Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh

Chương 1-2




Khi chiếc xe hơi đỗdưới giảng đường trường Đại học A đã là tám giờ kém hai phút. Những sinh viên chưa vào lớp học, cầm sữa đậu nành vội vã bước về phía giảngđường, không ai chú ý đến bên trong chiếc xe thể thao sành điệu này,càng chẳng có ai để ý bên trong xe có một người đàn ông sắc mặt tái xámvà một người phụ nữ đang cúi gằm.

Tất cả bắt đầu như sau…

Khi chiếc Bugatti màu đen đỗ xịch trước nhà giảng đường, Doãn Thần Tâm vừađịnh bước xuống thì người đàn ông ngồi sau vô lăng bất ngờ khóa cửa xelại: “Doãn Thần Tâm!”.

Trái tim cô chợt lỡ nhịp. Từ khi bước lênxe, cô đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng vì cơn giận dữ của aiđó, lúc này nó dội thẳng về phía cô, không chút che đậy.

“Xoạt!”

Một xấp giấy nộp phạt được quẳng lên người cô.

“Qúa tốc độ, vượt đèn đỏ, lái xe sau khi uống say! Doãn Thần Tâm, em giảithích rõ cho anh biết, tại sao chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, em lạibị phạt nhiều như vậy? Em không cần mạng sống của mình nữa sao? Anh đãnói với em mấy trăm lần rằng không được lái xe sau khi uống rượu rồi?Hơn nữa em còn uống rượu rồi lái xe ra biển, lên cả đường cao tốc! Cóphải em học tiến sỹ đến độ ngơ ngẩn rồi không hay là đầu óc em vốn dĩ đã có vấn đề?!”

Tất cả mọi lời nhiếc mắng được gào lên một mạch, ngạc nhiên hơn là gần như chẳng có lấy 0.01 giây ngắt quãng.

Thần Tâm ngẩn người, trố mắt nhìn xấp giấy phạt đáng lẽ phải được dán lêntrước cửa kính xe cô, những tờ giấy phạt lẽ ra phải do cảnh sát giaothông ném cho cô sau đó bắt cô lại, cho ngồi nhà giam vài ngày, thế màbây giờ lại đang bay loạn xạ trong xe của Quan Cạnh Phong.

“Em…” Miệng cô hé mở, muốn nói điều gì đó.

Nhưng chưa đợi cô nói hết, người đàn ông đang nổi cơn tam bành đột nhiên giơ tay lên, liếc nhìn đồng hồ.

Một giây sau, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên trong xe, cửa xe được mở ra.

“Vào lớp đi.”

Doãn Thần Tâm hơi ngẩng người, tất cả những lời muốn nói đến cửa miệng rồi lại phải nuốt vào trong.

Điệu bộ phê bình của người đàn ông này được cất hết không chút dấu vết chỉtrong vòng một giây. Chỉ một giây, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩlà trách mắng cũng đã đủ, nên để cho “đứa trẻ” đáng chết này vào lớp học rồi, vậy nên gương mặt đầy phẫn nộ tan biến trong nháy mắt, khôi phụclại vẻ lạnh lùng trăm năm không thay đổi.

Đây chính là Quan Cạnh Phong.

Sau khi xuống xe, Thần Tâm nhân lúc anh không nhìn thấy mặt, khẽ nhếch khóe môi lên, dường như đang tự mỉa mai, có phần chua chát.

Chuông vào học ầm ĩ reo lên, hành lang dài của tòa nhà giảng đường cũng vang lên tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà.

Đó là một đôi giày Roma bảy phân nạm đầy đinh. Các sinh viên nghe thấytiếng bước chân này liền biết rằng giảng viên môn Kinh tế học đã đến.

Quả nhiên, tiếng bước chân cuối cùng đã dừng lại trên bục giảng, Doãn ThânTâm đứng đó nhìn sinh viên mỉm cười, mở giáo án, bắt đầu bài giảng mới.

Nếu nói mỗi người đều có một ngành nghề phù hợp với bản thân, thì trong mắt các sinh viên Đại học A, nghề bất di bất dịch, phù hợp nhất với DoãnThần Tâm chính là vai trò mà hiện cô đang đảm nhiệm.

Chẳng phảisao? Rõ ràng mấy phút trước còn ngồi trong chiếc xe thể thao màu đen,chịu sự lên lớp như bề trên của ai đó, mất mặt tới nỗi chỉ thiếu nướcđào một cái lỗ để chui xuống, vĩnh viễn không chui ra nữa. Nhưng chỉ vài phút sau, khi cô đứng trên bục giảng, phong thái và sự tự tin cần có đã trở lại. Như thường lệ, cô dùng phương pháp dễ tiếp thu nhất để truyềnthụ một cách sinh động cho sinh viên những nguyên lý kinh tế học khôkhan.

Việc dạy học diễn ra thuận lợi, hoàn toàn không bị ảnhhưởng bởi “tiết học” Giáo dục chính trị trước đó của Quan Cạnh Phong.Xem ra, ngày thứ hai tĩnh lặng này có vẻ sẽ diễn ra một cách suôn sẻgiống buổi học hiện tại.

Tám giờ bốn mươi lăm phút, tiếng chuông hết tiết một vang lên.

Cô gấp giáo án lại, mỉm cười nhìn mấy sinh viên dường như có thắc mắc cần được giải đáp đang bước về phía mình.

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói lạ vang đến bên tai:

“Cô có phải là giảng viên Doãn Thần Tâm không?”

“Vâng, tôi đây.”

“Cô Doãn, cô bị tình nghi có liên quan tới một vụ án giết người, phiền cô theo chúng tôi về đồn cảnh sát để lấy lời khai.”

“Anh nói sao?!”

Công việc dạy học đang diễn ra thuận lợi như bao ngày bỗng nhiên dừng lại đột ngột.

Thần Tâm sững người, không dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy, cũngkhông dám tin hai cảnh sát với giọng điệu cứng nhắc này đang nhắm vàomình.

“Sao có thể thế được!” Đột nhiên, mấy sinh viên đang tiến về bục giảng lên tiếng.

Tiếp theo đó…

“Sao có thể như vậy!”

“Các anh nhầm người rồi phải không?”

Cả phòng học bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn.

Ngay lập tức, từ một tiết học uể oải đã trở thành nơi “đàn bà chua ngoa mắng chửi quan nha”. Doãn Thần Tâm đờ người, còn hai viên cảnh sát thì đứngngay ở đó, trước mặt cô, nhìn cô, ý chí kiên định.

Tình nghi giết người? Kẻ tình nghi?

Không, chắc chắn là có sai sót ở đâu đó!

“Ai đã bị giết?” Cô cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh. Chỉ cóđiều, khi nhận được câu trả lời khô khốc từ viên cảnh sát: “Phó MinhTích”, Doãn Thần Tâm lập tức thất thần, không còn bình tĩnh được nữa.Đôi giày Roma bảy phân suýt nữa khiến cả người cô đổ nhào xuống đất…

“Anh nói gì cơ?”

“Anh có chắc là Phó Minh Tích không? Là người kinh doanh quốc tế? Là người rất đẹp trai đó?”

“Anh ấy chết như thế nào?”

“Rốt cuộc là khi nào, ở đâu?!”

