(*) Tiêu đề chương này là 二更, thường chỉ bản cập nhật thứ hai trong vòng một ngày.
Trường học cho nghỉ lễ rất sớm, đi học lại cũng rất sớm, thời gian nghỉ lễ tính ra cũng chỉ gần một tháng mà thôi.
Nhưng đối với Ninh Nhuệ Tinh mà nói thì kỳ nghỉ này lại kéo dài vô cùng.
Gia tộc nhà Giang Dữ từ lâu đã định cư ở nước ngoài, thế hệ trẻ sống ở trong nước tất nhiên phải về bên cạnh ông bà, ngay đến cả việc đón giao thừa cũng được tiến hành ở nước ngoài, thêm vào đó Giang Dữ có một số công việc phải ra nước ngoài để đàm phán, có thể nói gần như cả một dịp lễ năm mới này anh đều ở nước ngoài.
Có những lúc anh bận rộn đến mức căn bản không có thời gian gọi điện thoại cho Ninh Nhuệ Tinh, chỉ có thể vào lúc đêm khuya vắng người mới dành ra được một chút thời gian gọi điện thoại video với cô.
Đối với việc này, Ninh Nhuệ Tinh cũng xem như là hiểu được.
Bình thường khi ở trường Giang Dữ luôn dành ra rất nhiều thời gian, ngoài giờ lên lớp ra thì đều dùng để ở cùng cô, chuyện công việc đều chất đống lại, không dễ dàng gì mới có thời gian dư dả để xử lý, trước hết phải đi xử lý thật tốt công việc, Ninh Nhuệ Tinh ngược lại cũng không cảm thấy quá thất vọng.
Suy cho cùng thì kỳ nghỉ này cô cũng đã xếp kín hết lịch rồi, cùng với cha mẹ đi khắp các hang cùng ngõ hẻm, hoặc là cùng với Nạp Thiến (1) ra ngoài hẹn hò, đến tối lại gọi điện thoại video với Giang Dữ, cũng không tính là quá rảnh rỗi.
(1) Nạp Thiến là cô bạn thân của Ninh Nhuệ Tinh đã được nhắc đến ở chương 20.
Chẳng qua Giang Dữ thật sự rất bận, ngay đến cả đêm giao thừa cũng là Ninh Nhuệ Tinh gọi điện thoại quốc tế với Giang Dữ trước, chúc anh một câu năm mới vui vẻ.
Âm thanh ở đầu dây bên kia của anh náo nhiệt đến mức có chút ồn ào, thỉnh thoảng còn truyền sang tiếng pháo hoa và pháo nổ.
Ninh Nhuệ Tinh đặc biệt tránh xa khỏi chỗ cha mẹ, trốn ở trong phòng của mình, cô nhẹ giọng hỏi, “Giang Dữ, ở bên đó của anh sao lại ồn dữ vậy?”
Còn có tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên rất rõ ràng khiến cho Ninh Nhuệ Tinh bỗng chốc nghĩ đến những chỗ không được lành mạnh cho lắm.
Mặc dù cô có đủ lòng tin đối với Giang Dữ, cũng biết ở nước ngoài không hề thiếu những người chơi nhạc, thậm chí đi trêи đường cũng có thể thấy một ban nhạc đang biểu diễn ở bên đường, nhưng âm thanh phát ra từ điện thoại di động của Giang Dữ lại cực kỳ giống tiếng nhạc ở những nơi ăn chơi thác loạn.
Cô do dự mất mấy giây rồi mới lên tiếng hỏi, “Anh ở bên ngoài hả?”
Đầu dây bên kia cười nhẹ một tiếng, khiến cho lỗ tai của Ninh Nhuệ Tinh cũng theo đó bất giác mà nóng lên, “Ở nhà.”
Như thể biết được suy nghĩ của Ninh Nhuệ Tinh, tiếp theo đó Giang Dữ lại nhẹ giọng lên tiếng giải thích, “Nhà anh trẻ con hơi nhiều nên mở nhạc hơi lớn.”
“Ờ, em còn cho rằng…” Ninh Nhuệ Tinh thở phào một hơi, không chú ý rằng mình đã lỡ miệng.
“Cho rằng cái gì?” Giang Dữ tiếp lời hỏi cô.
