Em Không Phải Một Nô Lệ

Chương 44




“Tôi nghe nói anh ta mua cậu về với một số tiền lớn. Nhưng cách anh ta đối xử với cậu có chút thất thường. Ngược lại, tôi thấy tôi và cậu có khá nhiều điểm chung. Cậu thích đọc sách đúng không? Tôi cũng vậy. Nếu cậu về với tôi, tôi sẽ cho cậu tất cả, yêu thương cậu vô điều kiện cho dù cậu có làm gì. Thế nào? Lựa chọn của tôi lời hơn mà, đúng chứ?”

Quả nhiên, chỉ trong phút chốc trong đầu Yoon Bae đã xuất hiện câu hỏi: Cậu trước giờ vẫn luôn sao cũng được, tại sao bây giờ cậu lại không chút suy nghĩ mà vô thức không muốn phản bội Aeron? Vì anh đã mua cậu về với số tiền lớn nên cậu là của anh? So với cậu trước kia, điều đó vốn không hề quan trọng. Cậu trước kia chẳng muốn phản kháng hay làm bất cứ điều gì cả, hoàn toàn là đặt đâu ngồi đấy thôi. Vậy lý do là gì? Mà mặc dù Aeron đã đối xử với cậu đôi lúc tồi tệ vô cùng, cậu vẫn muốn hướng về phía anh ấy?
“Đừng nói là… cậu có tình cảm với tên đó nhé.”. TruyenHD

Câu nói với giọng điệu không quá lớn vậy mà lại khiến Yoon Bae giật mình. Cậu tròn mắt nhìn chằm chằm Jae Won nghĩ lại bản thân mình. Có vẻ như là đúng như lời cậu ta nói.

Những lúc được Aeron đối xử dịu dàng, Yoon Bae có lẽ trong vô thức đã cảm thấy hạnh phúc. Những lúc hai cơ thể có tiếp xúc, cậu đã cảm thấy trái tim đập mạnh vô cùng. Những lúc Aeron hiểu lầm cậu bất cứ điều gì, cậu lại cảm thấy thực sự thất vọng. Cậu đã vô tình trao cho anh nhiều tình cảm và niềm tin đến như vậy mà cậu lại chẳng hay biết điều gì. Khi nhìn thấy bộ mặt nhõng nhẽo, trẻ con mà không ai biết của anh, cậu muốn giữ nó là của riêng mình mãi. Cậu dường như càng lúc càng trở nên ích kỉ, càng lúc càng cảm thấy nhớ anh nhiều hơn. Vậy lý do mà cậu dễ dàng tha thứ cho anh sau tất cả những đau đớn mà cậu phải chịu đựng từ anh không phải là do cậu buông xuôi chấp nhận số phận, mà lý do chính là cậu đã yêu anh rồi.
Jae Won bỗng nhiên bật cười.

“Có vẻ như tôi nói đúng rồi nhỉ? Cậu Yoon Bae mà lại thích bị ngược đãi như vậy sao?”

Không. Yoon Bae của chúng ta không phải là thích bị ngược đãi. Cậu chỉ là đã quá quen với nó và Aeron là người đã đưa tay kéo cậu ra khỏi một đầm lầy đau khổ sâu vô tận. Anh là người đã cứu cậu ra khỏi những trận đấu kịch liệt hàng ngày trên đấu trường. Anh là người đã mở khoá chiếc chuồng sắt cái mà đã giam cầm cả tâm hôn lẫn thể xác của cậu trong suốt 5 năm. Anh đã cho cậu mặc những bộ đồ cậu chưa từng được mặc, ăn những món mà cậu chưa từng được ăn, một nơi ở đàng hoàng, một chiếc giường ấm áp. Ngay cả những cảm xúc như ngượng ngùng, hạnh phúc, thất vọng hay không hài lòng về điều gì đó mà cậu chưa từng có, tất cả anh đều đã cho cậu trải qua. Cậu cũng nhận được một chút tình cảm gì đó từ anh, vậy nên cậu yêu anh, vì anh là anh chứ không phải vì cậu thích như thế.
“Đừng nói nhảm nữa.” - Yoon Bae lạnh giọng nhìn Jae Won nói - “Cậu mau thả tôi ra.”

Đến đây, Jae Won đặt một tay lên vai Yoon Bae, thở dài tỏ vẻ bất lực.

“Sao cậu có thể ngốc như vậy hả? Cậu là vẫn chưa hiểu được tình cảm của bản thân mình sao?”

Thế rồi Jae Won lại cười hắt một hơi.

“Làm gì có tên bắt cóc nào lại đi nghe lời thả con tin của mình ra chứ?”

Bấy giờ Yoon Bae mới đắt đầu để ý. Đây vốn chẳng là nơi cậu vừa gặp cha của mình. Nơi này, giống như một văn phòng, nhưng ngoài chiếc sofa đỏ mà cậu đang ngồi,chiếc bàn trước mặt toàn rượu là rượu và ánh đèn mập mờ có chút ánh đỏ ra, xung quanh chỉ toàn là vệ sĩ.

Yoon Bae sẵng giọng vươn tới.

“Cậu làm cái quái gì thế?!”

“Có lẽ cậu không biết. Cậu sớm đã trở thành điểm yếu của tên Aeron đó rồi.”

Dứt câu, Jae Won đánh mắt sai người lấy băng keo bịt miệng Yoon Bae lại. Đến mức này rồi cậu cũng đã hiểu được, Yoon Chae Hoon - người gọi là cha của cậu đã dụ cậu đến để đám người này dễ hành động hơn. Cậu biết trong tình thế cả tay và chân đều bị trói thế này, phản kháng hoàn toàn là vô ích. Cậu chỉ đành để người của hắn dùng băng keo bịt miệng lại, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào Jung Jae Won.

Jae Won đứng lên, lấy điện thoại trên bàn, bấm gì đó rồi đưa lên tai nghe. Thế nhưng rất nhanh cậu ta lại đưa xuống. Jae Won quay ra nhìn Yoon Bae nở nụ cười gian manh, xảo trá.

“Hai người giống nhau thật đấy. Đều không nghe điện thoại từ người lạ. Nhưng mà, giống như cậu khi nãy, tôi cũng sẽ có cách bắt hắn phải nghe thôi.”