Em Là Ánh Sao Của Đời Anh

Chương 67: Ngoại Truyện 05 Sở Âm X Chu Phóng 2




Sở Âm không đứng lên, cô ấn nhẹ lòng bàn tay lên trán, nói: “Tôi chỉ thấy mệt, muốn ngồi đây nghỉ ngơi một chút thôi.”

“Bây giờ thì sao? Nghỉ ngơi đủ chưa?”

Không biết vì sao, Sở Âm cứ luôn cảm thấy anh rất trịch thượng, làm cô cực kỳ khó chịu, không nhịn được muốn bóp cổ anh: “Chưa đủ!”

Chu Phóng: “…”

“Cho cô thêm năm phút nữa, nếu không lên xe thì cứ ngồi đấy luôn đi.” Anh tức giận nói, sau đó lên xe.

Sở Âm nghiến răng, càng lúc càng thấy khó chịu với những lời anh nói, vì vậy giận dỗi: “Không cần anh chờ, tôi tự đi được!”

Đây là lần đầu tiên Chu Phong bị một cô nhóc nói như vậy, anh tức giận đạp chân ga, chiếc xe lập tức vọt về phía trước.

Vốn dĩ tâm tình Sở Âm không được tốt, hơn nữa giọng điệu nói chuyện của anh thật sự chẳng dễ nghe chút nào, vì vậy mới không kìm nổi tức giận trả lời anh như thế, ai mà ngờ người này thật sự bỏ cô lại rồi đi chứ?

Nhưng nghĩ lại, Sở Âm cảm thấy anh cũng chẳng làm sai gì sai cả, dù sao thì hai người họ cũng không có quan hệ gì, anh chỉ tốt bụng muốn đưa cô về thôi.

Cô không cảm kích là do cô không biết điều, không biết tốt xấu.

Sở Âm thở dài, bực bội đứng dậy, tiếp tục đi về hướng nhà mình.

Nhưng chưa đến vài phút sau, chiếc xe vừa rời đi đã lùi lại, ngừng bên cạnh cô.

Sở Âm: “…”

Có bản lĩnh đi thì đừng có quay lại chứ?

Chu Phóng hạ cửa sổ xe xuống, giọng nói rất trầm: “Cơ hội cuối cùng, không lên xe là tôi đi đấy.”

Sở Âm khinh thường hừ một tiếng, “Anh đi đi! Có bản lĩnh thì đừng quay lại!”

Lời con chưa dứt, cả người đã nhanh nhẹn mở cửa nhảy lên ghế sau.

Chu Phong cười lạnh: “Có bản lĩnh thì cô đừng lên xe.”

Sở Âm nhún vai: “Tôi không có bản lĩnh bằng anh.”

Tiếp sau đó, hai người không ai nói gì nữa, giữa đường, Sở Âm không chịu nổi cơn buồn ngủ nên ngủ thiếp đi, Chu Phóng nhìn kính chiếu hậu, thấy cả người cô xiêu xiêu vẹo vẹo, anh không hề phát hiện ra vẻ mặt mình đã trở nên dịu dàng hơn.

Tới ngã tư nhà cô, Chu Phóng không kêu cô dậy vội, nhưng có vẻ Sở Âm ngủ không sâu giấc, anh vừa dừng xe lại cô đã mở mắt ra.

Chu Phóng nói: “Tới rồi.”

Sở Âm khẽ “ồ” một tiếng, giọng nói mềm mại như bông, sau đó cô mở cửa xuống xe, không quên nói cảm ơn với Chu Phóng.

Nhưng Sở Âm không ngờ Chu Phóng cũng xuống xe, chặn đường cô.

Cô đang dụi mắt, khó hiểu ngẩng đầu lên.

“Sở Âm.” Chu Phóng gọi cô, sau đó nói: “Đừng đi mấy chỗ như quán bar kia làm việc nữa.”

Sở Âm vừa định bảo chuyện của cô không cần anh quản, Chu Phóng lại nói: “Nếu cô thật sự thiếu việc làm, tôi có thể giới thiệu cho cô, so với những công việc như này thì ổn định, an toàn hơn, cũng không mệt như này.”

Sở Âm ngẩn ngơ vài giây, cười rộ lên: “Được, vậy có công việc gì tốt anh phải nhớ đến tôi đấy.”

“Cảm ơn anh.”

Nói xong, cô đi qua bên phải anh, Chu Phóng kéo cô lại: “Cô thật sự sẽ nghe lời khuyên của tôi ư?”

