Em Không Biết

Em Không Biết - Chương 9: Câu trả lời của Đao Kiến Tiếu





Trông thấy Tiêu Giản Đào cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt mình, cảm giác thất vọng nặng nề nhấn chìm con tim của Lục Tri Thu. Tuy Lục Tri Thu biết rằng, Tiêu Giản Đào chỉ là một chàng trai hai mươi mốt tuổi, người có cuộc đời quá suôn sẻ thuận lợi như cậu thiếu đi một chút sự quyết đoán và khí phách, nhưng đứng trước sự trốn tránh không lời của Tiêu Giản Đào, anh vẫn cảm thấy nỗi thất vọng ngập tràn trong lòng.


Anh đã nói những lời dài nhất trong suốt cuộc đời của mình, nhưng đến cả một câu trả lời của đối phương cũng không nhận được.


Lục Tri Thu buông xuôi tay xuống, dưới sự che lấp của khung cửa, tay anh níu chặt vạt áo của mình. Anh thực sự đã mệt rồi, bất luận là bộc bạch tình cảm hay hồi tưởng lại quá khứ, nó đều khiến dũng khí trong anh tiêu tan đi quá nhiều. Anh đã không còn khả năng để hỏi đáp án của đối phương thêm lần nữa.


Đứng trước sự im lặng của Tiêu Giản Đào, điều Lục Tri Thu bây giờ có thể làm, chỉ là xoay người rời khỏi tầm mắt của cậu. Trước khi bước ra cửa, anh dừng lại lần cuối, xoay người qua.


“… Tôi đã cho cậu câu trả lời của mình, bây giờ tôi muốn câu trả lời từ cậu. Hãy suy nghĩ thật kĩ, rồi nói tôi biết nhé.”


Dứt lời, anh bèn mở cánh cửa căn phòng nhỏ, chậm rãi bước ra khỏi tầm nhìn của Tiêu Giản Đào.


“Tiêu Giản Đào, cậu đã khiến tôi thất vọng một lần, xin đừng khiến tôi thất vọng thêm nữa. Tôi chờ đợi đáp án của cậu, nhưng sự chờ đợi là có thời hạn cả đấy.”


*****


Sau khi Lục Tri Thu bỏ đi, Tiêu Giản Đào có thể nói là trèo xuống dưới, leo qua bờ tường với vẻ ngơ ngẩn thất thần. Động tác trước kia đã thực hiện cả mấy trăm lần, ấy thế mà hôm nay trong lúc thẫn thờ cậu chợt sẩy chân, té cái phịch xuống đất.


May mà bức tường ở y tế trường không cao, dù có bị ngã xuống cũng không bị thương, hoặc giả nói bây giờ những tổn thương bên ngoài đã chẳng thể nào lan vào tận trong con tim cậu rồi.


Giờ đây trong lòng cậu tràn ngập hình bóng, và những lời nói của Lục Tri Thu. Trước kia cậu xem bác sĩ Lục như một bóng hình đẹp đẽ chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, chưa hề nảy sinh ý định tiếp cận đối phương. Lần bộc bạch này của Lục Tri Thu đã mang đến sự chấn động vô cùng lớn lao cho con tim của Tiêu Giản Đào.


Mãi đến tận bây giờ cậu vẫn không thể tin được, cậu bé Quả Cầu Giấy Nhỏ cùng bầu bạn với cậu mỗi khi cậu luyện đọc sáng, anh bác sĩ Lục giúp cậu khám bệnh và Nhất Diệp Tri Thu từng bị cậu tuyệt tình từ chối, lại là người ban nãy vừa đứng trước mặt cậu. Cậu chưa từng biết rằng có người lại sở hữu chất giọng như thế. Cậu hầu như không thể tưởng tượng được trước cả cậu, đã có biết bao người tỏ ra ngờ vực đối với giọng nói của Lục Tri Thu.


Quá nhiều thông tin chất đầy trong đầu óc, dù có động não, cũng tựa như có một lớp xi măng đặc quánh lấp kín, khiến cậu mất đi khả năng tư duy mọi thứ. Không cách nào trả lời, cậu đành chỉ còn biết trốn tránh.


Đối mặt với câu hỏi “tôi rốt cuộc là ai” của Lục Tri Thu, trong đầu Tiêu Giản Đào chỉ là một mảng trắng xóa, hoàn toàn không thể trả lời câu hỏi. Lục Tri Thu rốt cuộc là ai? Là anh bác sĩ rất mực dịu dàng đối với cậu? Là cậu em trai mỗi ngày nghe cậu luyện tập? Là người fan bắng nhắn trên mạng?... Hoặc chăng là… cái gì khác?


Dưới ánh mắt của Lục Tri Thu, cậu chọn cách cúi gầm đầu, thoái lui, không nói gì cả. Và hành vi ấy, dùng một từ để hình dung, thì đó là - nhu nhược.


Cuộc đời hai mươi mốt năm ngắn ngủi của cậu, đã quá thuận buồm xuôi gió. Từ nhỏ, cậu đã lớn lên trong những lời khen ngợi của gia đình, ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè và sự cổ vũ khích lệ của thầy cô. Trời sinh cậu đã có được khả năng vượt trội hơn người. Điều đó khiến cậu bất kể đi đến đâu cũng xuôi chèo mát mái. Bất luận là trong cuộc sống hay là trên mạng ảo, những người hâm mộ cậu nhiều vô số kể. Ngay cả cậu bạn trai đầu tiên, cũng là do đối phương chủ động theo đuổi cậu.


Cho nên, cậu rất hiếm khi phải đối mặt với thời khắc buộc phải suy nghĩ kĩ lưỡng thế này.


Cậu có thiện cảm với bác sĩ Lục. Nhưng sự thiện cảm ấy không thể nào cho cậu đủ dũng khí để thừa nhận điều gì đó. Cậu thực sự quá trẻ tuổi, trẻ đến nỗi đứng trước các thân phận khác nhau của Lục Tri Thu, đến cả việc bình tâm suy nghĩ cậu cũng chẳng thể làm được.


Cậu chỉ còn cách trốn chạy, chỉ biết trốn chạy. Chỉ cần Lục Tri Thu xuất hiện trước mặt, cậu bèn không cách nào bình tâm lại được. Trước câu hỏi của Lục Tri Thu, cậu không tìm dược đáp án.


Cậu từng nghĩ rằng, mình là “kẻ mạnh” và người không thể nói chuyện như bác sĩ Lục là “kẻ yếu”. Tình cảm cậu dành cho Lục Tri Thu là xuất phát từ một tình cảm thương tiếc mà nên. Nhưng bây giờ nhìn lại, kết luận đó thực là trống rỗng và buồn cười làm sao. Dám bước ra nỗi đau khổ sau khi thất bại, nhìn thẳng vào nội tâm, dũng cảm đứng trước mặt cậu kể rõ hết mọi suy nghĩ, Lục Tri Thu mới chính là kẻ mạnh thực sự. Và một người chỉ biết câm lặng cúi đầu, đến suy nghĩ cũng không thể khi đứng dưới ánh mắt của đối phương như cậu, mới chính là kẻ yếu thực sự.


