Phương Đình Dư trốn tránh chạy về lớp học.
Lúc mới đầu, cô còn tưởng Lục Hoành đang nói đùa nên chỉ cười trừ cho qua chuyện, nhưng lúc vừa lên tiếng nói chuyện, không biết là tại sao khi đối diện với đôi mắt đen nhánh đang phát sáng lấp lánh của Lục Hoành thì từ trong tiềm thức cô lại cảm thấy rằng Lục Hoành không phải là đang nói đùa.
Trong khoảnh khắc khi bỏ chạy, cô đã nghĩ đến rất nhiều thứ, có cảnh tượng Lục Hoành vừa mới chuyển trường đến, đoạn đối thoại giữa cô và cậu trên con đường của trường học khi dẫn cậu đi lấy sách giáo khoa, mà nghĩ đến nhiều nhất là thứ cảm xúc mang tên hối hận vẫn đang không ngừng dâng trào trong lòng.
Cô không nên vì một phút kích động mà đi xem cái hiện trường vở kịch này, kết quả còn trêu vào Lục Hoành nữa.
Cậu rõ ràng là muốn báo thù.
Phương Đình Dư hùng hùng hổ hổ chạy vào lớp học, mấy bạn học khác đang ngồi trong lớp nghe thấy động tĩnh đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, trong số đó còn có người lên tiếng, "Đình Đình, bộ phía sau có quỷ đuổi theo cậu hay sao mà chạy nhanh dữ vậy."
Phương Đình Dư uống một ngụm nước, không thoải mái mà lắc lắc tay, "Không, không có."
Đằng sau đúng là có ác quỷ, lát nữa thôi sẽ đuổi đến đây đó.
Nghĩ vậy, Phương Đình Dư nhanh chóng bước về chỗ ngồi của mình, đặt đồ đạc của mình xuống, vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người từ cửa trước của phòng học đi vào.
Dường như là đang đặc biệt truy tìm vị trí của cô, Lục Hoành vừa bước vào cửa, tầm mắt liền trực tiếp đối diện với Phương Đình Dư.
Trước khi Lục Hoành nhấc chân bước đến chỗ ngồi, Phương Đình Dư đã rất nhanh phản ứng lại, cô tránh ánh mắt đang nhìn chăm chú của Lục Hoành, cúi đầu nghịch điện thoại của mình.
Lúc cậu ngồi xuống, mặc dù Phương Đình Dư đã cố gắng làm ra vẻ không có chuyện gì cả, nhưng cơ thể cô vẫn cứng đơ, cổ họng cũng trở nên khô khốc.
Mấy năm gần đây cô chưa từng sợ bất kỳ ai, sau khi xảy ra chuyện như thế này, cô luôn có một loại cảm giác khủng bố không thể nào nói rõ được thành lời đối với Lục Hoành.
Mặc dù cô cũng không rõ lắm loại cảm giác này từ đâu mà đến.
Người ngồi bên cạnh vẫn cúi đầu giải đề như thường ngày, không hề có câu hỏi chất vấn nào như Phương Đình Dư đã nghĩ, như vậy khiến cô có chút thả lỏng nhưng cũng có chút buồn bực, khó chịu.
Lúc nãy cô không nên nghĩ cũng chưa thèm nghĩ mà đã bỏ chạy, để tránh làm Lục Hoành hiểu lầm rằng cô sợ cậu không đồng ý nên mới chạy đi.
Phương Đình Dư nặng nề thở ra một hơi, vừa nãy Lục Hoành dọa dẫm cô như vậy khiến cô cảm thấy không muốn nói chuyện với cậu ít nhất một tuần.
Giáo viên chịu trách nhiệm lớp tự học buổi tối cũng không quản quá nhiều, giáo viên chỉ ngồi trên bục giảng đợi xem học sinh có chỗ nào không hiểu rồi lên hỏi hay không, Phương Đình Dư làm đề toán một hồi, thấy sắp đến giờ hết tiết, cô lại nhịn không được mà cầm điện thoại lên.