Anh không nói rõ nhưng cái giọng điệu trêu chọc kéo dài thườn thượt như vậy rõ ràng là đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, Ninh Nhuệ Tinh ngay lập tức cảm thấy có chút ngượng, “Không, không có, em chỉ hỏi một chút thôi.”
Anh thấp giọng ừm một tiếng, xem như là an ủi, nhưng câu nói tiếp theo của anh lại khiến cho gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh nóng đỏ cả lên.
“Quyền lợi của bạn gái”, ngữ khí của anh đầy nét trần thuật, lại mang theo chút ý cười trêu chọc, “Đợi em gả qua nhà anh rồi sẽ có quyền sử dụng quyền lợi khác nữa.”
Quyền lợi khác nữa…
Còn có thể là cái gì, không phải chính là quyền làm vợ sao?
“Còn, còn chưa, không sớm như vậy đâu.” Vừa nhắc đến vấn đề này, Ninh Nhuệ Tinh lại nghĩ đến việc cô “cầu hôn” vào buổi tối ngày hôm đó, ngay lúc này nghe thấy giọng nói trong trẻo của Giang Dữ, cô hận không thể ngay lập tức ngắt điện thoại.
“Dư Dư, xuống ăn cơm đi con.”
Tiếng gọi của mẹ Ninh cách một cánh cửa không nặng không nhẹ truyền đến, trong chớp mắt đã giải cứu được sự xấu hổ của Ninh Nhuệ Tinh.
Cô khôi phục lại ngữ khí trầm thấp, “Em, mẹ em gọi em đi ăn cơm rồi.”
Giang Dữ nhẹ cười một tiếng cũng không nói gì nữa, im lặng đợi Ninh Nhuệ Tinh ngắt điện thoại.
Nghe được tiếng thở nhẹ nhàng bên tai, lại tưởng tượng ra vẻ xấu hổ của Ninh Nhuệ Tinh lúc này, khóe môi của Giang Dữ không kìm được khẽ nhếch lên.
“A Dữ gọi điện thoại cho ai vậy?” nhìn thấy gương mặt chứa đầy ý cười của Giang Dữ, trong những người thân thích có người nhìn thấy nhịn không được liền lên tiếng hỏi.
Giang Dữ con người này, từ nhỏ đã lạnh lùng, có tính tự kỷ luật, rất hiếm khi để lộ ra nụ cười vui vẻ chân thật như vậy, những người khác theo tiếng nói cũng nhìn qua bên này, nhìn thấy dáng vẻ Giang Dữ như vậy, không tránh được cũng có chút tò mò.
“Ừm”, Giang Dữ rũ mi mắt xuống, thu lại điện thoại của mình, không nhanh không chậm lên tiếng, “Học sinh tiểu học.”
Giang Kinh Tá ở bên cạnh đang cúi đầu xem điện thoại nghe thấy đáp án này thì khẽ giễu cợt một tiếng.
Cậu thật sự là nhìn không ra người anh họ lạnh lùng này của cậu còn có thể cùng người khác chơi trò chơi tình thú này.
Còn “học sinh tiểu học” nữa chứ, đó cũng đâu phải là cô bé học sinh tiểu học anh thích đâu chứ.
Sợ là cũng chỉ có Ninh Nhuệ Tinh thôi.
Mấy người họ hàng khác nghe vậy cũng chỉ cho là Giang Dữ đang phụ đạo thêm cho học sinh tiểu học nào đó mà anh đang dạy gia sư, họ không nhịn được lại khen Giang Dữ giỏi giang, năng động.
Lại nghĩ đến chuyên ngành của Giang Dữ, liên hệ với độ tuổi của một học sinh tiểu học, rồi lại quay sang nói về khối lượng bài vở đồ sộ của học sinh ngày nay, thổn thức nhớ về thời quá khứ cắp sách đến trường của mình.
Giang Dư ngược lại không có phản ứng gì, một mực giữ vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng, giống như là chuyện mọi người đang nói không liên quan gì đến bản thân mình vậy.
Đợi Ninh Nhuệ Tinh ăn cơm xong, mở điện thoại ra, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy bao lì xì của Giang Dữ.
“Năm mới vui vẻ, học sinh tiểu học.”
Anh thật sự là gọi đến nghiện rồi.
Ninh Nhuệ Tinh nhấc ngón tay lên, hung hăng gõ xuống màn hình điện thoại, giống như là đang đánh vào người Giang Dữ.
Gõ đánh mấy lần, cô lại thở phào ra một hơi.