Chỉ có kẻ yếu mới không dám đối diện với tình cảm thật, chỉ có kẻ yếu mới không bước qua nổi khoảng cách trong tim mình.


Lục Tri Thu đã dùng một phương pháp đặc biệt, trực tiếp vạch rõ thân phận của mình, khiến tâm hồn Tiêu Giản Đào đón nhận rung động lớn lao. Sự rung động ấy khiến cậu mất đi chủ ý. Cậu không tài nào lý giải được một người từng bị mình tổn thương, rốt cuộc đã dũng cảm đến nhường nào để có thể đứng ra bộc bạch với cậu lần nữa. Và cậu, người đã khiến Lục Tri Thu đau lòng, thực sự có thể mang cho đối phương thứ mà anh cần ư?


Cậu lảo đảo bước về ký túc xá, nằm vật ra giường. Bất chấp bạn cùng phòng kháng nghị “Ê sao lại gây tiếng động lớn thế hả”, cậu kéo cao tấm chăn phủ khắp người mình.


Cậu muốn bình tĩnh. Cậu cần suy nghĩ.


Cậu cũng hy vọng biết được câu trả lời ấy.


Trong tim cậu, rốt cuộc bác sĩ Lục là ai?p>


*****


Không biết có phải do hôm đó chịu cú chấn động nặng nề quá, mà dưới sự kích thích đó cổ họng của Tiêu Giản Đào không ngờ lành bệnh một cách kì quái. Bạn bè đều chúc mừng cậu, nói như thế thì sẽ không ảnh hưởng cuộc thi dẫn chương trình rồi.


Ngoài mặt Tiêu Giản Đào mỉm cười hí hửng, nhưng trong lòng thì lại có phần nuối tiếc, bởi vì cậu đã không tìm được lý do để đi gặp Lục Tri Thu rồi.


Mấy ngày nay cậu vẫn mãi luôn suy nghĩ câu hỏi mà hôm đó Lục Tri Thu đưa ra, Quả Cầu Giấy Nhỏ, bác sĩ Lục, Nhất Diệp Tri Thu, tất cả bọn họ rốt cuộc có vai trò như thế nào trong tim cậu?


Thứ Tiêu Giản Đào tiếp xúc là ba mặt khác nhau của Lục Tri Thu. Giọng của anh, cuộc sống ngoài đời thực của anh, cuộc sống trên mạng của anh, và cảm xúc của Tiêu Giản Đào dành cho cả ba thân phận này, đều không giống nhau. Cậu yêu chiều Quả Cầu Giấy Nhỏ, cậu đem lòng yêu mến bác sĩ Lục, còn với Nhất Diệp Tri Thu thì trước là xem thường sau là áy náy… Cả ba tình cảm phức tạp kia khó mà dung hòa vào thành một.


Tình cảm của con người mâu thuẫn như thế đó, vừa muốn tiếp cận, nhưng lại không thể không đối diện với những tổn thương trước kia, bởi vì sai lầm khi xưa mà chần chừ không dám tiến tới, nhưng lại không biết rằng như thế càng đánh mất cơ hội mới. Mỗi ngày Tiêu Giản Đào chỉ biết ngây ngô trốn tránh, và tuyệt đối không chỉ có riêng cậu là người chịu ảnh hưởng.


Mấy ngày nay cậu đều không thể bình tâm lại để chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới. Cậu vào weibo của mình, mang tất cả những status về Quả Cầu Giấy Nhỏ, bác sĩ Lục ra xem lại một lần nữa. Cậu muốn mượn cách này để sắp xếp lại tâm trạng, bước lại một lần nữa trên con đường đã đi qua, hy vọng có thể thông qua việc này để hồi tưởng lại cảm xúc trong lòng khi đó.


Mỗi một câu status đều nói lên rõ ràng tâm trạng lúc đó của cậu, Tiêu Giản Đào chưa từng biết rằng, khi cậu khoác lên cái nick Đao Kiến Tiếu, những câu từ dùng để ghi chép mọi điều về bác sĩ Lục và Quả Cầu Giấy Nhỏ, lại dịu dàng đến thế. Tựa như chỉ cần bên cạnh đối phương là tâm trạng cậu sẽ mãi mãi vui tươi. Cậu có thể cảm nhận đầy đủ cái cảm giác thỏa mãn và thư thái ấy toát ra từ màn hình.


Ra là từ rất lâu trước kia, anh đã trở thành nốt nhạc nhẹ nhàng êm ái trong cuộc đời cậu rồi. Hễ đọc một câu status cũ, cậu đều tỉ mỉ lần giở ra các phản hồi của fan, để đọc những câu nhắn mà trước kia cậu chưa từng để tâm đến.


Và chính trong lúc lần đọc chậm rãi này, trong câu status đầu tiên xuất hiện “Quả Cầu Giấy Nhỏ” cậu tìm thấy một dòng nhắn đã bị mình phớt lờ.


Yyzq1983: “Giọng lanh lảnh nào có chắc là cậu nhóc??”


Câu phản hồi này thoạt nhìn nghe như là muốn gây chiến, và vô số phản hồi phía dưới cũng đã chứng minh điều đó. Lời nói của người tên yyzq1983 không có avatar này, đã bị các fan trù dập chỉ trích nặng nề biết chừng nào. Từ đó về sau, người tên yyzq1983 này, không còn phản hồi thêm một câu nào nữa.


Lúc đó không chú ý, giờ nghĩ là, cái nick yyzq không phải là chữ viết tắt của Nhất Diệp Tri Thu đó sao? Và số 1983 này chẳng phải là năm sinh của anh sao?


Ra là ngay từ lúc đầu, Lục Tri Thu đã từng cho cậu gợi ý, nhưng do tính lười trả lời phản hồi, nên cậu đã “bơ” thẳng luôn.


Mang theo tâm trạng khó diễn đạt thành lời đó, Tiêu Giản Đào mở weibo của Lục Tri Thu. Nội dung hiện ra trước mắt khiến tim cậu như bị ai đó bóp nghẹn.


Weibo của Lục Tri Thu rất sạch sẽ, không avatar, không nơi trú ở, không có bất kì thông tin nào. Thậm chí status của anh cũng cực ít, đa phần là chia sẻ những nội dung mà Đao Kiến Tiếu từng cập nhật. Bất kể chuyện to nhỏ, mỗi dòng status anh đều chia sẻ hết, nhưng thậm chí đến cả một câu bình luận cũng không có. Dù như thế Tiêu Giản Đào cũng có thể đoán ra được. Với sự lý giải của cậu dành cho Lục Tri Thu, đối phương nhất định đã đọc hết từng câu từng chữ trong tất cả nội dung trên weibo của cậu, sau đó nhấn nút chia sẻ, dùng cách thức của riêng mình để âm thầm ghi chép lại mọi chuyện về Tiêu Giản Đào.


