Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 86: Em thích anh ấy từ khi còn bé




Chiếc xe hôm nay Hứa Ninh Thanh lái đến đón cô coi như khiêm tốn, Thường Lê mấy ngày này ở trường học thường xuyên phải thức đêm, sau khi lên xe không lâu liền ngủ mất.

Lần nữa tỉnh lại thì đã đến nhà hàng.

Thường Lê đi theo Hứa Ninh Thanh vào trong.

Hôm nay Hứa Ninh Thanh không mang cô đến mấy nhà hàng Tây sang trọng, mà là một nhà hàng được trang trí theo phong cách cổ xưa, nhân viên phục vụ đều mặc trang phục truyền thống, bát sứ đũa bạc chạm khắc tinh xảo.

Thường Lê thay đổi suy nghĩ trước đó, đây thực sự là một nhà hàng truyền thống Trung Quốc đắt đỏ.

"Sắp thi rồi, vẫn là nên ăn mấy món thanh đạm cho yên tâm." Hứa Ninh Thanh đem menu đưa cho Thường Lê chọn.

Thường Lê không chọn được món nào, lại đem menu đẩy trở về: "Chú chọn đi, cháu ăn cái gì cũng được."

Hứa Ninh Thanh chọn vài món đặc trưng của nhà hàng cùng với một ít rau trộn.

Giờ tan tầm cao điểm, khách trong nhà hàng bắt đầu đông dần, phần lớn đều là người vừa tan làm liền tới đây ăn tối luôn.

"Đúng rồi, cuối tuần này Niệm Niệm phải đi bệnh viện hỗ trợ các giáo sư trong trường, chắc là không thể dạy em rồi." Hứa Ninh Thanh nói.

Thường Lê: "À dạ? Không sao đâu, cuối tuần này cháu định ôn mấy môn xã hội* một chút."

*Nguyên văn là "文综" (Văn tổng) : Tổng hợp môn khoa học xã hội. Hệ thống ban thi bên Trung cũng giống chúng ta, nhưng cách nói hơi khác một chút, Trà chỉnh luôn thành cách nói của Việt Nam. Văn tổng bên đó gồm: Chính trị, lịch sử, địa lý.

Thường Lê lấy điện thoại ra ấn mở Weibo.

Tài khoản Weibo của cô cũng không đăng gì cả, lúc trước trừ bạn bè ra thì cũng không có fan hâm mộ, chỉ là từ lần Trần Tiềm Nhượng đăng bài thanh minh cho cô về sau liền bị fan hâm mộ của cậu ta chú ý, nhưng không hiểu sao lượt theo dõi lại tăng nhiều bất thường như vậy.

Tài khoản của cô chưa được xác minh, những nội dung lúc trước đều bị xóa bỏ, tìm hiểu nguyên nhân một chút thì thấy lúc trước cô có theo dõi Lâm Thành, mà trong cột người theo dõi Weibo của cô cũng có tên Lâm Thành.

Tập tranh lần trước Thời Niệm Niệm tặng cho cô cũng là của Lâm Thành.

Lâm Thanh là họa sĩ mà Thường Lê thích nhất, là một người có thiên phú, lại còn nổi tiếng từ khi còn trẻ, bởi vì xuất thân trong gia đình có truyền thống thư họa, cho nên năm nhất cao trung đã xuất bản tập tranh đầu tiên, lúc ấy đã gây nên làn sóng rúng động cả cái giới hội họa nhỏ bé này.

Bây giờ Lâm Thành vừa mới tốt nghiệp Đại học Z, nếu như tính thời điểm xuất đạo từ tập tranh kia, thì bây giờ cũng đã ngót nghét bảy năm rồi.

Giáo sư Phó Thương Khanh giáo sư chính là sư phụ của anh.

Thường Lê xem Weibo một lúc thì nhận được không ít tin nhắn riêng, hầu hết đều là là các "nhan khống*" khen cô xinh đẹp dễ thương, cô nhìn một vòng, chọn vài cái trả lời cảm ơn rồi quay về trang đầu.

*Nhan không: Chỉ một bộ phận fan u mê vì nhan sắc.

Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại, nhìn thấy tin tức Weibo mới nhất từ phòng làm việc của Lâm Thành, ghi là ngày mười tám tháng này sẽ đến Bắc Kinh tổ chức triển lãm một lần nữa, đã vậy lại còn đích thân đến trình diện.

Thường Lê kích động vỗ bàn, "ba" một tiếng.

Hứa Ninh Thanh giương mắt: "Làm sao vậy?"

Thường Lê vội vàng đưa di động qua, hưng phấn nói: "Là cái này! Anh ấy, anh ấy muốn đích thân tới mở triển lãm tranh! Lần trước bởi vì thi cuối kỳ nên đi không được, lần này vừa vặn thi đại học xong, cháu nhất định phải đi xem!"

Cô gái nhỏ kích động đến đỏ cả mặt, đôi mắt loé sáng bling bling, Hứa Ninh Thanh lần đầu tiên thấy cô kích động thành như vậy.

Hắn chăm chú nhìn Thường Lê một hồi, lúc này mới cúi xuống nhìn màn hình điện thoại, Weibo đó đăng hình cửu cung cách*, tám bức xung quanh đều là tranh vẽ, ở giữa là ảnh chụp một người con trai.

*Cửu cung cách: Nguyên văn "九宫格", này không biết dịch sao nên thôi Trà để nguyên chữ Hán nha. Bình thường đăng kiểu này là một hình to chia thành chín hình vuông xong ghép lại, nó có chế độ tự chia luôn. Nhưng cũng có thể đăng theo kiểu chín tấm tạo thành một chủ đề.

Hắn nhẹ giương lông mày: "Em thích cậu ta?"

"Em thích anh ấy từ khi còn bé!" Thường Lê lập tức nói.

"..."

Thường Lê cầm điện thoại về, nâng chống cằm lướt bình luận xem cách mua vé, ủ rũ nói: "Cũng không biết có tranh được vé hay không."

Hứa Ninh Thanh thanh âm nhàn nhạt hỏi: "Rất khó tranh à?"

"Đúng vậy, anh ấy vô cùng nổi tiếng!" Thường Lê giống như fan hâm mộ điên cuồng bảo hộ thần tượng của mình, liếc nhìn Hứa Ninh Thanh, giống như ghét bỏ hắn không có kiến thức: "Anh ấy lúc trước cũng là sinh viên Đại học Z đó, vốn đã có nhiều fan hâm mộ, lại còn đúng dịp thi đại học xong, người muốn đi chắc chắn vô cùng nhiều."

"..."