Em Mãi Mãi Là Của Tôi

Chương 12:Chap 12




Phòng bếp này rất rộng, chứa đầy đủ các đồ để phục vụ cho việc nấu nướng nào là chảo, nồi, dao, kéo to nhỏ khác nhau được xếp theo thứ tự từ trên xuống dưới, từ to đến nhỏ. Không có lấy một hạt bụi nào dính vào.
Thiên Phong tưởng các món ăn kia cô đã chán nên cô vào nấu món khác để thay đổi khẩu vị nhưng không phải vậy. Lam Y đi thẳng vào cầm một con dao gọt hoa quả rồi đi ra.
"Đừng lại gần" Lam Y dơ dao chĩa vào mặt mọi người.
Thiên Phong nghe thấy vậy liền đứng dậy quay lại nhìn Lam Y. Mặt bỡn cợt nở nụ cười nham hiểm. Hắn bắt đầu đi về phía Lam Y.
"Đừng lại đây, tôi đâm đó"
Thiên Phong càng tiến dần lên thì Lam Y càng lùi về sau. Anh biết là cô chỉ dùng dao để dọa mọi người thôi chứ không dám đâm ai đâu, cô có lòng thương người không hại ai mà.
"Em đâm đi"
"Đừng lại đây"
Tất cả nhưng người làm ở đây đều lùi lại phía sau Thiên Phong. Còn anh vẫn tiến dần lên phía trước. Tay của Lam Y run lẩy bẩy, trên mặt lấm tấm mồ hôi. Cô lùi đến bờ tường rồi, không còn đường lui nữa rồi.
"Xoẹt... lách tách...lách tách..."
"Thả tôi đi có được không?"
Lam Y lấy dao tự rạch tay của mình, máu chảy rất nhiều. Việc này cho thấy cô khao khát sự tự do, muốn được về nhà. Thiên Phong sửng sốt, anh không ngờ cô lại tự rạch tay mình như vậy.
"Em..." Thiên Phong tiến lên định nắm tay Lam Y nhưng cô lại né ra.
Đưa dao lên kề vào cổ tay của mình.
"Lại gần tôi cắt tiếp" Thiên Phong lùi lại.
"Ngoan, bỏ dao xuống"
"Tôi thực sự mệt rồi, tôi muốn về nhà" Những giọt nước mắt rơi xuống.
"Được, tôi cho em về, bỏ dao xuống, nhanh đi"
"Không, anh lừa tôi"
"Đưa dao đây, tôi đưa em về" hắn chìa tay ra trước mặt cô.
Thiên Phong tiến thêm bước nữa rồi dừng lại vì cô đưa dao lên kề cổ của mình.
"Đứng lại" cô lùi về sau
"Lam Y, đừng làm vậy, đưa dao cho tôi"
"Không, anh là đồ dối trá, lừa đảo" Lam Y kề dao vào cổ mình đến chảy máu.
"Mở cửa ra" cánh cửa được mở ra.
Lam Y mặt trắng bệnh môi nhợt nhạt chạy ra ngoài, nhưng vừa ra đến ngoài cửa thì ngã xuống vì bị chảy máu quá nhiều.
Thiên Phong chạy lại cầm miếng vải nhỏ quấn vào tay Lam Y để cầm máu rồi bế cô đến bệnh viện. Tay cô buông thõng xuống không vòn chút sức lực nào cả.
"Lam Y, mở mắt ra, không được ngủ" Thiên Phong bế cô lên xe.
"Tôi... sắp được tự...do rồi... phải không?" Giọng nói thều thào của Lam Y.
[...]
Ở bệnh viện, Lam Y được đưa vào cấp cứu ngay lập tức. Miếng vải quấn tay cô thấm đầy máu, từ màu trắng biến thành màu đỏ.
Lại một lần nữa anh lại đưa cô vào danh giới của sự sống vào cái chết.
Anh ngồi ngoài cửa chờ đợi từng dây từng phút một. Anh đợi hơn một tiếng đồng hồ thì đèn trong phòng cấp cứu mới tắt.