Sở Âm cười, không trả lời anh, chỉ hỏi lại: “Tại sao anh lại muốn giúp tôi?”

“Chú à, tôi và chú không thân không quen, mới chỉ gặp nhau hai lần thôi, sao chú lại để ý chuyện của tôi như vậy?”

“Một ông chủ lớn như chú chắc không rảnh rỗi để quan tâm đến sinh hoạt và sống chết của một người nhỏ bé như tôi đâu nhỉ?”

Môi Chu Phóng giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra nguyên nhân.

Sở Âm nói tiếp: “Sẽ chẳng có ai vô duyên vô cơ đối xử tốt với người khác cả, nếu để ý đến một người nào đó thì nhất định là đều có ý đồ cả. Nhưng chú có ý đồ gì với tôi đây? Tôi một không có tiền, hai không có nhan sắc, vì sao chú lại muốn giúp tôi thế?”

Yết hầu Chu Phóng trượt lên xuống: “Tôi chỉ cảm thấy một cô gái nhỏ chăm chỉ làm việc ở thành phố lớn như cô thật sự không dễ dàng chút nào.”

Tất nhiên Sở Âm không tin, nhưng ngoài miệng vẫn nói với anh: “Vậy anh tốt bụng thật đấy.”

“Có phải thấy người nào có cuộc sống khó khăn anh đều muốn dang tay giúp đỡ không?”

Ngược lại thì không.

Tuy Chu Phóng có làm từ thiện, nhưng tận tâm tận lực giúp một người như này thì đúng là lần đầu tiên.

Như lời cô nói, anh không có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến sinh hoạt và cuộc sống của những người không liên quan.

Có lẽ…

Anh rũ mắt nhìn cô, trong lòng tự hỏi, cô là người không liên quan ư?

Anh lặng lẽ giúp một cô gái 3 năm, cuộc sống của cô trong hiện thực còn gian khổ hơn tưởng tượng của anh nhiều, nhưng mỗi ngày, cô vẫn ra sức đấu tranh với nó, anh có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo mãnh liệt và lòng tự tôn của cô.

Anh muốn giúp cô, lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô nên không dám thể hiện rõ ràng, nhưng cô lại quá nhạy cảm, anh mới chỉ nói vậy thôi mà cô đã nhận ra rồi.

Cô không có sự giúp đỡ của gia đình và bạn bè, trên thế giới này cô chỉ có một mình, điều này khiến anh không kìm được muốn dang tay giúp đỡ, để cuộc sống của cô trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.

Ít ra thì không phải mệt mỏi như hiện tại nữa.

Nhưng vì sao anh lại không muốn nhìn thấy mỗi ngày cô phải mệt mỏi như vậy, khổ cực như vậy…

Đầu óc Chu Phóng rối bời.

Lúc anh lấy lại tinh thần, Sở Âm đã đi vào ngõ nhỏ rồi, anh đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn cô không quay đầu lại đi thẳng vào trong, nhưng đợi vài phút rồi mà đèn phòng cô vẫn chưa sáng lên.

Chu Phóng không yên tâm lắm, sải bước đi vào, lúc đến gần tòa nhà mà cô ở, anh nghe loáng thoáng tiếng khóc thút thít.

Bước chân anh chợt dừng lại.

Bởi vì Chu Phóng sợ, nếu cứ đi tiếp, sau khi trời sáng, cô sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới của anh.

Trước mặt mọi người, cô giống như một con nhím nhỏ, khắp người toàn là gai, không hề yếu đuối chút nào.



Nhưng lúc không có ai, cô lại giống như một đứa trẻ bị lạc mất phương hướng, yếu ớt và bất lực, chỉ có thể khổ sở ôm chặt bản thân khóc thật to.

Chu Phong đứng ở bên ngoài tòa nhà, mãi đến khi Sở Âm khóc xong, đứng dậy lên lầu, anh ngẩng nhìn đầu nhìn căn phòng ở tầng 3, chỉ một lát sau, đèn sáng lên, lúc này Chu Phóng mới mím môi xoay người đi.

Sau đêm đó, Sở Âm không đến quán bar làm phục vụ bán thời gian nữa, đồng thời cũng nghỉ làm gia sư cho bạn nhỏ học buổi sáng.

