ta sẽ hiểu sai đấy."



"Cái gì cơ?" Thường Lê không hiểu.

Hứa Ninh Thanh cũng không giải thích với cô, ấn đầu cô xoay trở lại: "Xem phim đi."

Cái kịch bản này có xem nữa cũng không hiểu, Thường Lê ngồi nghĩ lại đoạn hội thoại ban nãy.

Anh có đáp mà.

Chú không có.

Là do chú không đáp lại cháu.

Đáp lại, đáp lại, đáo lại.

Bây giờ Thường Lê tỉnh ngộ rồi.

Cô cả người đều cảm thấy không ổn, lúc trước không phải chưa từng nghe qua mấy lời nói thô tục của nam sinh trong trường, nhưng hai cái này lực sát thương thực sự không cùng một đẳng cấp.

Cứ như thế, từ lúc đó tới khi về nhà Thường Lê không tiếp tục nói chuyện với Hứa Ninh Thanh câu nào.

-

Ngày hôm sau Thường Lê ngủ một giấc đến giữa trưa, sau khi ăn xong cơm trưa thì mang Bánh Bánh đến cửa hàng thú cưng tắm gội một chút, cắt tỉa lông rồi đi về nhà.

Trần Tiềm Nhượng có quen biết vài học trưởng cùng học vẽ hồi trước nay đang học tại Bắc Kinh, sau khi Giải mùa đông kết thúc hẹn bọn họ đi chơi hai ngày, vốn là muốn rủ Thường Lê cùng đi, nhưng những người kia cô đều không quen, cảm thấy không được tự nhiên, liền từ chối.

Hai ngày sau Trần Tiềm Nhượng về Thượng Hải, Thường Lê đến sân bay tiễn người.

"Mình về đây." Trần Tiềm Nhượng phất phất tay: "Nửa năm sau gặp nhau ở Đại học Z."

Thường Lê cười nói: "Vậy cậu phải cố gắng thật nhiều đấy nhé, hạng hai."

Kì nghỉ đông không còn bao nhiêu ngày, mấy ngày cuối cùng Thường Lê hoàn thành xong bài tập nghỉ đông liền tới khai giảng.

Học kì hai năm ba.

Học kì cuối cùng thời cao trung.

Buổi trưa ngày khai giảng, nhà trường tổ chức thao giảng cho toàn thể học sinh năm ba.

"Nghe nói thầy chủ nhiệm đi cấy tóc hồi nghỉ đôngđó." Mạnh Thanh Cúc tay chống cằm kê bên tay vịn: "Không biết hiệu quả thế nào?"

Thường Lê cười một tiếng: "Làm sao cậu biết?"

"Đang lan truyền trong nhóm lớp ấy, cũng chỉ có cậu không thích tham gia tám chuyện trong đó nên mới không biết, nghe nói kì nghỉ đông có ai gặp được ông ấy, tóc bay phấp phới, đẹp lên không ít."

Thường Lê: "Mình xem @All* liền thấy đau đầu."

*@All: lệnh tag tất cả thành viên trong nhóm chat.

Phàn Hủy nghiêng đầu hỏi: "Lê Lê, học kì này cậu muốn ở lại không?"

"Các cậu thật sự muốn ở lại à?" Thường Lê hỏi.

Phàn Hủy: "Dù sao đây cũng là học kì cuối, ở lại thuận tiện tham gia lớp tự học buổi tối, mình thì thi trường đại học phổ thông, Thanh Cúc mấy ngày nữa sẽ thi năng khiếu bên trường nghệ thuật, thời gian cũng gấp, bọn mình định ở lại, dù sao chỉ có một học kỳ."

Sau khi Thường Lê được hạng nhất trong kì nghỉ đông, tương đương với việc cô đã vượt qua kì thi năng khiếu của Đại học Z, cô cũng không cần phải bôn ba khắp nơi đi thi năng khiếu ở các trường khác nữa, có thể an tâm ôn luyện nâng cao điểm văn hoá.

Thường Lê kỳ thật vẫn còn rất ham chơi, từ nhỏ đến lớn trong lĩnh vực nghệ thuật chưa bao giờ nếm qua mùi thất bại, lại được nhận sáu mươi điểm ưu đãi, cứ như vậy tự nhiên lười hẳn, cho dù tất cả mọi người đều tính toán lựa chọn ở lại trường khi lên năm ba thì cô vẫn chưa từng suy nghĩ qua.

Chỉ bất quá Phàn Hủy cùng Mạnh Thanh Cúc đều muốn ở lại, tan học không có ai đi về cùng cô.

Bạch Ý và Thường Thạch Lâm còn ở lại đây thêm hai tuần, Thường Lê cũng không muốn về nhà.

"Mình có hỏi qua rồi, bây giờ vừa đúng lúc ký túc xá đang sắp xếp phòng, ba chúng ta đi xin một chút hẳn là được cho ở cùng một phòng."

"Thật sao!" Thường Lê lúc này mới thấy hứng thú: "Vậy thì tốt rồi."



Sau khi thao giảng năm ba kết thúc, Thường Lê liền gọi điện cho ông nội.

Thường lão gia thật vất vả mới về được Bắc Kinh, mặc dù không nỡ một tuần mới có thể gặp Thường lê một lần, nhưng mà cái này dù sao cũng là vì thi đại học, cũng chỉ đành đồng ý.

Buổi chiều ba người cùng đi viết đơn xin ở lại

.

