Em Là Ngôi Sao Nào?

Chương 57: Em thật thơm




Thấy Giang Dữ vẫn ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt âm trầm nhìn trừng trừng vào cô, Ninh Nhuệ Tinh áp chế xuống sự hoang mang và khô nóng đang dâng trào lên nơi đáy tim, bước chân cô có chút hỗn loạn đi về phía anh.

Ba lô máy vi tính của cô, còn có sách vở đều đang đặt ở trên ghế sô pha.

Quần áo mùa hè vốn đã mỏng, Ninh Nhuệ Tinh lại mặc nội y tối màu bên trong, đường nét cơ thể phác họa theo từng động tác, cử chỉ của cô đều rơi vào trong mắt anh, đường cong hiện lên rõ ràng, dễ dàng thiêu đốt đi chút lý trí còn sót lại trong đầu anh.

Ninh Nhuệ Tinh khẽ kéo rồi lại kéo quần áo xuống phía dưới, cô chỉ muốn che đi đôi chân dài, lại không chú ý mà để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn nà dưới cổ áo, cô khom người xuống đang muốn lấy ba lô máy vi tính đang đặt ở một góc trên sô pha, đường cong bên trong lại tùy ý như ẩn như hiện.

Còn chưa kịp phản ứng trở lại, eo của cô liền bị người nào đó từ bên hông giữ chặt lại, sự lo lắng, căng thẳng cùng với một trận trời đất quay cuồng, sau đó cả người cô đều trực tiếp ngã vào lồng ngực của Giang Dữ.

Anh vẫn đang ngồi đó, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như ngày thường, giống như một bức tượng điêu khắc, động cũng không thèm động, nhưng hơi thở thoáng chút nặng nề cùng với những ngón tay đang chạm nhè nhẹ vào eo của Ninh Nhuệ Tinh là đang để lộ ra một chút cảm xúc của anh.

Ninh Nhuệ Tinh trừng lớn đôi mắt đang hoang mang tột độ của mình, cô ngước mắt nhìn Giang Dữ, dưới ánh đèn trần êm dịu, gương mặt của anh lan ra cảm xúc mờ mịt khiến cô không thể nào nhìn rõ được.

Chỉ là đôi mắt đen nhánh, sâu xa trước đây giờ phút này lại đang đỏ lên dữ dội.

Ninh Nhuệ Tinh chớp mắt đang muốn nhìn rõ hơn một chút, phía trên đôi mắt liền bị phủ xuống một tầng bóng râm, hơi thở thuộc về Giang Dữ ùn ùn kéo tới, chặt chặt chẽ chẽ bao quanh lấy cô.

Từ nụ hôn trên môi, luồng điện do sự kích thích phát ra len lỏi, thâm nhập từ tay chân vào đến tận trong xương cốt cô.

"Dư Dư, em thật thơm." Ninh Nhuệ Tinh trong lúc mơ hồ, cảm giác được hơi thở nóng rực phả ra của người trước mắt mình đã từ trên môi di chuyển đến bên gáy rồi dừng lại ở đó không nhúc nhích nữa, lại còn dựa vào cực kỳ gần.

Đôi môi nóng bỏng áp chặt vào cổ Ninh Nhuệ Tinh, hai mắt Giang Dữ tối sầm lại, anh hít sâu một hơi, giọng nói cũng trở nên vô cùng trầm khàn và mơ hồ.
Ninh Nhuệ Tinh đầu óc trống rỗng, nhưng cô vẫn nhạy cảm cảm nhận được rằng nếu cô không rời khỏi người Giang Dữ thì có thể sẽ xảy ra chuyện không thể kiểm soát được.

Cảm xúc đan xen phức tạp, có những hoảng hốt mờ nhạt, có cả những mong đợi thầm kín, nhưng chỉ là do dự trong chớp mắt, anh đã trực tiếp nhấc bổng cô lên khỏi lòng mình, đặt thẳng lên sô pha rồi đè người cô xuống.

