Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh

Chương 5




Typer: Ximiiesk

Còn Thần Tâm sau khi quay về nhà thì trằn trọc cả đêm không ngủ nổi. Khôngbiết vì ngày hôm qua ngủ quá nhiều hay vì tâm trạng quá nông nóng, cônằm trên giường, cả một đêm thử đếm cừu, đếm sao, đếm kim giây của chiếc đồng hồ treo trên tường phía đối diện giường ngủ đã đi được bao nhiêutích tắc, nhưng cho dù có đếm thế nào cô cũng không tài nào chợp mắtnổi.

Cô đã kiểm tra rồi, di động không hề hỏng, điện thoại bànngoài phòng khách cũng không hỏng, bởi vì cô đã dùng di động gọi số bàn, sau đó dùng số máy bàn gọi vào di động, hai công cụ liên lạc đều rấtbình thường, nhưng, tại sao cả một đêm mất ngủ mà di động của cô, máybàn nhà cô đều không reo lên?

Đến tận khi trời sáng, Thần Tâm mới mệt mỏi, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, chuông di động vang lên.

Thần Tâm gần như nhảy dựng lên khỏi giường, loạng choạng quờ lấy chiếc diđộng trên kệ, nhưng trên màn hình hiển thị lại không phải là cái tênQuan Cạnh Phong.

“Nghe thấy giọng tôi hình như rất thất vọng thìphải?” Giọng Dư Thiệu Đình vang đến, hơi thấp, có chút đùa cợt, khiếnThần Tâm liên tưởng ngay đến gương mặt luôn thường trực một nụ cười củaanh ta.

Doãn Thần Tâm vội vàng thu lại tâm trạng hụt hẫng vừa rồi, “Thế sao?”

“Không phải vậy à? Được thôi,” đầu kia vang đến một nụ cười khẽ, “Thế thì coi như tôi sai.”

“Anh… tìm tôi có việc gì sao?” Thần Tâm nhìn lên chiếc đồng hồ phía đối diện.

Chín rưỡi sáng. Cách đây mười tiếng, giày dép, quần áo, đồ trang sức, và túi xách mà cô hứa với Bảo Như sẽ kiểm tra vẫn còn nguyên ở chỗ cũ.

Trời ơi, đừng bắt cô phải nhắc đến chuyện đinh nạm đó vào lúc này, hiện tại cô chẳng hề có chút chuẩn bị gì cả.

Lời nói của Dư Thiệu Đình khiến cô yên tâm, “’Đối tượng xem mặt’ thân mến,lẽ nào gọi điện thoại cũng nhất định phải có chuyện gì sao? Có thể chỉđơn thuần để chào buổi sáng không?”

Cô nhẹ lòng, “Ha ha, thật là một đối tượng xem mặt chu đáo.”

“Bây giờ mới phát hiện ra sao? Cũng tạm, cũng tạm, mất bò mới lo làm chuồng, chắc vẫn chưa muộn.” Dư Thiệu Đình đang ngồi trong phòng làm việc ở Cục cảnh sát, trên khóe môi đích thực là nụ cười mà Thần Tâm dự đoán, đôimắt đào hoa vì nụ cười này mà trở nên nhỏ và dài hơn. Anh ta vừa nhìnvào những tấm ảnh trên bàn làm việc, vừa để cho tiếng cười khe khẽ mậpmờ, khóe léo vang vào loa điện thoại.

Đầu bên này, Thần Tâm nghethấy giọng nói trầm thấp của anh ta, “Thực ra may mà ban nãy có anh Quan nhắc nhở, cô xem, đối tượng xem mặt này tắc trách quá, lại phải để tiền bối của bên nhà gái nhắc nhở mới biết cô ấy hiện đang nghỉ phép.”

“Anh nói sao?” Thần Tâm hơi ngẩn người, trong đầu vụt ra một ý nghĩ nào đókhiến cô không dám tin, “Anh nói Quan Cạnh Phong, à… tôi muốn nói là hôm nay anh ấy đã đến tìm anh sao?”

“Cũng không phải, anh ấy chỉ gọi điện thoại đến hỏi han tình hình tiến triển của chúng ta thôi,” giọngnói của Dư Thiệu Đình nghe có vẻ vô hại mà lại vui vẻ, “Sau đó nói chotôi biết Tân Huy cho cô nghỉ phép một tuần, bảo tôi tranh thủ mấy ngàynày cô rảnh rỗi, cố gắng hơn nữa. Thần Tâm, anh trai cô quan tâm cô thật đấy.”

Gương mặt không ngủ một đêm trong gương bỗng nhiên trắng bệch.

“Anh ấy… bảo anh nên hẹn hò nhiều hơn với tôi sao?”

“Đúng vậy.”

“Sáng nay sao?”

“Nói một cách chính xác thì là vừa xong. Vậy nên, chẳng phải tôi đã gọi ngay cho cô đấy sao?”

“Anh ấy thật sự đã nói như vậy?”

“Có vấn đề gì sao?”

Có vấn đề gì sao?

Không, không, không có vấn đề gì. Hoàn toàn không có vấn đề gì!

Dư Thiệu Đình vẫn còn muốn nói gì đó nhưng cô chẳng còng nghe thêm đượccâu nào. Đầu óc Doãn Thần Tâm vừa hỗn loạn vừa trống rộng, bàn tay cầmdi động của cô thô bạo ấn một cái, mặc cho người bên kia thao thao bấttuyệt, cô ấn nút tắt nguồn, rồi quẳng di động lên đầu kia chiếc giường.

Tiếng “tít tít” dài dằng dặc vọng qua loa, dường như đang khóc lóc, kể lểcuộc điện thoại này đã bị ngắt một cách thô bạo ra sao. Dư Thiệu Đìnhngả người dựa vào lưng ghế một cách thoải mái, nụ cười mập mờ nơi khóemôi dường như chứng minh một việc gì đó đã sớm nằm trong dự đoán.

“Quan Cạnh Phong đâu?”

“Tổng giám đốc không có ở đây.”

“Không có ở đây?”

“Đúng vậy, mới sáng sớm hôm nay tổng giám đốc đã gọi điện nói là không đến.Mà lạ thật, Thần Tâm, sao cháu lại đến công ty tìm cậu ấy?”

“Thế anh ấy có nói là đi đâu không ạ?”

“Cái này thì cô không biết. Hay là… cháu gọi điện cho cậu ấy xem.”

Nếu như gọi được, cô có cần nổi giận đùng đùng chạy đến khu văn phòng này để bị mất mặt không?

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Dư Thiệu Đình, trạng thái đầu óc trống rỗng của cô kéo dài ba phút, sau đó cô bắt đầu gọi điện thoại cho QuanCạnh Phong. Nhưng mặc cho cô gọi thế nào, gọi bao nhiêu lần, vẫn khôngcó người nghe máy. Đến cuối cùng, anh thậm chí còn tắt máy luôn!

Tắt máy! Cuộc gọi của cô không đáng để nghe đến thế sao?

Doãn Thần Tâm quay người, mặc kệ nét mặt khó hiểu của bà Vương, đi thẳng ra thang máy.

Được, tắt máy đúng không? Không có ở đây đúng không? Vậy thì anh cũng phải về nhà chứ?

Doãn Thần Tâm lái xe đến phía dưới khu căn hộ của Quan Cạnh Phong, chiếc xethể thao quen thuộc không còn ở chỗ đỗ nữa. Thần Tâm nguyền rủa một câu, đỗ xe bên ngoài quán cà phê đối diện khu nhà, xuống xe rồi bước vàotiệm cà phê, gọi một tách Mocha.

Hiện giờ là một rưỡi chiều, Quan Cạnh Phong, em có thể đợi, từ từ đợi, dù đêm nay anh về hay sáng ngàymai mới về, Doãn Thần Tâm em cũng sẽ ở đây đợi anh, đợi anh về nói vớiem, tại sao sau khi xảy ra chuyện tối qua, anh lại dặn cái tên Dư ThiệuĐình đáng chết kia đi hẹn hò với em!

Nhạc nhẹ lan tỏa trong quáncà phê, nhưng sự du dương của tiếng nhạc đó lại chẳng thể khiến máu nóng trong người Doãn Thần Tâm bớt sục sôi phần nào. Cà phê phải qua rấtlâu, nhưng cô không bận tâm chút nào, bậy giờ cô hoàn toàn không còn tâm trí cho những chuyện khác nữa rồi. Mắt cô chỉ đang nhìn chằm chằm vàobãi đỗ xe của khu nhà đối diện, chỉ sợ bỏ lỡ bất cứ cơ hội nhìn thấy aiđó.

“Vài ngày trước, tôi có đọc một quyển sách tâm lý, nói rằngngười mà luôn gọi cùng một loại cà phê là người rất cố chấp. Tôi vốnđang suy nghĩ tính chính xác của câu nói này, nhưng bây giờ nhìn thấycô, tôi hoàn toàn tin mà không nghi ngờ gì nữa.” Không biết đã qua baolâu, một bóng trắng cao ráo chậm rãi tiến lại phía sau lưng cô. Nhan TưNa một tay cầm khay, chiếc áo màu trắng sữa càng làm cho thân hình caoráo của cô ấy trở nên nho nhã, lại thêm tách cà phê mang biểu tượng tiểu tư sản trên tay và dáng đi thảnh thơi không tranh giành với đời nữa.

Thần Tâm quay đầu lại liền thấy một giai nhân đầy khí chất như vậy.

