Em Không Phải Một Nô Lệ

Chương 1




Trong một đấu trường boxing ngầm dưới lòng đất, sau hàng loạt những trận đấu kịch liệt và tàn nhẫn kéo dài chính là tiếng hò reo inh ỏi đến chói tai của đám nhà giàu thua cá cược. Yoon Bae với vẻ mặt vô cảm cùng cơ thể kiệt quệ được đưa ra ngoài. Đây là lần đầu tiên cậu đấu ở nơi này, nhưng không phải là lần đầu tiên cậu tham gia thi đấu.

Một người đàn ông trung tuổi với vẻ mặt đê tiện bước tới, thản nhiên vỗ vai cậu mà cười to.

“Haha!! Tốt lắm. Hôm nay mày làm tốt lắm, Yoon Bae. Lát nữa tao sẽ thưởng thêm đồ ăn. Cứ thế mà phát huy nhé!”

Chính xác, người đàn ông này chính là người đã đưa cậu tới đây, buộc cậu phải tham gia những trận thi đấu ác liệt thế này đề chuộc lợi. Ông ta là người đã bỏ ra một khoản tiền tầm thường để mua cậu từ người cha rượu chè, cờ bạc, và bắt đầu nuôi cậu từ năm 15 tuổi cho tới giờ.

||||| Truyện đề cử: Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày |||||

“Tên nhóc này trông nhỏ con vậy sao có thể thắng được tên to xác kia chứ?”

“Thật vô lý!”

“Chúng ta đánh giá cậu ta hơi thấp rồi.”

“Chết tiệt!”

Những lời thế này Yoon Bae cũng không phải là chưa từng nghe, nói đúng hơn là đã nghe rất nhiều. Không sai. Cơ thể cậu không thuộc dạng to lớn, vạm vỡ như những tên cũng tới đây tham gia thi đấu. Nó chỉ là săn chắc và cứng rắn hơn cơ thể của những thanh niên bình thường. Thế nhưng vì từ nhỏ cậu đã bị người cha già cờ bạc, rượu chè của mình đánh đập rất nhiều rồi nên cậu có sức chịu đựng vô cùng tốt. Từ khi bị cha bán đi, cậu cũng có luyện tập một chút nên sức lực của cơ thể cũng tốt lên khá nhiều. Chính vì lợi dụng sức chịu đựng tốt của mình, cậu liên tục giành chiến thắng. Cậu trước giờ chỉ áp dụng một chiêu trò duy nhất. Chính là chịu đòn, để đối phương tấn công cho đến khi thấm mệt rồi cậu mới phản công. Trong toàn bộ quá trình, cậu chỉ đưa tay che chắn khuôn mặt. Vì nếu bị tấn công vào mặt, cậu sẽ dễ dàng bất tỉnh trên sân.



“Này cậu nhóc, làm tốt lắm. Cho cậu chút tiền động viên.”

“Tôi khá bất ngờ về cậu đấy. Cố gắng nha!”

Ngoài những lời ngạc nhiên, cũng có không ít những lời nói động viên và một số người còn cho cậu thêm tiền mặc dù thua cá cược. Nhưng đương nhiên, lần nào cũng vậy, cậu chỉ được cầm những đồng tiền đó trên tay trong giây lát, sau đó liền bị ông chủ cướp đi.

“Ăn đi. Đừng có để lại hạt nào đấy!”

Hôm nay cũng vậy, tên chủ già đó lại ném cho cậu một đĩa cơm thừa sau khi hắn đã ăn một bữa hoành tráng và no nê. Nhưng nó sẽ chỉ là một đĩa cơm nếu con chó của ông ta không ra giành ăn với cậu. Nó là một con chó xấu xí và bướng bỉnh. Cậu vô cùng ghét nó nhưng vì nó là chó cưng của ông chủ nên cậu không dám động vào. Chính vì vậy mà mỗi lần nó ra tranh giành, cậu chỉ thể cố gắng ăn thật nhanh, bằng không đĩa cơm sẽ bị nó ăn hết. Sau đó, một con chó lại được nằm ngủ trong chiếc tổ ấm, cậu lại bị xích trong chiếc chuồng sắt chật chội, hẹp hòi. Cũng đã quen rồi, suốt 5 năm, cậu không hề kêu ca điều gì cả. Đối với cậu, chỉ cần sống thôi.

“Hôm nay kiếm được bao nhiêu?”

Lão già ngồi vắt chân, thản nhiên vừa hút xì gà vừa hỏi tên đồng bọn luôn đi cùng tới những trận đấu. Tên đó nghe lão hỏi thì mắt sáng lên.

“490 ngàn won. Hôm nay nhiều hơn hôm trước gần 100 ngàn luôn đấy!”

“Tốt lắm. Tìm hiểu trận tiếp theo cho nó đi. Thằng nhãi này thật may là vẫn còn chút giá trị. Không uổng công tao nuôi nó suốt mấy năm trời.”

Quán ăn mà bọn họ ngồi cũng là một quán ăn mà chỉ có những dân đen, dân buôn lậu, cờ bạc, cá cược thường lui tới. Vậy nên nhìn cảnh một con người bị nhốt trong một chiếc chuồng chó họ cũng nhắm mắt cho qua, chẳng có chút bất ngờ hay kì lạ gì cả.



Bỗng nhiên, cả quán chợt xôn xao khi vị khách tiếp theo bước vào lại là một người đàn ông mà chỉ nhìn qua thôi cũng thấy đẳng cấp hoàn toàn khác với bọn họ. Là một người đàn ông ngoại quốc, mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Anh ta ăn mặc lịch sự, sang trọng, trông có vẻ rất giàu. Theo sau anh ta còn có một tên vệ sĩ, hình như là người Hàn, nhưng trông rất đáng sợ.

Cả tên chủ già và người đồng bọn của lão ta cũng bị vẻ giàu có và lịch lãm của anh ta thu hút. Có một điều không ngờ đến, người đàn ông đó vậy mà lại bước tới trước bàn của lão ta.

“Xin chào. Rất vui được gặp ông.”

Anh ta biết nói tiếng Hàn. Tên chủ già thấy vậy cũng đứng lên đưa tay ra chào hỏi:

“Chào cậu. Cậu là…”

“Tôi là Aeron Maverick Spaker. Ông có thể gọi tôi là Aeron.”

Người đàn ông mỉm cười, không ngần ngại mà bắt tay với tên chủ già kia.

“Có chuyện gì không?” Lão già sau khi mời Aeron ngồi liền hỏi.

Aeron cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề chính.

“Tôi muốn trao đổi với ông một số chuyện. Tôi đã đi theo ông từ đấu trường khi nãy tới đây.”