" Cô nhớ ra được gì rồi sao? "
" Cảm ơn cô vì đã cứu tôi nhưng tôi thực sự không nhớ ra được gì hết. "
" Cô không nhớ cũng không sao vậy cô nhớ được tên mình không .?"
Cô nhìn đứa bé trong tay rồi nhìn Hy Vân lắc đầu. Cô thực sự không nhớ ra gì ngoài tên của đứa bé.
" Vậy sau này tôi gọi cô là gì đây ?"
" Ukm sau này cô cứ gọi tôi là Tiểu Lam là được !"
" Vậy sau này tôi sẽ gọi cô là Tiểu Lam. Tôi đưa cô về Mỹ tại tôi lo cho cô khi ở bệnh viện một mình cô không trách tôi chứ." Hy Vân nhìn cô bằng ánh mắt đầy tội lỗi.
" không sao !" Cô tươi cười nhìn Hy Vân
" Cô không có nơi nào đi vậy thì theo tôi đi tôi sống trong căn phòng nhỏ vẫn còn trống một phòng nếu cô không chê có thể dọn qua đó. "
" Cảm ơn cô nhìn cô cũng bằng tuổi tôi hay mình làm bạn nha. Ở đây tôi cũng chẳng quen ai ngoài cô. "
" Ukm vậy thành bạn có gì giúp đỡ nhau. "
Nói là cô mất trí nhớ nhưng thật ra không hẳn cô vẫn còn nhớ vài chuyện nhưng nó rất mơ hồ.
________________(✿ ♡‿♡)________________
Năm năm dài trôi qua đằng đẵng cô giờ đây lại muốn trở về Trung Quốc. Năm năm trôi qua dường như mọi thứ đều thấy đổi.
Với danh hiệu là nhà thiết kế nổi tiếng N bí ẩn cô trở về Trung Quốc là vì có hợp đồng kí với tập đoàn TE. Và cô cũng sẽ ở lại đấy luôn vì nó là quê cô mà.
Thời gian qua tình cảm của Giai Giai và Khải Triệt đã thêm gắn chặt. Hai người đã kết hôn và giờ đây đã có một cô công chúa hai tuổi. Cô và cậu sống ở Pháp và đang chuẩn bị sang Trung Quốc.
Còn anh thì vẫn vậy ngày đem nhớ cô. Từ lúc cô không ở bên anh anh trở lại như cũ giao công ty CE cho Trương Hàn quản lý anh trở về điều hành tập đoàn TE. Với sự điều hành của anh tạp đoàn càng ngày càng lớn mạnh. Bang Tử Hắc thì đứng đầu thế giới gầm bất kể là ai nghe đến cái tên này thì đều run sợ.
Anh lạnh lùng và khó gần mọi người trong tập đoàn mỗi ngày đi làm đều phải xem sắc mặt của anh. Đã thế lại còn tiểu tổ tông Tử Bảo Tuấn nữa chứ. Cậu bé mới 5 tuổi mà trả khác anh là bao nhiêu đến công ty thì quậy làm cho nhân viên phải mệt mỏi. Nhưng phải nói là bố nào con nấy đều thông minh như nhau.
Các nhân viên nữ trong tập đoàn thì đều muốn lấy lòng cậu vì đương nhiên là muốn trở thành mẹ kế của cậu, trở thành phu nhân chủ tịch TE một bước lên mây rồi. Nhưng phải tiếc cho họ, anh không gần nữ sắc bất kể người phụ nữ nào cố ý tiếp cận anh thì chỉ có một con đường để chọn nên không ai giám gần anh cả. Họ chỉ giám ngắm nhìn anh từ xa thôi à. Không tiếp cận được anh bọn họ chuyển sang tiếp cận còn trai anh. Nhưng Tử Bảo Tuấn đâu dễ tiếp cận chứ.
Hôm nay Giai Giai và Khải Triệt sang Trung Quốc hai người đã đến thẳng tập đoàn của anh.
" Chủ tịch các người đâu !"
Giai Giai đến quầy lễ tân hỏi với giọng nói rất vội vàng còn Khải Triệt thì vẫn còn ở đằng sau bế con.
" Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ !"
" Không có thì không được gặp sao !" Khải Triệt đi đến lên tiếng.
" Nhưng đây là quy định của tập đoàn thưa anh !" Cô nhân viên vẫn cố gắng ngăn
" Tôi hiểu chúng tôi là bạn của chủ tịch các người nên cô không phải lo ! " Khải Triệt lên tiếng rồi kéo Giai Giai đi thẳng vào thang máy.
Cô nhân viên không cản được chỉ biết đứng đó cầu nguyện cho chính bản thân của mình.
Tại tầng cao nhất của tập đoàn anh đang ngồi làm việc còn có cả con trai anh đang trong phòng nữa.
" Cốc ... cốc....!:
" Bảo Tuấn ra xem ai !"
" Sao bà không tự ra xem đi !"
Cậu bé không đứng dậy mà chăm chú nghịch gì đó.
" Ba bận rồi ra xem ai nếu được thì đuổi đi luôn cũng không sao !"
Cậu bất quá vẫn phải đi mở cửa