Nhan Tư Na đặt tách cà phê xuống trước mặt Thần Tâm, “Ở đây đợi anh Quan?”

Thực ra đây không phải là một câu hỏi, bởi vì người phụ nữ trước mắt chínhlà người bạn kiêm bác sĩ tâm lý của Thần Tâm nhiều năm nay, tuy bây giờ số lần mà cô đến phòng khám của cô ấy đã càng ngày càng ít đi, nhưngNhan Tư Na biết rõ chuyện tình cảm quan trọng nhất trong đáy lòng cônhiều năm nay vẫn không hề thay đổi.

Thần Tâm cầm tách cà phênhấp một ngụm, mỉm cười, nhưng không trả lời câu hỏi của Tư Na, “Hôm nay phòng khám không có khách sao?”

“Đúng vậy, mọi người ở đây chỉbiết có việc gì thì gọi cấp cứu mà không biết tìm bác sĩ tâm lý, tôi đãvô số lần có linh cảm chuyện thất nghiệp rồi.”

Thần Tâm mỉm cười, nhìn người phụ nữ vừa làm bác sĩ tâm lý vừa làm bà chủ quán cà phê trước mặt.

Quan Cạnh Phong nói cô và Thần Tâm đều là những người không chịu được sựnhàn rỗi, vì vậy một người mà cứ đòi làm hai việc. Có điều anh cũng nói, người ta mạnh hơn cô nhiều, ít nhất, làm bác sĩ cũng đủ chuyên nghiệp,quán cà phê cũng đặc sắc sinh động, còn Doãn Thần Tâm cô dường như chỉbiết làm cho cuộc sống của mình trở nên hỗn loạn mà thôi.

Xem ra trong mắt Quan Cạnh Phong, cô đúng là kẻ ăn hại.

Nhan Tư Na nói với cô vài cậu rồi quay ra tiếp đãi khách hàng khác. Buổichiều khách tuy không đông nhưng cũng không ít việc, Thần Tâm một mìnhngồi ở góc tường kính, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn về cửa lớn gara ở đầukia.

Một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua, rồi ba tiếng…

Cô gọi một tách Mocha, hai tách Mocha, ba tách Mocha…

Một chiếc gạt tàn trên bàn chi chít đầu thuốc lá do cô tạo ra, bị đổi một lần, hai lần, ba lần…

“Được rồi, uống thêm nữa dạ dày cô sẽ thủng đó.” Cho đến khi tách Mocha thứbảy đượcc giải quyết xong, cô lại gọi nhân viên phục vụ yêu cầu tách thứ tám, Nhan Tư Na không chịu được nữa, đi đến trước mặt Thần Tâm, “Tuytôi rất vui vì cà phê Mocha của tôi đắt hàng như vậy, nhưng với lươngtâm bẩm sinh của con người, tôi vẫn phải nói cho cô biết, cô Doãn, cô có đủ khả năng chi trả cho một trăm tách cà phê nhưng dạ dày của cô khôngthể chịu đựng được đâu.”

Cô ấy dùng mắt ra hiệu cho nhân việnphục vụ, ngăn họ mang thêm cà phê ra cho Thần Tâm, đôi mắt sâu liếc quachiếc gạt tàn đã chất thành núi.

Thần Tâm luôn rất ngưỡng mộ đôimắt của cô ấy, bởi vì cho đến bây giờ cô vẫn chưa gặp được người TrungQuốc thuần chủng nào có gương mặt với đường nét sắc sảo như của Tư Na,đẹp như một đứa con lai.

Thực ra, lần đầu tiên gặp mặt cô còntưởng rằng Tư Na là con lai, đường nét sắc lại thêm chiều cao gần 1 mét70. Chiều cao của Thần Tâm cũng được tính là cao ráo so với người miềnNam, nhưng Nhan Tư Na còn cao hơn cô. Đương nhiên,đó chỉ là chiều caolúc cô gặp Tư Na năm mười sáu tuổi, vài năm trở lại đây, Thần Tâm đã cao thêm hai phân, cơ bản không khác Tư Na là mấy.

Thế mà lúc nàyđây, cô gái xinh đẹp ấy lại đang truyền đạt tới cô sự không tán thànhqua đôi mắt sâu mà Thần Tâm rất ngưỡng mộ, “Đừng uống nữa, gọi thứ khácđi. Quán chúng tôi còn có loại trà sữa mà lượng tiêu thụ cũng không tồiđâu, đảm bảo không thua kém gì Mocha.”

“Thật không đó?”

“Ừm, là loại này,” Tư Na lật một trang menu, trên hình là một loại nước uống không khác trà sữa trân châu là mấy, “Secret Love, thức uống đặc biệtcủa cửa hàng chúng tôi, cô có thể uống thử.”

“Đằng sau còn có một câu chuyện?” Thần Tâm tò mò nhìn một đoạn văn rất dài trên menu.

“Đúng vậy, cô có thể vừa uống trà sữa vừa đọc câu chuyện này.”

“Được, vậy cô để menu lại đây.”



Secret Love

Đây là câu chuyện của một người bạn.

Một hôm nào đó, cô ngồi trong phòng làm việc tối om để làm kịp một hạng mục, không biết đã tới giờ nào.

Bỗng có một người gửi đến một tin nhắn từ Singapore cách đó tám nghìn cây số.

Người đó nói với cô, “Thực ra, ở Singapore có rất nhiều hoa cỏ tươi tốt kìlạ, anh xuất phát từ châu Á, đi một vòng quanh thế giới rồi quay lại vềđây.

Magellan nói rằng, “Trái đất hình tròn, thực ra em có biết không, câu nói này đúng đấy.

Đi một vòng lớn, anh lại quay về đây.

Du ngoạn vòng quanh thế giới, trải nghiệm cả một quãng đường dài như vậy mới phát hiện ra rằng…

Hóa ra càng đi nhiều, sự trống vắng trong lòng anh càng trở nên sâu đậm…

Cho dù có đi hết trăm song ngàn núi, nhưng trên thế gian này, có một nơi mà anh vĩnh viễn không bao giờ đến được…

Đó chính là trái time em.

Cách Singapore tám nghìn cây số, trong căn phòng tối om, trước khi nhận được tin nhắn này, cô ngồi đối diện với màn hình máy tính chi chít con chữ,bỗng nhiên nước mắt đầm đìa.

Cô nhớ lại bản thân của rất lâu trước đây.

Cô khi đó cũng giống với con người đang cách xa tám nghìn cây số đó, cố chấp yêu một người mà vĩnh viễn không bao giờ có được.

Hai trái tim, một ở bờ trái, một bên bờ phải, nhìn nhau trong xa cách mà không biết bao giờ mới gặp lại.

Nhưng tất cả tình yêu lúc mới bắt đầu đều đẹp đẽ, cho dù có là tình đơn phương đi chăng nữa.

Chỉ có điều, khi bạn càng lún sâu vào tình yêu, bắt đầu nếm trải được vịchua chat, đắng cay của nó, thực ra lúc đó, chân bạn đã ngập sâu trongbùn.

Bởi vì lúc này, sau ngọt ngào là đắng cay, nhưng thực ra nó cũng mang lại một sức hấp dẫn trí mạng nào đó.

Bạn muốn thoát ra khỏi nó, bạn muốn từ bỏ, nhưng sức hấp dẫn đó lại đưa đường dẫn lối cho bạn.

Như Shakespeare đã từng nói: Ta đi theo nàng, giống như tình yêu đang đi theo ta từng bước từng bước.

Thế là anh khoác ba lô lên và vượt qua trăm sông ngàn núi.

Cho dù, cuối cùng cũng không đến được trái tim em.”

Secret Love – Tình yêu thầm kín

Thực ra nó giống như loại thức uống này, nhìn bề ngoài có vẻ ngọt ngào nhưng lại khiến ta tan nát con tim.

Tuy vậy, khi bạn uống hết lớp bên trên của nó, khi vị đắng không thể che giấu bên trong bắt đầu xâm nhập vào vị giác…

Bạn chợt phát hiện ra rằng, thực ra đã không thể từ bỏ được nữa…

Bởi vì có thứ còn làm tan nát trái tim hơn thế, không biết từ lúc nào, đã thấm vào trong lòng bạn.

Thần Tâm gọi ly trà sữa này chẳng qua vì câu chuyện đằng sau nó, giống nhưbao người khác cũng đến đây để gọi thức uống ẩn chứa cả một câu chuyệnnày. Cứ thế, ly trà sữa với bề mặt là đường nhưng bên trong lại là vịtrà đắng chat đã trở thành đồ uống đặc biệt của quán.

Nhưng khinhấc ly trà sữa lên nhấp một ngụm, vị đường lẫn với hương thơm nồng nàncủa trà Assam tỏa ra, bỗng nhiên, những hình ảnh tận sâu trong kí ức của Thần Tâm lại hiện về.

Đây… chẳng phải là thức uống mà Minh Tíchthường mua về cho cô đó sao? Trong những giờ giải lao nhạt nhẽo hay khicô khát, khi cô tăng ca trong văn phòng ở Tân Huy, khi cô nửa đêm cuộnmình ở nhà xem những bộ phim điện ảnh tình cảm, vô số lần… trước khi anh gặp nạn.

Minh Tích, Phó Minh Tích…

Thần Tâm nhìn những dòng chữ trên menu, hoảng hốt, thất thần.