Không để cho Ninh Nhuệ Tinh có cơ hội suy nghĩ, nụ hôn của Giang Dữ mãnh liệt ập đến, những ngón tay thon dài của anh, mang theo một chút mát lạnh bắt đầu đi vòng quanh cơ thể Ninh Nhuệ Tinh.

"Giang Dữ......" Giọng nói của Ninh Nhuệ Tinh căng thẳng, trong vô thức bất giác mở miệng gọi tên của anh.

Bởi vì một tiếng gọi này, Giang Dữ đột nhiên khôi phục lại ý thức, anh lộ ra một chút sáng tỏ, anh nằm trên người Ninh Nhuệ Tinh xoa dịu lại hô hấp của mình, sau đó mới từ từ rời khỏi người cô.

Ninh Nhuệ Tinh không nghĩ gì nhiều, cảm giác được hơi thở thăm dò, muốn rời đi của Giang Dữ, cô liền nhấc tay lên kéo lấy tay anh.

Không phải cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau động tác nhấc tay lên này của cô, chỉ là theo sự thay đổi trên cơ thể của Giang Dữ mà vừa nãy cô mới cảm nhận được, lúc này chỉ cần anh rời đi, cô dễ dàng đoán được có lẽ anh sẽ vào phòng tắm xối nước lạnh mất thôi. Còn có lần vừa rồi anh ở trong phòng tắm, e rằng tình huống cũng giống như vậy, chỉ là trong vòng một ngày, cách nhau cũng chưa tới mấy tiếng đồng hồ, liên tiếp tắm nước lạnh hai lần, cho dù thân thể có khỏe mạnh đến đâu thì cũng không thể chịu nổi.

"Dư Dư", Giang Dữ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người đang mặt mũi đỏ bừng dưới thân mình, hỏi dò ý tứ của cô.

Ngay từ lúc bắt đầu, anh đã tin tưởng chắc chắn rằng anh và Ninh Nhuệ Tinh sẽ không chia cắt hay xa rời nhau, cũng tin tưởng rằng bản thân mình nhất định có thể cưới cô về nhà vào ngày cô tốt nghiệp.

Theo quan điểm của anh, có một số việc chỉ là chuyện đương nhiên hoặc là xảy ra trước kế hoạch, nhưng nếu như cô không muốn, bản thân Giang Dữ cũng sẽ không ép buộc cô.

Ninh Nhuệ Tinh nghĩ rằng sự dũng cảm của cô sẽ không còn lần nào đúng đắn, thích hợp thỏa đáng và đúng lúc như vậy. Cô từ trên ghế sô pha ngồi dậy, giơ tay ôm lấy cổ Giang Dữ, nép vào lòng anh nhẹ nói, "Giang Dữ, tối nay em không muốn về trường học nữa."

Chủ động nói ra những lời này, đến cùng vẫn là có chút trần trụi, giọng của Ninh Nhuệ Tinh rất thấp, gần như là líu ríu không nghe thấy được, nhưng mà cô biết nếu như mình không nói ra, Giang Dữ đoán chừng giây tiếp theo sẽ thật sự đi vào nhà vệ sinh.

Giang Dữ cách cô rất gần, tất nhiên là nghe được hết toàn bộ lời nói của cô không bỏ sót một chữ nào, anh cúi đầu xuống nhìn vào góc nghiêng khuôn mặt đang lộ ra một nửa của Ninh Nhuệ Tinh, đồng thời cũng đem tất cả sự ngượng ngùng lộ ra trên mặt cô thu hết vào trong mắt.

"Dư Dư, vừa nãy anh đã bỏ qua cho em một lần rồi." Giọng nói của Giang Dữ khàn khàn, mang theo hơi thở còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, "Đây là em tự mình nói nhé, anh không bỏ qua lần thứ hai đâu."