Một tuần sau, Sở Âm bắt đầu dạy kèm cho Chu Tri Ninh, buổi sáng học từ 8 giờ đến 11 giờ trưa, bữa trưa do nhà họ Chu chuẩn bị, cô không phải tốn tiền ăn, 2 giờ chiều lại tiếp tục dạy kèm cho Chu Tri Ninh, đến 5 giờ thì nghỉ.

Một ngày dạy 6 tiếng, kiếm được hẳn 3000.

Đối với cô mà nói thì thật sự là quá nhiều.

Cô không cần đi làm việc khác để kiếm thêm thu nhập nữa.

Hơn nữa, cô cũng không phải lo không bắt được xe buýt về nhà.

Hai tháng tiếp đó, cô và Chu Phóng gặp mặt nhau vài lần, nhưng cả hai cũng chẳng nói với nhau chuyện gì, mỗi lần gặp nhau chỉ lễ phép chào hỏi một tiếng, sau đó không còn gì nữa.

Tình hình này kéo dài liên tục đến khi cô khai giảng.

Sở Âm thi vào trường đại học tốt nhất của thành phố Thẩm, học khoa tài chính.

Trong lễ khai giảng, nhà trường mời một số cựu học sinh đã tốt nghiệp lên phát biểu, giây phút Chu Phóng lên sân khấu, Sở Âm mới biết anh cũng từng học trường này.

Lúc Chu Phóng nói trước đây bản thân từng học khoa tài chính, Sở Âm không thể không cảm thán, trên thế giới này có một số chuyện kỳ diệu thật, rõ ràng giữa hai người vốn chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng sau vài lần gặp mặt, bạn sẽ phát hiện bạn và anh ấy liên quan chặt chẽ với nhau.

Nhưng cũng chỉ là hai đường thẳng cắt nhau mà thôi.

Những gì Chu Phóng nói sau đó, Sở Âm nghe không vào, trong đầu cô cứ suy nghĩ miên man rất nhiều điều, nhưng cuối cùng lại không biết bản thân vừa mới thất thần suy nghĩ chuyện gì.

Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Sở Âm cũng nghỉ làm gia sư cho Chu Tri Ninh, lên đại học, cô nhận được học bổng, đồng thời vừa học vừa làm thêm những lúc rảnh rỗi.

Bởi vì có số tiền làm gia sư kia, cuộc sống hiện tại của cô tốt hơn một chút, cô còn mua được cho bản thân một chiếc điện thoại, nhưng so ra thì vẫn thua kém những bạn học xung quanh.

Sở Âm không thèm để ý đến việc này, chỉ lo làm tốt chuyện của mình.

Sở Âm vốn tưởng cô và Chu Phóng sẽ không còn bất kỳ liên quan gì nữa, nhưng vận mệnh vẫn luôn rất kỳ diệu.

Hôm cuối tuần, một bạn nữ trong phòng ký túc muốn đến KTV hát, bởi vì đây là hoạt động tập thể, hơn nữa, các bạn cùng phòng với cô đều có vé nhóm trực tuyến rất rẻ, cho nên Sở Âm cũng đi.

Hát được một lúc, Sở Âm và một cô bạn cùng phòng đi vệ sinh, trong phòng riêng chỉ còn hai cô gái đang hát song ca, lúc họ đang hát, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, có ba người đàn ông say khướt xông vào, cười hề hề nói muốn hát cùng hai cô ấy.

Lúc Sở Âm và bạn cùng phòng quay lại thì phát hiện hai cô bạn của mình đang bị ba người đàn ông kia bao vây.

Cô lập tức kéo bạn cùng phòng đang định đi vào phòng lại, lắc đầu với cô ấy: “Chúng ta đi tìm nhân viên công tác ở đây đã.”

Nói xong, hai cô gái lập tức vội vàng chạy xuống dưới tìm người.

Lúc chạy đến chỗ quẹo, Sở Âm nhìn thấy Chu Phóng đang bị đám bạn lôi ra ngoài chơi.

Thật ra lúc này Sở Âm đã vô cùng hoảng sợ rồi, cô mặc kệ mọi chuyện, nằm lấy tay Chu Phóng, lúc nói chuyện, giọng cô run rẩy, nghẹn ngào.

“Chú, cứu mạng…”

Chu Phóng lập tức nhíu mày, “Có chuyện gì thế?”

“Bạn cùng phòng của tôi…” Sở Âm cố gắng bình tĩnh lại, “Hai cô bạn cùng phòng của tôi bị ba người đàn ông uống say quấn lấy…”

Chu Phóng kêu La Các bên cạnh đi gọi nhân viên công tác đến, sau đó cùng Tô Nam chạy theo Sở Âm và bạn cùng phòng của cô đến phòng riêng.

