Em Là Tình Yêu Của Anh

Chương 1: Ly Hôn




Những cơn mưa đầu mùa thường nặng hạt, như trút bỏ mọi thứ nặng trĩu trong lòng. Ngày xưa mẹ cô thường nói: “Mưa đầu mùa không tốt, không được tắm mưa”.

Ngày bé cô thích mưa, cô mơ mộng như một nàng công chúa cổ tích với sự bao bọc của cha mẹ. Nhưng hôm nay, chính tại thời điểm cơn mưa đầu mùa năm cô đã 24 tuổi, cô cảm nhận được sự lạnh buốt, tê tái, từng giọt mưa xóa nhòa đi giọt nước mắt chưa kịp rơi. Là lòng cô đau, hay vì những giọt mưa làm cô đau, hay chính vì người đàn ông vừa rồi cùng một cô gái khác vào khách sạn.

Hạ Vi sinh ra trong một gia đình khá giả, sau khi hoàn thành việc học ở nước M và cô quay về VN và kết hôn cùng bạn trai là Minh Luân. Ngày cô kết hôn cũng là ngày gia đình cô phá sản và đổ nợ khiến ba mẹ tự vẫn, cô còn chưa kịp nguôi ngoai nỗi đau mất đi hai người thân duy nhất, nay lại chứng kiến cảnh người chồng mà cô tin tưởng ngoại tình, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng. Cô quay lưng bước đi trong cơn mưa đầu mùa, toàn thân cô ướt sũng, chỉ hy vọng được biến mất khỏi thế gian.

Về đến nhà, bàn tay Hạ Vi run run bấm số điện thoại của Minh Luân. Giọng hát trong điện thoại vang liên hồi nhưng không ai nghe máy, cô vẫn cố gắng gọi, gọi mãi, gọi mãi trong vô vọng. Cô nằm bệt trên ghế sopha, vẫn giữ nguyên bộ quần áo ướt sũng trên người, rồi từ từ thiếp đi trong bao nhiêu suy nghĩ rối bời.

Toàn thân cô nóng ran, tiếng chuông điện thoại reo vang khắp phòng khách khiến cô tỉnh giấc. Là Minh Luân gọi, cô vội vàng nghe máy: “Anh đang ở đâu vậy?”.

Giọng nói quen thuộc, con người đã từng thề non hẹn biển, đã từng hứa sẽ bên cô mãi mãi: “Có chuyện gì? Không phải đã nói tôi có cuộc họp quan trọng.”

Cô tự mình gạt đi dòng nước mắt, giọng cũng không còn rõ ràng: “Anh từ khi nào lại biết lừa dối em? Rõ ràng anh không hề có cuộc họp nào, rõ ràng anh và cô ta…”

Nói đoạn, cô khóc ngất, giọng nói không còn thốt ra khỏi cuống họng mà ứ nghẹn trong sự uất hận, trong sự phẫn nộ. Bên kia điện thoại đã ngắt máy, tiếng tút tút dai dẳng đến cô độc.

Cô cứ ngồi bất động, cô nhìn những bức ảnh giữa cô và anh khi cả hai còn hạnh phúc bên trong chiếc điện thoại, cô bật khóc nức nở.

Nữa đêm, cuối cùng thì Minh Luân cũng quay về nhà. Anh nhìn cô, ngồi xuống đối diện cô, đốt một điếu thuốc lặng lẽ đưa lên bờ môi, rít từng cơn.

“Em sẽ xem như không có gì xảy ra, em xin lỗi, đáng ra em không nên nói ra việc đó.” - Cô lặng lẽ nhìn anh, là cô muốn giữ anh, anh hiện tại là người thân duy nhất của cô.

“Cô càng ngày càng giống cha cô, thật đáng kinh ngạc.” - Minh Luân đè điếu thuốc tàn vào gạc, như cố tình nhấn mạnh dập tắt nó.

Cô lặng người khi chồng mình nhắc đến người cha đã qua đời. Ông trước kia không phải đối rất tốt với anh sao, công ty anh đang giữ chức giám đốc cũng là cha cô nhờ sự quen biết mà gửi gắm.

Đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn Minh Luân, cô nói trong cay đắng: “Ý anh là gì? Sao lại mang cha vào chuyện này.”



Minh Luân không đáp,đứng lên đi về phía cửa chính, sau đó ngừng lại một chút mà quay đầu lại nói: “Ly hôn đi, tôi không muốn sống với cô nữa.”

Cô có chút kinh ngạc, vì sao cô không oán trách, không mắng chửi anh vẫn quyết định vứt bỏ cô. Cô chỉ đưa mắt nhìn anh đang vô tình rời đi, chẳng lẽ không thể nào níu kéo một chút cho cuộc hôn nhân giữa hai người.