“Người mà cô đợi về rồi đó.” Khi ly trà sữa thứ ba được mang lên, Thần Tâm nghe ths6y1 Nhan Tư Na nói vậy.

Đó là chiếc BugaThần Tâmi của Quan Cạnh Phong!

Đầu óc Doãn Thần Tâm trở nên nhanh nhẹn, cô nhìn chiếc xe tiến vào gara.

“Bác sĩ Nhan, bao nhiêu tiền?”

Ba giây sau, cô đã thanh toán xong, cầm túi xách, bước ra khỏi quán cà phê.

Thực ra đoạn đường không dài, chỉ mất thêm ba giây, Thần Tâm đã qua đường,đi đến trước cửa gara. Ngồi cả một buổi chiều, tận năm tiếng rưỡi, uốngbảy tách cà phê, hai ly trà sữa, giây phút này cuối cùng cũng đến.

Thần Tâm đứng trước cửa gara, gần như rất vội vã chờ đợi Quan Cạnh Phongxuất hiện, chuẩn bị chặn anh lại khi anh đi ra, giống như tất cả nhữngcô gái ngốc nghếch khi rơi vào hoàn cảnh tương tự, bắt anh phải cho mình một câu trả lời hợp lí.

Nhưng chỉ một giây sau, bước ra từ trong lại là một dáng người mảnh khảnh.

Cùng với giọng nói mà cô đến chết cũng không thể quên, “Cạnh Phong!”

“Em lên nhà trước đợi anh.”

“Được, vậy anh nhanh chút nha.”

“Ừm.”

Chất giọng nam tính đó mới thân thuộc làm sao, chính là giọng nói sẽ cho cômột đáp án hợp lí trong tưởng tượng. Khoảnh khắc này, người ấy đang chậm rãi tiến về phía cô từ nơi xa nhất trong gara, càng lúc càng gần, nhưng lại khiến người ta dựng tóc gáy vì quá xa lạ.

Đôi chân Thần Tâmbỗng nhiên mọc rễ, chôn chặt ở đó, không sao nhấc lên được. Cho đến tậnkhi bóng dáng mảnh khảnh đó dần dần xuất hiện dưới ánh sáng, càng lúccàng gần, càng lúc càng gần, sau đó…

…Khựng lại, “Cô giáo Doãn?”

Bóng dáng cao lớn lúc này mới chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt cô, “Em còn đứng ngẩn ra đó làm gì…”

Sau cùng, anh cũng đã nhìn thấy cô.

Thời gian như ngừng trôi, anh phải ngẩn người tới nửa giây, thế rồi, gươngmặt tuấn tú lấy lại vẻ bình thản thường ngày, hàng lông mày rậm lạinhướng lên một cách quen thuộc, “Thần Tâm? Sao lại em ở đây?”

“Sao em lại ở đây?” Doãn Thần Tâm mở miệng, giọng nhắc lại cũng khiến ngườingoài cuộc không hiểu vấn đề cảm thấy mỉa mai, “Sao em lại ở đây, lẽ nào anh không biết sao?”

Cô chậm rãi tiến về phía anh, đi qua mà không thèm đoái hoài đến người phụ nữ trước mặt Quan Cạnh Phong.

“Cô giáo Doãn, tôi và Cạnh Phong đều chưa ăn cơm, nếu cô có chuyện gì…”

“Đây là chỗ cô có thể lên tiếng sao?”

“Doãn Thần Tâm, chú ý thái độ của em,” Quan Cạnh Phong chau mày.

Nhưng đổi lại là nụ cười lạnh lùng của Thần Tâm, “Vậy em nên có thái độ nhưnào, anh trai, anh có thể dạy em được không? Hoặc trực tiếp, hoặc khéoléo nói cho em biết, chỉ vì người đàn bà này mà em phải chú ý thái độ,nên mới sáng sớm hôm nay anh đã gọi điện thoại bảo Thiệu Đình hẹn hòem?”

Anh không trả lời, hàng lông mày vốn cao có dần thả lỏng, gương mặt cũng trở nên không có bất cứ biểu cảm nào.

Lúc này không nói cũng như đã nói hết.

“Anh không nói gì tức là em nói đúng rồi?” Cô khẽ hỏi, mở to mắt nhìn chằmchằm vào gương mặt trước mắt, chỉ sợ bỏ lỡ bất kì một sự phản bác cho dù là một câu hỏi.

Nhưng, không hề có.

“Thần Tâm, em nên về đi,” hồi lâu sau, đôi môi mỏng này mới lạnh lùng nói ra.

Ý của câu nói đó là “Thần Tâm, em đang làm phiền chúng tôi” đúng không?

Bàn tay xách túi của cô đã bắt đầu run rẩy, đôi chân cũng run bần bật… Không! Cả người cô đều đang run rất dữ dội!

Bất ngờ, Thần Tâm quay người, đi qua Tả Diên Thanh, hướng về phía bên kia đường.

Nhưng được vài bước, cô đột nhiên đứng sững lại.

Quan Cạnh hong vẫn đang đứng đó, Tả Diên Thanh cũng đang đứng ở đó, không có ai ở phía sau di chuyển.

Cô dừng bước, một giây sau, cơ thể vừa mới run rẩy lẩy bẩy này bỗng quay lại, sải những bước dài đến trước mặt Quan Cạnh Phong.

Gương mặt anh không chút biểu cảm, cũng không hiểu gì.

Bất ngờ, cô dùng hết sức lực giơ cao cánh tay…

“Bốp!” Năm ngón tay hằn dấu trên gương mặt điển trai của anh.

“Quan Cạnh Phong, cái này là để đáp lễ anh!” Giọng nói của Doãn Thần Tâm bình tĩnh đến mức hoàn toàn không hề ăn nhập với cơ thể đang run rẩy củamình.

---

Ban ngày, trong Blue Bar chỉ lẻ tẻ vài người khách, âm nhạc rời rạc, nhưng Thần Tâm lại thích lúc này nhất.

Ngày hôm sau, Dư Thiệu Đình lại gọi điện đến, cô cũng đã chấp nhận lời mời của anh, hơn nữa, quyết định gặp nhau ở quán bar này.

“Cô có vẻ thường đến đây đúng không?”

“Trước đây lui đến khá thường xuyên, gần đây ít hơn rồi,” Thần Tâm vừa giơ cao tay gọi bồi bàn vừa hỏi Dư Thiệu Đình, “Có cần giới thiệu cho anhkhông?”

“Đương nhiên rồi.”

Cô gọi hai ly Strong Love, ngồi trước quầy bar, bartender không lấy ngạc nhiên, lại kể cho họ biếtnguồn gốc của loại rượi này, “Đây là loại rượi mà ông chủ chúng tôitrong một lần du lịch Singapore hai năm trước bỗng nhiên có cảm hứng, đã pha chế cho người phụ nữ mà anh ấy yêu sâu sắc. Vì vậy, đây không chỉlà một ly cocktail mà hơn thế còn là tình yêu sâu đậm.”

Anh ta chớp mắt, đặt hail y rượu xuống trước mặt Thần Tâm và Dư Thiệu Đình, “Vừa vặn rất phù hợp với hai người đó.”

Nhìn xem, người làm ăn thật biết cách nói chuyện.

Dư Thiệu Đình xem ra có vẻ rất thích câu nói cuối cùng của anh ta, cònThần Tâm lại lườn anh ta, “Chú em, nghe nói ông chủ cậu đã đổi người yêu khác rồi, cậu không biết sao?”

“Biết chứ, vậy nên tôi mới nói là ‘hai năm trước’”, bartender cười hì hì, “Nếu chị muốn thưởng thức tìnhyêu của ông chủ tôi với bà chủ hiện tại thì có thể gọi loại này,” anh ta chỉ vào ly cocktail năm màu mà vị khách bên cạnh đang cầm, “Beauty.Nghe nói, khi ông chủ tôi lần đầu tiên gặp bà chủ, đã bị sắc đẹp của côấy mê hoặc, vì vậy, đây không chỉ là một ly cocktail mang tên ‘xinh đẹp’ mà hơn nữa còn là cảm giác dâng trào trong lòng của đôi tình nhân khibị trúng tiếng sét ái tình.”

“Ồ? Một ly cocktail nhỏ bé cũng có nhiều học vấn vậy sao?” Dư Thiệu Đình cười hỏi.

“Đúng vậy, đây chính là văn hóa doanh nghiệp của chúng tôi.”

“Hóa ra văn hóa doanh nghiệp của các cậu là tình yêu sao?” Thần Tâm nhấc lyStrong Love lên, nụ cười bên khóe môi có chút mỉa mai, “Yêu sâu đậm?”

Chất lỏng màu đỏ tươi bên trong sóng sánh theo động tác lắc lắc của cô, phát ra một luồng sáng tà ác dưới ánh đèn mờ ảo của quầy bar.

“Tôi cứ tưởng rằng cái gọi là ‘tình yêu sâu đậm’ thì bất kể thời gian có trôiđi ra sao, nếu là người đó thì mãi mãi là người đó,” chứ đâu thể dễ dàng thay đổi như vậy.

Dư Thiệu Đình quay đầu sang, nhìn gương mặtxinh đẹp nhưng không giấu nổi sự đau khổ bên cạnh, “Cho dù người đókhông thuộc về cô?”

Thần Tâm quay đầu nhìn sang, “Tôi không biết.”