Sở Âm cắn môi, nắm chặt ngón tay Chu Phóng, hùng hổ đi tới cửa, hô tên hai cô bạn của mình, sau đó nói: “Anh mình tới đón chúng ta về này, các cậu mau ra đây đi!”

Ba người đàn ông kia quay đầu lại, thấy Chu Phóng và Tô Nam đứng ở chỗ đó, La Các theo sau cũng đã dẫn mấy nhân việc công tác tới nên không dám làm gì bậy bạ. Hai cô bạn cùng phòng của Sở Âm vội cầm túi xách chạy ra.

Đoàn người cùng nhau ra khỏi KTV, Chu Phóng để La Các và Tô Nam đưa ba cô bạn cùng phòng của Sở Âm về trước.

“Sở Âm.” Anh lạnh lùng nói: “Em lại đây cho tôi.”

Nói xong, không đợi cô trả lời đã lôi cô đi tới cạnh xe của mình.

Chu Phóng đợi cô đứng vững mới buông cô ra, đút tay vào túi áo, nhìn cô từ trên cao: “Đêm hôm không ở ký túc xá ngủ mà chạy ra đây làm bậy hả?”

Sở Âm vốn đang sợ hãi, nỗi sợ vẫn còn chưa tiêu tan đã bị anh dùng giọng điệu như vậy chất vấn, vì thế cô lập tức nổi giận: “Là bạn cùng phòng của tôi muốn đến KTV hát, đây là hoạt động tập thể, tôi đâu thể vắng mặt được?”

Lúc cô nói, âm thanh không kìm chế được hơi run run.

Chu Phóng mím môi thành một đường thẳng, “Nếu vừa nãy không trùng hợp gặp được chúng tôi, mấy cô gái các em có biết sẽ nguy hiểm như nào không?”

Trong lòng Sở Âm vừa sợ hãi vừa uất ức, cộng thêm một chút tức giận, anh cứ luôn như vậy, toàn dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô, như thể đang dạy dỗ trẻ con ấy, khó chịu chết đi được!

“Đương nhiên là tôi biết, tôi cũng đã nói không muốn đi rồi, sao anh cứ phải dạy bảo tôi thế?” Dù gì cũng là lần đầu gặp chuyện như vậy, Sở Âm bĩu môi, bắt đầu rơi nước mắt, “Tôi cũng rất sợ mà, nếu không tôi đi tìm anh làm gì…”

“Sao anh cứ phải nói chuyện khó nghe như vậy chứ… không thể nói chuyện bình thường được sao? Tôi đã rất khó chịu rồi, anh còn nói tôi như vậy, cũng đâu phải tôi đòi đi chơi đâu…”

Chu Phóng nhíu mày, đột nhiên luống ca luống cuống.

Anh không biết mình nặng lời chỗ nào mà lại làm cô khóc như vậy, anh cũng chưa từng trải qua chuyện như này chứ đừng nói đến việc dỗ con gái.

Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên cứng ngắc.

Sở Âm khóc trong kiềm chế và uất ức, giống như lần trước anh nghe thấy cô trốn trong bóng tối ngồi khóc vậy, chỉ nghe thôi cũng khiến tim anh đau nhói.

Lúc Sở Âm hỏi anh vì sao lại muốn giúp cô, Chu Phóng đã tự thừa nhận không muốn nhìn thấy cô mỗi ngày đều mệt mỏi như vậy, khổ cực như vậy…

Vì sao lại hy vọng cô sống tốt? Lúc ấy đầu óc anh rối bời, không muốn nghĩ tiếp.

Nhưng bây giờ anh đã biết rồi, hơn nữa còn đang nếm trải cảm giác này.

Là đau lòng.

Nhưng cảm giác đau lòng này chỉ có thể cảm nhận được với người bạn thích thôi.

Chu Phóng rũ mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt đang rơi nước mắt, cuối cùng anh đưa tay lên, chạm vào mặt cô, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, sau đó kéo cô vào lòng mình.

Cả người Sở Âm cứng đờ.



Cô không thể tin nổi ở trong lòng anh mở to hai mắt, trên người anh có một mùi hương nhàn nhạt, dễ ngửi, trái tim cô chợt đập thình thích, hoàn toàn mất khống chế, cảm giác này gần như khiến cô không thở nổi.