Cũng không biết còn bao lâu nữa mới đến lúc đi học lại, Ninh Nhuệ Tinh thật sự là từ trước đến nay chưa từng có qua cảm giác mong đợi được đi học lại như thế này.
Tựu trường liền có thể gặp lại Giang Dữ rồi.
Cô mở lịch ra, đếm số ngày còn lại, mẹ Ninh rửa xong trái cây đi ra nhìn thấy Ninh Nhuệ Tinh đang bấm vào đầu ngón tay, miệng thì lẩm bẩm không biết là đang làm gì, mẹ Ninh thấy nghi hoặc liền lên tiếng hỏi, “Dư Dư, con đếm cái gì vậy?”
“A”, nhìn thấy mẹ mình mang vẻ mặt đầy tò mò, Ninh Nhuệ Tinh đặt tay xuống, “Không, không có, con đếm xem còn bao lâu nữa mới tựu trường.”
“Ồ”, âm điệu này của mẹ Ninh kéo dài một cách khó hiểu, mẹ Ninh nhấc tay nhẹ xoa đầu của Ninh Nhuệ Tinh, quan tâm hỏi cô, “Có phải là ở trường có người nào đó mà Dư Dư đặc biệt muốn gặp đúng không?”
“Đâu có”, mặt mũi của Ninh Nhuệ Tinh đỏ bừng, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền lên tiếng phủ nhận, lại thấy ba Ninh đang ngồi ở bên cạnh xem chương trình lịch sử cũng nhìn theo qua đây, trái tim cô đập càng thêm nhanh, trong chớp mắt thật sự là hận không thể ngay lập tức trốn xuống phía dưới bàn trà.
Cô bưng một phần trái cây mà mẹ Ninh đã chia ra, đi vòng qua bàn trà đi đến cầu thang, vội vội vàng vàng nói, “Con nhớ ra là con còn có bài tập chưa làm, con đi lên lầu đây.”
Không thể nói, vậy cô còn không thể tự mình tìm đường trốn sao?
Hơn nữa, cô cũng thật sự là chưa làm xong bài tập, lên đại học rất ít khi có bài tập, nhưng giáo viên dạy thư pháp của các cô lại cho bọn cô bài tập dùng bút lông viết ba cặp câu đối ngày Tết.
May mà còn có lý do này để chặn cha mẹ cô.
Mẹ Ninh nhìn thấy bóng lưng vội vàng chạy trốn của Ninh Nhuệ Tinh, bà mỉm cười nhìn ba Ninh một cái.
Xem ra thật sự là đang hẹn hò rồi.
______
Năm mới nhanh chóng qua đi, chớp mắt đã đến ngày đi học lại.
Buổi chiều ngày hôm đó Ninh Nhuệ Tinh quay lại trường học, mấy người khác đã về sớm hơn cô một ngày, đang ở ký túc xá chờ cô.
Cô cẩn thận đẩy cửa, đưa đầu vào trong phòng nhìn một cái, thấy không có ai đang ngủ, lúc này cô mới dám cao giọng nói, “Tớ quay về rồi.”
“Năm mới vui vẻ nha, Dư Dư.” Lai Âm đang chơi game trêи máy tính, nghe thấy vậy liền nói vọng ra một câu.
“Tớ mang theo đặc sản của quê tớ, để ở trêи bàn của cậu đó, cậu nếm thử đi.”
“Được nha.” Ninh Nhuệ Tinh đặt ba lô máy vi tính xuống, sau đó liền trả lời lại câu nói của Hứa Giai Văn.
“Đình Đình đâu?” theo lý mà nói thì ba người bọn họ lẽ ra đều phải ở đây, Ninh Nhuệ Tinh quét mắt về phía giường của Phương Đình Dư, cũng không thấy người đâu.
“Khụ khụ……” nghe thấy Ninh Nhuệ Tinh hỏi đến Phương Đình Dư, Hứa Giai Văn giả bộ ho khan, “Ra ngoài hẹn hò rồi.”
“Cái gì? Hẹn hò? Với ai chứ?”
Ninh Nhuệ Tinh quá mức kinh ngạc, một lần liên tục hỏi ra ba câu hỏi.