“Tôi lại cho rằng, khi cô thực sự yêu một người nào đó, tình yêu sâu đậmnhất, điều tốt đẹp nhất trên thế gian này chính là khiến người đó hạnhphúc, bất luận người ấy có chấp nhận cô hay không.”

A…

“Không phải tất cả mọi người đều có tình cảm như vậy.”

“Vậy sao? Tôi quen một người, năm sáu năm như một ngày, lúc nào cũng mang trong lòng tình cảm như vậy.”

“Ồ, vậy sau đó thì sao?”

“Không đạt được bất cứ điều gì,” Dư Thiệu Đình nhún vai, một hơi uống cạn lyStrong Love, giọng đầy tiếc nuối, “Cậu ấy đã đi đến một nơi xa xôi,không bao giờ quay về nữa, mang theo cả tình yêu dành cho cô ta suốtnăm, sáu năm trời. Thần Tâm, cô nói xem, người đó có phải rất nhẫn tâmkhông, rõ ràng người ấy yêu cô ta lâu như vậy mà cô ta lại làm tổnthương cậu ấy.”

Trong lòng Doãn Thần Tâm bỗng dâng lên một cảmgiác buồn bã khó hiểu. Nỗi buồn ấy khiến cô bỏ qua chút u tối ánh lêntrong đôi mắt người đàn ông ngồi bên cạnh khi anh ta nói hết câu nóinày.

“Chúng ta đi thôi,” bỗng nhiên, Dư Thiệu Đình đứng dậy.

“Nhanh vậy sao?”

Khóe môi anh ta lại nhếch lên nụ cười lười biếng đó, “Nếu không thì sao?Chẳng lẽ để cô ở đây uống rượu giải sầu? Đi thôi, tôi đưa cô đến mộtnơi.”

Nói rồi, Dư Thiệu Đình kéo cánh tay cô một cách rất tựnhiên mà không hề chú ý đến sự ngơ ngẩn của Thần Tâm khi tay anh ta vừanắm lấy cánh tay cô. À không, nói một cách chính xác, mặc dù anh ta nhìn thấy rồi nhưng tình nguyện coi như không thấy gì.

Dư Thiệu Đình kéo cô ngồi vào xe của mình.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Lát nữa cô sẽ biết.”

Rất nhanh, chiếc xe đi vào đường cao tốc, Doãn Thần Tâm nhìn biển chỉ dẫn trên đường, “Chúng ta ra khỏi thành phố?”

“Nội dung hẹn hò chuyển từ uống rượu sang du lịch tự lái, không phải rất thú vị sao?”

Chiếc xe đi về hướng huyện Huệ An. Vài ngày trước trên đường điều tra có điqua, Dư Thiệu Đình tiện đường về vào thị trấn nhỏ Tụ Long mà gần đâyđược quảng cáo rất rầm rộ, chỉ nhìn một cái là đã choáng ngợp trướckhung cảnh xinh đẹp được xây dựng hoàn toàn bằng bàn tay con người nhưng lại mang đầy hơi thở thiên nhiên này.

Một vùng rộng lớn với màu xanh ngút ngàn.

Đây cũng là cảm giác đầu tiên khi Thần Tâm bước xuống xe, vừa phóng tầm mắt đã nhìn thấy, cũng là cảm xúc lớn nhất của Dư Thiệu Đình khi đi qua nơi này ngày hôm đó.

“Đây chính là thị trấn Tụ Long sao?”

“Đúng vậy, thế nào? Cuối cùng cũng thấy có quảng cáo danh xứng với thực tếđúng không?” Dư Thiệu Đình đỗ xe, dẫn cô đi vào trong, “Đây thực ra được coi là khu dân cư, nhưng lại lấy tên là ‘vườn sinh thái’, lượng kháchdu lịch mà nó thu hút mỗi ngày nhiều hơn số dân cư ở đây nhiều.”

“Vậy chúng ta vào bằng cách nào?? Cư dân ở đây có chìa khóa, còn chúng ta thì không.”

“Dùng cái này,” Dư Thiệu Đình dẫn cô đến trước một dây xe điện.

Trong khu vườn sinh thái xanh mướt như ngọc này, khách du lịch thuê nhân viên làm việc ở đây, ngồi lên những chiếc xe điện do họ điều khiển, chầmchậm đi vào trong thị trấn nhỏ theo con đường mòn nhỏ.

Trước mắt hoàn toàn là khung cảnh mùa xuân như một bức tranh ký họa, nơi gần nhất lànhững đóa hoa không tên đầy màu sắc điểm xuyết trên nền xanh, thiên ngakhi thì vỗ cánh trên mặt đồ, khi lại đột nhiên dang rộng cánh bay trêntrời cao. Gọi là vườn sinh thái quả không sai chút nào.

Kể từ khi trưởng thành, Doãn Thần Tâm đã đi du lịch rất nhiều, từng đi Lệ Giang,Lư Sơn, từng qua rất nhiều danh lam thắng cảnh mà người ta ca ngợi làđẹp nhất thiên hạ, nhưng chẳng có nơi nào giống như thị trấn nhỏ Tụ Long hoàn toàn nhân tạo này, choáng ngợp màu xanh, hiệu quả cảnh quan làmmềm lòng cô.

Nhân viên cho họ xuống giữa đường, Dư Thiệu Đình đưa Thần Tâm đi thăm thú khắp nơi.

“Trong khung cảnh này, cho dù tâm trạng có tệ đến mức nào cũng có thể tạm thời quên đi, đúng không?” Doãn Thần Tâm đứng bên một vật trang trí hình ốcbiển cực lớn, bất giác nở một nụ cười.

“Đây chính là mục đích màtôi đưa cô đến đây,” Dư Thiệu Đình mỉm cười, chỉ vào con ốc biển bêncạnh cô, “Có biết đây là gì không?”

“Vật trang trí?”

Anh ta lắc đầu.

Đúng lúc đó, xung quanh vang lên tiến nhạc nhẹ khiến người khác cảm thấy thư thái.

Doãn Thần Tâm mở to mắt, bởi vì bàn tay cô để trên mình chú ốc biển đó cảm thấy nó đang rung.

Cô vội vàng cúi người, lúc này mới phát hiện ra trên mình con ốc có từngvòng từng vòng thiết bị đặc biệt, hóa ra đây là một chiếc loa.

“Ở đây, nơi nào cũng đều là những thứ không giống như vẻ bề ngoài của nó,” Dư Thiệu Đình chỉ vào một hòn già sơn, “Kia cũng là một cái loa đó.”

“Dùng sức người mà có thể mô phỏng thiên nhiên thuần túy đến trình độ này,quả thực không phải chuyện dễ dàng gì.” Thần Tâm tấm tắc khen ngợi.

“Nhưng so với những thứ trong cuộc sống, chẳng phải cũng đều thế sao? Có rấtnhiều thứ thực ra cũng giống với chiếc loa này, nhìn thì có vẻ bìnhthường nhưng thực tế bên trong lại ẩn chứa vô vàn bất ngờ.” Đến đôi mắtđào hoa của anh ta cũng mang theo một nụ cười, những lời nói đó khi đếntai Thần Tâm khiến cho cô có cảm giác đằng sau còn có ý gì khác.

Hai người sánh vai bước đi trong khung cảnh êm đềm, Dư Thiệu Đình cúi đầu, nhìn thấy mây đen u ám tan dần trên mặt Thần Tâm.

“Sao cứ nhìn tôi vậy?”

“Vì tôi bỗng hiểu ra một câu thơ.”

“Hử?” Thần Tâm không hiểu gì.

“Mỹ nhân mạc bằng lan, bằng lang sơn thủy hàn*,” anh ta khẽ cười, “Lầntrước khi đến đây, tôi chỉ cảm thấy cảnh sắc xung quanh thật đẹp, đẹpđến mức khiến người khác kinh ngạc, nhưng bây giờ,” bước chân anh tacàng lúc càng chậm lại, cuối cùng đi đến bên cạnh hòn giả sơn chỉ lúcnãy rồi dừng bước, thân hình cao lớn che khuất một mảng trắng, “Nhưngbây giờ, tôi chỉ cảm thấy, phong cảnh có đẹp đến mấy đi chăng nữa cũngkhông bằng một nụ cười khunh thành bên cạnh, Thần Tâm…”

*Mỹ nhân mạc bằng lan, bằng lan sơn thủy hàn: Người đẹp mà buồn thì cảnh đẹp cũng trở nên lạnh lẽo.

Bước chân của Thần Tâm cũng bất giác dừng theo, người đàn ông đang vừa nóivừa chầm chậm cúi người xuống, nụ cười nơi khóe môi pha lẫn sự mập mờđáng kinh ngạc.

Ngón tay Dư Thiệu Đình chạm nhẹ lên má cô, sau đó nhanh chóng đặt lên vai cô, “Người đẹp như em vẫn hợp nhất với nụ cười. Người không thuộc về em vĩnh viễn không đáng để em vì anh ta mà vứt bỏnụ cười như vậy.”

Doãn Thần Tâm thót tim. Anh ta biết rồi sao?

Cô mở to mắt nhìn anh ta, ngắm nụ cười trăm năm không hề thay đổi của DưThiệu Đình, nhìn ánh mắt lập lờ không rõ ràng nhưng vẫn khiến cho gươngmặt đẹp trai trở nên mê hoặc lòng người ấy.

Nhưng Dư Thiệu Đình có vẻ không muốn tiết lệ một chút chân tướng nào, “Sao vậy?”