Chỉ là vừa lấy điện thoại ra khỏi hộc bàn, bên cạnh đã xuất hiện một bàn tay trực tiếp lấy điện thoại của cô đi.
"Giải đề đi, đừng nghịch điện thoại." Chủ nhân của bàn tay kia lên tiếng nói.
"Trả điện thoại cho tôi." Phương Đình Dư không muốn để ý đến Lục Hoành, cô đưa tay ra muốn lấy lại điện thoại.
"Tan học sẽ trả cho cậu." Lục Hoành không nhanh không chậm nói.
"Đồ thần kinh." Phương Đình Dư cũng nhìn ra sự kiên quyết trong thái độ của Lục Hoành, cô nhịn không được mắng cậu một câu, "Cậu quản tôi làm gì?"
Cô đang tức giận phun trào, quên mất là đang trong giờ tự học buổi tối, đột nhiên không khống chế được âm lượng của bản thân.
May thay tiếng chuông tan học vừa đúng lúc vang lên, vừa khéo át đi giọng nói cũng như tiếng mắng của cô.
Nữ sinh ở bàn trước nghe thấy tiếng nói ở phía sau liền quay đầu lại nhìn, "Đình Đình, vừa nãy cậu mắng cái gì vậy? Ai lại chọc cậu nữa rồi?"
"Ai có bệnh thì mắng người đó." Phương Đình Dư cố ý nói.
Nữ sinh rõ ràng không hiểu ý phiếm chỉ trong lời nói của Phương Đình Dư, giống như nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt trở nên có chút hưng phấn, "Tập hôm qua cậu đã xem chưa, dáng người của u Ba quả thật là, muốn chảy máu mũi luôn á......"
"A", Phương Đình Dư thốt lên một tiếng, kèm theo đó là một chút oán hờn, "Vẫn chưa xem."
Bộ phim truyền hình mà sáng nay cô vừa mới tải xuống, vốn nghĩ giờ tự học tối nay sau khi làm xong bài tập sẽ lén xem, ai biết được điện thoại lại bị người nào đó tịch thu mất.
Nhưng mà không được xem phim truyền hình cũng không ảnh hưởng đến hứng thú và sự kích động của Phương Đình Dư, ánh mắt của cô sáng lấp lánh, trong phút chốc liền quên đi Lục Hoành ở bên cạnh mà chuyển sang thảo luận với nữ sinh kia, "Aaa, đã hẹn hò với nhau chưa, đã hôn nhau chưa, tớ nói cho cậu biết nhé, tớ thật sự rất ngưỡng mộ nữ diễn viên đó, đôi môi mỏng của anh tớ (*) xem ra rất quyến rũ, rất muốn khiến người ta cắn một cái...Aaa... Aaa......" (*) Các fans nữ hay gọi các thần tượng nam là anh, em trai, chồng các thứ.
Mí mắt của Lục Hoành giật giật, ánh mắt thuận theo câu nói của Phương Đình Dư, trong chớp mắt liền tối sầm xuống, cậu trực tiếp đưa tay ra từ sau đầu của Phương Đình Dư vòng qua bịt miệng của cô lại.
Tư thế như vậy, dưới góc nhìn của người ngoài chính là cả người Phương Đình Dư đều được ôm vào trong lòng của Lục Hoành.
Lục Hoành vẫn là không có ý định thu liễm, cùng lúc với hành động bịt miệng của Phương Đình Dư, cánh tay còn lại dùng sức trực tiếp quay đầu của cô sang hướng khác, thẳng thừng đối diện với ánh mắt của cậu.
Đôi mắt đen nhánh sâu xa chứa đầy hơi mù, Lục Hoành nhịn cơn tức giận, gần như là cứng nhắc gằn lên từng chữ, "Tôi nói, tập trung giải đề."
Lòng bàn tay áp vào đôi môi mềm mại, còn có hơi nóng mà cô thở ra, đôi mắt của Lục Hoành bất giác tối sầm lại.
Nữ sinh ở bàn trước nhìn thấy một màn này liền trừng lớn mắt kinh ngạc.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, làn hơi phả ra lúc Lục Hoành nói chuyện toàn bộ đều phả hết vào trên má của Phương Đình Dư.
