Em Gái Của Gian Thần

Chương 18: Đêm trừ tịch




Tốt xấu gì cũng đã gần năm mới, cho nên quản sự của Lý phủ cũng không dám to gan lớn mật cắt xén y phục của Lý Duy Nguyên.

Chẳng lẽ để Lý Duy Nguyên mặc y phục cũ nát mà đến từ đường bái tế tổ tông vào đầu năm mới hay sao? Vì thế hai ngày trước ông ta liền sai người đưa đến một bộ y phục mới cho hắn.

Áo ấm làm từ lụa bóng màu xanh ngọc, nhìn bề ngoài đẹp mắt vô cùng nhưng loại bông gòn được nhét bên trong lại là loại chẳng ra gì, căn bản là không thể giữ ấm.

Nhưng Lý Duy Nguyên không hề lên tiếng phàn nàn hắn vẫn mặc chúng. Bởi vì hắn hiểu rõ tuy lão thái thái đã lớn tuổi, mặc dù bà đã đem mọi việc trong Lý phủ giao cho con dâu cả xử lý, nhưng thực sự bà sẽ không để tâm đến những chuyện lớn nhỏ trong Lý phủ này nữa sao?

Đến cả việc mấy năm qua cái gã quản gia luôn tự ý cắt xen chi phí ăn mặc hàng tháng của hắn, chắc chắn lão thái thái đều biết tất cả, chỉ là bà không muốn quản chúng mà thôi.

Cũng có thể bà chẳng muốn quản làm gì, trong lòng bà hận hắn đến thế cơ mà. Bà vẫn luôn tin những lời Đại Giác Pháp Sư nói năm đó, ông ta bảo hắn là khắc tinh sẽ khắc chết mọi người trong nhà, cho nên lúc hắn vừa sinh ra mới khiến cho lão thái gia chết đi như vậy.

Chẳng phải lão thái thái vẫn luôn hy vọng sao hắn không chết sớm đi đấy sao?

Cho bù bà biết rõ đám hạ nhân khi dễ và chà đạp hắn như thế nào, bà cũng mặc kệ chẳng quan tâm.

Nhưng hắn lại làm lão thái thái phải thất vọng rồi, hắn vẫn ngoan cường sống đến hiện giờ. Hơn nữa hắn sẽ cố gắng sống sót để lão thái thái có thể tận mắt nhìn thấy rốt cuộc hắn sẽ " khắc" mọi người trong Lý phủ này như thế nào.

Trên môi Lý Duy Nguyên nở một nụ cười lạnh lẽo. Chỉ là hắn cúi đầu thì người khác không thể nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.

Sau vài lần quỳ bái buổi lễ cũng đã kết thúc. Mọi người trong Lý phủ lần lượt rời đi. Sau đó bọn họ đi đến Thế An Đường hành lễ với lão thái thái.

Hôm nay Dương Thị mặc y phục màu đỏ thắm, trên y phục còn thêu năm quả đào, nơi cổ áo được đính hạt kim sa sáng chói, trên tóc còn vấn một cây trâm ngọc bích, bên mái lại cài một đóa hoa đỏ làm từ nhung.

Bà cười tươi rói ngồi trên miếng tấm đệm làm từ da bạch hổ trải trên chiếc giường La Hán, bà ngước mắt nhìn các vãn bối hành lễ với mình.

Chờ mọi người hành lễ xong, bà liền nói ban thưởng. Lập tức có mộttiểu nha hoàn cầm một cái khay tròn lớn đến đây, bên trên chính là những túi tiền đã được chuẩn bị sẵn.

Bên trong các túi tiền bên số lượng bạc cũng khác nhau, những túi nhiều bạc bà sẽ đưa cho các vãn bối cùng tuổi. Song Hồng và Song Dung vội phân phát các túi tiền cho các chủ tử.

Tiền Thị nhận lấy túi tiền tươi cười nịnh nọt nói: " Dù sao con dâu cũng đã lớn như vậy, còn là mẫu thân của người khác, mỗi năm lại được mẫu thân phát tiền mừng tuổi. Ta cảm thấy có chút ngượng ngùng."