Trường học sắp xếp rất nhanh, trong ngày hôm đó đã thu xếp xong phòng kí túc xá mới, ba người chung một phòng, thêm một người khác là một nữ sinh ban tự nhiên, tên Phùng Tình, nằm trong top mười của khối, là một đại học bá.

Cô bình thường trong phòng rất yên lặng, là một người hay xấu hổ, rất ít khi chủ động cùng các cô nói chuyện, ban đêm còn ôm sách vào nhà vệ sinh ngồi trên nắp bồn cầu để làm đề.

Có một hôm Thường Lê mười hai giờ đêm buồn đi vệ sinh, Phùng Tình vẫn còn ngồi trước bồn rửa mặt giải bài.

"Mình đánh thức cậu à?" Phùng Tình nhỏ giọng hỏi.

"Không có không có, bên ngoài căn bản một chút cũng không nghe được." Thường Lê lấy tay che miệng ngáp một cái, đi tới nhìn xem Phùng Tình đang làm bài gì.

Một đống chi chi chít chít phương trình hoá học, một học sinh ban xã hội như cô xem không lọt.

"Cậu không mệt sao, mỗi ngày đều thức khuya như vậy thân thể có chịu được không?" Thường Lê hỏi.

"Mình vốn ngủ rất ít." Phùng Tình cười cười: "Buổi sáng uống một cốc cà phê là được, sẽ không ảnh hưởng ngày hôm sau học tập."

". . ."

Thường Lê cảm thấy tâm tình học bá quả nhiên bản thân không lý giải được, một giọng nói "Vậy cậu ngủ sớm một chút" liền đi ra ngoài ngủ tiếp.

Không biết có phải bởi vì Thường Lê đã từng nếm trải cảm giác hạ quyết tâm học tập hay không, cô có thể cảm nhận được không khí tầng học năm ba vô cùng khác biệt.

Dường như tất cả mọi người đều đang gấp gáp ôn luyện.

Tan học cũng không ồn ào như trước, thầy cô dạy quá giờ cũng không phàn nàn, góc trên bảng đen là ngày đếm ngước kì thì đại học, tất cả mọi người nhìn đều chằm chằm con số mỗi ngày một ít đó mà múa bút thành văn, chuyên tâm học hành.

Mạnh Thanh Cúc đi tham gia hai cuộc thi năng khiếu ở hai trường đại học khác nhau, một cái ở Bắc Kinh một cái Thượng Hải, bây giờ một bên chờ kết quả một bên chăm chỉ ôn luyện văn hoá.

Trong ba người các cô, cho đến nay thành tích của Phàn Huỷ luôn tốt nhất, nhưng so với mọi người chỉ nằm ở đoạn tầm trung, muốn thi một trường đại học tốt thật không dễ dàng, bây giờ qua hai bài thi thử thành tích đang dần đi lên.

Thường Lê cũng bị cái không khí này lôi kéo, bắt đầu chuyên tâm học hành, lúc này mới phát hiện hình như học cũng không khó như vậy.

Cô bị mất gốc, lại bỏ học mất một năm, tốn một tháng trời mượn vở ghi chép Lịch sử của lớp trưởng ghi lại đầy đủ, có thời gian liền ngồi học thuộc.

Cô cũng không đụng phải Lê Hoan nữa.

Cô ta không đoạt được giải của Đại học Z, thành tích văn hoá rất kém, bây giờ cũng mỗi ngày học hành tối mặt tối mũi, không rảnh gây chuyện.

Thường Lê thật ra là một người khá hẹp hòi, lúc đầu vẫn tức giận chuyện Lê Hoan đẩy cô xuống cầu thang, thẳng đến đến khi thấy cô ta không đoạt được giải nào mới thấy nguôi giận.

Còn một việc khiến Thường Lê cảm thấy bản thân mình hẹp hòi nữa.

Khi kì thi đại học chỉ còn hai chữ số đếm ngược, toàn bộ năm ba hơn phân nửa lựa chọn ở lại kí túc xá trường.

Đây là thời khắc mấu chốt, phụ huynh đương nhiên không yên lòng, lúc thì lo lắng con mình chịu áp lực lớn, lúc thì lo lắng thân thể không chịu đựng nổi, đồ ăn trong canteen trường học không đủ dinh dưỡng.

Thế là thỉnh thoảng Thường Lê lại được ăn đồ ăn phụ huynh bạn cùng phòng mang tới.

Đồ ăn được bày biện gọn gàng trên những cái khay nhỏ, tự tay nấu.

Ban đầu Bạch Ý cùng Thường Thạch Lâm dự định kì nghỉ đông này sẽ về nhà hai tuần, cuối cùng bởi vì suốt ngày cãi nhau, ở một tuần liền trực tiếp bị Thường lão gia đuổi trở về.

Ông bà nội cũng từng hỏi qua Thường Lê có ăn được đồ ăn ở canteen không, muốn ăn đồ của nhà hàng nào không, bọn họ sẽ mua đưa tới. Thường Lê đặc biệt muốn ăn cái gì cũng không muốn làm phiền bọn họ.

Ông bà nội đều không biết nấu ăn, đương nhiên không có khả năng tự mình đưa cơm tới cho cô, Thường Lê biết nếu như cô lên tiếng nói muốn ăn cơm bọn họ làm, hai người nhất định sẽ vì cô mà đi học.

Thường Lê cũng không trách bọn họ, nhưng nhìn các bạn thỉnh thoảng được ba mẹ đưa cơm tới, trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Giống như là ao ước, lại giống như đố kị.