Cảm giác nóng bỏng, còn có chút ngứa ngáy.
Phương Đình Dư ngẩn người mất hai, ba giây sau đó cực nhanh phản ứng trở lại, cô nhấc tay đánh rớt bàn tay của Lục Hoành rồi lại chùi chùi miệng của mình, mạnh mẽ đứng bật dậy, "Lục Hoành, cậu con mẹ nó có bệnh hả?"
Giọng nói này không tính là to, nhưng trong lớp hầu hết nữ sinh đều đang nhìn chằm chằm Lục Hoành, tất nhiên sẽ nhìn thấy động tĩnh phía bên này.
Lục Hoành hơi ngẩng đầu lên, nhìn trừng trừng vào cô ngay cả mắt cũng không thèm chớp.
Rõ ràng là cô đứng đó, sẽ tạo ra được cảm giác từ trên cao nhìn xuống, nhưng chỉ có một mình Phương Đình Dư biết được, thực tế không phải là như vậy.
Lục Hoành chỉ là ngồi như thế thôi, mí mắt hơi giương lên, cảm giác áp bức trên người cậu tỏa ra rất rõ ràng, không chút che đậy nào mà bao phủ lấy cô.
Áp bức đến mức cô mơ hồ cảm thấy mình có chút vô cớ nổi giận.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, Phương Đình Dư đẩy Lục Hoành ra, sau đó đi ra cửa.
Vị trí cùng bàn này không thể ngồi tiếp được nữa rồi, người này quả thật là đồ thần kinh, từ tối hôm nay liền bắt đầu quản đủ mọi thứ khiến cô không thoải mái, ngày mai nhất định phải tìm một lý do để nói với giáo viên chủ nhiệm. Phương Đình Dư đứng ở ngoài thông khí, ở bên ngoài một lúc lâu, mắt thấy sắp đến thời gian tự học của tiết thứ hai, lúc này cô mới chậm rãi đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Bồn rửa tay của nhà vệ sinh nam và nữ đều được xây ở bên ngoài để sử dụng chung, lúc Phương Đình Dư đi ra rửa tay, cô liền nhìn thấy Lục Hoành cũng đang rửa tay ở bên cạnh.
Tiếng chuông vào học vang lên, hành lang vốn dĩ đang ồn ào huyên náo trong chớp mắt đã yên tĩnh trở lại.
Cô cũng không nghĩ gì nhiều về việc Lục Hoành sao lại xuất hiện ở chỗ này, sau khi rửa tay sạch sẽ, cô khẽ vẩy đi những giọt nước còn vương trên bàn tay, sau đó vu vơ hắng giọng một tiếng rồi xoay người muốn đi ra ngoài.
Lúc quay người, dư quang nơi khóe mắt liếc thấy Lục Hoành cũng đang nhấc chân muốn đi ra ngoài, Phương Đình Dư bèn bước nhanh hơn, muốn nhân lúc Lục Hoành còn chưa đi vào lớp mà ngồi vào chỗ ngồi của mình trước để khỏi phải mở miệng kêu cậu đứng lên.
Chỉ là còn chưa đi đến cửa lớp, cánh tay đang buông lỏng bên người bỗng bị người nào đó kéo lại, cùng với đó là bị người kia từ phía sau vòng lấy ôm vào lòng.
Ở đây đã không còn ai nữa rồi, người có thể đứng sau lưng cô trừ Lục Hoành ra thì cũng không còn người nào khác nữa.
Phương Đình Dư từ tốn, chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn đôi bàn tay to lớn đang đặt trên eo của mình, lộp bộp một tiếng, trong lòng thầm nghĩ "f**k, không phải vậy chứ".
Đôi tay đặt trên eo cô ôm đến chặt cứng, ép Phương Đình Dư đến mức cô cảm thấy có chút khó chịu, cô nhấc tay đánh vào mu bàn tay của Lục Hoành, lên tiếng nói, "Lục Hoành, cậu làm gì vậy, có chuyện gì thì từ từ nói, chứ đừng con", Phương Đình Dư đang muốn chửi thề nhưng lại nghĩ đến bản thân mình đang nằm trong tay người ta nên liền hạ thấp giọng điệu, "Đừng động tay động chân."