Tiêu Giản Đào cơ hồ như có thể trông thấy sau trang blog weibo đơn giản này, hình ảnh bác sĩ Lục mặc áo blu trắng ngồi giữa văn phòng trống trải, một tay chống cằm, tay kia rê chuột, khóe miệng khẽ cong mang theo nụ cười dịu dàng dưới ánh chiều tà đọc từng câu status của cậu, cảm nhận mọi thứ mà cậu trải qua.


Lục Tri Thu không có fans, cũng chỉ theo dõi duy nhất một người. Background weibo của anh là dạng mặc định của hệ thống, chứ không giống như kẻ nghiện weibo như Đao sama thường xuyên để thay đổi xoành xoạch với những bức hình rực rỡ. Mục đích duy nhất mà anh đăng kí weibo đó là dõi theo cuộc sống của Tiêu Giản Đào. Những cái khác đối với anh đều vô nghĩa.


Lại lần giở thêm chút, Tiêu Giản Đào cơ hồ như chỉ liếc một cái là trông thấy câu status duy nhất trên weibo của Lục Tri Thu, nội dung chỉ vỏn vẹn vài chữ.


yyzq1983: Cậu ấy nói, cậu ấy không biết.


Và thời gian đúng vào cái hôm nhạc hội sinh nhật của Moly, sau khi cậu lạnh lùng nói câu “Xin lỗi, tôi không biết” với Nhất Diệp Tri Thu.



Weibo của Lục Tri Thu tựa như một thanh kiếm, trong thoáng chốc đâm xuyên qua con tim của Tiêu Giản Đào. Cậu nhìn những chữ đó, cơ hồ có thể thấy được Lục Tri Thu rốt cuộc đã đau khổ thế nào khi viết câu status này. Cậu nhớ lại chuyện vì không tìm thấy Quả Cầu Giấy Nhỏ mà xông thẳng đến trước mặt bác sĩ Lục hỏi về Quả Cầu Giấy Nhỏ, mấy chữ nhận được cũng là - “Xin lỗi, tôi không biết.”


Lúc đó cậu không hiểu tại sao Lục Tri Thu lại ghì sức mạnh đến thế khi viết dòng chữ đó. Nét chữ xuyên thấu qua mặt sau giấy, đến đầu bút cũng viết rách cả tờ giấy.


Nhưng bây giờ, cậu đã hiểu rồi.


Một câu vô tình của cậu đã mang đến sự tổn thương khôn xiết cho anh. Dù ngoài miệng Lục Tri Thu nói rằng “Chuyện đó không trách cậu” nhưng không đồng nghĩa bản thân anh ấy thực sự không sao. Lời nói vô tình luôn là câu tổn thương người ta nhất. Sự bốc đồng trong năm giây mang đến cho đối phương tuyệt đối không chỉ có năm ngày đau khổ.


Cả cuộc đời Tiêu Giản Đào thực sự đã quá xuôi chèo mát mái rồi, đến nỗi thậm chí cậu không hề do dự làm tổn thương trái tim fan cuồng nhiệt trên YY, và cũng chẳng thèm bận tâm đến. Tuy sự tổn thương của Đao Kiến Tiếu đối với Nhất Diệp Tri Thu chỉ là vô tình, nhưng nó không có nghĩa sự tổn thương vô tình thì không cần gánh chịu hậu quả.


Nhất là sau khi cậu xông thẳng vào văn phòng đến trước mặt Lục Tri Thu, hỏi anh tung tích của “cậu bạn nhỏ Lục Tri Thu”, đó mới là đòn đả kích nặng nề nhất đối với anh. Anh ấy đứng trước mặt cậu, nhưng cậu lại không biết anh rốt cuộc là ai. Sự phủ nhận của cậu đối với anh, chỉ có thể bộc lộ sự ngốc nghếch của chính cậu.


Tiêu Giản Đào lục lọi tìm kiếm khắp phòng, tìm ra mẩu giấy có dòng chữ “Xin lỗi, tôi không biết” mà hôm đó Lục Tri Thu đã ghì sức viết từng nét một. Cậu nhìn trân trân vào mẩu giấy ấy, không ngừng hồi tưởng lại vẻ mặt và cử chỉ khi đó của Lục Tri Thu hết này đến lần khác…


Lục Tri Thu, rốt cuộc em đã tổn thương anh đến nhường nào? Tại sao anh còn cho em cơ hội, bộc bạch bản thân, chỉ để nhận một câu trả lời?


Tiêu Giản Đào nhắm mắt, cầm mảnh giấy mỏng manh nhưng lại nặng tựa nghìn cân kia đưa lên môi, khe khẽ hôn vào, như thông qua mảnh giấy ấy hôn lên bàn tay trắng mịn của Lục Tri Thu.


“Tiêu Giản Đào, mày hèn nhát như thế, nếu đem đi so với Lục Tri Thu dũng cảm, mày thiệt sự là cùi bắp chết được.” Cậu lẩm bẩm nói.


Tiêu Giản Đào tự vấn lòng mình, đối diện với một Lục Tri Thu dám dũng cảm đứng dậy sau khi bị tổn thương, cậu còn mặt mũi nào để tiếp tục sự nhu nhược của mình?


Không phải cậu không thích Lục Tri Thu, có câu ngày nghĩ gì tối nằm mơ thế ấy. Nếu như cậu không có tình cảm với anh, thì cũng chẳng thể nào đêm đêm đều mặc hình bóng của bác sĩ Lục vào giấc mộng của mình biết bao lần như thế. Nhưng việc khiến cậu cảm thấy sợ sệt, chính là cậu không biết nên giải thích thế nào về sự tổn thương vô tình của mình lần trước, cậu không dám gánh vác hậu quả ấy.


… Nhưng mà Tiêu Giản Đào, mày không dám gánh vác thì mày thực sự có thể trốn tránh sao? Mày liệu có thể trốn tránh trái tim của mày sao?


Weibo của Lục Tri Thu như một ngọn đèn, soi sáng con tim vốn đang mờ mịt tăm tối của Tiêu Giản Đào. Khiến cậu bỗng chốc hiểu ra, thứ mà mình thích rốt cuộc là gì.


Tại sao cứ nhất định phải phân biệt Quả Cầu Giấy Nhỏ, bác sĩ Lục, Nhất Diệp Tri Thu cơ chứ? Và tại sao lại phải gộp tất cả những thân phận đó lại thành một? Cậu chỉ cần biết rằng, sự thương yêu cậu dành cho Quả Cầu Giấy Nhỏ, lòng quý mến dành cho bác sĩ Lục, và nỗi áy náy đối với Nhất Diệp Tri Thu, rốt cuộc tất cả đều là tình cảm mà cậu dành cho bản thân Lục Tri Thu.


Cậu thương yêu giọng của anh, cậu quý mến tính tình dịu dàng hiền hòa trong anh, và cậu áy náy vì đã từng tổn thương và xem nhẹ anh.


Xét cho cùng, cậu đều là yêu anh cả.