“Sở Âm.” Chu Phóng dừng lại mấy giây, yết hầu trượt lên xuống, định nói cô đừng khóc nữa, nhưng kết quả còn chưa kịp nói gì, anh đã nhíu mày hít một ngụm khí lạnh.

Sở Âm đẩy anh ra, giơ tay lên định đánh anh, nhưng lúc bàn tay cô tới gần gương mặt anh thì chợt ngừng lại, khóe mắt Sở Âm vẫn còn đầy nước, cô tức giận lườm anh, cảm thấy dáng vẻ của mình rất hung dữ, nhưng trong mắt anh lại thành vô cùng dễ thương.

Cuối cùng, cô không tát anh, tức giận bỏ tay xuống, sau đó nhấc chân đạp lên chiếc giày đắt tiền sáng bóng của anh một cái.

“Đàn ông toàn là đồ khốn nạn.” Mắng xong, cô xoay người bước đi thật nhanh.

Chu Phóng “ai ui” một tiếng, sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vội bước theo cô.

Sở Âm đứng ở ven đường bắt xe, Chu Phóng nói bây giờ muộn rồi, không an toàn, muốn đưa cô về, nhưng Sở Âm lại liếc anh một cái, nói: “Ở bên cạnh anh mới không an toàn ý!”

Chu Phóng: “…”

Đúng lúc này có một chiếc taxi dừng lại ven đường, Sở Âm vội nhảy lên xe, đóng cửa lại.

Chu Phóng cũng mở cửa ghế phụ ra, lại bị Sở Âm tức giận lườm một cái: “Anh mà dám lên thì tôi sẽ lập tức xuống xe!”

Chu Phóng: “…”

Hết cách, anh đành lấy một tờ tiền trong ví ra đưa cho tài xế, nói: “Bác tài, phiền bác đưa cô ấy đến Đại học thành phố Thẩm, cảm ơn bác.”

Sau khi xe taxi chuyển bánh, Sở Âm ngồi ghế sau không nói câu nào, tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu, đoán hai người là đôi tình nhân đang giận dỗi nhau, sau đó lại vô tình phát hiện có một chiếc xe vẫn cứ đi theo phía sau mãi.

Là anh chàng lúc nãy không lên xe đây mà.

Tài xế nói: “Cô bé à, bạn trai cháu vẫn luôn ở phía sau yên lặng đi theo cháu đấy, cậu ấy rất lo lắng cho cháu. Yêu nhau mà, ầm ầm ĩ ĩ một hồi, sau đó lại qua hết thôi, cháu phải trân trọng người trước mắt.”

Sở Âm quay đầu nhìn lại, quả nhiên xe Chu Phóng ở phía sau.

Cô quay người lại, không nói gì.

Tài xế cũng không nhiều lời nữa.

Tới cổng trường, sau khi xuống xe, Sở Âm lập tức đi vào trường, Chu Phóng ngồi trên xe, trơ mắt nhìn bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt mình, nhớ tới câu lúc nãy cô mắng mình, khẽ nhíu mày.

Sau khi trở về ký túc xá, Sở Âm khó tránh bị bạn cùng phòng đuổi theo một lúc hỏi vì sao cô và Chu Phóng lại quen nhau. Bởi vì ở trong trường, Chu Phóng rất nổi tiếng, hơn nữa lại còn rất đẹp trai, cho nên đã để lại ấn tượng sâu sắc cho các đàn em.

Sở Âm đang phiền lòng nên trả lời qua loa cho xong chuyện, ba cô bạn cũng nhận thấy tâm trạng cô không tốt nên không nhắc tới chuyện này nữa.

Một tuần sau, tiểu Mạn – bạn cùng phòng của cô nói vì để cảm ơn lần trước cô kịp thời tìm người đến hỗ trợ nên cả phòng cùng nhau ra ngoài ăn cơm, ba cô nàng sẽ mời Sở Âm.

Sở Âm nói vậy không hay lắm, chia đều cho mọi người cùng trả là được, ba cô bạn cũng không để ý vấn đề này lắm, bảo tính sau.

Vì thế bốn người ra ngoài ăn, vốn dĩ Sở Âm tưởng sẽ đi một tiệm nào đó gần trường, nhưng mà không phải, các cô ấy đưa cô đến một khu thương nghiệp phồn hoa, vào một nhà hàng có tiếng tăm.

Khoảnh khắc đến cửa phòng riêng, Sở Âm mới biết mình bị mọi người lừa.

Bởi vì trong phòng riêng đã có người đang ngồi ở đó, chính là Chu Phóng cùng hai người bạn của anh, Tô Nam và La Các.