“Còn có thể là ai? Lục Hoành đó”, Lai m dừng một chút, “Còn chưa nói đến, hôm qua lúc Đình Đình vừa bước vào cửa, cổ của cậu ấy còn dùng khăn quàng cổ che lại nữa, chậc chậc chậc……”
Cô vừa nói xong liền nhìn chăm chú vào Ninh Nhuệ Tinh, “Kỳ lạ, đàn anh Giang Dữ cũng thật là có thể kiềm chế được à, một kỳ nghỉ đông mà lớp trưởng không biết đã “ăn” Đình Đình mấy lần rồi.”
Nếu như nói ban đầu Ninh Nhuệ Tinh nghe không hiểu, nhưng càng về sau câu chữ càng lộ liễu trắng trợn, cô cũng xem như là nghe hiểu một chút.
“Cái gì chứ, đừng nói nữa.” Ninh Nhuệ Tinh đỏ bừng mặt nói, cô xoay người ngồi lên ghế của mình, tim cô đập nhanh như bay, đồng thời cũng có chút tò mò, cô nhịn không được liền lên tiếng hỏi, “Đình Đình thật sự cùng với lớp trưởng”, cô cắn cắn môi, dường như có chút khó mà mở miệng, cuối cùng mới nói ra, “Thật sự, như vậy rồi?”
“Chuyện đó còn có thể là giả nữa sao.” Hứa Giai Văn nhẹ xua tay, “Tớ thấy Đình Đình đại khái là không lâu nữa sẽ dọn ra ngoài ở đó, lớp trưởng mặc dù nhìn bề ngoài thì ấm áp, dịu dàng, lịch sự nho nhã, nhưng tớ luôn cảm thấy ánh mắt cậu ấy mỗi lần nhìn vào chúng ta đều rất lạnh lùng u ám, không có một tí cảm xúc nào.”
Ninh Nhuệ Tinh biết có không ít những cặp đôi bằng tuổi với cô đều đã dọn ra bên ngoài sống cùng nhau, bọn họ lén lút sống ở bên ngoài nhưng vẫn giữ lại vị trí giường trong ký túc xá, nhà trường có muốn quản cũng quản không được.
Lại nghe Hứa Giai Văn đánh giá như thế về Lục Hoành, cô cũng không kiềm được mà tán đồng, nhẹ gật đầu, “Hình như là như vậy thật.”
Chỉ cần mỗi lần Lục Hoành vừa xuất hiện ở bên cạnh, Ninh Nhuệ Tinh cũng có cảm giác lạnh sống lưng.
Cũng không biết Phương Đình Dư sao lại tiêu hóa được người như vậy nữa, Ninh Nhuệ Tinh lắc lắc đầu, không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình.
______
Sau một ngày chấn chỉnh, các lớp học chính thức bắt đầu.
Ninh Nhuệ Tinh vẫn giống với trước đây, lên lớp rồi sau đó ở chung với các bạn cùng phòng, những thời gian khác cô đều dành cho Giang Dữ.
Tiết thể ɖu͙ƈ của các cô đều được tiến hành ở bên ngoài phòng học, vẫn còn chưa hết giờ, Ninh Nhuệ Tinh đã nhìn thấy Giang Dữ đang đứng ở một nơi cách đó không xa đợi cô tan học.
Cho dù Giang Dữ chỉ là đứng ở đó thôi thì vẫn thu hút không ít ánh mắt nhìn qua.
“Đàn anh Giang Dữ lại đến đón cậu tan học à?” giờ thể ɖu͙ƈ ở đại học là nam, nữ chia nhau ra lên lớp cho nên xung quanh cô đều là nữ sinh, Hứa Giai Văn nói chuyện cũng không có che giấu gì.
“Ừm”, Ninh Nhuệ Tinh cũng không nghĩ đến, Giang Dữ không gửi tin nhắn, cô đâu biết anh sẽ trực tiếp qua đây đón cô chứ.
Không tránh được lại bị người khác chọc ghẹo một phen.
Thật không dễ dàng gì đợi đến khi hết giờ học thể ɖu͙ƈ, lại đang là buổi sáng, tiếp sau đó cô cũng không có tiết nào khác, Ninh Nhuệ Tinh chạy đến bên cạnh Giang Dữ.
Thực ra căn bản cũng không chạy được mấy bước, Giang Dữ thấy cô được cho giải tán rồi nên đã tự mình tiến về trước đón cô.