“Đồ khốn, anh không biết nói à?”

“Khốn kiếp!”

Xe cảnh sát áp giải cô về đồn trong ánh mắt chăm chú của mọi người. Trênđường đi, tâm trạng Doãn Thần Tâm từ vô cùng khó tin chuyển thành đauxót tột cùng, sau đó trở nên cực kỳ phẫn nộ.

Còn hai kẻ công bộccủa nhân dân đáng chết đó, từ sau khi nói cho cô biết Minh Tích bị sáthại rồi áp giải cô lên xe, thì mồm miệng như thể dùng kim cũng khôngbanh ra được. Bất luận cô nói gì, hỏi gì, dù cô có khẩn thiết bao nhiêu, đến mức điên cuồng muốn biết rốt cuộc người bị sát hại có đúng là PhóMinh Tích mà cô biết hay không, người mà ba hôm trước còn cùng cô ra bờbiển uống rượu; người bạn khác giới tốt nhất, thân thiết nhất, đáng đểcô tin tưởng nhất cuộc đời này. Nhưng miệng hai kẻ khốn nạn ngay từ đầuđến cuối lại không hé ra nửa lời.

“Khốn nạn! Khốn kiếp!”

Mọi người trong đồn cảnh sát đều hiếu kỳ nhìn người phụ nữ xinh đẹp nhưngmiệng lại nói ra toàn những lời chửi bới không có giáo dục, đang bị đồng nghiệp đưa vào phòng thẩm vấn.

“Có quan hệ gì với người chết?”

“Quan hệ cái quái gì!”

“Doãn Thần Tâm!”

“Anh hét cái gì? Dựa vào đâu mà tôi hỏi anh hàng loạt câu hỏi lúc ở trên xe, đến nửa lời anh cũng không nói, bây giờ vừa ngồi xuống đã thẩm vấntôi?” Người phụ nữ vừa ngồi xuống ghế đã lại đứng lên, vóc người vốn đãcao ráo trở nên uy thế hơn, cúi xuống trước mặt hai viên cảnh sát, “Tôihỏi các anh, rốt cuộc có đúng Phó MinhTích mà tôi vừa nói không? Rốtcuộc có-đúng-không?!”.

“Đúng”, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bậtmở, một người cao lớn từ sau cánh cửa đầy ánh sáng bước vào, khóa tráicửa lại, giọng nói và bóng người cùng lúc lọt vào phạm vi cảm quan củacô: “Cậu chủ của công ty Thương mại Hưng Tiến, điều hành doanh nghiệpcủa gia đình, lái chiếc Lexus, cao 1 mét 83, diện mạo tuấn tú, đào hoa.Cô Doãn, có cần tôi miêu tả chi tiết hơn nữa không?”.

Có thứ gì đó từ trái tim cô rơi xuống nền nhà một cách tuyệt vọng nhất, trĩu nặng nhất, vang dội nhất.

Doãn Thần Tâm ngã phịch xuống ghế: “Anh nói sao?”.

Anh ta nói… chính là Minh Tích.

Phó Minh Tích mà cô quen biết!

Phó Minh Tích, người bạ khác giới có quan hệ tốt nhất, thân thiết nhất với cô trên thế giới này!

“Cô Doãn”, người vừa bước vào phòng thẩm vấn ban nãy gật đầu với cô, “Chính là bạn cô, Phó Minh Tích, không sai chút nào”.

Anh ta bước đến phía sau chiếc bàn, xua tay với hai viên cảnh sát đang ngồi đó: “Các anh đi ra trước đi”.

“Vâng, thưa tổ trưởng.”

Thần Tâm thất thần nhìn lên khoảng không hư vô trên bức tường phòng thẩm vấn: “Thế rồi, các anh nghi ngờ tôi?”.

Số người đối diện không biết từ lúc nào từ ba chỉ còn một, mà người nàykhông lắc đầu cũng chẳng gật đầu, chỉ có điều ánh mắt anh ta khác hẳnvới hai người trước.

“Chào cô Doãn,” anh ta ngồi xuống phía đối diện, “Tôi họ Dư, tên Dư Triệu Đình, là tổ trưởng phụ trách điều tra vụ án này”.

Nhưng ai mà còn hứng thú với việc anh ta là ai vào lúc này?

Minh Tích của cô, đã ra đi bất ngờ một cách kì lạ, khó hiểu như vậy.

Anh ta có thể tưởng tượng nổi không? Hai ngày trước mới gặp nhau, mới cùngnhau uống rượu, mới cùng nhau trải qua một đêm dài bi thương, mới cùngnhau nghe bản nhạc Fur Elise mà cô thích nhất!

Trong nháy mắt, trong thế giới của cô, từ giờ trở đi đã không còn người này nữa.

Anh ta có thể tưởng tượng nổi không?!

“Anh có biết Minh Tích là người ban thân nhất của tôi không?”

“Tôi biết”, đôi mắt của người đàn ông họ Dư dừng lại trên gương mặt ThầnTâm, thái độ ôn hòa hơn nhiều so với hai người ban nãy, nhưng vẫn mangnét mặt điều tra rõ ràng: “Hơn nữa tôi còn biết, quan hệ giữa hai ngườikhông chỉ đơn giản là bạn thân, đúng không?”.

Thần Tâm nhìn anhta, có chút đờ đẫn, đột nhiên cô phát hiện gương mặt này không hung dữnhư hai viên cảnh sát trước. Anh ta có vẻ đẹp trai hơn, nho nhã hơn vàcũng ôn hòa hơn nhiều, nhưng miệng vẫn nói ra những câu y chang khiếnngười khác bực bội.

“Trước đây hai người từng yêu nhau à? Hồi còn học đại học?” Anh ta mím môi, “Hơn nữa, ngay cả sau khi chia tay, haingười vẫn còn quan hệ thân thiết, đúng không?”.

Thần Tâm không trả lời.

“Ba ngày trước, hai người đã cũng nhau ra biển và ở lại suốt một đêm. Sauđó đến khoảng sáu giờ sáng hôm sau, cô còn về nhà với anh ta, mà theobáo cáo khám nghiệm tử thi, Phó Minh Tích bị sát hại vào khoảng bảy giờđến tám giờ sáng cùng ngày.”

“Sao?!” Không còn việc gì có thểkhiến người khác kinh ngạc hơn việc này, “Bảy, tám giờ? Bãy rưỡi tôi mới rời khỏi căn hộ của anh ấy!”.

“Vậy nên…”

“Vậy nên các anh cho rằng do tôi làm?” Cô tê dại ngồi phịch xuống ghế, không còn chút sức lực nào để đứng lên nữa.

Bãy rưỡi sáng hai ngày trước, sau khi ăn sáng xong tại nhà Phó Minh Tích,cô đã về nhà một mình. Minh Tích hỏi cô có cần anh ấy đưa về không, cônói không cần. Anh ấy đã ở cả một đêm trên bờ biển, chắc chắn rất mệt,hơn nữa lúc đó cô chỉ muốn yên tĩnh một mình, cô muốn tự mình về nhà, cô muốn phân tích cuộc điện thoại đã nhận được khiến cô sững sờ, khiến côbực bội, khiến cô gần như phát điên vào đêm hôm trước, cuộc điện thoạiđã hoàn toàn hủy hoại toàn bộ thế giới nhỏ bé mà cô luôn cho là bìnhyên. Cô muốn yên tĩnh một mình suy nghĩ xem rốt cuộc nên làm gì.