Dương Thị nghe thế cũng cười. Mặc kệ thế nào khi bà nhìn thấy đám tôn bối tề tựu đông vui như vậy, khung cảnh thật vô cùng náo nhiệt, bà luôn cảm thấy vui vẻ: " Các ngươi dù lớn như thế nào, còn là phụ mẫu của người ta thì sao, nhưng trong lòng ta các ngươi vẫn chỉ là những đứa trẻ. Thân là mẫu thân thì phải phát tiền mừng tuổi cho con cháu của mình, có cái gì mà các ngươi phải ngại ngùng như vậy?"

Nghe xong mọi người trong phòng đều cười vang. Sau đó chính là đến lúc các phòng mang lễ vật đến biếu quà cho Dương Thị, cuối cùng các trưởng bối của từng phòng sẽ phát tiền mừng tuổi cho các hậu bối.

Hôm nay Lý Lệnh Uyển có tổng cộng bốn bao tiền mừng tuổi. Nàng lặng lẽ dùng tay ước lượng xem trong đó có bao nhiêu, cái bao tiền của đại phòng và nhị phòng đều nhẹ, còn của lão thái thái cũng hơi nặng, nhất là túi tiền của Chu Thị phát cho nàng thật đặc biệt nặng nha, xem ra bên trong có không ít tiền. Nàng đem toàn bộ bao tiền cất vào áo.

Gần đây nàng đang lo lắng không biết kiếm bạc ở nơi nào, nhưng hôm nay lại được nhiều bạc như thế, sau này nàng phải tìm cách bảo quản bạc của mình thật tốt.

Không thể như lần trước khi hỏi đến việc bạc của nàng cất ở đâu thì lại nghe bọn họ nói nàng tiêu hết rồi, lúc ấy nàng đành phải cam chịu chấp nhận sự thật.

Sáng sớm hôm nay tuyết lại rơi nhưng bây giờ đã ngừng lại, bên ngoài phòng gió thổi cuốn bay những bông tuyết nhỏ nhìn chúng thật giống những chiếc lông ngỗng đang bay.

Trong lòng Dương Thị cao hứng, cười nói: " Hôm nay là đêm trừ tịch khung cảnh ở đây thật là vui vẻ, bên ngoài trời còn có tuyết rơi."

"Lời nói của mẫu thân quả không sai." Tiền Thị lanh mồm lanh miệng, vội nói tiếp: " Tuyết rơi thật đúng lúc, sang năm nhị gia muốn tham gia thi hội, còn Lăng nhi cũng tham gia thi Đồng, đến lúc đó phụ tử bọn họ đều sẽ thi đỗ công danh. Mẫu thân, tên tuổi của Lý gia chúng ta sau này lại càng vẻ vang."

( Editor: kỳ thi Đồng gồm ba cấp: cấp huyện, cấp phủ, cấp viện.)

Dương Thị nghe nàng ta nói như vậy, cười càng sảng khoái, lại nói: "Nếu phụ tử bọn họ đều có công danh trong tay, tất nhiên người làm thê tử như ngươi, cùng người mẫu thân như ta sẽ càng thêm hãnh diện."

Từ Thị ngồi một bên nghe bọn họ kẻ tung người hứng khen nhau không ngừng, trên mặt nàng ta có chút không vui.

Nhị phòng ngày càng vẻ vang còn đại phòng của nàng ta lại chẳng có gì. Nghĩ đến đây, nàng ta liền liếc xéo Lý Tu Tùng một cái.

Hai đứa con của nàng ta tuổi còn quá nhỏ, vừa học vỡ lòng tạm thời công danh không thể trông mong gì vào hai đứa nó.

Nhưng tốt xấu gì Lý Tu Tùng cũng là trưởng tử lại được học hành nhiều năm như thế, tại sao đến cái danh tú tài cũng không có?

Làm nàng ta thật mất mặt với chị em dâu đến không dám ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ cần nhìn đến Lý Tu Tùng thôi, nàng ta cảm thấy thật tức giận.

Nhưng lúc này Lý Tu Tùng lại nhìn về Lý Duy Nguyên, trong mắt ông ta ngấn lệ. Chuyện Lý Duy Nguyên do Đỗ Thị sinh lão thái thái không muốn để người ngoài biết đến, cho nên đã nói với bên ngoài Đỗ Thị đã chết, thậm chí còn nhốt nàng ta ở trong Lý phủ.

