Em Là Thanh Khống Sao

Chương 6




Vị Thành nghe nhạc đệm phát ra từ tai nghe, đầu óc vẫn mơ hồ như cũ.

Thật sự đồng ý hát cho mình nghe《Thích cậu》sao?

Nếu Tẫn Hũu biết suy nghĩ của mình chắc chắn chạy còn không kịp, có khi còn cảm thấy mình thật ghê tởm.

Vị Thành lặng lẽ hít sâu, tay bấm nút ghi âm lại, bên tai truyền đến giọng hát trầm thấp của Tẫn Hữu, dịu dàng như đang kể chuyện xưa.

"Tớ thích ở cạnh cậu như vậy, cậu đi đâu tớ sẽ theo tới đó. Khuôn mặt của cậu dần dần kề sát lại..."

Cái tên này, giọng hát còn hay như vậy.

Vị Thành bất giác cong môi, chờ Tẫn Hữu hát xong câu cuối cùng mới cố ý nói: "Sao đột nhiên lại thâm tình như vậy, làm tôi nổi hết da gà da vịt."

Tẫn Hữu hiếm khi không đấu võ mồm với cậu: "Nghe hay không?"

"Hay. Nhất định cậu là CV ca hát trước rồi mới biết đến giới phối âm."

"Vậy cậu hát một bài đáp lại tôi đi!"

Vị Thành bừng tỉnh: "Tôi đã nói mà, sao đột nhiên lại muốn hát cho tôi nghe, hóa ra là có âm mưu từ trước rồi."

"Không muốn à?"

"Cho tôi nợ đi, hôm nay hơi đau họng, mai còn có deadline."

"《Tình ý》?"

"Đúng vậy." Vị Thành hỏi: "Cậu nộp chưa?"

Bên kia vang lên tiếng nháy chuột: "Vẫn chưa, nhưng đã thu âm rồi. Cậu muốn nghe không?"

"Nghe nghe! Mau gửi qua đây đi!" Giọng Vị Thành không giấu được hưng phấn.

Phân đoạn diễn H của bộ kịch truyền thanh này ở ngay kì đầu tiên, lại còn là lần đầu tiên Tẫn Hữu phối H, sao có thể không nghe được chứ!

Đối diện rất hào phóng gửi file ghi âm đến.Vị Thành hứng thú tràn trề mở ra, nghe thấy tiếng thở dốc nhuốm màu tình dục xen lẫn với tiếng hôn môi hỗn loạn và âm thanh ma sát câu nhân.

Vừa mở đầu đã là cảnh giường chiếu rồi.

"Cậu đúng thật là... không coi tôi là người ngoài." Vị Thành nuốt nước miếng, bấm nút tạm dừng.

Tẫn Hữu điềm tĩnh nói: "Cái này gọi là có đạo đức nghề nghiệp cao."

"Nhìn ra rồi, không đúng, đã nghe ra rồi." Vị Thành liếc nhìn độ dài file ghi âm, tận mười phút.

"Chưa nghe à?"

Vị Thành trốn tránh không trả lời: "Chỉ phần mở đầu này thôi cũng đủ làm mấy em gái trên mạng thét chói tai rồi."

"Còn cần cậu phối hợp nữa."

Vị Thành không yên lòng, chỉ đáp vội vàng có lệ hai ba câu: "Cúp máy trước nha, tôi muốn đi tắm."

"Ok." Tẫn Hữu thấp giọng nói: "Có thời gian thì nghe xong đi, sau đó chỉ bảo tôi."

"Nói sau đi, xem tâm trạng của ông đã."

"Được." Tẫn Hữu cười: "Chờ tâm trạng cậu tốt thì tới chỉ bảo tôi."

Vị Thành vội vã cúp máy.

Cơ hồ là cậu ném điện thoại sang một bên ngay lập tức, đeo tai nghe bật file Tẫn Hũu vừa gửi tới trên máy tính.