Bàn tay đặt trên đôi vai cô lại nhấc lên, giúp Thần Tâm sửa lại mái tócrối. Cái đầu kia rốt cuộc là không đủ thông minh hay là quá thông minh?Tóm lại là một phút sau, những lời anh ta nói khiến Thần Tâm tạm thờiyên tâm.

“Đừng căng thẳng, tôi sẽ không định hôn em đâu,” giọngnói của Dư Thiệu Đình khe khẽ cất lên, đôi môi rướn lên một đường conggian tà nhưng gợi cảm, anh ta nhẹ nhàng nới rộng khoảng cách giữa haingười, “Tôi đảm bảo, trước khi em chuẩn bị sẵn sang, tôi sẽ không hônem. Tuy nhiên, tôi cũng không phủ nhận đó là việc mà tôi muốn làm nhấtvào lúc này.”

Hai người đã có cả một buổi chiều thư thái ở thịtrấn nhỏ Tụ Long, non xanh nước biếc, không khí trong lành khiến tất cảnhững đám mây đen u ám trong đầu con người ta vụt tan biến.

Trên đường trở về, Dư Thiệu Đình hỏi cô, “Có thấy mệt không?”

“Sao mà mệt được chứ? Rất thư thái.” Quả thật đây là một buổi chiều thư thái nhất đối với cô từ saua khi Minh Tích gặp chuyện.

“Vậy thì không uống rượu mà chạy đi đắm chìm trong thiên nhiên vẫn có giá trị hơn.”

Thần Tâm cười.

Ngoại trừ mối quan hệ của hai người trước khi xem mặt, người đàn ông này màlàm bạn đồng hành trong những chuyến du lịch cũng không tồi chút nào.Cao lớn, điển trai, kỳ lạ mà quyến rũ, lại có khả năng khiến người kháckhông bao giờ cảm thấy ngượng ngùng, thật khiến bạn đồng hành quý mến.

Khi vào gần thành phố, điện thoi của Dư Thiệu Đình vang lên. Anh ta ngheđiện thoại, không biết đầu bên kia đã nói gì, Thần Tâm chỉ nhìn thầy ánh mắt thoáng qua của anh ta qua kính chiếu hậu, “Có việc đó sao? Được,tôi về ngay.”

“Sao vậy?”

“Vụ án có tình tiết mới,” DưThiệu Đình xoay vô lăng, giọng nói vẫn chậm rãi như trước, nhưng sau vài lần tiếp xúc với anh ta, cô vẫn nhận ra điều gì đó bất thường, “ThầnTâm, lần này có khả năng tôi cần sự phối hợp của em.”

Cả Cục cảnh sát đều chìm trong một bầu không khí kì quặc. Khi Thần Tâm cùng DưThiệu Đình bước vào, liền nghe thấy tiếng thảo luận rộn ràng.

“Mẹ ơi, thật kì quái, đúng không?”

“Đúng vậy, lại còn mỗi tối đều đúng giờ!’

“Hai rưỡi? Thật quá tà ma, có cần tìm một đạo sĩ đến hỏi xem giờ này có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

“Đúng hai rưỡi hàng đêm phát ra tiếng nhạc? Mẹ ơi, không phải là bài ca địa ngục chứ?”

“Bài ca địa ngục cái đầu cậu! Không phải vừa nghe rồi sao, đó là bài Fur Elise gì đó!”

“Trời ạ, thế thì càng đáng dợ hơn! Khi Phó Minh Tích chết, trong nhà anh ta đang bật bản nhạc này!”

Một luồng không khí khiến người khác sởn tóc gáy đang trôi nổi trong khôngtrung, tất cả mọi người vừa bàn tán câu chuyện lạ này vừa cảm thấy nổigai óc, cho đến khi nghe thấy Tiểu Trương quát một tiếng, “Đủ rồi đó các cậu! Bị thần kinh à? Gọi các cậu đến để thảo luận vụ án chứ không phảibảo các cậu diễn phim kinh dị, có định để cho người ta tan ca không hả?Thật là!”

Nói rồi, đôi mắt tức giận quay ra vửa đúng lúc bắt gặpDư Thiệu Đình và Thần Tâm đi vào, “Tốt quá, tổ trưởng, anh mau quay vềquản lí đám thần kinh này đi!”

“Chuyện gì vậy?”

Dư Thiệu Đình vừa bước vào, đám cảnh sát đang ba hoa xích đế đó đột nhiên không còn đùa cợt nữa.

“Tổ trưởng,” Tiểu Ngô đứng ở phía trong lên tiếng trước. “Hơn bốn giờ chiều nay tôi nhận được một cuộc điện thoại, là hàng xóm của Phó Minh Tíchlúc còn sống, gọi đến nói rằng bốn ngày liên tiếp trong căn hộ của PhóMinh Tích có tiếng nhạc phát ra lúc hai rưỡi sáng, hơn nữa, âm thanh rất lớn.”

“Có chuyện này sao?” Dư Thiệu Đình bước đến bàn họp, ngồixuống chiếc ghế chính giữa, đồng thời không quên kéo một chiếc ghế khác, ra hiệu cho Thần Tâm ngồi xuống.

Mấy viên cảnh sát nhỏ đột nhiên nhìn nhau, người này không phải là kẻ tình nghi số một trong vụ án củaPhó Minh Tích ư? Nhưng tại sao bây giờ hai người nay nhìn không giốngquan hệ cành sát và kẻ tình nghi vậy?

“Đã cho người đến hiện trường điều tra chưa?”

“Điều tra rồi,” lần này người trả lời là Tiểu Trương, “Căn hộ không có gì đặc biệt, chúng tôi vốn nghi ngờ người hang xóm báo án nghe nhầm, nhưng sau đó đến người ở tầng trên, tầng dưới đều chạy đến làm chứng, nói tiếngnhạc rất lớn.”

“Hơn nữa, mỗi đêm đều đúng giờ đó,” lại một cảnh sát khác bổ sung.

“Là bản Fur Elise?” Thần Tâm không chịu được, lên tiếng hỏi.

Thực ra ra khi vừa bước vào cửa, cô đã nghe thấy cuộc thảo luận của nhữngviên cảnh sát này rồi, nhung sự việc hoang đường này mặc dù có thể dễdàng cuốn trôi tâm trạng vui vẻ của buổi chiều ở thị trấn nhỏ Tụ Longnhưng rất khó khiến cô tin.

“Đúng vậy,” Tiểu Trương liếc Dư Thiệu Đình, sau đó lại nói tiếp, “Vì vậy, tôi vừa gọi điện cho tổ trưởng, hỏi anh ấy xme có thể gọi cô đến phối hợp điều tra không.”

“Gọi tôiđến phối hợp điều tra?” Thần Tâm chỉ tay vào mình một cách khó tin, “Đại ca, không phải anh nghi ngờ tôi canh ba nửa đêm chạy đến nhà Minh Tíchbật nhạc đấy chứ?”

“Cô nói xem?” Tiểu Trương nheo mắt nhìn cô,trong ánh mắt có sự khinh miệt khó hiểu, nhưng vì tổ trưởng có mặt ở đó, nên anh ta chỉ mỉa mai một cách không rõ ràng lắm, “Không có ý đó, chỉlà có một thứ muốn cô Doãn xem thôi.”

Nói rồi, Tiểu Trương đi đến một căn phòng khác, sau đó, khi đi ra, trên tay là một chiếc túi.

Thôi xong rồi! Đống giày dép, quần áo, đồ trang sức, túi xách đó lập tức hiện lên trong đầu cô.

Trời, sao cô lại quên được chuyện này chứ! Cô đã quên sạch tài liệu đầu tiên Diên Phong khó khăn lắm mới lấy được!

Và thứ Tiểu Trương đưa đến trước mắt cô quả nhiên là hai viên đinh nạm đó, được đặt trong túi vật chứng: “Cô Doãn, cô có nhận ra thứ này không?”

“Đây là gì?” Đương nhiên, cô Doãn đã từng nói cô là thiên tài với IQ 160, có thế nào cũng thế được tỏ ra là một kẻ ngốc nghếch.

Vì vậy, cô nhìn hai chiếc đinh nạm với vẻ mặt không hiểu gì.

Dư Thiệu Đình nói, “Đây là thừ mà chúng tôi tìm được ở căn hộ của Phó Minh Tích. Bởi vì cảm giác giống với đồ trang sức trên quần áo của phụ nữnên muốn hỏi cô xem đây có phải là của cô không.”

Thần Tâm vẫn tự chỉ vào mũi mình một cách không hiểu gì, “Tôi? Nhưng tôi không có quầnáo đính đinh nạm, tuy đây là mốt rất thịnh hành hiện nay, nhưng tôikhông thích lắm. Nhưng mà…”

“Nhưng sao?”

“Nhưng rất nhiều phụ nữ đều thích nó, vì vậy, tôi cảm thấy hai chiếc đinh này không có ý nghĩa đại diện. Đúng rồi…”

“Hử?”

“Tại sao các anh không đi xét nghiệm dấu vân tay, phim trên đài TVB chẳng phải toàn làm như vậy sao?”

Dư Thiệu Đình cười, Tiểu Trương cũng cười, tất cả những viên cảnh sát cómặt ở đấy đều trợn mắt cười cợt, “Nếu trên đó có dấu vân tay chúng tôiđã sớm tìm ra người rồi.”