Căn bản Từ Thị không hề biết đến chuyện này, nàng ta cứ nghĩ Lý Duy Nguyên do một nha hoàn thông phòng sinh ra, nhưng nha hoàn kia do sinh khó nên đã qua đời.

Đối với một đứa con vợ lẽ còn chiếm vị trí trưởng tôn, tất nhiên trong lòng Từ Thị không yêu thích Lý Duy Nguyên một chút nào.

Huống hồ ngay cả lão thái thái cũng thể hiện rõ không vui mừng khi có cái loại trưởng tôn như vậy, cho nên Từ Thị lại càng không xem trọng Lý Duy Nguyên.

Lúc này Lý Tu Tùng dùng ánh mắt nghẹn ngào nhìn Lý Duy Nguyên là có ý gì? Ông ta cảm thấy hắn đáng thương sao, hay trong lòng ông ta luyến tiếc hắn? Hay là ông ta oán trách người làm mẫu thân như nàng ta không chiếu cố hắn thật tốt?

Trong lòng Từ Thị vô cùng căm hận, nàng ta nắm chặt tay đến cả móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mình.

Lý Lệnh Uyển cũng đang nhìn về phía Lý Duy Nguyên. Nàng cảm thấy thật quá phiền não.

Vừa rồi nghe lão thái thái và Tiền Thị nói chuyện, nàng lại nhớ đến sang năm có kỳ thi Đồng mà Lý Duy Nguyên chính là thi một lần liền đỗ tú tài, sau ba năm hắn lại thi hương rồi đến thi hội một đường làm quan rộng mở, cho đến khi hắn ngồi lên chức Tể Tướng, mọi người trong thiên hạ còn phải cung kính gọi hắn một tiếng tướng gia, từ đây hắn sẽ một tay che trời.

Đến lúc đó toàn bộ Lý phủ còn không phải sẽ nằm trong tay hắn sao? Những người trong Lý phủ trước đây đã đối xử với hắn như thế nào, hắn liền trả lại gấp bội.

Lý Lệnh Uyển lại phiền não, nàng nhăn khuôn mặt nhỏ, ngón tay vô thức vân vê cái túi thơm ở đai lưng, trong lòng thầm tìm cách để năm sau khi Lý Duy Nguyên đi thi Đồng sẽ không đỗ.

Nếu hắn thi không đỗ dựa vào hiệu ứng bươm bướm, cốt truyện sau này sẽ thay đổi. Kết cuộc của nàng cũng không bị chính tay hắn giết chết.

Bởi vì có chuyện phiền lòng bữa cơm đoàn viên hôm nay nàng ăn không ngon. Sau khi dùng bữa xong mọi người cùng nhau ngồi quây quần bên nhau đợi trời sáng.

Tuy rằng đã gần mùa xuân nhưng ngày ngắn đêm dài vẫn không thay đổi, buổi tối còn có gió lớn, cho dù trong đại sảnh đã đặt lò sưởi lớn cũng không ấm áp bao nhiêu, nếu mọi người cứ ngồi như vậy chờ đến trời sáng thật sự rất nhàm chán. Vì thế có người đề nghị bọn họ chơi mạt chược.

Ba người con dâu cùng chơi mạt chược với Dương Thị, ai dám thắng bà ta? Thậm chí bọn họ còn cố tình thua để làm cho lão thái thái được vui.

Từ Thị và Tiền Thị rất biết chơi trò này, tuy rằng không dám thắng nhiều ván nhưng vẫn không thua nhiều lắm. Chu Thị thì lại không am hiểu cái trò này, cho nên nàng ta luôn là người thua nhiều nhất.

Khi thấy Chu Thị thua tiền, Tiền Thị ngồi bên cạnh mở miệng trêu ghẹo: " Tam đệ muội năm nay thôn trang thu hoạch có tốt không? Chắc là kiếm không ít bạc nhỉ, buổi tối hôm nay muội thua nhiều như vậy bất quá chỉ là mất chút bạc nhỏ thôi, Tam đệ muội chắc sẽ không để trong lòng đâu?"

Lời nói của Tiền Thị đều thể hiện sự chua ngoa, Chu Thị nghe xong chỉ biết cười không muốn nói gì thêm.

Nghiêm túc mà nói trong ba chị em dâu Chu Thị là người có điều kiện tốt nhất. Nàng ta gả tới đây lúc nhà mẹ đẻ còn hưng thịnh, còn tặng cho nàng ta của hồi môn cũng là đồ tốt nhất, chưa kể đến nàng ta còn có một thôn trang.