Nhìn theo bóng lưng của Giang Dữ và Ninh Nhuệ Tinh đang sóng bước cùng nhau, Lai Âm cảm thán một tiếng, “Bóng lưng của Dư Dư và đàn anh, thật sự là rất xứng đôi nha.”
“Đúng vậy, chính là một loại cảm giác hòa hợp không thể nào diễn tả được.”
Vừa hay sắp đến giờ ăn trưa, Giang Dữ liền dẫn Ninh Nhuệ Tinh ra ngoài trường ăn, sau khi ăn xong liền trở về căn hộ của mình.
Lúc Ninh Nhuệ Tinh làm ổ trêи sô pha chơi điện thoại, vừa khéo cô nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat.
Học kỳ hai của năm nhất đại học bắt đầu phải đăng ký môn học tự chọn rồi, thật trùng hợp làm sao, thời gian tự chọn môn học vừa khéo lại là hôm nay.
Bây giờ nhanh chóng quay trở lại trường cũng không còn kịp nữa. Ninh Nhuệ Tinh ngồi thẳng người lên nhìn Giang Dữ đang ngồi ở bên cạnh, “Giang Dữ, máy vi tính của anh đâu, cho em mượn dùng một lát đi.”
Giang Dữ cũng không hỏi Ninh Nhuệ Tinh cần dùng máy tính để làm gì, anh đi thẳng vào trong phòng đọc sách lấy cái laptop đang để ở trêи bàn đưa cho Ninh Nhuệ Tinh.
Thời gian tự chọn môn học vô cùng cấp bách, Ninh Nhuệ Tinh gấp đến mức cuống cả lên, sau khi đợi Giang Dữ mở laptop ra, cô nhanh chóng đăng nhập vào trang web của trường.
Vừa nãy cô đã bàn luận xong xuôi với bọn Lai m những môn học cần phải chọn rồi, bây giờ chỉ cần đợi đăng nhập vào hệ thống chọn môn học thôi.
Thật không bất ngờ chút nào, hệ thống đăng ký học phần đã bị tê liệt rồi, không vào được.
Ninh Nhuệ Tinh không có kinh nghiệm đăng ký học phần, thấy không vào được liền nhịn không được có chút gấp gáp, Giang Dữ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh nhẹ cười một cái, “Không cần lo lắng, sẽ luôn chọn được thôi.”
“Phải không?” Lời của Giang Dữ khiến cho cô hơi an tâm một chút, nhưng cô vẫn có chút không yên lòng, cô vẫn không từ bỏ lại click chuột thêm mấy lần.
Vẫn không vào được.
Cũng không biết qua mất bao lâu, Ninh Nhuệ Tinh đang đặt con chuột máy tính xuống vừa định cầm điện thoại lên thì đột nhiên nhìn thấy trong nhóm chat có người tag cô.
“Dư Dư nhanh một chút, có thể vào chọn môn học rồi, nhanh lên.”
Trong lòng Ninh Nhuệ Tinh chợt kinh ngạc, điện thoại cũng theo đó mà bị ném lên ghế sô pha, cô đăng nhập vào hệ thống, trang đăng ký vừa được làm mới, cô phát hiện ra những học phần mà các cô vốn dĩ quyết định sẽ chọn, những môn học rất đơn giản, rất dễ để qua môn, đều đã bị chọn hết rồi. (Trans: mình rất hiểu cảm giác này, huhu).
“Không phải chứ?!” Ninh Nhuệ Tinh thét lên một tiếng đầy bi thương.
Giang Dữ liếc mắt qua một cái, anh nắm lấy tay của Ninh Nhuệ Tinh, tiện tay nhấn xuống hai cái.
Từ góc độ của Ninh Nhuệ Tinh mà nói thật sự chỉ là tiện tay.
“Giang Dữ.”
Cô nhìn một cái hai môn học tự chọn mà Giang Dữ đã chọn, học phần Thưởng thức và phân tích điện ảnh còn được đi, nghe ra có chút đơn giản, nhưng còn một học phần tự chọn nữa có liên quan đến kinh tế là chuyện gì đây chứ.
Cô là một sinh viên khối ngành khoa học xã hội, đi làm kinh tế?
“Học phần này anh đã từng chọn qua, rất đơn giản.” Giang Dữ nhẹ giọng nói, anh đưa tay nhẹ xoa lên mái tóc của Ninh Nhuệ Tinh, chốt hạ một câu.
“Không biết thì anh dạy em.”