Cuối cùng tòa cũng tuyên bố cô và Minh Luân ly hôn, không còn liên quan gì đến nhau. Cô buộc phải rời đi, tài sản chung đều đã trả nợ cho cha mẹ cô. Cô và anh bước ra khỏi tòa án, anh lên chiếc xe hơi đang đợi sẵn, bên trong là cô ca sĩ nổi tiếng mà lần trước cô bắt gặp cùng anh đi vào khách sạn.

Cô đến nhà Trúc Nhi, cô bạn thân từ thưở bé. Trúc Nhi mở cửa nhìn thấy cô có vẻ ái ngại, cô hiểu cô hiện tại không còn là một tiểu thư con nhà giàu có, cũng không phải là vợ của một giám đốc của công ty lớn. Cô trắng tay, không nhà, không công việc, không người thân.

Nói chuyện vài câu cô lại rời đi. Điện thoại cô rung lên từng hồi.

“Cô có phải là Hạ Vi?”

“Đúng là tôi đây!”

“Tôi là Quốc Dũng, tôi có một số chuyện liên quan đến số nợ của cha mẹ cô với tập đoàn Hiểu Pha, cô hiện đang ở đâu?”

“Nợ sao? Không phải anh Minh Luân đã trả tất cả số nợ rồi ư?”

“Chúng tôi đã liên hệ với Minh Luân về số nợ, anh ta nói hiện tại không còn quan hệ gì với gia đình cô nữa.”

“Tôi hiểu rồi, vậy các anh cần gặp tôi?” - Giọng cô hơi run, hiện tại sao cô có thể trả được món nợ đó.

“Cô hãy đến tập đoàn Hiểu Pha vào sáng mai, đến nơi gọi cho tôi, tôi sẽ đón cô ở sảnh.”

Cô vội gọi cho Minh Luân nhưng anh không nghe máy. Hạ Vi muốn anh nói rõ ràng, chẳng phải anh đã nói lấy hết số tiền tiết kiệm và tài sản cha mẹ cô sang tên cho cô để trả hết nợ cho họ, vì sao nay số nợ kia vẫn còn?



Đứng trước căn biệt thự kín cổng cao tường, cô từng là chủ nhân của nó, nay thật nực cười khi muốn vào phải bấm chuông.

Người ra mở cổng chính là cô ca sĩ nổi tiếng vừa gặp không lâu: “Cô đến đây làm gì?”

“Tôi có việc cần gặp Minh Luân.” - Cô đáp.

Cô ta chặn cửa như không cho cô vào, lại nhếch môi cười nói: “Tôi không cho phép.”

Hạ Vi tức giận: “Cô là gì mà dám cản tôi chứ, tôi muốn gặp Minh Luân không liên quan đến cô, tránh ra.”

Cô đẩy mạnh cô ta, cô ta được trớn té xuống đất rồi hét lên như bị hành hung. Minh Luân từ bên trong bước ra, chạy lại đỡ ả ta rồi đưa gương mặt tức giận nhìn Hạ Vi: “Mau cút khỏi nhà tôi, cô nghĩ mình là gì mà dám động tay vào cô ấy.”

“Tôi động vào cô ta, được coi như cô ta diễn giỏi tôi không chấp. Nhưng Minh Luân, vì sao anh nói anh đã trả hết số nợ của cha mẹ tôi, hôm nay họ lại gọi đến đòi nợ.”

“Nợ của cha mẹ cô, cô tự mà trả.”

“Tài sản cha mẹ tôi để tôi đứng tên, tiền tiết kiệm cha mẹ tôi gửi cho tôi… anh… anh đều bán đi để trả nợ cả rồi mà.”

“Đó là do cô ngu đã ủy thác cho tôi, trách thì trách cha mẹ cô, cái gì cũng cho cô, chỉ biết đến con gái của mình. Tôi kết hôn với cô khi trong lòng cô chỉ có kẻ khác, tất nhiên tôi phải có lợi ích trong cuộc hôn nhân này, phải không?”

“Minh Luân, anh nói như vậy có ý gì hả?” - Cô không dám tin vào tai mình, cô đã từng yêu anh, ít ra khi đến với anh cô không hề nghĩ đến bất kì ai khác.

“Nói gì sao, đừng tưởng ngày xưa gia đình cô giàu có, muốn che đậy mọi việc xấu xa đều có thể.”

Minh Luân tức giận, đẩy cô ra khỏi cửa mà nói tiếp: “Cút khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.”

Mọi thứ hiện tại với cô đang rối như tơ vò, những gì Minh Luân vừa nói cô đều không hề hiểu. Năm đó cô yêu anh, kết hôn với anh, chưa từng một lần lừa dối anh. Thì ra bao năm qua anh chưa từng yêu cô, thứ anh muốn là gia sản gia đình cô. Hiện tại cô đã mất hết mọi thứ, anh cũng đẩy cô đi không chút thương xót.