Nhưng chính vì như vậy mà Minh Tích đã gặp nạn. Bảy, tám giờ, sau khi cô rờiđi chưa được bao lâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

“Cho nên đây chính là lí do mới sáng ra các anh đã tới trường áp giải tôi đến đây?”

Cô rốt cuộc nên gấp gáp giải thích rằng mình chẳng là gì cả, bình tĩnhthoát tội trước, hay là nên mặc kệ cho đầu óc rối bời, trống rỗng, đểđau khổ vì Minh Tích không từ biệt đã bỏ đi trước?

Thông thường mà nói, nên là cách đầu tiên, lựa chọn sáng suốt chính là phương án đầu tiên.

Chỉ alf, cô không bao giờ còn được nhìn thấy Minh Tích nữa.

“Cô nói bảy rưỡi sáng cô rời khỏi căn hộ của Phó Minh Tích, có người làm chứng không?”

“Không có.”

“Sau khi rời đi, cô đã đi đâu?”

“Về nhà.”

“Không phải lên lớp sao?”

“Hôm đó tôi không có tiết.”

“Hay có gọi điện cho ai không?”

“Không.”

“Vậy thì, đêm hôm trước hai người ở lại trên bờ biển đã làm những gì?”

“Chẳng làm gì cả.”

“’Qua kiểm tra, xe của anh ta có nồng độ rượu quá cao.”

“Chúng tôi đã uống chút rượu.”

“Tại sao?”

“Tâm trạng tôi khôn tốt.”

“Lý do là gì?”

Thần Tâm tập trung tinh thần nhìn anh ta, gương mặt không chút biểu cảm,bỗng nhiên, cô không muốn trả lời thâm bất cứ câu hỏi nào nữa.

Không lâu sau, điện thoại bắt đầu đổ chuông.

Hoàn toàn không ngoài dự đoán, bạn bè, thân bằng cố hữu khắp nơi liên tụcgọi điện đến, hoặc quan tâm, hoặc yêu quý, hoặc muốn lên lớp một bài.Ring ring ring! Ring ring ring!...

Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát,cô còn hai tiết học ở trường. Doãn Thần Tâm chuyển điện thoại sang chếđộ im lặng, về nhà thu dọn một hồi rồi quay lại trường, cố gắng kìm néntâm trạng, dạy cho xong hai tiết học buổi chiều. Sau đó, cô mở điệnthoại, phát hiện ba người có số lần gọi đến nhiều nhất là ông Doãn – bốcô, Quan Cạnh Phong, và người bạn thân Hạ Bảo Như.

Dùng đầu ngónchân cũng đoán ra được hai người trước gọi điện đến chắc chắn là để làmcông tác giáo dục tư tưởng, nên Thần Tâm tự động bỏ qua, trực tiếp bấmsố Bảo Như: “Cậu biết rồi sao?”.

“Đúng thế, Doãn Thần Tâm, cậuđang làm trò gì vậy? Mình gọi cho cậu gần trăm lần rồi mà bây giờ cậumới gọi lại? Nếu như không phải vì buổi chiều còn hai cuộc họp quỷ quáithì mình đã sớm xông đến trường học của các cậu rồi! Họ Doãn kia, hãynhanh giải thích rõ ràng cho cô đây xem, tại sao không nghe điện thoại!”

Đấy, đây chính là Hạ tiểu thư, trọng điểm của cô ấy bây giờ không phải là vụ án giết người kia mà là việc tại sao Thần Tâm không nghe gần trăm cuộcđiện thoại của mình.

Khóe môi Thần Tâm bất giác cong lên đầy bấtlực: “Tâm trạng không tốt chứ sao, một buổi chiều phải nghe vô số cuộcđiện thoại nên để chế độ im lặng cho rồi”, cô vừa nói vừa rời khỏi phòng học, đi về phía nhà để xe, “Cậu có thể cười thầm được rồi đó, bố mìnhgọi cho mình hơn trăm cuộc, mình cũng không gọi lại”.

“Thần Tâm”, nói đến đây, giọng của Bảo Như đột nhiên thấp xuống, “Thần Tâm, chuyện này… rốt cuộc là sao? Minh Tích chết rồi ư?”.

“Ừm.”

“Sao mà chết?”

“Bà ngày trước…”, cô bất giác khép mắt lại, những bức ảnh nhìn thấy ở đồncảnh sát ban sáng lại một lần nữa hiện lên trong đầu. Minh Tích nằm đó,trên nền nhà, giữa vũng máu chảy ra từ cơ thể mình, “… bị kẻ khác… dùngdao đâm vào bụng dưới”.

Đầu kia đột nhiên im lặng.

Rất lâu sau, giọng nói của Bảo Như mới cất lên, nhẹ đến mức giống như tiếngbước chân không chạm đất: “Họ… nghi ngờ hung thủ là cậu?”.

“Đúng vậy.”

“Tại sao?”

“Họ nói, người cuối cùng Minh Tích gặp trước khi bị sát hại… là mình.”

“Sao! Mẹ kiếp! Họ chắc không?” Khí thế của Bảo Như lúc này đột nhiên dâng cao, hùng hổ vì phẫn nộ.

“Mình không biết.”

“Thần Tâm…”

Cô thở dài nặng nề, không rõ rốt cuộc lúc này bản thân là đau đớn nhiều hơn, hay phẫn nộ do bị tình nghi nhiều hơn.

“Thần Tâm, cậu đừng sợ”, đầu dây ên kia, giọng nói giả vờ như rất có niềm tin của Bảo Như lại một lần nữa vang lên, “Cậu đợi chút, đợi mình hai phút, mình lập tức gọi điện cho luật sư của bố mình để giúp cậu giải quyếtchuyện này. Cậu đợi chút…”.

“Thôi, cây ngay không sợ chết đứng”,Thần Tâm đã đi tới hầm để xe, rút chiếc chìa khóa xe chĩa về hướng chiếc Lotus màu đen – đây là chiếc xe Quan Cạnh Phong mua tặng khi cô đượctrường tuyển dụng. Anh nói một cô gái mà từ sáng đến tối phải chạy đichạy lại giữa ba nơi là trường học, công ty Tân Huy và căn hộ, sẽ mệt rũ rượi, do vậy anh quyết định tài trợ không điều kiện.

Chỉ có điều cô đã bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể vẫn trơ mặt để cho người ta nóitài trợ là tài trợ như hồi còn nhỏ cơ chứ? Vậy nên Thần Tâm nhất quyếtđòi thanh toán, mặc kệ cho Quan Cạnh Phong sầm mặt, sau một hồi đàm phán mệt muốn chết, cô nhất quyết trả góp chiếc xe đó choa nh với giá củamột chiếc xe second-hand.

Tương tự, căn hộ mà cô đang ở bây giờ cũng vậy.

Vậy nên cho đến bây giờ, Quan Cạnh Phong là chủ nợ lớn nhất trong cuộc đờicô. Mỗi lần cô nhìn thấy chiếc xe này, quay về căn hộ kia, đều sẽ nghĩđến người đó… À không, thật ra rất nhiều lúc không nhìn thấy chiếc xenày, không quay về căn hộ kia, cô cũng vẫn nhớ đến anh.

