Trời ạ! Hiện tại rốt cuộc là thứ gì đang vừa thét chói tai vừa chạy tới chạy lui trước mặt anh? Cô chính là “Trách nhiệm” mà cha gửi gắm cho anh sao? Chân mập mạp, tay ngắn ngủn, bụng nhỏ tròn tròn. Ha ha ha! Thật đúng là “Quả cầu nhỏ” trơn bóng a! Có điều, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cái miệng bé xinh liến thoắng, đôi mắt thật to kia trông thật giống “Táo chín” làm người ta không nhịn được muốn cắn vài miếng.
Nhưng mà anh nên hận cô, hoặc ít nhất cũng nên chán ghét cô mới đúng. Ai bảo mẹ cô là nguyên nhân làm gia đình anh tan nát chứ! Song, ngày qua ngày cùng nhau lớn lên, anh lại trở thành ông trời của cô, đối xử rất tốt với cô. Còn trở thành “Cây trụ” cho cô ôm khi cô buồn, Thành “Bà quản gia” lải nhải khi cô nghịch ngợm. Thậm chí khi mẹ anh xuất hiện, anh vẫn lựa chọn ở lại chăm sóc cô. Đầu óc cô thật quá tinh khiết đi, cứ mãi không chịu hiểu tình cảm chính mình dành cho anh.
Ôm anh thành thói quen, tự nhiên ỷ lại vào anh, cho dù tình địch trước mặt cũng không thấy. Ôi! Nếu cứ như vậy, anh chắc sẽ khóc chết mất. Nhưng mà, anh đã thật sự nhịn không được nữa. Hôn cô trước rồi tính sau…