Em Mãi Mãi Là Của Tôi

Chương 30:Chap 30




Gục mặt xuống một lúc thì Thiên Phong cảm thấy khát nước. Anh nhìn về phía chiếc bàn thì thấy bình nước đã cạn nước.
Còn Lam Y thì cô vẫn nằm ở đó, cô sắp chuyền hết chai thuốc rồi mà vẫn chưa tỉnh dậy.
Thiên Phong đứng dậy cầm chiếc bình nước đó rồi đi ra ngoài. Thiên Phong đi xuống cầu thang, anh vừa nhìn chiếc đồng hồ màu đen đeo trên tay.
"Giờ này phải tỉnh rồi chứ nhỉ?"
Thiên Phong cầm chiếc bình nước thủy tinh đi lên phòng. Anh mở cửa đi vào bên trong.
Bỗng...
"Choang..."

Thiên Phong làm rơi bình nước xuống vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh tung tóe khắp sàn nhà.
Anh nhìn thấy Lam Y đang nằm co giật mạnh. Cả người cô cứ giật nảy lên toát hết mồ hôi.
Thiên Phong hốt hoảng chạy về phía Lam Y. Anh rút chiếc kim ở trên tay cô ra rồi ôm cô xuống cầu thang.
"LẤY XE" anh hét lên.
Thiên Phong đặt Lam Y vào nằm ghế sau của xe. Còn anh ngồi ở đằng trước lái xe vì anh không tin tưởng vào ai cả. Chả ai lái xe nhanh như anh.
Vừa lái xe anh vừa nắm chặt tay của Lam Y. Anh bây giờ rất sợ, sợ mất cô, sợ cô có mệnh hệ gì thì anh cũng không sống nổi mất.
"Lam Y ...tỉnh lại ...đi, sắp...đến rồi"
Giọng nói của Thiên Phong lắp ba lắp bắp, anh bây giờ đã hối hận lắm rồi, hối hận về những chuyện anh đã gây ra cho cô.
Nhưng bây giờ anh có hối hận thì làm sao chứ, Lam Y cũng không tỉnh lại luôn được. Cô phải chịu đau đớn nhiều như thế cơ mà.
"Một chút nữa thôi"
Đến bệnh viện, anh nhanh tay bế cô vào đặt nằm trên giường đẩy. Anh và các y bác sĩ đẩy cô thẳng vào phòng cấp cứu.
Cả người Lam Y vẫn còn co giật, không thuyên giảm mà còn giật nặng hơn trước.
Đèn của phòng cấp cứu được bật sáng, vẫn như mọi lần anh ngồi chờ ở ngoài cửa. Lòng anh như lửa đốt, lo lắng không nguôi. Anh đi qua đi lại rất nhiều lần, hai tay đan chéo vào nhau suốt ruột.
[...]
Một giờ, hai giờ, ... rồi năm giờ trôi qua. Đèn của phòng cấp cứu cũng tắt. Cánh cửa cũng được mở ra.
Thiên Phong vội chạy đến trước mặt ông bác sĩ. Bác sĩ kia gỡ bỏ chiếc băng khẩu ở trên mặt nói chuyện với Thiên Phong.
"Phẫu thuật thành công, may là đưa đến kịp thời"
"Sao lại bị như vậy?"
"Tâm lí căng thẳng, chế độ ăn bị thiếu hụt dinh dưỡng, stress kéo dài"
Bác sĩ còn nói thêm....
"Anh là chồng cô ấy à? Sao để như vậy ?"
Bác sĩ nói những lời như vậy như có một con dao sắc đâm vào tim Thiên Phong. Mặt anh sầm lại không nói gì nữa.
"Anh đi gặp cô ấy đi, ở phòng hồi sức đằng kia"
Lúc đưa Lam Y đi viện, Thiên Phong vội vàng quá anh còn không kịp đeo dép vào. Cứ thế đi chân đất ra ngoài.
Chân của Thiên Phong chảy ra rất nhiều máu. Vì lúc nãy anh dẫm chân lên trên những mảnh thủy tinh, nó cắm sâu vào trong chân của anh.
Máu cứ chảy như vậy không ngừng, anh đi đến đâu thì máu dây đến đó, hằn lên một dấu bàn chân màu đỏ.
Nhưng anh đâu có quan tâm, người anh quan tâm bây giờ chỉ có cô mà thôi. Hỏi anh có đau không? Chắc cũng có đấy nhưng đau sao bằng cô được. Đây là cái giá mà anh phải chịu khi làm tổn thương cô.
Anh chỉ dám đứng ngoài nhìn Lam Y, anh sợ nếu như mình vào sẽ làm kinh động đến cô, anh muốn để Lam Y nghỉ ngơi, cô chịu đựng như vậy là quá đủ rồi.
Việt Hải nghe tin liền chạy ngay đến bệnh viện. Anh đi vào đứng cạnh Thiên Phong.
"Xin lỗi" Việt Hải xin lỗi Thiên Phong vì những chuyện anh đã làm.
"Là do tao, không phải tại mày"
"Là tao, tao không nên khuyên mày như vậy"
Cả hai đều không nói gì, họ im bặt một lúc, họ như nhận ra tất cả những lỗi sai của mình gây ra cho Lam Y.
Việt Hải nhìn xuống dưới chân của Thiên Phong thì thấy anh không đi giày dép gì chân bê bét máu.
"Đi xử lí vết thương đi"
"Không, tao không muốn rời xa Lam Y"
"Mày thế này không đau à?"
"Làm sao đau bằng những gì cô ấy phải chịu chứ?"
Thiên Phong nói dứt câu thì Việt Hải đi luôn, mặc kệ Thiên Phong đứng đó.
[...]
Một lúc sau, Việt Hải đi cùng với một nữ y tá, trên tay cô cầm hộp dụng cụ y tế đến cạnh Thiên Phong.
"Mời anh ngồi xuống" cô y tá ra hiệu cho anh ngồi xuống chiếc ghế chờ ở ngoài cửa.
Thiên Phong vẫn chần chừ không chịu ngồi xuống để xử lí vết thương kia.
"Tao bảo người ta hẳn đến đây rồi đấy, chân như thế lo cho Lam Y như nào?"
Thiên Phong nghe thấy vậy liền ngồi xuống cho nữ y tá ấy xử lí vết thương. Cô ấy ngồi xuống gắp từng mảnh thủy tinh găm ở chân anh ra. Máu cứ thế trào ra.
Gắp hết tất cả ra, cô y tá sát trùng vết thương rồi băng bó cẩn thận cho Thiên Phong.
"Hạn chế đi lại nhé!"
Thiên Phong không nói gì, anh định đứng dậy luôn thì thị Việt Hải đẩy người anh xuống không cho đứng dậy.
"Ngồi đấy đã"
Nói rồi Việt Hải đi đâu đó, khi quay lại anh đẩy một chiếc xe lăn đến.
"Ngồi lên đi"
Thiên Phong nhìn Việt Hải không nói gì rồi cũng ngồi lên chiếc xe lăn đó. Anh lăn chiếc xe lăn đó qua phía cửa rồi dừng lại, anh chỉ ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Lam Y từ xa.
[...]
Mấy hôm sau, sức khỏe của Lam Y tiến triển tốt hơn, cô được chuyển thẳng về nhà để theo dõi.
Mấy ngày như vậy mà Lam Y vẫn chưa tỉnh, cô nằm bất động như vậy càng khiến Thiên Phong xót xa hơn.
Thiên Phong ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường nắm chặt bàn tay gầy gò giơ xương kia thủ thỉ.
"Sao em lâu tỉnh vậy?"
"Em không muốn gặp con sao?"