Thôi được, đề tài lan man quá rồi, đi vào trọng tâm thôi.

“Đừng bận tâm nữa”, cô ngồi vào xe, khởi động máy, “Bây giờ có thời gian không?”.

“Có, cần đến với cậu không?”

“Cậu nói xem?”

Hai người rất hiểu ý nhau, đã chọn quán Blue bar mà cả hai thường hay lui tới.

Bảo Như nói tài xế nhà cô ấy hiện tại đang về nhà đón ông nội, thế là mờicô – vị nhà giáo nhân dân trước nay luôn vì học sinh phục vụ, tạm thờithay đổi đối tượng phục vụ, đến đón cô ấy.

Cô ấy đợi Thần Tâmtrước cửa Tân Huy. Đúng rồi, quên chưa nói, cô chủ Hạ có lai lịch rất bề thế, cha cô ấy chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Tân Huy hiển hách lẫy lừng ở thành phố này, là nhà hảo tâm đã hào phóng quyên gópmột khoản tiền rất lớn cho thảm họa vùng biển lần trước, đồng thời cũnglà cấp trên cao nhất của Thần Tâm. Còn Bảo Như chính là Tổng giám đốc bộ phận Marketing của Tân Huy do ông phụ trách quản lý, kiêm cô con gáiyêu thứ hai của ông, về một khía cạnh nào đó, cũng là cấp trên của ThầnTâm.

Lý do Doãn Thần Tâm được ra khỏi đồn cảnh sát cũng chính làvì thế, cô nói cho Dư Triệu Đình biết lý do đêm đó tâm trạng cô khôngtốt là vì áp lực, bởi lẽ ngoài việc dạy học ở trường đại học ra, cô cònlà nhà hoạch định marketing dưới trướng của Bảo Như ở Tân Huy. Cònnguyên nhân ban đầu của áp lức lớn chính là do mấy đêm đó cô không tàinào viết ra được đề án.

Dư Triệu Đình chăm chú nhìn cô hồi lâu,như thể đang thu thập tất cả những chứng cứ liên quan đến việc cô nóidối, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Cô Doãn, cô còn trẻ mà đã vừa giảngdạy học ở Đại học A, vừa làm việc ở Tân Huy, có áp lực là chuyện bìnhthường”.

“Vậy nên, tôi có thể đi được chưa? Việc tôi giết MinhTích hoàn toàn chỉ là suy đoán của các anh, nếu thực sự muốn bắt tôi,phiền các anh thu thập chứng cứ mới”, nói xong cô không thèm nhìn viêncảnh sát họ Dư này thêm một lần nào nữa, lập tức đứng dậy mở cửa.

Và đáng khen nhất là anh ta cũng không ngăn cản.

Thần Tâm đỗ xe lại bên đường, Bảo Như chạy như bay đến.

“Lần trước nhân viên ở Blue bar nói với mình hôm nay sẽ bán một loại cocktail mới, bọn mình đi uống thử xem.”

“Được”, Thần Tâm mỉm cười, người chị em dễ thương này của cô luôn luôn như vậy, luôn biết lúc nào không nên đề cập đến vấn đề gì. Trong lòng cô rấtbiết ơn, hỏi: “Hôm nay các cậu họp gì vậy?”.

“Họp cổ đông”, BảoNhư lấy hộp trang điểm từ trong túi ra, tô lại đường kẻ mắt: “Mẹ ơi! Bốmình giao 5% cổ phần cho anh rể mình, cậu nói xem có phải ông bị điênrồi không? Sao lại giao cho người ngoài một số cổ phần lớn như thế cơchứ!”.

“Thế cậu thì sao? Hôm nay được chia bao nhiêu?”

“Chẳng được xu nào cả”.

Không ngoài dự đoán: “Cậu vẫn chưa nhận ra sao? Ông muốn giao quyền điều hành công ty cho anh rể cậu”.

“Không phải vậy chứ?” Cô gái bây giờ mới vỡ lẽ này lại không hiểu rõ tình hình bằng một người ngoài như cô, “Thế thì ông nên nói sớm chứ! Làm mìnhngày ngày đều phải đi làm đúng giờ, cố sống cố chết làm việc…”.

“Cậu cố sống cố chết?” Trời ơi, đây đúng là câu nói nhạt nhẽo đáng cười nhất trong một đám hỗn độn, “Cô hai à, đề án của cả bộ phận marketing đềuđang do mình làm, trong giờ làm việc cậu ngồi trước máy tính sơn móngtay, gọi điện hỏi cửa hiệu nào có hàng mới ra, hết giờ làm cậu lại đioanh tạc các cửa hiệu, cậu còn mặt mũi nào nói mình cố sống cố chết?”.

“Ít ra, ít ra người ta cũng đi làm đúng giờ mà…”

“Chị à, mỗi tháng chị lĩnh tiền lương lên đến năm con số mà không làm gì cả, có dám không đi làm đúng giờ không? Cậu tưởng rằng cậu là ‘Đường Tuấn’* hay sao?”

(*) Từ chỉ những người đi lừa người khác về trình độ của mình và lừa được đông đảo quần chúng tin vào năng lực của mình.

“Đường Tuấn là ai?” Bảo Như chớp chớp đôi mắt to vừa được tô lại đường kẻ mắt vô cùng xinh đẹp.

Rốt cuộc là ai nói gái nhà giàu đều là bị cỏ, đầu óc chỉ chứa toàn hànghiệu, sành điệu và ăn chơi? Chúng ta không thể nói tất cả bọn họ đều như vậy, ít nhất thì cô gái đang ngồi trước mắt đây có sự khác biệt.

Thần Tâm quay mặt sang nhìn cô hai họ Hạ, phẫn nộ vì bất lực, lườm cô ấy một cái. Ai ngờ Bảo Như đột nhiên hét ầm lên: “Thần Tâm, Thần Tâm…”.

“Cậu gọi ma à?”

“Không phải! Trời ơi, Doãn Thần Tâm!”, cô ấy đưa tay với vô lăng: “Mau phanh xe lại…”.

Khi Doãn Thần Tâm quay đầu phát hiện tình hình nghiêm trọng thì đã không kịp nữa.

“Két!” Chiếc xe sững lại, đồng thời, một tiếng va chạm vang lên ở phía trước đầu xe.

Thế là cô biết, cô hết đời rồi.

Đúng là “phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí”.

Khi chiếc xe phát ra âm thanh chói tai, sau khi hồn phách Thần Tâm quaytròn 360 độ, cô nhìn thấy một vật thể màu đen nào đó sau khi bị va đậpmạnh đã bắn về phía sau, tiếng hét kinh hoàng của Bảo Như vang lên bêntai cô: “Trời ơi! Thần Tâm! Thần Tâm! Thần…”.

“Câm miệng!”

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

“Xuống xe cứu người!”

Shit! Shit! S-H-I-T! Cái gì gọi à nhà thủng gặp phải mưa dầm? Cái gì gọi làchó cắn áo rách? Cái gì gọi là họa vô đơn chí? Tại sao tất cả mọi chuyện tồi tệ trên đời đều đổ lên đầu cô, lại còn có kẻ khốn kiếp đi đườngkhông có mặt bị một kẻ khốn kiếp lái xe không dùng mắt là cô đâm “rầm”một tiếng rồi ngã xuống?