Trước đây Tẫn Hữu từng phối sư tôn thanh lãnh cao cao tại thượng, từng phối bạch y kiếm khách tiêu diêu tự tại, cũng từng phối giáo thụ đại học lạnh lùng cấm dục.

Mà bộ kịch này, anh lại sắm vai lưu manh dụ công.

Vị Thành nhắm mắt lại, nghe thấy Tẫn Hữu dùng giọng điệu trầm thấp hỏi: "Thích kiểu này? Hửm?"

Tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, Tẫn Hữu như hòa mình vào nhân vật trong bộ kịch, ý loạn tình mê nói: "Vậy mới nói thể lực của em... còn cần... rèn luyện nhiều hơn."

"Ưm... bảo bối, ngoan."

Thanh âm khàn khàn đâm vào da đầu làm đầu óc Vị Thành run lên, hô hấp của cậu dường như cũng trở nên nặng nề theo. Suốt mười phút file ghi âm thế mà toàn bộ lại là tiếng máy móc?

Gửi nhầm rồi à? Chắc chắn là Tẫn Hữu gửi nhầm rồi đúng không?

Nhưng nếu bây giờ mình đi hỏi thì chẳng phải sẽ bại lộ chuyện mình đã nghe xong cảnh phối H của cậu ấy rồi à?

Vị Thành tháo tai nghe, bình ổn lại cảm xúc. Cậu xoay người cầm quần áo vào phòng tắm.

Không phải mình dạy Tẫn Hữu dùng giọng nói quyến rũ nữ sinh sao? Sao bây giờ chính mình lại rơi vào bẫy rồi?

Không có tiền đồ!

Vị Thành mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp cũng không làm cậu bớt cảm giác khô nóng. Tắm xong lên giường ngủ vẫn không kiềm nổi bật file ghi âm lên để nghe lần nữa.

Hôm sau, Vị Thành ngủ một mạch đến tận chiều, vừa định ra ngoài mua đồ ăn thì lại tình cờ gặp Tạ Dịch Bân.

"Lại gặp nhau rồi, anh ra ngoài ăn cơm à?"

"Phải, cùng nhau đi chứ?" Tạ Dịch Bân cười.

"Đi thôi." Vị Thành hỏi: "Anh muốn ăn gì?"

"Ăn gì cũng được."

Vị Thành nói không cần nghĩ ngợi: "Vậy ăn mì bò đi, phía trước có tiệm mì bò rất ngon, mới mở năm trước thôi, chắc chắn anh chưa từng nếm thử."

Tạ Dịch Bân gật đầu: "Được."

Trải qua chuyện ngày hôm qua, thái độ của Vị Thành đối với Tạ Dịch Bân tốt lên không ít, chủ động hỏi: "Anh ở Nhật Bản nhiều năm như thế là học gì vậy?"

"Pháp luật."

"Ồ ồ."

Tạ Dịch Bân nghe vậy rất biết phối hợp, biết rõ vẫn cố hỏi: "Còn em, em học cái gì?"

"Em á? Em học về phát thanh."

"Thảo nào." Tạ Dịch Bân chậm rãi nói: "Có điều phát thanh và phối âm không giống nhau, trước khi em đi thực tập thì tìm bạn lồng tiếng cùng để luyện tập ngữ cảm cũng được, nếu không đến lúc đó sẽ bối rối nói không được trôi chảy."

"Quả thật là vậy." Vị Thành đồng ý với ý kiến của Tạ Dịch Bân, lúc này lại nhớ đến Tẫn Hữu, nghĩ thầm: "Cũng không biết cậu ấy có thời gian không."

Tạ Dịch Bân mặt không đổi sắc cong khóe miệng.

Tất nhiên là có.

Bọn họ đến tiệm mì bò, gọi món xong thì tìm bàn trống ngồi xuống.

Tạ Dịch Bân lấy khăn giấy lau mặt bàn, động tác thong thả ung dung, ngón tay trắng mềm, khớp xương rõ ràng.