Bác sĩ An tháo băng khẩu đi ra
"May là vết cắt nhẹ nên không sao, chỉ bị chảy máu nhiều thôi"
"Cô ấy đâu rồi"
"Trong phòng hồi sức rồi, nên cho ăn nhiều đồ bổ cho máu để lấy lại sức"
Thiên Phong chạy ra phía phòng hồi sức tìm Lam Y.
Xung quanh người của Lam Y toàn những dây dựa lằng nhằng. Cô nằm bất động ở đó, cô tìm cách chết để giải thoát nhưng ông trời lại không cho cô được toại nguyện.
Thiên Phong chạy vào nắm bàn tay nhỏ bé của Lam Y. Trong lòng cảm thấy ăn năn.
"Xin lỗi, nếu lúc ấy tôi lấy dao trên tay em thì em sẽ không như vậy"
"Nếu lúc ấy tôi không cho phép em vào bếp thì em sẽ không như vậy"
"Xin lỗi" Thiên Phong ngục đầu xuống.
[...]
Sáng hôm sau...
Lam Y tỉnh giậy, cô nhìn xung quanh, định ngồi dậy nhưng người không một chút sức lực nào.
\-vẫn chưa chết sao?- Lam Y có vẻ thất vọng.
Lúc này Thiên Phong đi vào nhìn thấy cô chống tay ngồi dậy thì anh chạy lại bắt cô nằm xuống.
"Nằm nghỉ đi lấy lại sức"
Lam Y rất cứng đầu, cái gì anh càng ngăn thì cô lại càng muốn làm cho bằng được. Cô ngồi thẳng dậy, mặt đầy thách thức nhìn Thiên Phong.
"Không, tôi muốn về nhà"
Thiên Phong không nói gì đưa cô bát cháo rồi đi ra ngoài làm thủ tục cho cô, chỉ qua là cô bị thương thôi nên anh không muốn so đo với cô nếu cô mà khỏe mạnh thì xem anh sẽ sử lí cô như thế nào.
Thiên Phong làm thủ tục xong đi vào nhìn thấy bát cháo vẫn còn nguyên. Còn cô thì không biết chạy đi đâu. Anh chạy vào phòng vệ sinh nhưng cũng không thấy cô. Anh chạy ra ngoài phái người đi tìm cô.
\- Lam Y\, em dám trốn tôi? Em chết chắc"
Tìm suốt cả buổi sáng, náo loạn khắp bệnh viện mà vẫn không thấy cô đâu. Thiên Phong nổi cáu đánh thuộc hạ của mình.
\- Bỏ sót chỗ nào chứ?"
Nói đến đây anh mới sực nhớ ra là lúc này có một y tá đi qua người cũng cao như cô vậy, che mặt né tránh không kiểm tra.
"Mau, là người lúc nãy"
Đám thuộc hạ của hắn chạy lùng sục đi tìm. Đúng, anh nhìn không sai đó là cô, may mắn trót lọt qua. Lam Y cởi bỏ áo y tá ra chạy xuống dưới tầng hầm.
"Kia, là cô ấy" đám thuộc hạ của hắn nhìn thấy cô đang chạy ở cầu thang.
Lam Y hoảng hốt, cô lẩn trốn cả buổi sáng mà bây giờ để anh bắt lại thì mọi việc đổ sông đổ bể hết sao.
Cô chạy vào một phòng phẫu thuật để lẩn trốn. Đám thuộc hạ kia không còn nhìn thấy cô nữa.
"Mất dấu rồi, chia nhau ra tìm"
Lam Y trong phòng phẫu thuật kia thở phào nhẹ nhõm. Cứ như thế này thì không bao lâu nữa cô sẽ về được nhà.
Đang vui trong lòng thì đằng sau có giọng nói vang lên. Lam Y quay lại thì không ai khác là anh.
"Sao lại không ăn cháo hả?" Thiên Phong khó chịu trong lòng nhưng vẫn nói nhẹ nhàng với cô.
Lam Y đứng dậy, tính chạy tiếp nhưng anh nắm tay kéo lại vào trong lòng mình.
"Thả ra, tôi muốn về nhà" Lam Y vùng vẫy để thoát ra nhưng Thiên Phong ôm cô rất chặt.
"Vậy chúng ta về nhà nhé"