Đúng rồi, đây là điều mà Chu Diên Phong nói với cô tối hôm trước. Thực ra hai viên đinh này cũng không quantrọng đến vậy hoặc có thể nói là không có giá trị điều tra đến thế, trên đó không hề có dấu vân tay của bất cứ ai!

Thần Tâm ra vẻ không thể tin được, “Thế thì kì lạ quá?”

“Vì vậy, chúng tôi cho rằng, dấu vân tay rõ ràng đã bị ai đó cố tình lauđi, cô Doãn, cô thật sự chưa bao giờ nhìn thấy hai viên đinh này sao?”

“Tôi xin thề!”

“Thề cũng không có tác dụng gì, ở đây cần bằng chứng,” Dư Thiệu Đình lườibiếng lấy ngón tay gõ mặt bàn gỗ trước mặt, đôi mắt đẹp nhìn lên bứctường trống không, “Nếu không còn câu hỏi nào nữa, tôi thấy hôm nay dừng lại ở dây đi. Tiểu Trương, cậu còn điều gì muốn hỏi cô Doãn không?”

“Không còn gì để hỏi nữa.”

“Vậy được,” anh ta đứng dậy, nhìn có vẻ nhẹ nhàng hơn cấp dưới, “Thần Tâm, tôi đưa em về trước.”

Đôi mắt của những người xung quanh mở to kinh ngạc nhìn cấp trên của họ rời khỏi Cục cảnh sát với kẻ bị tình nghi lớn nhất trong vụ án với thái độthân mật.

“Các cậu nói xem… tổ trưởng có phải bị sốt rồi không?”

“Không.” Hồi lâu sau, trong đám người cuối cùng cũng có người lên tiếng, đó làTiểu Trương, “Tôi thấy… tổ trưởng chắc chắn có mục đích khác.”

“Bà cô của tôi ơi, cậu như vậy là sao? Không có chuyện gì cũng tắt di động, mình lo chết được!” Bảo Như vừa nghe thấy tiếng mổ cửa liền chạy ra.

Thần Tâm cầm lấy di động ra xem mới phát hiện máy hết pin, “Sao vậy?”

“Bên phía cảnh sát có tin tức mới,” Chu Diên Phong cũng đi ra.

“Tôi biết.”

“Cậu biết?” Bảo Như ngạc nhiên.

“Ừm, họ đã ‘mời’ mình đến phối hợp điều tra rồi. Diên Phong, anh muốn nóiđến chuyện tiếng nhạc phát ra lúc canh ba nửa đêm đúng không?”

“Không sai!” Nét mặt Bảo Như lúc này cũng đầy kinh ngạc như gương mặt nhữngviên cảnh sát mà cô gặp ở Cục ban nãy, “Thật là kì quái, Thần Tâm, cảcâu chuyện này thật là kì quái! Cậu nói xem, làm sao mà nửa đêm lại phát ra tiếng nhạc của Beethoven? Hơn nữa, mỗi lần đều đúng hai rưỡi đêm,lại cùng một bản nhạc!”

Bảo Như mới nghĩ thôi đã thấy thật đángsợ, ban nãy khi Diên Phong nói chuyện này với cô ấy, cô ấy chỉ thiếunước không nhảy cẫng lên thôi, ở nhà người chết mỗi canh ba nửa đêm lạiphát ra tiếng nhạc diễn tấu. Cho đến bây giờ, toàn thân cô ấy vẫn đangnổi da gà.

Thần Tâm mở cửa, cùng họ đi vào căn hộ, “Mình cũng cảm thấy rất kì lạ.”

“Cậu không thấy rất đáng sợ sao?”

“Sợ? Cậu muốn nói là…”

“Có lẽ nào là…” Giọng nói của Bảo Như bỗng xuống thấp hai nốt, “Là Minh Tích…”

“Nếu là như vậy, mình càng vui.” Doãn Thần Tâm xoa xoa huyệt thái dương đang bắt đầu đau, lúc này toàn bộ thần kinh não của cô đều đang đau đền mứcgiần giật, cô mệt mỏi lấy thuốc lá trong túi xách ra, lấy một điếu rồichâm lửa hút, “Nếu như vậy, mình ít ra còn có thể hỏi anh ấy tất cảnhững điều khốn kiếp này rốt cuộc là gì, rốt cuộc ai mà tàn nhẫn đếnthế, là ai đã điên rồ đi làm cái chuyện này! Nếu anh ấy nói cho mìnhbiết, mình nhất định sẽ không tha cho kẻ khốn kiếp đó!”

“Đượcrồi, bây giờ nói những điều này có tác dụng gì chứ?” Người đàn ông điềmtĩnh nhất ở đó cuối cùng cũng lên tiếng, “Bảo Như, em đừng thêm mắm dặmmuối nữa, anh tuyệt đối không tin tình hình giống như em nói.”

“Nhưng…”

“Mình cũng không tin.” Thần Tâm nói khẽ.

Trong căn hộ của cô, tình hình thực ra chẳng khác gì lúc ở căn họ của ChuDiên Phong, vẫn là Bảo Như sán lấy Chu Diên Phong trên ghế sô pha, cònThần Tâm ngồi đối diện với hai người họ, khói thuốc uốn lượn trong mộtgóc phòng khách, rất nhanh, Thần Tâm đã hút hết một điếu, cô lại mở hộpthuốc.

Vừa nhắc đến vụ án, thần kinh của Chu Diên Phong liền trởnên nặng nề, “Bây giờ quan trọng nhất là trước khi cảnh sát bắt tay điều tra, chúng ta phải điều tra cho rõ trước.”

“Điều tra bằng cách nào?”

“Hàng xóm đã nói đúng hai rưỡi đêm căn hộ đều phát ra tiếng nhạc, tôi tin làchắc chắn có người đã đến căn hộ của Phó Minh Tích mở dàn DVD.”

“Chúng ta ôm cây đợi thỏ?” Thần Tâm hiểu ý anh.

Diên Phong gật đầu, “Nếu có thể bắt được con thỏ này, tôi tin là tình hình vụ án sẽ trở nên sáng tỏ hơn.”

Ba người bắt đầu thảo luận kế sách, nói là làm, sau khi lên đường đi muanhững đạo cụ cần thiết, đêm đó liền bắt tay vào hành động.

Họphân công rất cụ thể, vì Thần Tâm có chìa khóa căn hộ của Minh Tích, vìvậy nhiệm vụ của cô là trốn ở cửa lớn, đợi đến hai rưỡi xem có ai đi vào từ cửa lớn không, nếu không có, cô liền mở cửa đi vào kiểm tra cho rõ.Còn nhiệm vụ của Diên Phong là đưa Bảo Như trèo cửa sổ vào, trống trongcăn hộ của Minh Tích, quan sát động tĩnh mọi lúc.

Khu căn hộ caocấp mà Phó Minh Tích ở được thiết kế rất có mĩ quan, tại cửa lớn mỗi hộgia đình đều có vài bồn cây cảnh cao lớn, vừa vặn trở thành nơi ẩn nấpcủa Thần Tâm.

Cô trốn ở đó trước một tiếng, nhìn từng ngọn đèn ở khu căn hộ tắt dần. Chiếc đồng hồ đeo tay vẫn chạy tích tắc, tích tắc…

Đã đến hai rưỡi!

Một trận gió thổi qua, lay động bồn cây cảnh đang giúp cô ẩn nấp trong bóng đêm. Thần Tâm giật bắn người, những giọt mồ hôi như hạt đậu rơi xuống.

Nhưng… chẳng có một bóng người.

Bốn bề im lặng đến mức chỉ có tiếng gió thổi lay động lá cây cảnh trongbồn, cô nấp sau đó, cố gắng kìm chế nhịp tim đang đập điên loạn củamình, vừa nhìn chiếc kim đồng hồ đang chạy không ngừng.

Đã đến hai rưỡi rồi.

Hai giờ ba mươi lăm phút rồi.

Hai giờ ba chín phút.

Hai giờ bốn mươi ba phút rồi!

Tiếng nhạc trong phòng sao vẫn chưa vang lên?

ti m cô đang đập “thình thịch, thình thịch” càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn. Đến lúc kim đồng hồ sắp chỉ ba giờ…

Không, không thể đợi thêm được nữa.

Bỗng nhiên, Thần Tâm đứng dậy, chìa khoá cầm chắc trong tay, tiếng về phía cửa lớn…

“Đứng im!”

Đột nhiên, tất cả đèn điện dọc hành lang đều sáng trưng.

“Tại sao nhìn tôi với vẻ mặt đó? Không phải tôi!”

“Đừng có nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu đó! Không phải như các anh nghĩ đâu!”

“Được rồi, im lặng đi!” Người tên Tiểu Trương đó trợn mắt nhìn cô không hề khách khí.

Đêm nay, chính anh ta mang theo một nhóm người đợi đến khi cô định mở cửaliền bao vây lấy cô, sau đó, không nghe cô giải thích, mặc kệ cô giãygiụa, bắt Thần Tâm đưa về Cục cảnh sát.

“Bị bắt quả tang rồi côcòn nói gì được nữa?” Ánh mắt lạnh lùng không chút khách khí của TiểuTrương hướng đến, “Thật nực cười, không biết tối qua ai còn nói ‘lẽ nàongười mà anh nghi ngờ là tôi’. Cô giáo Doãn, bây giờ cô còn gì để nóinữa không?”

“Thật sự không phải như các anh nhìn thấy đâu! Tôichỉ là muốn vào xem rốt cuộc tất cả những điều này là gì thôi, tôi cũnggiống như các anh, ẩn nấp ở cửa lớn rất lâu rồi, mục đích của chúng talà như nhau.”