Có gì đáng phải trốn tránh cơ chứ? Có gì mà nghĩ không thông đâu nào? Có gì để yếu hèn cơ chứ?


Cậu từng khiến Lục Tri Thu đau lòng, thế thì hãy để cậu bù đắp cho anh vào những ngày tháng tương lai vậy.p>


Tiêu Giản Đào quay lại trang chủ weibo của mình, cập nhật một dòng status mới.


CV Đao Kiến Tiếu: Bây giờ em đã tìm ra được câu trả lời rồi. Em cảm thấy áy náy, có lỗi vô cùng vì tính ngông cuồng, ngu ngốc, tự cao tự đại, bạc nhược của mình từ trước đến giờ. Xin lỗi anh, cuộc đời em đã trải qua quá trôi chảy suôn sẻ, suôn sẻ đến mức khiến em đánh mất đi sự điềm tĩnh và khả năng tư duy, khiến em vào lúc đối diện với nhiều thân phận khác nhau của anh, liền lựa chọn cách trốn tránh. Em bây giờ đã chuẩn bị sẵn sàng để trả lời câu hỏi mà anh đưa ra rồi. Em biết rằng anh không cần tiếng xin lỗi, hy vọng anh cho phép em dùng ba từ khác để thay thế. Nếu được, vào tám giờ rưỡi thứ bảy, em sẽ ở kênh YY số 36246549 chờ anh.


Cuối dòng status, cậu đã @ yyzq1983


Khi ấy, cậu đã tổn thương Lục Tri Thu trước hàng ngàn người trên YY. Thế thì bây giờ, cũng trước hàng ngàn người ấy, hãy để cậu bù đắp nỗi đau khổ mà mình đã mang lại cho anh.


*****


Thông tin Đao Kiến Tiếu sẽ lên phát biểu trên YY vào tám giờ rưỡi tối thứ bảy, tựa như chắp cánh lan truyền vào tai của tất cả các fan Đao Kiến Tiếu chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi. Hôm đó Đao sama định làm gì? Đọc thông tin trên weibo của Đao sama, hình như không phải là mở nhạc hội, mà giống như muốn nói gì đó với cái người tên yyzq1983 kia.


Nhưng vấn đề quan trọng nhất là… cái người yyzq1983 rốt cuộc là ai?


Một số người tinh nhạy thầm bàn tán với nhau, yyzq không phải là Nhất Diệp Tri Thu đó sao? Không phải là cái người đã tỏ tình với Đao Kiến Tiếu và tự xưng là chàng trai không thể vỡ giọng nhưng kết quả bị Đao Kiến Tiếu cự tuyệt vào cái hôm nhạc hội sinh nhật của Moly ư?


Sau buổi nhạc hội, cô bé tên Nhất Diệp Tri Thu bạo gan, mặt dày ấy bèn nổi danh khắp giới chỉ trong thời gian ngắn. Mọi người đều biết rằng Đao Kiến Tiếu không biết từ đâu đã chạm trúng một đứa fan não phẳng suốt ngày hí hửng lấy trò giả dạng con trai làm vui…


Những câu nói của cô nhóc cũng bị đào bới lên, nào là bốc phét này, nào là tỏ ra thắm thiết xưng chị chị em em với người khác này, nào là trẻ trâu đã ngu mà còn cố tỏ ra nguy hiểm này… Lại một lần nữa, cái tên Nhất Diệp Tri Thu vang danh khắp nơi.


Nhưng khi đem những thứ đó ra so, thì nội dung câu status trên weibo của Đao Kiến Tiếu càng khiến người ta chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Tại sao Đao sama của bọn cô lại mang hết tất cả lỗi lầm ôm vào người mình? Hơn nữa nghe có vẻ như Đao Kiến Tiếu có quen biết với đối phương, và đã từng hiểu lầm đối phương? Thêm nữa Nhất Diệp Tri Thu đã đưa ra câu hỏi gì cho Đao sama ư?


Toàn bộ sự việc, càng trở nên mập mờ chẳng biết đâu mà lần.


Mang theo biết bao thắc mắc, và tâm trạng đầy háo hức chờ xem kịch hay, vào khoảng tám giờ mấy tối thứ bảy, hàng ngàn người đã trực sẵn trên kênh YY, hòng muốn nghe xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.


Lúc đó là khoảng tám giờ năm phút tối, trên YY đã có hơn ngàn người. Đương sự Đao Kiến Tiếu đã ở sẵn trên micro, nhưng chẳng ừ hử câu nào. Cậu không nói vẩn vơ chuyện trên trời dưới đất để hâm nóng không khí, cũng chẳng bật những bản nhạc du dương như các buổi nhạc hội mọi khi. Cậu chỉ túc trực trên micro, sao đó im lặng nhìn số người không ngừng tăng lên trong YY.


Dẫu sao cũng là tối thứ bảy, rất nhiều người còn có các hoạt động giải trí khác, thậm chí ở những phòng khác còn có vài CV đang mở nhạc hội. Nên dù đây là nhạc hội “huyền bì” cả Đao Kiến Tiếu, số người tham gia cũng chỉ vượt mốc một ngàn hai mà thôi.


Nhưng như thế vẫn chưa đủ.


: http//


Đao Kiến Tiếu nhấn F2, khẽ tằng hắng. Nghe thấy tiếng của cậu, các thính giả bèn lập tức im lặng. Trên màn hình bắt đầu lũ lượt xuất hiện hoa tặng, và một số admin của kênh YY có quen biết với Đao Kiến Tiếu, đều vui vẻ chào hỏi cậu.


|-Yêu Đao Kiến Tiếu nhất trên đời -| Biên kịch Người Trong Hộp: Chào anh Đao sama!


|- Yêu Đao Kiến Tiếu nhất trên đời -| Vẽ bìa Ai Yo Cô Gái ơi: Đao sama lâu quá không gặp >


Các cô nàng fangirl vui vẻ chào hỏi cậu, nhưng cậu là người trước giờ được xưng là “giản dị hòa đồng” trong giới, lần này lại không thân thiện chào hỏi lại các cô. Dần dần, một số người loáng thoáng cảm thấy có gì đó không ổn.


Quả nhiên, khi Đao Kiến Tiếu chính thức lên tiếng, những lời cậu nói ra khiến tất cả mọi người có mặt đều lấy làm sửng sốt.


“… Chào các bạn, mình là Đao Kiến Tiếu.” Cậu khẽ cười: “Hôm nay mình lên đây chủ yếu là vì hai chuyện… Chuyện đầu tiên, đó là mình quyết định rút ra khỏi giới lồng tiếng trên mạng.”


Câu này vừa dứt, trên màn hình bất chợt im lặng ba giây, rồi ngay sau đó, các phản hồi ùn ùn kéo đến tựa như cơn sóng to nhấn chìm toàn bộ màn hình chat công cộng. Dù Đao Kiến Tiếu đã chỉnh thời gian phát biểu ý kiến là cách một trăm giây, nhưng vẫn không cách chi ngăn cản được những fan đã trở nên điên cuồng kia. Không ai còn giữ được bình tĩnh, không ai còn có thể tỏ ra ung dung. Người muốn rút khỏi giới không phải ai khác, mà là Đao Kiến Tiếu!