Tạ Dịch Bân không tự nhiên than nhẹ, từ diện mạo đến khí chất đều không có chỗ nào bắt bẻ được.

"Anh ở nước ngoài đã từng yêu đương chưa?"

Tay Tạ Dịch Bân hơi khựng lại một chút: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

"Năm đó ở trường học anh được nhiều người thích như thế, ra nước ngoài chắc chắn cũng vậy."

"Ơ, Vị Thành?"

Phía sau đột nhiên có người gọi, Vị Thành quay người lại, là bạn cùng lớp hồi trung học, cũng chỉ sơ giao không thân thiết lắm.

"Đúng là cậu à, suýt nữa tôi tưởng tôi nhận lầm, lâu lắm rồi không gặp nha."

"Cậu cũng đến ăn mì à?" Vị Thành thuận miệng mời: "Cùng nhau ăn đi."

"Không cần đâu, tôi mua mang về." Tầm mắt bạn học dừng lại ở người đối diện Vị Thành, gọi ra thành tên: "Tạ Dịch Bân?"

"Xem đi, em đã nói là anh rất nổi tiếng trong trường mà."

"Năm đó cậu cũng nổi danh với hoa khôi trường chúng ta mà." Bạn học trêu ghẹo: "Lần trước họp lớp cậu không tới, hoa khôi còn hỏi thăm cậu đấy."

"Lời đồn vớ vẩn gì vậy." Vị Thành dở khóc dở cười: "Bọn tôi không có gì cả, không tới họp lớp tôi cũng đã nói cho cô ấy biết rồi."

"Ồ ồ, hóa ra hai người vẫn còn giữ liên lạc."

Vị Thành mím môi không nói gì, vừa ngẩng đầu đã đối diện với khuôn mặt âm u của Tạ Dịch Bân.

Cậu chớp mắt mấy cái không hiểu gì cả, vừa lúc mì của bạn học kia cũng xong rồi: "Tôi đi trước đây, lần sau họp lớp nhớ đi nhé!"

"Được được, chắc chắn sẽ đi."

Chờ hắn đi rồi Vị Thành mới mở miệng: "Anh có thù với cậu ta à? Bày ra bộ mặt thối đó làm gì?"

Tạ Dịch Bân đột nhiên hỏi: "Bây giờ em vẫn còn liên lạc với hoa khôi của trường?"

Vị Thành ngẩn người: "Vẫn còn, sao vậy?"

Tạ Dịch Bân cầm đũa ăn mì, quái gở nói: "Đào hoa thật sự."

"Gì chứ?" Vị Thành khoát tay: "Cô ấy gặp rắc rối chuyện tình cảm nên mới nhờ em tư vấn."

Tạ Dịch Bân cảm thấy buồn cười, ai mà ngờ được lại có người tìm đồ ngốc này tư vấn chuyện tình cảm chứ.

"Nghĩa là quan hệ của hai người rất tốt?"

"Cũng bình thường."

"Vậy liên quan gì đến em?"

Bởi vì cổ thích con gái, còn em thích con trai.

"Vì em rất tốt bụng."

"Hoa khôi hai người nói tên là gì?"

Vị Thành nói một cái tên.

Sắc mặt Tạ Dịch Bân hơi dịu đi, tiếp tục ăn mì.

"Ê này, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu." Vị Thành rất tò mò: "Anh ở nước ngoài đã từng yêu đương rồi sao? Nhất định bạn gái của anh rất xinh đẹp, ít nhất cũng phải tầm cỡ minh tinh."

"Không có."

"Sao cơ?"

Tạ Dịch Bân thản nhiên: "Tôi không thích phụ nữ."

Tay cầm cốc thủy tinh của Vị Thành run lên, nói năng cũng lắp bắp: "Anh, anh, anh nói nghĩa trên mặt chữ sao?"

"Đúng như những gì em nghĩ."

Tạ Dịch Bân uống một ngụm nước, Vị Thành chưa kịp tiêu hóa tin tức này đã bị hỏi lại: "Em cũng vậy sao?"