“Được rồi, ai có cùng mục đích với cô chứ?” TiểuTrương đứng thẳng người, mở ngăn kéo lôi ra một xấp ảnh ném xuống trướcmặt Thần Tâm, “Mở to mắt nhìn cho rõ, cô và tôi ‘mục đích giống nhau’đến thế nào!”

Doãn Thần Tâm vội vàng cầm xấp ảnh lên xem, nền mỗi bức ảnh đều như nhau, lối đi hành lang sáng lờ mờ, một người phụ nữ đan nhét chiếc chìa khóa vào ổ khóa chống trộm ở cửa lớn. Thân hình cô tacao ráo, mảnh khảnh, tóc xoăn dài để xõa sau lưng, kiểu tóc đó, thânhình đó, quần áo đó, bóng lưng đó…

“Không! Không thể nào! Đây không phải là tôi!” Doãn Thần Tâm lập tức hiểu ra ý của anh ta.

Tiểu Trương lạnh lùng cười, “Có biết không, thực ra tôi đã sớm tìm người đến điều khiển camera quan sát của khu căn hộ này, những bức ảnh này đượccắt ra từ camera đó. Vốn dĩ, nếu tối qua cô trực tiếp thừa nhận, nói cho tôi biết cô vì quá nhớ Phó Minh Tích hoặc nguyên nhân tình cảm dạt dàonào đó, tôi đều có thể hiểu được. Nhưng vấn đề là, cô lại hoàn toàn phủnhận, hơn nữa lại diễn sống động như thật! Cô giáo Doãn, dựa vào sắc đẹp của cô lại thêm khả năng diễn xuất nữa, tại sao không đi làm diễn viênchứ? Phúc Kiến của chúng ta lại có một Diêu Thần, nếu cô chen được mộtchân vào không khéo lại được làm diễn viên chính đó.”

“Diễn viênchính cái đầu anh!” Đủ rồi, rốt cuộc là sao? “Tôi đã nói với anh hàngtrăm lần rồi, đó thật sự không phải do tôi làm! Dư Thiệu Đình đâu? Gọianh ta đến đây, tôi phải nói chuyện với anh tá”

“Tôi khuyên cô tiết kiệm sức lực đi, bây giờ có gọi Cục trưởng cũng không có tác dụng gì đâu.”

“Khốn kiếp…”

Bên ngoài phòng thẩm vấn bổng nhiên vọng đến một tiếng tranh cãi, thu hút sự chú ý của Thần Tâm lúc này đang phẫn nộ tột cùng.

Đó là giọng nói của cô chủ Hạ mà cô vô cùng quen thuộc, với âm điệu tiểuthư từ xưa đến nay, “Cút ra! Anh là cái thá gì mà lại dám ngăn cô đây?Đứng sang một bên, gọi sếp các anh đến đây nói chuyện với tôi!”

“Cô Hạ, cô Hạ…”

“Thần Tâm!” Cánh cửa phòng thẩm vấn bị mở ra cái “rầm”, Doãn Thần Tâm ngớngười quay đầu lại, liền nhìn thấy người bạn thân khiến người khác cảmđộng của cô đưa theo bạn trai thân mến đẩy cửa đi vào, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào Tiểu Trương đang giận nổ đom đóm mắt, “Mình nói mà, tạisao đợi trong căn hộ bao lâu mà không thấy người đâu, hóa ra là bị kẻthần kinh này bắt đi rồi! Anh có bị bệnh không đấy? Không thấy chúng tôi đang phối hợp trong ngoài đợi kẻ tình nghi xuất hiện sao? Nhẫn nại thêm một chút, có chuyện gì cũng phải đợi qua ba giờ rồi nói không được sao? Bây giờ không những không đợi được người, mà còn rút dây động rừng, tôi thấy đồ ngốc các anh đừng bao giờ mơ bắt được kẻ phạm tội thật sự!”

Bố của Bảo Như có quan hệ rất tốt với bên công an, viện kiểm sát và tòaán, thường hay uống trà, đánh golf với các sếp ở đây, vì vậy, ngườitrong cục ăn cây nào rào cây ấy, trước nay cũng rất cung kính với BảoNhư.

Bảo Như vừa bước vào, sự tức giận trên mặt Tiểu Trương quảnhiên giảm đi không ít, “Nhưng cô Hạ, chúng tôi cũng có nguyên tắc làmviệc của chúng tôi.”

“Cái gì mà nguyên tắc làm việc? Bắt người bừa bãi cũng gọi là nguyên tắc sao?”

“Cô Hạ, xin cô hiểu cho.”

“Tại sao tôi phải hiểu cho?” Bảo Như bắt đầu diễn vai người phụ nữ chanhchua với bài “rượu mừng không uống, lại thích uống rượu phạt”, “Bây giờbạn tôi bị các anh bắt bừa đến đây, anh còn bảo tôi hiểu làm sao? Tôi mà hiểu cho thì không phải sẽ thành cháu các anh sao? Không được, tôi muốn bảo lãnh cho Thần Tâm ngay bây giờ!”

“Cô Hạ…”

“Tôi-muốn-bảo-lãnh-cho-Doãn-Thần-Tâm!”

“Nhưng cô Hạ…”

“Thả cô ấy ra.” Cuộc tranh cãi trong phòng thẩm vấn không có hồi kết, Tiểutrương lửa giận ngùn ngụt nhưng cố gắng kiềm chế một cách gượng ép, BảoNhư trừng mắt đến mức đôi mắt sắp long ra, đúng lúc đó, một tiếng mở cửa lại vang lên, tiếp theo đó, là giọng nói lười biếng của Dư Thiệu Đìnhbay vào, “Bắt nhầm người rồi.”

Cục cảnh sát náo loạn cả lên, barưỡi sáng đáng lẽ ra phải yên tĩnh tột độ, nhưng lại vì vụ án khó hiểunày khiến cảnh sát trực an ai cũng căng thẳng.

“Tổ trưởng, ý của anh là đã bắt được người đó rồi sao?”

“Đúng vậy vậy, ở phòng thẩm vấn bên cạnh,” Dư Thiệu Đình vừa bước vào, Tiểu Trương lập tức đứng dậy nhường chỗ cho anh.

“Tôi đã nói các anh bắt người bừa bãi các anh còn không tin!” Giọng nói củacô chủ Hạ nghe vẻ còn đắc chí hơn người trong cuộc, “Bây giờ thì hiểurồi chứ? Xin lỗi đi! Tôi muốn anh xin lỗi Thần Tâm!”

“Thôi đượcrồi, Bảo Như,” Thần Tâm ngăn hàng động ngang ngược của cô ấy lại, “Bâygiờ không phải lúc tranh cãi vấn đề này, Triệu Đình, anh nói đã bắt được người đó rồi?”

“Đúng vậy.”

“Là ai?”

Dư Thiệu Đìnhbõng nhiên im lặng nhìn cô, nhìn đôi lông mày hơi nhướng lên, cấp thiếtmuốn biết sự thật của Thần Tâm. Một lúc sau, anh điềm đạm cất lời, “TảDiên Thanh. Nghe nói, đó là học sinh của em?”

Doãn Thần Tâm chưabao giờ nghĩ rằng vụ án lại phức tạp, phạm vi lại lớn như vậy, vì vậykhi Dư Thiệu Đình nói cho cô biết người mà mỗi đêm đúng hai rưỡi đến nhà Phó Minh tích bật nhạc chính là Tả diên Thanh, Thần Tâm ngớ người ra.

“Hơn nữa…” Khi anh ta cất tiếng nói ra sự thật, giọng điệu đó nghe có vẻhình như đến bản thân anh ta cũng muốn cười, “Không phải do cô ta cốtình, đúng hai rưỡi đến đó hàng đêm. Là Tả Diên Thanh bị mộng du.”

“Sao cơ? Mộng du?” Thần Tâm và Bảo Như không hẹn mà đồng thanh, không tưởngtượng nổi, không thể tin nổi, không thể hiểu nổi. “Cô ta bị bệnh sao? Cô ta quen với Minh Tích sao? Thần Tâm, cái cô Tả gì đó, học sinh của cậu, cô ta quen Minh Tích sao? Không phải là một người bạn gái nào đó củaMinh Tích đấy chứ?

“Không thể nào.” Thần Tâm bình tĩnh phủ nhận, giọng nói cực khẽ.

“Vậy, vậy Tả gì đó, sao lại đến mộng du cũng chọn đến nhà Minh Tích? Không,không đúng, không đúng, không đúng, vấn đề quan trọng hơn nữa là, tạisao cô ta lại có chìa khóa nhà Minh Tích?”

“Bởi vì cái này,” DưThiệu Đình mở lòng bàn tay, đập vào mắt mọi người là một sợi dây thép,“Còn ngón nghề này học được từ đâu, thì tôi nghĩ phải đợi đến lúc TảDiên Thanh tỉnh lại mới hỏi được. Bây giờ bác sỉ tâm lý của chúng tôiđang chỉ dẫn cho cô ta hồi phục nhận thức.”

“Trời ạ! Tất cả những chuyện này thật hoang đường?” Bảo Như gần như muốn ngất, kết quả củamột đêm không ngủ lại là một màn biểu diễn kinh hãi chẳng có liên quangì đến phim kinh dị.