Đao Kiến Tiếu là ai, anh là thánh giọng seme tiếng tăm lẫy lừng nổi đình nổi đám trong giới, chất giọng biến hóa tình cảm phong phú, cực kì chuyên nghiệp, tỉ lệ thu làm lại là 0%, tác phẩm nhiều vô số kể… Bất kì ưu điểm nào của cậu được kể ra, đều khiến các CV khác chỉ có nước nhìn bằng con mắt ngưỡng mộ. Một người như thế nếu rút khỏi giới, chắc chắn sẽ là một tổn thất vô cùng lớn lao đối với giới lồng tiếng mạng.


Tuy rằng thế nào cũng có người nhảy ra bảo “Trong giới này chẳng thiếu gì CV, mất đi cậu ấy, vẫn còn biết bao nhiêu người đó chứ”. Nhưng đối với fan mà nói, trong lòng bọn họ, trên đời này luôn có một thần tượng mà bất kì ai cũng chẳng thể nào thay thế được. Sự ra đi của cậu sẽ trở thành niềm tiếc nuối vĩnh viễn trong tim họ.


Trên YY ai cũng đều hỏi tại sao. Ai cũng muốn biết câu trả lời, ai cũng đều quên mục đích ban đầu của mình. Các cô bây giờ chỉ muốn biết, Đao sama hiện đang nói trên micro có phải đã bị người ngoài hành tinh nhập xác rồi hay không, nên mới nói ra lời điên cuồng đến thế kia?


Tiêu Giản Đào chẳng buồn đọc những dòng thắc mắc trên màn hình, cậu chỉ tiếp tục dùng chất giọng luôn được các fan tấm tắc khen ngợi là “tao nhã quyến rũ” để thuật lại câu chuyện. Cảm xúc của cậu không có bất kì thay đổi nào, tựa như việc mà cậu đang nói chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, chứ không phải là tin động trời khiến cả giới lồng tiếng run rẩy chấn động.


“Trên thực tế, ý nghĩ muốn rút ra khỏi giới không phải là bất ngờ nảy ra, các bạn bè quen thân với mình đều biết, mình từng nói, mình sẽ ở lại giới này nhiều nhất là thêm nửa năm rồi sẽ rời khỏi.” Ý nghĩ rút lui cũng là sau khi cậu đã đắn đo suy nghĩ kĩ càng mới quyết định, dẫu sao chuyên ngành cậu học là phát thanh, hồi đó cậu bước vào giới cũng chỉ để trui rèn tài nghệ của mình. Số kịch mà cậu lồng tiếng cũng đã đủ nhiều rồi, cũng gặt hái được bao điều và trưởng thành lên nhiều. Và hiện cậu đang ở giai đoạn cuối học kì hai của năm ba, đến học kì hai của năm tư là phải vào đài truyền hình để thực tập rồi, cậu không thể nào vừa làm chủ trì một chương trình vừa tiếp tục phối kịch. Đứng trên mọi góc độ mà suy nghĩ, thì đó đều là việc quá nguy hiểm.


Nên lúc đầu cậu đã quyết định, đợi đến học kì một của năm tư, sẽ dần dần rút khỏi giới lồng tiếng, và bây giờ chỉ là thực hiện sớm hơn nửa năm mà thôi.


Tốc độ dội bom màn hình chat công cộng hoàn toàn chẳng suy giảm một tí ti nào. Và ở ngoài y tá nhỏ dán chặt mắt vào màn hình, ngạc nhiên đến độ lấy tay bụm miệng, nhất thời không làm chủ được tinh thần.


Mấy hôm trước trên status cập nhật của Đao Kiến Tiếu có đưa lên bút tích của “bác sĩ câm” mà cậu thường nói đến. Chính ngay lúc đó, y tá nhỏ mới chợt nhận ra rằng cậu nam sinh hôm đó đến phòng y tế truyền dịch ra chính là Đao Kiến Tiếu mà cô hằng ngưỡng mộ. Cô quả thực không biết thế giới này lại nhỏ đến chừng ấy, nhỏ đến mức trong văn phỏng chỉ có hai người cũng “nhận bà con” được, và cậu sinh viên mà cô từng phục vụ lại chính là thần tượng của cô.


Tuy y tá nhỏ không quá thân với Đao Kiến Tiếu, nhưng dù ít dù nhiều cũng từng nghe qua một số người biết chuyện kể rằng còn nửa năm nữa cậu sẽ chính thức “rửa tay gác kiếm”, nhưng không ngờ thời gian lại rút ngắn đến sớm như thế. Và cô tin rằng, nguyên nhân khiến Đao Kiến Tiếu đột nhiên rời khỏi, tuyệt đối có liên quan đến người ngồi chung văn phòng với cô.


Y tá nhỏ mở QQ, phát hiện trong danh sách bạn bè nick của Lục Tri Thu đang nhấp nháy sáng. Cô chần chừ trong chốc lát, rồi gởi một cái buzz cho đối phương..


Là y tá chứ không phải băng vệ sinh:… Bác sĩ Lục?


Nhất Diệp Tri Thu: Hử?


Là y tá chứ không phải băng vệ sinh: À ừm… Nhạc hội của Đao sama anh có đến không?


Nhất Diệp Tri Thu: Có.


Là y tá chứ không phải băng vệ sinh:… Cậu ấy định rời khỏi, là có liên quan đến anh phải không?


Nhất Diệp Tri Thu không hỏi y tá nhỏ làm sao mà biết mối quan hệ của hai người, tựa hồ như chuyện đó chẳng có gì quan trọng cả. Anh chỉ mập mờ lửng lơ trả lời bằng câu “Có lẽ vậy”, rồi im bặt.


Y tá nhỏ khẽ cắn môi dưới, khăng khăng tìm kiếm cho bằng được tên của Lục Tri Thu trên YY, cô muốn tìm ra Nhất Diệp Tri Thu trong danh sách nick đang tăng vùn vụt và mới chớp mắt đã vượt mốc hai ngàn kia. Nhưng mười phút trôi qua, số người trên YY cũng đã vút lên chạm đến hai ngàn năm trăm, y tá nhỏ vẫn không tìm thấy mấy chữ quen thuộc.


Là y tá chứ không phải băng vệ sinh: Tại sao trên YY không có anh?


Lần này thì Lục Tri Thu trả lời rất nhanh.


Nhất Diệp Tri Thu: Anh cũng biết dùng clone nick mà…


Y tá nhỏ nước mắt đầm đìa, sao ngay thời khắc then chốt thế này tự dưng anh lại “thông minh” đột xuất thế hả?