Sở Âm lập tức quay đầu định rời đi, nhưng bị bạn cùng phòng ngăn lại, tiểu Mạn áy náy nói với Sở Âm: “Xin lỗi Âm Âm, là mình lừa cậu, lần trước anh La đưa tụi mình về, sau đó để lại số điện thoại, hôm qua anh ấy gọi điện nhờ mình giúp, mình… đồng ý rồi.”

“Nhưng mà…” Tiểu Mạn cố gắng thuyết phục Sở Âm, “Nếu đêm đó không có ba anh ấy thì có lẽ chúng ta không thể thoát thân dễ dàng vậy đâu, dù gì họ cũng ra tay giúp đỡ chúng ta mà, giờ họ muốn mời chúng ta ăn một bữa, chúng ta cho họ chút mặt mũi đi…”

Sở Âm cắn môi, né khỏi bàn tay của tiểu Mạn, giọng điệu không vui lắm: “Muốn cho mặt mũi thì các cậu tự cho đi.”

Nói xong lập tức ra ngoài.

Chu Phóng không nói hai lời, xông thẳng ra khỏi phòng riêng, đây là lần đâu La Các và Tô Nam thấy anh hoảng loạn như vậy.

Tiểu Mạn đứng ở cửa không biết phải làm sao, La Các đi tới, tươi cười mời các cô ấy vào, an ủi: “Chúng ta có thể giúp được gì đều giúp hết rồi, chuyện còn lại cứ để họ tự mình giải quyết đi, chúng ta ăn cơm trước nào.”

Chu Phóng đuổi theo Sở Âm ra khỏi nhà ăn, cô đi trước anh theo sau, Sở Âm tức giận xoay người kêu anh đừng đi theo mình nữa, nhưng dường như Chu Phóng chẳng nghe thấy, vẫn cứ theo sau cô.

Đến cuối cùng, Sở Âm thật sự không chịu nổi nữa, xoay người hỏi rốt cuộc anh muốn gì, Chu Phóng chỉ nói: “Đi ăn cơm với anh đi.”

Sở Âm nghiêng đầu không nhìn anh, tức giận từ chối: “Không ăn!”

“Vậy anh đưa em về.”

“Không cần!”

“Sở Âm.” Chu Phóng cố ý ngừng lại vài giây, Sở Âm thở hổn hển, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”

“Em có ngại để anh làm bạn trai anh em không?”

“Không ngại! Rốt cuộc anh muốn tôi từ chối bao nhiêu lần nữa hả? Có thấy phiền hay không?”

Chu Phóng: “…”

Một lát sau, anh đột nhiên bật cười.

Đây là lần đầu tiên Sở Âm thấy người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng này cười thành tiếng.

Cô nhíu mày ngẩng đầu nhìn anh, Chu Phóng cong môi, nhìn cô chằm chằm.

“Nếu không ngại để anh làm bạn trai em.” Anh tiến lên một bước, đứng trước mặt cô, “Vậy em làm bạn gái anh đi.”

Lúc này Sở Âm mới chợt phản ứng lại, vừa nãy cô bị anh lừa.

Cũng không biết vì sao, lúc nghe chính miệng anh nói làm bạn gái anh đi, trái tim cô lập tức nhảy loạn xạ, cảm giác rung động xa lạ lấp đầy lồng ngực cô.

Sở Âm không biết đây là cảm giác gì, cực kỳ phức tạp.

Chu Phóng lại ôm cô, lần này anh dùng sức, dù Sở Âm giãy giụa hay giẫm lên chân anh thì anh cũng không chịu buông tay.

Anh cúi đầu, nhỏ giọng gọi tên cô: “Sở Âm.”

Sở Âm không để ý, chỉ muốn anh buông mình ra, Chu Phóng nói chuyện với cô như nói chuyện với trẻ con: “Trong thư em đã hứa với anh thế nào? Em hứa em nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, lớn lên thật hạnh phúc.”

“Nhưng thấy em rồi anh mới phát hiện, tuy trông em lúc nào cũng kiên cường, nhưng lại chẳng thể chăm sóc tốt cho bản thân, cũng chưa từng hạnh phúc.”

“Vậy nên, em có thể giao quãng đời còn lại của mình cho anh, để anh chăm sóc em, mang lại hạnh phúc cho em không?”

Sở Âm vốn dĩ đang giãy giụa trong lòng anh lập tức trở nên yên tĩnh.