Thời tiết bây giờ sang đông, lạnh hết cả người ý, nhà Nguyệt chuyển sinh hoạt từ phòng khách sang phòng ngủ rồi.
Giáo sư mấy hôm nay bận bịu nhưng vẫn mang tài liệu theo, ngồi trên giường làm việc. Mình thì đầu dựa đùi anh, chăn cuộn quanh người thoải mái xem phim.
Người yêu dạo này có sở thích “cao cấp” vãi cả ra. Một tay cầm bút chì nháp nháp tính toán, tay kia thì làm loạn kinh khủng, hết bên trên mò xuống bên dưới rồi lại lên bên trên, không động chạm là thấy thiếu thốn hay sao ý.
Lúc mình mải xem phim thì không sao, nhưng cũng có lúc đíu để ý được cái gì trên tivi cả, bị khiêu khích đến nỗi mặt mũi chân tay đỏ bừng luôn, người rạo rực ngứa ngáy, ngó lên thì thấy ông ấy vẫn đang chăm chú với cái bổ đề định lý chết tiệt, ghét thế chứ nị.
-“Giáo sư giải quyết xong vấn đề chưa?”
-“…”
-“Ê..”
-“…”
-“Hà Quốc Trung!!!”
Lão này có cái tật cứ nghiên cứu là tập trung lắm, mình phải hét lên mới giật mình quay ra, em gọi gì anh à. Ngây thơ éo chịu được, kiểu như mấy cái hành động xấu xa vừa nãy chỉ là theo bản năng và hoàn toàn vô tình thôi.
-“Tớ hỏi đằng ấy tình hình công việc thế nào rồi?”
-“Có ý tưởng mới, nhưng phải xem xét kĩ lại đã…”
Trả lời thản nhiên thế, được rồi, mình cũng lịch sự lại vậy.
-“Tớ tôn trọng công việc của đằng ấy, vậy thì đằng ấy cũng nên tôn trọng tớ tý chứ, để yên cho người ta xem phim cái nào…”
Ai đó bấy giờ mới hơi ngớ người, rốt cuộc chẳng thèm nghe lời gì cả, tài liệu vứt xó luôn, giờ thì cả hai tay đều rảnh rang, ra sức trêu mình. Cái người này phải nói mỗi ngày một cuồng nhiệt luôn, đến hôn thôi mà cũng làm đối phương tưởng như muốn nuốt chửng người ta không bằng.
-“Anh hư ghê đó.”
-“Thế Nguyệt thích anh ngoan hả?”
Thì mình cũng thuận đầu mà gật thôi, ai dè anh rúc hẳn vào khe rãnh ấy, cọ cọ da thịt rồi thơm thơm chụt chụt làm nũng y như em bé vậy. Đây là ngoan sao?
Tôi đến chịu ông rồi, nhưng tôi rất hạnh phúc nhá!
Yêu cái người này phát cuồng rồi.
…
Một buổi nọ, vừa ăn cơm xong thì có người bảo mình soát hộ cái đề kiểm tra anh soạn cho lớp tài năng toán tin ngày mai.
-“Em có biết gì đâu?”
-“Soát lỗi chính tả thôi.”
Ừ thì soát, giúp được anh cũng vui lắm. Mình cầm lấy tờ giấy, có mỗi nửa trang thôi, càng đọc càng thấy choáng váng.
Đề bài như sau.
Quán bánh gần Ngã Tư Sở có cô chủ tên Kiều Như Nguyệt. Cô này xét về dáng dấp thì số đo ba vòng hoàn hảo. Xét về phương diện mặt mũi tuy không nghiêng nước nghiêng thành nhưng càng nhìn càng thấy duyên, càng ngắm càng yêu. Xét về đảm đang thì chấm điểm tuyệt vời. Trên viện Toán có ông giáo sư Hà Quốc Trung, là người yêu cô Nguyệt đây. Hàng ngày ông ấy được cô lo cho ba bữa cơm, quần áo thơm tho phẳng lỳ, tối ngủ có cô để ôm. Tuy nhiên thứ lỗi cho ông Trung này lòng tham vô đáy, ông ấy cảm thấy vẫn chưa đủ. Điều ông ấy muốn bây giờ là xác nhận được quan hệ về mặt pháp lý với cô Nguyệt cho an tâm. Vậy ý của cô là sao?
Đồng ý, cưới xong thì đi đăng ký kết hôn.Không đồng ý, tôi muốn sinh con trước và thử thách thêm một thời gian nữa rồi mới đi đăng ký kết hôn.Mình không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc đó ra sao nữa. Có chút gì đó nghèn nghẹn, có chút ngọt ngào, có chút xúc động, sống mũi cay xè hết cả. Mình bắt chước anh lấy bút hí hoáy viết vào phương án C rồi tự khoanh tròn.
Đồng ý, ngay ngày mai đi đăng ký luôn.-“Em soát xong rồi đây.”
Mình đưa cho anh, người ta rạng rỡ lắm. Mình thì xấu hổ nên má đỏ mặt hồng, trùm chăn kín mít à, bị anh lôi ra cù cho một trận.
Thực ra sau đó thì phải đợi mẹ anh xem ngày tốt mới đi đăng ký được, cái thời khắc cầm tờ giấy chứng nhận nó xao xuyến khó tả lắm, hai đứa cứ nhìn nhau cười cười à, mình còn nằm lên ngực anh, chụp bao nhiêu ảnh tự sướng với cái tờ giấy đó nha.
Anh hỏi, Nguyệt là vợ anh rồi đấy, tin được không?
Mình đáp, anh Trung là chồng em đó, tin được không?
Hâm nhỉ, nhưng mọi người đừng cười nha, yêu vào là hâm hấp như thế ý.