SHIT!

Khi đưa người đen đủi đóvào bệnh viện, anh ta đã rơi vào trạng thái hôn mê. May mà Bảo Như gọikịp thời, xem ra nạn nhân bị thương không nặng lắm, ít nhất nhìn bềngoài là như vậy.

“Ai là người nhà của nạn nhân?”

“Chúngtôi, chúng tôi!” Bảo Như vẫn chưa hoàn hồn, sau khi nghe thấy tiếng nóicủa bác sỹ liền giơ tay biểu quyết, dáng vẻ giống như một học sinh tiểuhọc trong giờ họ Ngữ văn. Mãi đến khi nhận ra Thần tâm đang trừng mắtnhìn mình, cô ấy mới lẩm bẩm: “Chúng tôi… không cẩn thận đâm vào anhta”.

Đấy, một cô gái thật đáng yêu. Cô ấy nói là “chúng tôi”, chứ không phải “bạn tôi”.

Nhưng vị bác sỹ bận rộn đầy công chuyện chẳng có thời gian tận hưởng sự đáng yêu của cô ấy: “Cậu ta tỉnh rồi”.

“Thật sao? Trời ơi, vừa nãy mình sợ muốn chết, may mà tỉnh rồi. Thần Tâm,Thần Tâm, chúng mình vào xem anh ta ra sao”, cô ấy kéo Thần Tâm đi vềhướng phòng bệnh.

“Đợi đã”, Thần Tâm kéo tay cô lại, “Cậu vào trước đi, mình xuống mua ít đồ bồi bổ cho anh ta”.

“Đúng đấy, cậu đi nhanh đi”, Bảo Như hình như bây giờ mới nghĩ ra chuyện này, “Dù gì đi chăng nữa thì cũng tại chúng mình sai, phải có chút lòngthành trước mới gây được thiện cảm với người ta. Cậu đi đi, chọn loạitốt vào nhé, người này cứ giao cho mình”.

Cô ấy dành cho Thần Tâm một ánh mắt “cậu cứ yên tâm”, nhưng mà nói thật, đối với những việc như thế này, Thần Tâm thật sự rất yên tâm về cô ấy. Mỗi người đều có ưu thế của riêng mình, Bảo Như – tuy rằng ở Tân Huy chỉ là một bình hoa diđộng nhưng đối với đám đàn ông, cô ấy lại là một tác phẩm nghệ thuậtthực sự.

Vì vậy, Doãn Thần Tâm rất yên tâm khi để “tác phẩm nghệthuật này” đi làm đẹp cho thị giác lẫn tâm hồn của người đàn ông trongphòng bệnh kia, còn cô thì lái chiếc xe Lotus đen đủi đó đến một siêuthị gần bệnh viện, chọn một đống nước yến đóng hộp và hoa quả các loại,xếp đầy một giỏ hàng, sau đó để nhân viên phục vụ đóng gói lại.

Thời gian đã lâu, có lẽ đã đủ cho cô hai nhà họ Hạ dùng ngoại hình tuyệt sắc và phương pháp bí truyền, độc quyền đối phó với đàn ông rất hữu dụngcủa cô ấy để mê hoặc kẻ đen đủi kia, khiến anh ta mê muội.

Quả nhiên, khi Thần Tâm bước vào phòng bệnh, tiếng cười khoa trương của đôi nam nữ đã dội vào tai cô.

“Thật không, thật không? Sau đó thì sao? Sau đó anh ta thế nào?” Ừm, đúngthế, đây đúng là giọng điệu mà Bảo Như nhà cô thường dùng để giao du với cánh đàn ông.

“Sau đó anh ta đập đi rồi.”

“Không phải vậy chứ?”

Cô bước đến cửa phòng bệnh, liền nhìn thấy cô Hạ đáng yêu đang đỡ chiếccằm sắp rớt xuống, cười ngặt nghẽo. Hai người nói chuyện say sưa đến mức ở cửa xuất hiện thêm một người nữa từ lúc nào cũng không hay.

Thần Tâm gõ cửa, hai người nghe thấy bèn quay đầu lại, Bảo Như lập tức vẫytay với cô: “Thần Tâm, Thần Tâm, nhanh lại đây, mình giới thiệu cho haingười biết nhau”,

Lời nói tự nhiên như thể anh chàng kia là bạn thân quen biết đã lâu của cô ấy, thật khiến người khác tán thưởng.

Người bệnh đó nửa nằm nửa ngồi trên giường, mỉm cười nhìn cô bước vào. Khôngbiết có phải do nói chuyện với người đẹp có tác dụng đến vậy không màkhí sắc của anh ta tốt đến mức chẳng hề giống như vừa bị một chiếc xeLotus rởm đâm vào.

Bảo Như nói: “Diên Phong, đây là bạn tốt củaem, Thần Tâm, cô ấy giỏi lắm đấy, trẻ như vậy mà đã là giảng viên khoangoại thương trường Đại học A rồi đó”.

“Vậy sao?” Nụ cười củangười đàn ông không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại thêm chút hứng thú hay thứ quái gở gì đó. Anh ta đưa tay về phía Thần Tâm: “Xin chào, tôilà Chu Diên Phong, tên của chúng ta rất có duyên đấy, cô có thấy thếkhông? Giống như câu Sao trời trăng gió đêm qua*”.

(*) Một câu thơ trong bài Vô đề của Chu Thương Ân, có chứa chữ “Thần” tức là sao và “Phong” tức là gió.

“Đúng thế, ban nãy sao em không nghĩ ra nhỉ? Ha, ha, ha… tên của hai ngườirất hợp nhau đó”, Bảo Như vui như phát hiện ra lục địa mới.

DoãnThần Tâm chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đều đã bị cô chủ Hạ phá hỏngbới những quả mìn nổ tung thành những đốm sáng lập lòe. Cô cười gượnggạo, đặt đồ vừa mua lên bàn, giơ tay bắt tay với anh ta: “Chỉ cần làngười có tên mang chữ ‘Phong’* thì đều hợp với tôi, ai bảo tôi tên là‘tâm thần’ cơ chứ, đúng không?”.

(*) “Phong” trong tiếng Trung Quốc còn đồng âm với từ “điên rồ”.

“Cũng đúng”, người họ Chu đó dường như hụt hẫng, Bảo Như thấy thần sắc anh ta không tốt, lập tức trở nên xởi lởi: “Trời ơi, Doãn Thần Tâm, sao mặtcậu cứ khó đăm đăm thế? Thả lỏng nào, đến điều thú vị như thế mà cũngkhông cười được, xem ra cậu sắp bị rối loạn nột tiết rồi”, nói rồi lạiđi lật xem quà cáp trong giỏ, “Xem cậu mưa được những gì để chuộc tộinào. Diên Phong, anh có thích ăn thanh long không?”.

Nói rồi họ lại tiếp tục chìm đắm trong thế giới hai người.

Có lúc, Thần Tâm thật sự không biết người chị em tốt này của cô vô tâmthật hay giả vờ ngốc nghếch. Cái đó mà cũng gọi là “điều thú vị” sao?Thế thì trong cuộc đời cô đúng là đếm không hết những “điều thú vị” rồi, chẳng lẽ ngày nào cũng ngốc nghếch cười hi hi, ha ha như vậy sao?

