Em Muốn Gặp Lại Anh

Chương 11




Editor:  Pig

Beta: Sara

Bởi vì hôm nay là thứ sáu, buổi chiều cuối cùng, đa phần mọi người đều đã ra ngoài, trong đó cũng có Hàn Khâm. Thời Nghiên vốn cũng đi ra nhưng ra ngoài cũng chẳng giải quyết được gì đành đi theo Cung Tây Thi và mấy bạn học nữa nghe thầy Tống nói chuyện.

Cô còn biết được một tin tức, cuối tuần sẽ đổi chỗ, cô vui vẻ muốn điên lên.

Sau đó cô nghe về việc cuối tuần ra ngoài đi chơi phải chú ý an toàn các thứ… Cuối cùng Thời Nghiên cũng biết vì sao tất cả mọi người đều chạy.

Đợi đến khi Thời Nghiên đi xuống dưới, Mục Niên đã ở dưới sân thể dục chơi bóng rồi. Nói thẳng ra, Mục Niên lớn lên cũng khá đẹp trai. Dáng người cao ráo, da trắng và còn đeo kính làm người khác có cảm giác anh ấy khá lạnh lùng, cấm dục. Điểm này rất thu hút các cô gái nhỏ, ví dụ như hiện tại anh ấy mặc sơ mi trắng chơi bóng ở sân thể dục giống như đạo ánh sáng, rất đẹp mắt.

“Kỳ thực, trường chúng ta có rất nhiều trai đẹp.” Thời Nghiên nhìn xung quanh sân thể dục. 

“Đúng vậy, chỉ là đều không đứng đắn chút nào.” Cung Tây Thi than thở, nói.

Thời Nghiên cùng cô nàng đi ra khỏi tòa nhà dạy học, Tề Gia Tắc hôm nay không đi xe đạp nữa, đeo cặp xách trên lưng chạy ra ngoài.

“Nghe nói xe đạp của hắn bị người ta phá, bây giờ đang đi sửa.”

Thời Nghiên thấy kỳ lạ hỏi: “Có người bắt nạt cậu ta sao?”

“Có mấy cô gái đấy.” Cung Tây Thi lắc đầu. “Con trai đánh nhau tốt một chút, như thế mấy cô gái kia mới để ý.”

Điều này cũng không khó hiểu lắm, Thời Nghiên đã hiểu, không khỏi kinh ngạc nói: “Thực sự là nhìn không ra nha, cậu còn có thể thông minh như vậy.”

“Tớ cũng đâu có ngu ngốc đâu.”

“Ngày mai tớ sẽ sang nhà cậu chơi, nhớ đấy nhé.”

Cung Tây Thi ngạc nhiên: “Được.”

Thời Nghiên vẫy tay tạm biệt rồi hướng về phía nhà cậu đi về.

Mục Niên chơi bóng xong mới về nhà. Đến lúc đó thì cả nhà đã bắt đầu ăn cơm, anh ấy vội vàng tắm qua một cái rồi xuống ăn cơm.

“Ngày mai chúng ta đi dạo phố đi, mua thêm chút quần áo để mặc còn mua đồ cho cả Nghiên Nghiên nữa.” Mợ cả nói, mợ hai nghe vậy cũng gật đầu đồng ý. Mục Niên nhận lấy bán cơm rồi nói: “Ngày mai con có hẹn với bạn học rồi sẽ không đi cùng mọi người.”

“Vậy còn ai giúp cầm đồ nữa?” Mợ hai tiếc nuối, cố gắng lôi kéo con trai mình. 

Mục Niên cũng không phải đứa ngốc, nhất quyết không đồng ý.

Thời Nghiên cắn cắn đũa, do dự nói: “Ngày mai cháu cũng có hẹn với bạn học mất rồi.”

“A… vậy sao?!” Mợ cả nghe vậy thì có chút thất vọng.

“Lúc đó, cháu cùng bạn học cũng sẽ đi mua quần áo.” Cô cười một tiếng. Mợ cả gật đầu: “Cũng được, cũng được.”

Bây giờ không có ai để ý đến, Mục Niên vội vàng ăn cơm rồi chạy lên tầng. Chờ đến khi Thời Nghiên lên tầng thì mới kéo cô vào bổ túc lại mấy môn tự nhiên.

Thời Nghiên có chút lơ đãng, vất vả lắm mới làm xong bài tập. Mục Niên vừa mới ra khỏi phòng, cô liền mở điện thoại ra nhắn tin trò chuyện với Cung Tây Thi.

Nghiên Nghiên: [Ngày mai tớ nên đến nhà cậu hay đợi cậu ở đâu đó?]

Tôi không phải Tây Thi: [Cậu không đến nhà tớ sao?]

Lời này có ý gì chứ? Thời Nghiên bĩu môi trả lời: [Tớ cũng không phải đến tìm Hàn Khâm, cậu đừng có ngừng suy nghĩ về điều này được không?]

Tôi không phải Tây Thi: [Tớ đã nghĩ là cậu đến gặp cậu ta đấy.]