Mà trong ba huynh đệ cũng chỉ có Lý Tu Bách là người đỗ tiến sĩ được phong quan. Mặc dù bây giờ ông ta đang làm quan ở nơi khác, nhưng địa vị của Chu Thị trong Lý phủ này cũng không hề thấp nhưng cũng không cao lắm.

Nhưng sau khi nhà mẹ đẻ bị thất thế, Dương Thị lại không còn nể nang nàng ta như xưa, cho nên hiện giờ ở Lý phủ nàng ta cũng chẳng được mấy ai xem trọng.

Lý Lệnh Uyển cảm thấy chút khó chịu. Dựa vào cái gì mà Tiền Thị đã được chiếm ít tiện nghi mà còn làm ra vẻ thông minh như vậy?

Nàng lặng lẽ đi đến phía sau Chu Thị, nàng muốn xem Chu Thị đánh mạt chược. Quân bài Chu Thị nắm giữ cũng được xem là quân bài lớn, dù sao nàng ít nhiều gì cũng hiểu một chút về mạt chược.

Một lúc sau Chu Thị muốn đánh quân này, Lý Lệnh Uyển thấy Chu Thị sắp đánh sai quân bài, nàng liền lặng lẽ túm mép áo Chu Thị, ý kêu Chu Thị thu quân bài này lại, một lần nữa để Chu Thị đánh ra một quân bài khác.

Tiền Thị nhìn thấy được cảnh này, nàng ta liền cười trêu đùa: " Đúng là mẫu tử liền tâm, Uyển Nhi có phải cháu thấy Tam đệ muội thua nhiều quá liền sốt ruột không, còn đứng ở phía sau lặng lẽ giúp Tam đệ muội đánh quân bài nào."

Dương Thị nghe những lời nói này liền không vui. Bà không thích Lý Lệnh Uyển quá thân cận với Chu Thị.

Trong lòng Chu Thị cũng hốt hoảng, vội cười nhìn Dương Thị và Tiền Thị nói: " Làm sao có việc đó? Vừa rồi Uyển Nhi không cẩn thận nên đụng trúng khuỷu tay của ta mà thôi. Nó chỉ là một đứa nhỏ, làm sao am hiểu cách chơi mạt chược."

Dương thị nghe xong cũng cảm thấy có lý. Bất quá Lý Lệnh Uyển chỉ là đứa bé tám tuổi, hơn nữa trước đây bà từng nói với nàng chuyện của Chu Thị, trong lòng nàng cũng rất coi thường Chu Thị, làm sao hiện tại có thể cùng Chu thị thân cận được.

Vì thế bà không để ý tới lời nói đó nữa, lại nhìn Lý Lệnh Uyển nói: " Cháu bị bệnh cảm vừa hết, làm sao có thể để cháu thức đêm ở đây, cháu vẫn nên trở về sớm nghỉ ngơi thật tốt đi."

Vừa dứt lời Dương Thị liền kêu bà tử đến đưa Lý Lệnh Uyển trở về. Lúc này Lý Lệnh Uyển nhớ đến một chuyện, vội nói: " Tổ mẫu, bà không cần bảo người đưa cháu về. Vẫn cứ để hoàn của cháu đưa cháu về là cách tốt nhất."

Vừa rồi nàng nhìn thấy Lý Duy Nguyên lặng lẽ rời khỏi đây. Có thể không ai nói chuyện cùng hắn, cho nên hắn cảm thấy ngồi ở đây không thú vị liền rời đi.

Trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm nghĩ, một mình hắnquay về tiểu viện lạnh lẽo kia sẽ thê lương đến nhường nào?

Hiện tại đúng là cơ hội tốt nha, nàng quyết định sẽ đi tìm Lý Duy Nguyên, nàng muốn cùng hắn nói chuyện thâu đêm. Biết đâu lúc đó hắn sẽ có ấn tượng tốt về nàng thì sao.

- ----------////-----------

Haizz cảm giác edit xong mà quên lưu lại là như thế nào??? Cảm thấy mình thật là não cá vàng mà ?? vì sợ mấy bạn hóng nên cố gắng edit lại từ đầu để up lên đấy!!! Có ai cmt khích lệ tớ không ??