Nhưng nếu nói cô ấy vô tâm, mỗi lần cô ấy đều gặp dữ hóa lành, trong vòng bagiây có thể khiến không khí từ sượng sùng nhất trở nên sôi động nhất.Chẳng trách khi nam sinh trong lớp bầu hoa khôi, Bảo Như luôn luôn giành được quán quân. Họ đều nói: “Tuy Doãn Thần Tâm cũng rất xinh đẹp nhưngnhìn cái bộ mặt kênh kiệu đó của cậu ta đã khiến người khác buồn nôn.Bảo Như đáng yêu biết baom gia thế bề thế như vậy nhưng chẳng có chúttính khí tiểu thư nào”.

Những kẻ vô dụng đó tuy ngốc nghếch nhưng về điểm này lại nói rất đúng, cô chủ họ Hạ của chúng ta đáng yêu đếnmức người có bộ mặt kênh kiệu như cô cũng phải thích, huống hồ là ngườiđàn ông vừa mới gặp một giây đã có thể gào lên câu thơ Sao trời trănggió đêm qua trước mắt đây.

Thật lòng mà nói, câu thơ đó không cógì sai, dù gì tác giả của nó cũng rất có tài. Nhưng có trách thì tráchmột phút trước nó được nói ra từ miệng của kẻ đen đủi này. Ai cho phépanh ta có quyền tùy tiện lấy một chữ “Phong” để kết thân với tên của cô?

Quyền đó không bao giờ đến lượt anh ta.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, sau một tràng nhạc chuông vui tai, ThầnTâm rút di động ra khỏi túi xách. Màn hình điện thoại hiện tên ngườigọi, trong đó có chữ trọng điểm vừa được nhắc đến ban nãy – “Phong”.

Đương nhiên, người gợi đến không phải là “Tác Dạ Phong*’ trên giường bệnh kia.

(*) Có nghĩa là Gió đêm qua.

Cô đi đến một góc, lúc này mới quyết định trẩ lời cuộc gọi, cho dù số điện thoại này đã bị từ chối cả một buổi chiều, thái độ lên lớp của QuanCạnh Phong dù sao cũng tốt hơn nhiều so với ánh mắt của Chu Diên Phongđang nằm trên giường kia.

Quả nhiên, vừa nhận điện thoại, giọngnói một vị “Phong” khác như thể sấm sét, gầm lên như sư tử: “Doãn ThầnTâm, rốt cuộc em đang làm gì?”.

“Sao cơ?” Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra nguyên nhân khiến ngài Phong này phẫn nộ, giọng cô vẫnbình tĩnh, biết rõ mà vẫn hỏi.

Quan Cạnh Phong tức giận hét lên,khác một trời một vực với sự điềm tĩnh mà cô đang giả vờ lúc này: “Buổisáng bị đưa đến đồn cảnh sát, buổi chiều lái xe đâm vào người khác! Embị điên rồi sao? Hay là đầu óc bị hỏng rồi? Người đó có sao không? Cóbắt em chịu trách nhiệm gì không? Ghi số điện thoại của anh ta cho anh,anh sẽ cử luật sư Trương đi xử lý. Còn chuyện sáng nay, em đừng làm ầmlên, anh đã cho luật sư Trương đi giải quyết rồi. Bây giờ, em ra đâyngay cho anh! Trong vòng ba giây lập tức xuất hiện trước mặt anh1”.

“Sao cơ?”

Đầu ki không đợi cô hỏi hết câu đã cúp máy, chỉ còn mấy tiếng “tút tút” lạnh lùng.

Bảo Như và người họ Chu kia quay mặt lại cùng lúc.

“Ai đấy?”

“Người quen.”

“Anh Quan?”

“Ừ.”

“Ờ, ờ, chắc chắn cậu lại bị mắng rồi”, Bảo Như tỏ vẻ thương cảm nhưng bấtlực, “Thực ra mình cảm thấy anh ấy rất hung dữ với cậu, còn nghiêm khắchơn bố cậu một trăm lần…”.

“Hạ Bảo Như!”

“Hì hì… Ý mình là: Tóm lại, cậu tự lo liệu đi.”

Thần Tâm lườm cô ấy một cái, Hạ Bảo Như lại chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào, chớp chớp mắt nhìn cô.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại ồn ào cả một ngày lại rung lên, lần này là thông báo tin nhắn.

Cô mở ra xem, người gửi là Quan Cạnh Phong: Đã hết ba giây!

Không hiểu tại sao, đúng giờ phút nặng nề này, Thần Tâm lại đột nhiên rùngmình. Hơn nữa, cái rùng mình đầy ma lực này khiến đôi chân cô bất giácbước về phía cửa, không biết nguyên do.

Thực ra cô hiểu rằng Quan Cạnh Phong thực sự không thể ở bên ngoài phòng bệnh ngay lúc này, mặcdù trong điện thoại anh vừa hùng hổ ra lệnh cho cô. Thực sự bắt đầu từsau khi cô dậy thì, từ sau khi cô ngỗ ngược, từ sau khi cô to gan khôngnghe lời anh, hết lần này đến lần khác hoặc là bề ngoài ra vẻ phục tùngnhưng trong lòng ngấm ngầm chống đối, hoặc là cô dứt khoát quang minhchính đại làm ngược lại ý anh, anh đã bắt đầu động một tí là hùng hùnghổ hổ với cô. Nhưng Thần Tâm nắm rất rõ thời gian biểu của anh, vào lúcnày, ngài CEO công chuyện đầy mình của chúng ta còn đang họp. Căn cứ vào tình thần làm việc quên mình của anh, khi sắp tan ca sẽ gọi tất cáclãnh đạo cấp cao của công ty đến văn phòng, cuộc họp sẽ kéo dài qua giờtan tầm, anh làm gì có tâm trạng đến bệnh viện bắt kẻ phản đồ đầy tộilỗi này cơ chứ?

Nhưng không hiểu sao đôi chân Thần Tâm cứ bước ra phía ngoài cửa, ra khỏi cửa thậm chí còn rẽ. Một sức mạnh có thể làmgãy cổ tay đột nhiên nắm chặt lấy tay cô, ngay sau đó gương mặt hung hãn rơi vào tầm nhìn của Thần Tâm.

Đó là một gương mặt đỏ bừng vìtức giận, hơn nữa, lại đúng là người mà giờ này đáng lẽ phải ngồi trongphòng điều hòa, lên lớp các lãnh đạo của công ty!

“Á…”

“Im lặng!”

“Đau quá, tay của em, tay của em… Quan Cạnh Phong!”

“Trật tự! Còn hét lên nữa anh sẽ vứt em từ tầng năm xuống đấy!”

Bắt đầu từ gian đoạn ngỗ ngược của Thần Tâm, cảnh tượng đầy phẫn nộ như thế này đã xảy ra không dưới một trăm lần. Gương mặt giận dữ này cũng xuấthiện trước mắt cô không dưới một trăm lần. Nhưng mỗi lần khi gương mặtấy xuất hiện, sâu thẳm trong đáy lòng cô vẫn thoáng qua một chút ngẩnngơ, không hề hợp thời hợp cảnh.