Nhưng bạn thân của cô ấy đồng thời cũng làngười trong cuộc rốt cuộc không biết có phải bị choáng váng hay vìnguyên nhân nào khác, mà gương mặt gầy trắng bệch đó là chẳng hề có chút kinh hãi nào.

Sau một câu kinh ngạc phát ra khi nghe tình hình, gương mặt Thần Tâm liền bắt đầu cứng đơ, “Tôi có thể đi thăm cô ấy không?”

“Đương nhiên, anh Quan cũng ở bên cạnh đó,” Dư Thiệu Đình mỉm cười, nhìn đôi mắt bỗng càng trở nên u tối của Thần Tâm.

Đoàn người vội vã sang phòng bên cạnh, Dư Thiệu Đình khẽ mở khóa, lọt vàotầm mắt mọi người chính là tdt đang ngồi quay lưng lại với họ, bên cạnhbàn thẩm vấn, đối diện là vị bác sĩ đang từ từ dẫn dắt cô.

“Oa,nhìn từ phía sau cô ta quả thật rất giống cậu,” Bảo Như không nhịn đượcnói khẽ. Thảo nào đám cảnh sát ngu ngốc đó nhận nhầm người.

Thần Tâm không trả lời, tập trung mọi sự chú ý vào trong phòng.

Ở đó, còn có một người đàn ông với đôi lông mày rậm cau có, người đàn ông thân thuộc nhất, quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Nhưng nét mặt nhưvậy không phải chỉ xuất hiện trên gương mặt anh mỗi lần cô gây chuyệnsao?

Từ lúc nào mà cô còn tưởng rằng đó là nét mặt chỉ thuộc vềcô, cho rằng khi nào đối diện với chính mình, hàng lông mày rậm đẹp đẽđó mới nhướng lên vì căng thẳng, vì tức giận hoặc vì lý do nào khác nữa.

Nhưng hóa ra, đó không phải là cảnh đẹp thuộc về một mình cô.

“Cô Tả,” vị bác sĩ tâm lý ngồi đối diện với Tả Diên Thanh hỏi cô, “Nói nhưvậy tức là cô hoàn toàn không biết gì về việc làm của cô?”

“Tôi thực sự không biết!”

“Vậy cô biết căn hộ của Phó Minh Tích ở đâu sao?”

Cái đầu quay lưng lại với mọi người bỗng nhiên vì hổ thẹn mà cúi gằm xuống, hồi lâu sau, mới khe khẽ trả lời, “Đúng vậy.”

“Cô có quen anh ta?”

“Không quen.”

“Nhưng mà, bên cạnh cô có người có quan hệ rất thân thiết với anh ta đúng không? Nào, nói cho tôi biết người đó là ai?”

“Vâng, là… cô giáo Doãn.”

“Vì cô giáo Doãn mà cô chú ý đến địa chỉ nhà pmt? Tại sao? Cô có biết rằnghành động của cô có thể làm tổn hại đến cô giáo của cô không…”

“Tôi không biết! Tôi thực sự không phải cố tình làm thế! Tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ đến…”

“Chưa bao giờ nghĩ đến? Vậy thì, tại sao lại có thể đi làm chuyện này trong cơn mộng du được chứ?”

“Tôi…”

“Thật ra, sâu trong tiềm thức của cô có suy nghĩ này, chỉ vì luôn kiềm chế không dám thể hiện ra, đúng không?”

Đủ rối Cô không muốn nghe tiếp nữa!

Doãn Thần Tâm đột nhiên quay người.

“Em đi đâu?” Dư Thiệu Đình kéo cô lại.

“Về nhà.”

Ba người trong phòng lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của những ngườikhác. Đặc biệt là Quan Cạnh Phong, khi đôi mắt sâu đó liếc nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự thất vọng của Thần Tâm, anh hơi bất ngờ, “Thần Tâm?Sao em lại ở đây?”

Sao cô lại ở đây ư?

Hừ, sao cô lại ở đây?

Cần gì anh phải quản?

Anh còn quan tâm sao?

Quản lý người của anh đi!

Trong khoảnh khắc, vô số câu trả lời xuất hiện dồn dập trong đầu cô như những con thiêu thân lao vào lửa, ABCDEFG… Nhưng cuối cùng, cô lại chọn imlặng, không bất cứ lời nói nào có thể diễn đạt được tâm trạng cô lúcnày. Bởi vì lúc này đây, trong lòng c6 hận đến thế, hận đến thế…

Trong đôi mắt to long lanh, vô số biểu cảm vụt qua trong nháy mắt, cuối cùngđều chỉ hóa thành chiếc miệng khẽ hé mở, nhưng cuối cùng vẫn không thốtlên được lời nào. Cô chỉ nhìn anh, sau đó, quay người bước đi.

“Thần Tâm, Thần Tâm…”

“Tôi tiễn cô ấy,” Dư Thiệu Đình ngăn cản Bảo Như, “Tôi có cách, yên tâm.”

Anh ta nở một nụ cười ấm áp khiến Bảo Như yên tâm, quay lại, gật đầu chào Quan Cạnh Phong.

“Thiệu Đình,” khi anh ta đi ra, Quan Cạnh Phong lên tiếng.

“Sao cơ?”

“Phiền cậu quá, gần đây tâm trạng cô ấy không được tốt lắm.”

“Không sao,” anh ta quay người, lịch sự, nho nhã nở một nụ cười đầy hàm ý vớiQuan Cạnh Phong, như thể đang mang trên mình một gánh nặng đường xa,“Đây là trách nhiệm của tôi, không phải sao?”

“Anh đi theo tôi làm gì? Quay về làm việc của anh đi!”

Người phía sau im lặng, bám sau cô với một khoảng cách một mét.

“Dư Thiệu Đình, anh không phải lo chuyện trong Cục nữa đúng không?” DoãnThần Tâm quay phắt lại, trừng mắt nhìn nụ cười trăm năm không đổi trênmặt Dư Thiệu Đình.

Anh ta chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào bởi cáitrừng mắt này, tiếp tục những bước đi ban nãy một cách thảnh thơi, chođến khi đến trước mặt cô, “Tôi lại nghĩ là nhiệm vụ quan trọng hơn cảcông việc ở Cục bây giờ là làm ‘đối tượng xem mặt’.”

“Nhiệm vụ tầm phào! Nhìn tôi giống nhiệm vụ của ai đó lắm sao?”

“Giống,” Dư Thiệu Đình dịu dàng nói, nhìn đôi mắt mở to của Thần Tâm khi cô nghe thấy câu trả lời này của anh, “Trong mắt tôi, bất luận nhìn thế nào emcũng giống nhiệm vụ.”

Đôi mắt đào hoa ánh lên sự mập mờ rất đúng lúc, nhắc nhở cho c6o biết hàm ý sâu xa hơn trong câu nói này.

Nhưng lúc này, Thần Tâm chẳng muốn nghe gì cả, “Đủ rồi, đủ rồi, đừng nói những lời chẳng ra làm sao này với tôi!”

“Chẳng ra làm sao?”

“Dư Thiệu Đình,” Cô bỗng nhìn anh ta rất chăm chú, “Tôi nói thật với anh,có thể anh sẽ không tin, nhưng tôi xin đảm bảo một trăm phần trăm bằnglương tâm của tôi, bằng lương tâm của bố tôi, bằng lương tâm của mẹ tôirằng Minh tích không phải do tôi giết, được chứ? Anh lãng phí thời gianvới tôi là anh không điều tra được gì đâu, tôi đảm bảo…”

“Em cho rằng tôi xem mặt với em là vì vụ án này sao?” Giọng nói của Dư Thiệu Đình vẫn dịu dàng.

“Lẽ nào không phải?”

“Em nghĩ rằng… tôi phải dùng việc đại sự cả đời để báo đáp Tổ quốc sao?”

“...”

Thần Tâm mở to mắt, nhìn nụ cười quen thuộc của người đàn ông này dần biếnmất, sự mập mờ vốn có trong đôi mắt cũng dần biến mất, dần dần, dần dần, có một thứ gần như “nghiêm túc” hiện ra.

“Thần Tâm, là em quá xem nhẹ bản thân hay quá đề cao chí hướng nghề nghiệp của tôi?”

Câu hỏi này quá khó trả lời, Doãn Thần Tâm nhất thời không biết nói gì, sau đó, bất giác, đúng lúc cô đang ngẩn ngơ, Dư Thiệu Đình kéo cánh tay côgiống nư anh ta kéo cô ra khỏi Blue Bar lúc chiều nay, để Thần Tâm ngồivào xe mình.

“Trời sáng rồi, về nhà ngủ một giấc đi. Đừng nghĩ gì cả, dù trời có sập xuống thì cũng là chuyện sau khi tỉnh giấc.”

Dư Thiệu Đình đưa Thần Tâm về nhà, suốt quãng đường, cô im lặng không nói, đôi mắt có quá nhiều cảm xúc chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Khi Dư Thiệu Đình về đến nhà mình, trời đã sáng trưng. Anh ta mở đầu DVD,đặt băng camera lấy được từ phòng bảo vệ trước khi rời khỏi căn hộ củaPhó Minh Tích vào.

Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên màn hình, gương mặt đã không còn sự lười biếng mà anh ta hay tỏ ra trước mặt người khác nữa. Sau đó, Dư Thiệu Đình lấy điều khiển, tuavideo về đoạn trước, đoạn trước nữa… dừng lại, nét mặt đột nhiên biếnsắc.