Nghiên Nghiên: [Không đi.]

Tôi không phải Tây Thi: [Vậy chúng ta gặp ở cửa hàng KFC chỗ phố Hà Khẩu, lúc 10 giờ nhé.]

Nghiên Nghiên: [Ok]

Thời Nghiên tắt điện thoại, nhìn trời đêm bên ngoài không giống kiếp trước, nơi này thực sự rất tối không thể nhìn về phía xa, cô thở dài một hơi.

Thời gian chỉ đến mười giờ, trước nay Thời Nghiên vốn là người luôn đến đúng giờ, cũng không thích chờ đợi người khác, cũng may Cung Tây Thi không đến muộn. 

Mỗi người gọi một hamburger lớn và coca, trông vô cùng sang chảnh. Thời Nghiên ăn xong cảm thấy vô cùng no nhưng Cung Tây Thi thì chưa thấy no. Thời Nghiên kéo cô nàng rời đi.

“Chúng ta đi đến nhà ma chơi một chút rồi cùng tớ đi mua quần áo. Cậu còn muốn đi đâu nữa không?” Thời Nghiên hỏi Cung Tây Thi thì cô nàng lắc đầu: “Tớ chưa có chỗ muốn đi, cứ đi dạo trước đã.”

Do hôm nay là thứ 7 nên dù sân chơi đã cũ nhưng vẫn có không ít người đến chơi. Hai người đi vào bên trong, Cung Tây Thi muốn uống đồ lạnh, Thời Nghiên đành cùng cô nàng đứng xếp hàng.

Thời tiết còn khá tốt, mặt trời đang ở giữa trưa, cô nheo nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh mây trắng, duỗi eo một cái. Thời Nghiên giật mình khi tay chạm vào một thứ gì đó đầy lông, quay đầu thì mới biết đấy là một con búp bê cỡ lớn, cô lập tức nói xin lỗi.

Cũng không biết là người đó hóa trang thành nhân vật hoạt hình nào, một cái đầu màu xanh to, bụng cũng to, mông còn có thêm một cái đuôi, hiện tại còn đang bị mấy đứa trẻ bắt lấy chơi.

Người bên trong búp bê chỉ nhìn cô và không nói gì, xoay người đi, cố gắng giữ cái đuôi lại không để mấy đứa bé cầm chơi.

Thời Nghiên nhìn anh ngốc nghếch xoay người lại còn cố gắng tách người ra khỏi bọn trẻ mà không nhịn được cười. Khi anh quay lại nhìn cô thì cô mới vội vàng im bặt, mím môi xấu hổ nhìn anh.

Mấy đứa trẻ kia bị người nhà đến kéo đi rồi anh mới được giải thoát, rất nhanh đã hòa vào đám người ở chỗ thuyền hải tặc bên cạnh.

Đúng lúc này, Cung Tây Thi quay lại, trên tay còn cầm đồ uống lạnh: “Đi thôi, không phải cậu muốn đi nhà ma sao?”

Thời Nghiên gật đầu cùng cô nàng xếp hàng để đi vào nhà ma.

“Thời Nghiên, tớ thấy hơi sợ.” Còn chưa đi vào nhưng Cung Tây Thi đã bắt đầu run run chân, Thời Nghiên nhìn bảng tên phía trên cũng cảm thấy nhà ma này khá đáng sợ, những bộ xương kia cũng rất ghê.

Không hiểu sao lại nhớ tới đời trước, Hàn Khâm đưa cô đi vào nhà ma chơi. Nói thật lúc đó cô cũng không sợ hãi nhưng vẫn phải làm bộ để lấy được sự thương tiếc từ anh. Nào là kêu lớn, nhào vào trong lòng anh, anh cũng không vạch trần tâm tư của cô mà còn ôm cô ra khỏi nhà ma.

“A!” Tiếng hét như giết lợn của Cung Tây Thi đã kéo cô trở về với hiện thực. Thời Nghiên quay đầu lại nhìn thấy một người phụ nữ bộ dạng đáng sợ, thở dài: “Có chút đáng sợ.”

Trên đường gặp không ít nhân viên nhà ma, Thời Nghiên muốn dành những lời khen cho sự chuyên nghiệp của nhân viên nhưng đều bị nhạc nền gào khóc thảm thiết này phá vỡ, cô thực sự không cảm thấy sợ hãi chút nào.

Cô không có cảm xúc sợ hãi gì đi ra ngoài còn Cung Tây Thi khuôn mặt trắng bệch, ôm chặt lấy cô.

“Cũng không có đáng sợ lắm.”  Thời Nghiên nhận xét một câu. Phía trước có một sự kiện quảng cáo, vừa mới mở cửa, Cung Tây Thi đã khôi phục trạng thái vui vẻ, lôi Thời Nghiên đi về phía trước.

Lúc này hai người mới biết, thực chất chính là một chương trình truyền hình vừa nhảy vừa hát, còn có quay xổ số nhưng không biết có phải thật không. Có một đám người vây quanh người người dẫn chương trình đang phát biểu. Thời Nghiên nhìn thấy tên thương hiệu, là một thương hiệu khá lâu đời.