Rổ cuộc phải là một người như thế nào mà trong giờ phút phẫn nộ vẫn có thể giữ được khuôn mặt hoàn mỹ đến vậy?

Vẫn là đôi mắt sâu, vẫn là chiếc mũi chim ưng không thể chê vào đâu được,đôi môi mỏng đang mím chặt vì tức giận cũng mang nét đặc trưng của mộtngười đàn ông tuấn tú, thậm chí khiến ai đó trong khoảnh khắc ngẩn ngơcòn cho rằng cơn giận này còn khiến anh có thêm vài phần khí thế của một vị vương giả. Không giận đã rất đáng sợ, giận rồi lại càng uy nghiêm.Khí thế ấy bao trùm lên người đàn ông có vóc dáng cao lớn, ngũ quan sắcnét, đôi mắt sâu và chiếc mũi chim ưng này, chẳng phải là “được anh được ả được cả đôi đằng” sao?

Nhưng chỉ nửa giây sau, Doãn Thần Tâm lập tức bừng tỉnh, chặn đứng ngay cái suy nghĩ si mê ngu ngốc này của mình.

Đúng thế, thật khờ khạo, cô đúng là mê muội đến thiếu suy nghĩ rồi!

Người đàn ông hùng hồn nói sẽ vứt cô xuống dưới đang làm gì? Một tay anh đang tóm lấy cánh tay cô với sức mạnh khiến bất cứ một người phụ nữ bìnhthường nào cũng không thể thoát ra được, lôi cô đến trước cửa thang máynhư lôi một túi rác.

Tất cả mọi người đều nhìn anh, những đôi mắt tò mò ánh lên đầy những giả tưởng kì quái, nhưng Quan Cạnh Phong vẫnnhắm mắt làm ngơ. Thang máy vừa đến, “đing” một tiếng rồi mở ra. Dướikhí thế mạnh mẽ của anh, tất cả mọi người đều tự động lựa chọn đợichuyến tiếp theo. Thế là Quan Cạnh Phong thuận lợi giữ cánh tay ThầnTâm, lôi cô vào trong thang máy.

Mấy giây sau, anh lại lôi cô gái mảnh mai ra khỏi thang máy, tiến về phía bãi đỗ xe, sau đó gọn gàng vànhanh chóng, “bịch” một tiếng, vứt cô vào trong xe.

“Anh làm gì vậy? Anh đang làm gì? Dừng xe!”

“Dừng xe làm gì?” Giọng nói của Quan Cạnh Phong vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng, như thể chỉ một giây nữa thôi sẽ đóng băng.

“Đương nhiên là quay lại thăm bệnh nhân! Người là do em đâm, bây giờ lại đểBảo Như ở bệnh viện với anh ta, trên đời này có đạo lý như thế sao?”

“Thế thì cứ để cô ấy ở bệnh viện với anh ta.”

“Quan Cạnh Phong!”

“Em im lặng!” Chiếc xe thể thao phanh gấp, dừng lại trước cột đèn giaothông. Lúc này gương mặt phẫn nộ không chút che đậy của Quan Cạnh Phonghướng sang phía Thần Tâm: “Tôi còn chưa tính sổ với em, em lại trách móc người khác tước, Doãn Thần Tâm, em đúng là càng ngày càng cần dạy dỗrồi đấy”.

Ánh mắt anh ánh lên vô số nội dung, tuyệt nhiên không chỉ đơn giẩn là vụ tai nạn xe lúc chiều. Giọng điệu lạnh lùng cốkìm nén tức giận khiến Doãn Thần Tâm bất giác rùng mình, một dự cảm tồitê hơn nữa xuất hiện trong đầu, buộc cô phải từ bỏ ý định ban đầu là mởcửa xuống xe.

Chiếc xe thể thao lao đi với tốc độ như bay rồidừng lại phía trước khu căn hộ. Quan Cạnh Phong đỗ xe, không thèm nhìnThần Tâm, một mình đi lên tầng.

Thần Tâm im lặng theo sau.

Anh luôn có chìa khóa của căn hộ. Vừa mở khóa, Quan Cạnh Phong gần như đạpmạnh để cánh cửa mở ra to nhất, hai người bước vào, anh lại đạp “rầm”một tiếng đóng sầm cánh cửa lại, giọng nói như những tảng băn dội xuốngđầu cô: “Bố em bảo anh đến dạy dỗ em”.

“Bố em biết hết rồi sao?” Thần Tâm cất giọng yếu ớt.

“Em nói xem?” Anh hừ một tiếng, giọng điệu hình như không còn giận như bannãy, nhưng lại mang chút giễu cợt khiến người khác khó chịu: “Chuyện lớn như vậy, bạn bè trong Cục mỗi người gọi một cuộc điện thoại đến báocáo. Thần Tâm, em đúng là có bản lĩnh”.

Sợ giễu cợt chẳng thèmche đậy dội thẳng xuống đầu cô, càng lúc càng nồng đậm: “Em có biếtngười ta báo cáo với anh thế nào không? Họ nói vị hậu bối nghiên cứusinh giỏi giang luôn có danh tiếng rất tốt, thậm chí mới ít tuổi đã làmgiảng viên đại học của anh mới sáng sớm đã bị tóm đến đồn cảnh sát. Cóbiết tại sao không? Tại vì mấy ngày trước có một người chết, thật khôngmay người đó lại có mối quan hệ lằng nhằng với vị nghiên cứu sinh giỏigiang nhà ta, đó là quan hệ gì thì không cần anh phải nói rõ nữa, cônghiên cứu sinh thông minh ấy chắc cũng biết rõ phải không? Có cần anhnhắc lại lần nữa không? Hả?”.

Anh trừng mắt nhìn cô, mặc dù đãcúi gằm mặt, Thần Tâm vẫn cảm thấy rõ Quan Cạnh Phong đang nhìn cô vớivẻ mỉa mai nhất, khinh bỉ nhất và miệt thị nhất.

Trong khoảnhkhắc, mạch máu trên người cô chảy ngược lại như thể cùng một lúc dội vềphía mặt cô, khiến gương mặt cô nóng bừng khác thường, vậy nên Thần Tâmkhông dám ngẩng đầu lên để anh nhìn thấy.

Sáng nay, cô nghe đượcba từ từ miệng của viên cảnh sát họ Dư: Cả một đêm. Đúng thế, anh tanói, căn cứ vào tin tức đáng tin cậy, cô và Minh Tích đã ở trong xe cảmột đêm trên bờ biển. Thử hỏi trong khoảng thời gian dài như vậy, cô nam quả nữ ngồi trong xe làm gì?

Tất cả những người trưởng thành với tư duy bình thường đều suy nghĩ theo lối mòn bình thường đó, rồi đưa ra kết luận mập mờ nhất, mất mặt nhất. Nhưng mà lúc đó, trái tim cô chỉđầy ắp đau đớn, chứ không có bất kì cảm giác ngại ngùng nào. Không, côkhông phải dạng trơ trẽn, cũng không phải là cô không cần sĩ diện, chỉlà người đó chẳng hề quan trọng, anh ta nghĩ gì thì liên quan gì đến cô?