*****


Lượng người trong kênh vùn vụt gia tăng với tốc độ chóng mặt. Tất thảy những thính giả nghe Đao Kiến Tiếu nói sẽ “rửa tay gác kiếm” đều ngay lập tức chạy bay đi thông báo sự việc này với những người trong nhóm của họ. Cái tin giật gân khiến mọi người lấy làm sửng sốt này nhanh chóng lan khắp giới lồng tiếng chỉ trong thời gian ngắn ngủi.


Đồng thời, trên diễn dàn cũng xuất hiện bài viết “Đao Kiến Tiếu đột nhiên bảo sẽ rút khỏi giới trên YY, ta bỗng ngửi thấy âm mưu gì rồi ấy… Đây là tạo scandal đúng không? Tạo scandal đúng không?” Bài viết làm dậy sóng kia chỉ mới đăng lên chưa đến vài phút. Số bài phản hồi đã tăng vèo lên gần cả trăm, dù cho không click vào xem, cũng có thể đoán ra tình hình “chiến sự” ném đá trong đó diễn ra nảy lửa như thế nào.


Vừa nghe Đao Kiến Tiếu rút lui, một CV có chút tiếng tăm đang mở nhạc hội cùng lúc đó cũng dứt khoát tuyên bố không hát nữa, bắt đầu tiếp sóng trực tiếp tình hình trong phòng Đao Kiến Tiếu ngay trên phòng YY của mình.


Trong giây phút ấy càng có vô số người đồng thời đăng nhập vào YY, chen nhau đổ xô vào gian phòng của Đao Kiến Tiếu.


Kim đồng hồ điểm đúng tám giờ rưỡi, lượng người trong kênh đã gần ba ngàn. Hiện giờ trong phòng có các fan thâm niên của giới lồng tiếng mạng, thậm chí có cả những người bên ngoài giới, bởi vì từng nghe qua tiếng tăm vang dội của Đao sama nên cũng nối gót mọi người vào “kê dép” hóng chuyện cho vui. Còn Đao Kiến Tiếu ban nãy vừa nói xong câu đó liền im lặng, giờ rốt cuộc cũng mở miệng lần nữa. Và lần này không phải để giải thích chuyện rời khỏi cậu mới vừa thông báo, mà là hỏi tung tích của một người.


“Nhất Diệp Tri Thu, anh có đó không?”


Ắt nhiên cậu không nhận được bất kì hồi đáp nào.


Tiêu Giản Đào như không bận tâm đối phương rốt cuộc đang ở đâu, cậu như chắc chắn Nhất Diệp Tri Thu sẽ đến, ngoài câu đó ra cậu không hỏi thêm câu nào về tung tích của Nhất Diệp Tri Thu nữa.


“Hôm nay, mình lên YY không phải để mở nhạc hội hay tán gẫu gì cả, mà là chuẩn bị kể cho mọi người nghe một câu chuyện. Và câu chuyện này, cũng có liên quan đến nguyên nhân mình rút lui.” Cậu khẽ nói, và vẫn như những lần trò chuyện trên YY, chất giọng trầm ấm của anh truyền đến mọi người, tựa như người tình đang thì thầm bên tai họ.


“Không biết có bao nhiêu người trong số các bạn còn nhớ đến Nhất Diệp Tri Thu. Mình từng đi thu thập những lời đồn đại về người này trên mạng, và hầu hết đều bảo rằng nhân phẩm của người này không tốt.”


“Chẳng hạn như nói dối này, tự xưng là một uke độc thân hai mươi tám tuổi này, thậm chí còn bảo là tiến sĩ khoa y gì gì đó, nhưng vừa nói chuyện trên micro là hiện nguyên hình ra ngay, giọng nói lảnh lót trẻ con mà chỉ các cô gái mới có mà thôi.”


“Rồi chẳng hạn như là trẻ trâu, trong giới này điều người ta căm ghét nhất chính là trẻ trâu. Hình như trẻ trâu mãi mãi đồng nghĩa với gây chuyện, trẻ tuổi, nịnh bợ. Cái người Nhất Diệp Tri Thu này hình như còn rất là tự nhiên, vừa vào nhóm đã bô bô gọi người ta là em gái này, em gái nọ đầy thắm thiết rồi.”


“Hình như vẫn còn rất nhiều rất nhiều “tội” khác nữa, mình cũng chẳng một hai kể hết ra làm gì. Những lời này trước đây ít nhiều gì mình đều từng nghe qua, nên đó cũng đã ảnh hưởng đến phán đoán cả mình đối với anh ấy.”


Trên micro Đao Kiến Tiếu khẽ cười, nghe như là đang tự giễu bản thân: “Cho nên khi anh ấy PM mình, hỏi tôi thích bác sĩ trường hơn hay là thích Quả Cầu Giấy Nhỏ hơn, tôi tức thì xem anh là cô nhóc không phân biệt rõ hiện thực và hoang tưởng, sau đó cứ thế mà bỏ ảnh vào danh sách đen.”


Đây là lần đầu tiên Đao Kiến Tiếu kể về ấn tượng của mình đối với một fan. Thân là một thần tượng trên internet, cậu thường tránh kể ấn tượng của mình về người nào đó, sợ bị kẻ khác cố tình lợi dụng bóp méo, rồi vịn vào đó để ném đá cậu. Nhưng lần này, cậu như tường thuật lại một câu chuyện, không còn nghĩ ngợi quan tâm đến mấy thứ vớ vẩn kia nữa, mà là từng câu từng chữ thuật lại trải nghiệm mà dù bây giờ nhìn lại cũng thể xem là bình thản được, cũng là thông qua những lời này để hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện xảy ra giữa cậu và Lục Tri Thu.


“Rồi sau đó nữa, lần gặp tiếp theo với anh chính là vào cái hôm sinh nhật của Moly, lúc đó anh ấy bị người khác kéo lên micro, nói là muốn tỏ tình với mình.”


“Các bạn nói xem, một CV nổi đình nổi đám hô mưa gọi gió trên mạng như mình, làm quái gì cần một đứa fan não phẳng thế cơ chứ?”


Câu nói này phải nói quá đáng cực kì. Rất nhiều cô nàng yêu mến Đao Kiến Tiếu khi nghe thấy câu này đều vô thức nhíu mày. Trước giờ những lời đánh giá về Đao Kiến Tiếu trong giới khá là tốt, tuy rằng luôn có người ném đá, nhưng bản thân cậu cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, rất là gần gũi thân thiện, nên dù luôn bị ném đá, các fan vẫn kiên định một lòng đứng ra ủng hộ cậu. Nhưng câu này vừa thốt ra, hình tượng vốn vô cùng hoàn mỹ của cậu bỗng chốc trở nên rạn vỡ đi không ít.


“Tin rằng hiện giờ có rất nhiều người đều đang nghĩ - Đao sama bị làm sao thế này? Tự tạo scandal cho mình ư? Thực tế thì làm gì mà nghiêm trọng đến thế, chỉ là mình đã nghĩ thông suốt rồi. Suy nghĩ lúc đó giờ nhìn lại, quả thực ấu trĩ vô cùng. Mình nghĩ có lẽ mình đã quá ngông cuồng rồi. Tuy bề ngoài ra vẻ gần gũi xây dựng nên hình tượng hoàn mỹ thế, nhưng mình nào có hoàn hảo đến thế đâu, mình cũng chỉ là người trần mắt thịt. Mình cũng hư vinh, cũng khoe khoang phô trương, cũng có sở thích sở ghét của riêng bản thân. Và trong lòng mình, thực sự rất là không thích những fan như Nhất Diệp Tri Thu.”