Lưng của cô dán chặt vào lồng ngực ấm áp của cậu, Lục Hoành cúi đầu xuống, cằm đặt trên vai của cô, ở nơi mà Phương Đình Dư không nhìn thấy được, trong đôi mắt đen nhánh của cậu không một chút kiêng dè gì mà tràn đầy mê luyến.
Khắp khoang mũi đều là hương thơm thanh mát trên người cô, yết hầu của Lục Hoành khẽ chuyển động, đôi mắt lại mờ mịt tối tăm hơn một bậc.
Cảm giác được sự căng cứng của cơ thể Phương Đình Dư, Lục Hoành lại càng ôm chặt hơn nữa.
Làn da mẫn cảm phía sau tai phớt qua xúc cảm mềm mại dịu dàng, trước đó Phương Đình Dư còn cho rằng chỉ là ảo giác hoặc là bản thân không cẩn thận, nhưng khi đôi môi kia chặt chẽ áp vào sau tai cô, quét qua dái tai cô một cái.
Thì ngay cả bản thân cô cũng không thể tự lừa dối chính mình nữa, xúc cảm mềm mại dịu dàng kia không phải là ảo giác.
Người sau lưng kia đang hôn cô.
Phương Đình Dư run lên một cái, sau đó liền muốn mạnh mẽ vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay của Lục Hoành, người sau lưng kia vừa buông lỏng tay thì trong lòng Phương Đình Dư chợt mừng rỡ, cô nhấc chân còn chưa đi ra được một bước thì bả vai lại bị người nào đó giữ chặt lại rồi thuận theo đó xoay người cô lại.
Đang từ phía sau lưng, bây giờ chuyển sang đối diện với Lục Hoành.
Đôi tay kia, trong chớp mắt khi vừa buông ra lại chặt chẽ dán lên vòng eo mảnh mai của cô.
Phương Đình Dư đưa tay chống vào lồng ngực của Lục Hoành, cướp lời nói trước mặt cậu, "Bạn học Lục Hoành, thế này không có ý nghĩa gì đâu, tôi chỉ là nói đùa chút thôi, cậu sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?"
Cô ngừng một chút, thấy cậu không có biểu tình gì cả liền tiếp tục nói, "Cậu vừa nãy, vừa nãy chiếm tiện nghi thì cũng đã chiếm rồi, nếu như còn có gì không hài lòng thì cho tôi xin lỗi, cậu người lớn đừng chấp nhặt với trẻ nhỏ mà......"
Lời còn chưa nói xong, nam sinh trước mắt đã nhẹ nhàng nhếch môi lên, ha một tiếng.
Rất nhẹ, còn mang theo một chút trào phúng rõ ràng, giống như là đang tự mình cười nhạo.
Phương Đình Dư chau mày lại, trong vô thức, cô không thích vẻ mặt trào phúng, chế giễu đang lộ ra trên gương mặt của Lục Hoành.
"Cậu nói rồi, muốn tôi làm bạn trai của cậu."
"Cậu biết rõ đó chỉ là nói đùa thôi, hơn nữa cũng không phải là ý của tôi......" nghe thấy câu nói của Lục Hoành, Phương Đình Dư lên tiếng muốn giải thích, nhưng sau đó chợt khựng lại, phúc phần kéo đến trong chớp mắt khiến vẻ mặt của cô có chút kinh ngạc, cô ngơ ngác lên tiếng hỏi.
"Lục Hoành, cậu không phải là thích tôi đó chứ?"
Không gian yên lặng mất mấy giây, vào lúc Phương Đình Dư đã hơi ngượng ngùng, xấu hổ vì nghĩ rằng bản thân tự mình ảo tưởng thì gương mặt đẹp trai của nam sinh đã áp sát đến, giọng nói khàn khàn.
"Vô cùng thích cậu."