Nhưng vào giờ phút này, người đang ẩn ý nhắc đến ba từ đó trước mặt cô lại là Quan Cạnh Phong, người mang nét mặt khinh miệt là Quan Cạnh Phong,người nghĩ tất cả sự việc theo hướng vô liêm sĩ nhất, trơ trẽn nhất lạilà Quan Cạnh Phong!

“Doãn Thần Tâm”, giọng nói của anh còn lạnhhơn cả lúc trong xe, “Anh đào tạo em bao nhiêu năm nay, luôn mang đếncho em thứ tốt nhất, tha thứ cho em hết lần này đến lần khác, cho em cơhội sửa sai, em tưởng rằng mục đích của anh là để em ngủ với tên công tử đào hoa kia sao?!”.

Cô cắn chặt môi, quyết định không nói một lời.

Nhưng Quan Cạnh Phong lại lấy tay nâng mặt cô lên: “Em nói đi chứ!”.

Cô vẫn cắn chặt môi.

“Năm đó, khi anh đưa em đến bệnh viện, anh đã khuyên em, đó là lần cuốicùng, anh đã sớm cảnh cáo em, tránh xa tên công tử đào hoa đó ra, tạisao em lớn như vậy rồi mà vẫn không biết nghe lời người khác?”

Anh mạnh tay hơn khiến cô đâu đến mức từng giọt lệ vô dụng lăn dài trên má, nhưng anh vẫn không buông, vẫn mạnh tay như vậy, không, thậm chí còndùng sức bóp mạnh hơn.

“Bởi vì…” Nếu tiếp tục giữ im lặng, Doãn Thần Tâm thề là cằm cô chắc chắn sẽ tan nát ngay lập tức, “Bởi vì anh ấy thích em”.

“Là cậu ta thích lên giường với em!”

“Không phải vậy!” Cô lập tức phủ nhận, bất chấp thực tế rốt cuộc có phải nhưvậy hay không, nhưng lúc này, đầu óc hỗn loạn của cô chỉ biết rằng phảiphí tuyết ánh mắt đó của anh và cả hàm ý khinh miệt trực tiếp hiện lêntrong đôi mắt ấy nữa.

“Em thì biết gì?” Chỉ có điều, sau khi nghe cô phủ nhận, Quan Cạnh Phong càng giễu cợt hơn, vung mạnh tay hất cằmcô ra: “Em mới có mấy tuổi? Không, anh nên hỏi là em mấy tuổi rồi? Haimươi tư tuổi rồi đấy, Doãn Thần Tâm! Sống đến hai mươi tư tuổi rồi màkhông biết phân biệt một người đàn ông đối với em rốt cuộc là thật lònghay giả vờ sao? Người ta nói một câu thích em, em liền ngu ngốc tin ngay sao? Liền lên giường với cậu ra sao? Em có nghĩ rằng nếu cậu ta thựclòng thích em thì tại sao vẫn đào hoa khắp nơi? Hồ sơ của Phó Minh Tích ở đồn cảnh sát viết bạn gái cậu ta họ Vương chứ không phải họ Doãn! DoãnThần Tâm, em nghĩ xem em đóng vai gì?”.

Ngữ điệu của anh mỉa maicực độ, không đợi Thần Tâm nói tiếng nào, công tác giáo dục chính trịlại được tiếp tục. Lần này, anh dạy cô việc liên quan đến đàn ông: “Đànông trước khi cho người mình thực sự để ý một danh phận sẽ không làm gìcô ấy, những người chưa cho danh phận đã tùy tiện thường là những kẻ lén lén lút lút. Doãn Thần Tâm, em mấy tuổi rồi, đạo lý đơn giản như vậycòn cần anh đứng đây dạy em từng li từng tí sap?”.

Sự khinh bỉđến chối tai vang đến tai cô một cách trần trụi, cho dù là người chaisạn đến mấy, ngoan cố đến mấy, trơ trẽn đến mấy khi nghe những lời nhưvậy cũng không thể không kích động được.

Cuối cùng, cô cũng không nhịn được nữa ngẩng đầu lên, nỗ lực kìm nén vẻ hổ thẹn trong mắt mình:“Anh nói láo! Ai nói với anh là em lên giường với anh ấy? Ai nói vớianh?!”.

“Điều này còn cần ai nói sao? Cả một đêm! Cô nam quả nữ ở trong xe trên bờ biển cả một đêm! Còn cần ai phải nói nữa? Doãn ThầnTâm, em coi anh là kẻ ngốc sao?”

“Hoàn toàn không có chuyện đó!Sao em có thể lên giường với anh ấy?” Mọi cảm xúc trong đôi mắt cô tràora, gần như không thể kìm chế được, cô trừng mắt nhìn anh, ngoài sự phẫn nộ ra, còn ánh lên điều gì đó mà anh không thể hiểu: “Quan Cạnh Phong,anh biết rõ là không phải vậy, anh biết rõ…”,

“Anh biết gì?” Giọng nói của anh lại toàn mỉa mai.

Thần Tâm câm lặng.

Anh biết gì? Rõ ràng là anh biết mà! Cô không nói được, bởi vì cô biết rằng một khi đã nói ra cô sẽ không có lỗ nẻ mà chui xuống, mặc dù trước mặtanh, tình huống này cũng không phải mới xảy ra lần đầu tiên.

Vậynên, giờ phút này, Thần Tâm nhìn anh, nhìn gương mặt không chút cảmđộng, không, thậm chí là còn đầy chế giễu, không nói được bất cứ lờinào.

“Đi ra!” Sự im lặng kéo dài, trong vòng một phút, vô số câunói bay lượn trong đầu óc cô, cuối cùng khi Doãn Thần Tâm lên tiếng, âmthanh vang lên trong phòng khách chính là hai từ này.

Quan Cạnh Phong hơi bất ngờ: “Em nói gì?”.

“Em nói, đi ra.”

“Doãn Thần Tâm!”.

“Đi ngay!”

Sự phẫn nộ của anh phút chốc lên cao cực điểm, không thể thu hồi. Đúngvậy, họ từng tranh cãi, bắt đầu từ giai đoạn ngỗ ngược của cô, họ đãtranh cãi hàng trăm lần, hàng nghìn lần, hàng vạn lần, nhưng người congái đáng chết này, dù có ngỗ ngược đến đâu đi nữa cũng chưa bao giờ dámbảo anh như thế.

Đôi bàn tay buông thõng hai bên của Quan Cạnh Phong bất giác nắm chặt lại, nỗ lực kiềm chế ý định bồng bột muốn bóp chết cô.

Một phút sau, cửa lớn “rầm” một tiếng mở ra, sau đó lại “rầm” một tiếng đóng vào, ai đó vừa lao ra khỏi nhà.

Cuối cùng, đôi chân Thần Tâm lúc này mới ngã khuỵu xuống nền nhà.

Tỏng căn hộ một trăm mét vuông giữa trung tâm thành phố, mấy tiếng trước rõràng còn in bóng hình được trang điểm xinh đẹp của cô. Thế mà chỉ vàitiếng sau, cô đã tê liệt ngồi bệt dưới nền nhà. Đôi giày Roma bảy phầngiương cờ trắng đầu hàng, nằm đổ rạp trên mặt đất, không biết từ lúcnào, có hai chiếc được nạm trên giày đã bị rơi ra, dường như đang gợi mở một màn kịch nào đó.