“Cho nên lúc đó khi vừa nghe Nhất Diệp Tri Thu hỏi “Chẳng lẽ cậu không biết trên đời này, có người cả đời cũng không thể vỡ giọng sao?”, mình bèn không hề do dự mà đáp rằng, tôi không biết. Bây giờ mình muốn hỏi các bạn, các bạn có biết không?


Sau khi hỏi xong câu này, trên màn hình bắt đầu có vài người líu ríu phát biểu một số ý kiến. Chẳng hạn như ở xung quanh các cô ấy, hoặc bản thân cô ấy chính là người như thế, giọng nói lảnh lót non choẹt tựa nghe như em bé, bị gọi là “giọng trẻ con”.


Tiêu Giản Đào đọc các câu trả lời trên màn hình: “Uhm, thế các bạn có từng nghe qua con trai không thể vỡ giọng được không?”


Lần này, trên màn hình nhanh chóng xuất hiện vô số dòng đáp rằng “Chưa từng nghe qua”.


“Đúng, không sai, mình cũng chưa từng nghe qua. Cho nên mình đã nói với Nhất Diệp Tri Thu rằng, tôi không biết. Mình chẳng chút ngần ngại liền bảo tôi không biết. Bởi vì mình cảm thấy đó chẳng qua chỉ là một lời nói dối hòng thu hút sự chú ý của mình, cũng như những nhận xét về anh ấy trên mạng, thích nói láo, thích làm chuyện trẻ trâu, thích trở thành cái rốn của thiên hạ. Nhưng, chuyện mà mình không biết, không có nghĩa là nó không tồn tại. Mình phủ nhận một chuyện mà mình chưa từng nghe qua, ngoài việc chứng minh sự ngu ngốc của bản thân, không còn nói lên điều gì khác.”


Chợt Tiêu Giản Đào chuyển sang đề tài khác: “Liệu các bạn có nhớ hai người mà mình từng nhắc trên weibo không? Một người là bác sĩ câm trong trường mình, một người là em trai Quả Cầu Giấy Nhỏ mà mỗi sáng sáng mình đều nghe thấy giọng của bé ấy. Sau này mình mới phát hiện, ra hai người đó là một. Trước giờ chưa hề có Quả Cầu Giấy Nhỏ, bác sĩ câm, chỉ là anh bác sĩ đó, dù ảnh đã là người trưởng thành, nhưng giọng nói vẫn trong trẻo lanh lảnh tựa bé trai, nếu nghe qua mạng, thì y hệt như một cô bé.”


“Và anh, chính là người đã bị mình làm tổn thương sâu sắc và cự tuyệt thẳng thừng trên mạng, Nhất Diệp Tri Thu.”


“Quả Cầu Giấy Nhỏ nghe mình luyện đọc vào mỗi sáng, anh bác sĩ y tế trường dịu dàng hiền hòa của mình, cô nhóc fan mà mình xem trường… Nhất Diệp Tri Thu của mình.”


Những lời của Đao Kiến Tiếu vừa dứt, cả YY bèn nhốn nháo như bầy ong vỡ tổ. Tất cả đều sửng sốt trước cái tin gây sốc này, điên cuồng gõ biểu cảm không tin được vào màn hình. Những người có mặt ở đây, đã có bao nhiêu người từng cùng người khác thầm giễu cợt Nhất Diệp Tri Thu trong lòng? Có bao người từng “thẩm du tinh thần” cặp rating 18+ Anh Cái Kéo với Quả Cầu Giấy Nhỏ và Đao Kiến Tiếu cưa đổ anh bác sĩ.


©ST-ENT



“Thế giới quả là nhỏ thật đúng không nào, nhỏ đến mức người mà tôi rung động, lại là người từng bị tôi tổn thương sâu sắc trên mạng.” Tiêu Giản Đào chậm rãi nói từng câu từng câu một, đều là những tâm sự của chính bản thân cậu: “Mình nghĩ mình vẫn trẻ tuổi bồng bột quá, trẻ tuổi đến mức mình ngỡ rằng không có gì là không thể cứu vãn được. Mình nghĩ mình vẫn quá cao ngạo, cao ngạo đến nỗi mình nghĩ rằng mình có thể không ngần ngại tổn thương kẻ khác. Mình vẫn quá hèn nhát, hèn nhát đến mức khi sự thực phơi bày trước mắt, mình lại chọn cách trốn chạy.”


“Mình quả thực không phải một kẻ hoàn mỹ, mình không đủ bình tĩnh. Mình sẽ vì lời khen của người khác mà thầm dương dương tự đắc. Mình sẽ vì sự ngu ngốc của bản thân mà phủ nhận một chuyện thực sự tồn tại trên đời. Mình sẽ vì tính cảnh giác mà dùng những suy nghĩ ác ý nhất để dò đoán kẻ khác, mình sẽ vì bản thân quá trẻ tuổi mà khoe khoang tài năng, chẳng biết khiêm tốn…”


“Nhưng dù em như thế, anh vẫn yêu, có đúng không?”


“Dù em có ngốc nghếch, có hèn nhát, có ngông cuồng tự đại, anh vẫn sẽ không từ bỏ em, mà sẽ dũng cảm đứng trước mặt em, nói với em những lời tự đáy tim mình. Anh đã mang tất cả bày trước mặt em, chỉ để nhận một câu trả lời của em, nhưng em lại chỉ biết trốn chạy. Em không biết làm sao để đối mặt với anh, người từng bị em tổn thương, người vẫn luôn âm thầm dõi theo em. Em không biết mình liệu có năng lực bù đắp lỗi lầm của mình, gánh vác chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn của anh sau này không.”


“Nhưng người rồi sẽ có lúc trưởng thành, em không thể nào cứ mãi trốn tránh như thế được. Mấy ngày này em luôn nhớ đến anh. Em muốn mỗi sáng cùng anh luyện đọc, muốn anh ngồi trong văn phòng ngắm nhìn bóng dáng của em, muốn anh đuổi theo bước chân em trên mạng. Còn em, ngoài chuyện lưu lại bóng lưng và nỗi đau ra, không thể cho anh cái gì khác cả.”


“Anh đã cho em cơ hội lần nữa, hỏi trong lòng em, anh rốt cuộc là ai. Khi đó em không tìm ra câu trả lời, nhưng bây giờ em đã nghĩ rõ ràng rồi, rõ đến nỗi không thể rõ hơn.”


“Em thích anh, em yêu anh, còn câu nói nào có thể diễn đạt tâm ý của em hơn câu nói này chứ nhỉ?”


“Có lẽ em không đủ chín chắn điềm tĩnh, có lẽ em vẫn còn chút ngây ngô ngông cuồng, nhưng em sẽ yêu anh thật nhiều. Em sẽ không nói những lời khiến anh đau lòng nữa, sẽ thấu hiểu nỗi lòng của anh… Em sẽ học, học cách trở thành người đàn ông tốt mà anh luôn yêu thương… Xin anh hãy tin em thêm lần này…”


“Rút lui sớm cũng là một cách em trừng phạt bản thân. Em biết đó đối với anh chẳng qua là chuyện chẳng đáng quan trọng, nhưng em chỉ là muốn bù đắp lại lỗi lầm mà mình phạm phải, lời ngu xuẩn mà mình nói ra. Khi đó, là em đã phủ nhận anh, tổn thương anh trước hàng ngàn người trên YY. Thế thì hôm nay trước mặt tất cả mọi người, hãy để em bù đắp lại nỗi tổn thương em gây ra cho anh lúc đó.”


“Tri Thu, em biết anh có mặt ở đây, dù không sử dụng nick Nhất Diệp Tri Thu, chắc cũng đang khoác clone nick để nghe đúng không? Thế thì tất thảy những người có mặt đều là chứng nhân cho tình cảm của em đối với anh. Các cô ấy đã tận tai lắng nghe lời hối lỗi và tình yêu của em dành cho anh. Hãy để mọi người trở thành nhân chứng cho hai ta. Thông qua chuyện hôm nay, em sẽ trở nên chín chắn hơn, đối xử với anh thật tốt thật tốt.”


“Lần này, đổi lại là em dõi theo anh, dõi theo tất cả mọi thứ thuộc về anh, dõi theo cuộc sống của anh.”


“Em biết anh đang dùng clone nick nghe, em dỡ bỏ chế độ hạn chế tán gẫu, đợi anh nói với em. Nếu như anh cảm thấy đáp án em đưa ra cũng gọi là tạm được, mong là anh sẽ đáp lại lời em.”


Lời tỏ tình say đắm của Đao Kiến Tiếu khiến cảm xúc các fan cuồn cuộn dâng trào. Không ai ngờ rằng bữa tụ tập trên YY hôm nay, mục đích chính yếu lại là lời tỏ tình của Đao Kiến Tiếu dành cho Nhất Diệp Tri Thu. Nghe những lời nồng nàn đầy tình cảm ấy, tất cả mọi người đều như bị cảm hóa, trái tim cũng theo đó mà phập phồng thấp thỏm cùng với những lời thuật chân tình của cậu.


Và có rất nhiều rất nhiều những cô nàng đã từng ném đá Nhất Diệp Tri Thu dữ dội, ngập tràn nỗi áy náy day dứt trong lòng.


“… Em…” Đao Kiến Tiếu thực sự không còn biết nói gì nữa: “Em thực sự, thực sự đã cạn lời rồi. Em đọc qua biết bao câu thoại. Em ngỡ rằng nếu có một ngày mình nói lời yêu, chắc chắn sẽ là một đại thánh si tình luôn tuôn ra được những lời mật ngọt giành lấy trái tim người yêu. Nhưng đến hôm nay em mới phát hiện, bất luận là ngôn từ dạt dào phong phú đến đâu, khi đối diện trước tình cảm thực sự, thì trong đầu chỉ còn là một mảng trắng xóa mà thôi.”


“Được rồi, không nói nhiều nữa. Tri Thu, em biết anh đang ở trên YY, bài hát dưới đây là em dành tặng riêng anh.”


“Tên của bài này gọi là “Em không biết”


Hãy để hồi ức quay ngược trở lại


Tìm về nơi giao nhau giữa đôi ta


Những lời khó nói trở thành mật ngọt


Bắt đầu mọi thứ tựa ngày hôm qua


Bao hình ảnh mãi chẳng thể cắt rời


Vẫn hiện lên khi ta nhắm mắt lại


Em rất mong được ngủ bên cạnh anh


Nỗi hối hận nơi em bao giờ anh mới phát hiện


Em không biết nỗi khổ đau anh chịu


Tình yêu vuột mất khỏi bàn tay em


Lời tỏ tình của anh em không níu giữ


Hối hận biết bao em không nắm chặt


Em nguyện cầu anh có thể quay đầu


Chỉ cần được ôm anh trong vòng tay


Em không biết


Liệu một ngày anh sẽ lại mỉm cười với em


Có thể nào đến gần anh hơn nữa


Để anh nghe lời yêu của em thêm lần


Nhắm mắt lại đợi chờ mãi mãi


Em rất mong được ngủ bên cạnh anh


Niềm mong nhớ anh trao cho em


Em hối hận đã không phát hiện ra


Đây là buổi nhạc hội vô cùng đặc biệt… Trên ý nghĩa nghiêm túc mà nói, nó cũng chẳng thể được xem là một buổi nhạc hội đúng nghĩa. Bởi vì người chủ trì là Đao Kiến Tiếu từ đầu chí cuối chỉ hát đúng một bài, một bài do chính cậu viết lời. Cậu hát hết lần này đến lần khác, mỗi lần hát đến “Em không biết nỗi khổ đau anh chịu, Tình yêu vuột mất khỏi bàn tay em, Lời tỏ tình của anh em không níu giữ, Hối hận biết bao em không nắm chặt”, giọng hát của cậu luôn bỗng dưng cất cao, tựa như người rơi vào tình yêu đau khổ đang cầu xin sự thứ tha của nửa kia.


Trái tim mọi người đều bắt giữ bởi bài hát rất đỗi kén người nghe này. Đó là bài hát với giai điệu rộn ràng dễ nhớ, nhưng lại ngập tràn niềm thương cảm sâu xa. Vào đêm nay, vô số cô gái ngồi trước màn hình khẽ ngâm nga theo lời bài hát. Vào đêm nay, y tá nhỏ đã dùng QQ dội bom anh đến mức suýt nữa khiến máy tính anh treo máy.


Khi hát xong đến lần thứ mười, giọng của Tiêu Giản Đào đã khản đặc đến nỗi nói không ra hơi: “Tri Thu, anh hỏi em, em rốt cuộc có biết anh là ai không. Bây giờ em có thể trả lời anh. Đương nhiên em biết chứ. Anh là Tri Thu, là Quả Cầu Giấy Nhỏ không thể vỡ giọng của em, là anh bác sĩ dịu dàng mà lại trầm lặng chín chắn của em, là người fan ngu ngơ trên mạng của em. Nhưng còn có một thân phận quan trọng nhất…”


“… Chính là người mà em yêu.”


Giây sau, một cái nick tên là YYID chưa từng gặp qua đã PM cho Đao Kiến Tiếu, trong hộp thoại xuất hiện một câu như sau:


“Đồ ngốc, cổ họng vừa mới khỏi đã hú hét lâu như thế! Hôm sau còn có cuộc thi dẫn chương trình, cậu muốn lên thi bằng cái giọng vịt đực ấy ư?”