Chất lượng cũng không tồi, cô nghĩ. 

Hàn Khâm thề, lần này anh không hề có ý định chạm mặt Thời Nghiên và trước đây cũng vậy. Nhưng thật sự là lần nào anh cũng xui xẻo gặp cô đúng lúc đang làm thêm. 

Anh đứng trong đám đông, bị mấy đứa trẻ thi nhau bắt lấy cái đuôi. Đang bất lực thì nhìn thấy Thời Nghiên trong đám người. Cô quả thật vô cùng xinh đẹp, chẳng trách Tạ Dương khen cô. Cô mặc một chiếc váy ngắn cùng với áo khoác ngoài, đôi chân thẳng tắp, nhỏ nhắn không thấy một chút mỡ thừa nào. Hàn Khâm không có cố ý nhìn chân của cô. 

Chỉ là thấy một cánh tay ở đằng sau chân Thời Nghiên. 

Thời Nghiên cũng phát hiện ra, cố tình đi lên phía trước tránh đi. Trong lòng thì đã mắng người, ban ngày ban mặt còn có biến thái, dựa vào lại còn sờ đùi, thật kinh tởm!

Người kia da mặt cũng thật dày, còn đuổi theo. Thời Nghiên cảm thấy đánh không được, tránh đi cũng không xong. Cô nhịn không được, đang định quay đầu lại thì đột nhiên không thấy cái tay kia đâu chỉ thấy một thứ nóng nóng, mềm mềm. 

Cô cảm thấy kỳ lạ liền quay người lại thì nhìn thấy một cái đầu nhung to, à không, đây là con búp bê vừa nãy.

Con búp bê đứng ngay sau lưng cô, chặn người kia lại.

Thời Nghiên có chút mơ hồ, xoay hẳn người lại nhìn anh nhưng không có nhìn được mặt anh. Cô suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy anh hẳn là có ý tốt: “Cảm ơn cậu nhiều.”

Hàn Khâm cười một tiếng, khịt khịt cái mũi, cũng may là cô không thể nhìn thấy, anh gật đầu rồi chuẩn bị rời đi. Đột nhiên cái đuôi đằng sau bị người khác tóm lại, anh khó hiểu quay đầu, nhìn Thời Nghiên đang cười gian xảo giống như một con sói lớn, còn cầm lấy cái đuôi của anh.

Đang không hiểu cô làm vậy để làm gì thì cô cười tủm tỉm nói: “Hàn Khâm.”

Hàn Khâm cảm thấy căng thẳng, không phải chứ? Anh vẫn còn đang không hiểu sao cô nhận ra anh thì đã bị cô lôi lại gần.

“Mùi của cậu, tớ cách ba dặm cũng có thể ngửi thấy.” Cô nở một nụ cười xấu xa nói.

Cung Tây Thi quay lại, khó hiểu nhìn Thời Nghiên: “Thời Nghiên, sao cậu lại nắm lấy đuôi của người ta vậy?”

Thời Nghiên không nói gì, buông cái đuôi đang nắm ra, muốn đưa tay lên gỡ mũ đội đầu của anh xuống. Hàn Khâm khó chịu né tránh: “Cậu muốn làm gì chứ?”

“Tớ biết là cậu mà.” Thời Nghiên cười, nghịch nghịch cái mũi của anh.

“Tôi đang làm thêm, cậu đừng làm phiền nữa.” Hàn khâm bất đắc dĩ cầm lấy hai tay của cô, không cho cô tiếp tục làm loạn thêm nữa.

Lúc này Thời Nghiên mới đứng yên, nhún vai: “Được.”

Hàn Khâm buông tay cô ra, cuối cùng cô lại tiến đến gần người anh, chơi đến vui vẻ. Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, anh thực sự bất lực. Tại sao lại có một cô gái như thế này vậy?

Nghịch một lúc, Thời Nghiên mới buông anh ra, cầm lấy cái đuôi anh: “Lúc này tớ vừa nhìn đã nhận ra cậu, ở nhà WC….A!”

Đoạn sau còn chưa nói xong, Hàn Khâm đã hung dữ nói: “Đừng ăn nói lung tung nữa, một cô gái sao lại có những tâm tư…kỳ lạ như thế.”

Thời Nghiên gãi gãi đầu: “Cậu không có tiền sao? Một ngày làm thêm cậu được bao nhiêu vậy?”

Hàn Khâm cảm thấy nghèo không có gì phải xấu hổ nhưng không phải cái gì cũng phải trả lời cô: “Không có tiền nên đừng hỏi tôi vay tiền.”

Thời Nghiên cau mày, chạy đến trước mặt anh: “Cậu đụng phải tớ, không có tiền bồi thường.”

Hàn Khâm:….

Cung Tây Thi cũng đuổi theo đến đây, hỏi Thời Nghiên: “Cậu quen người kia sao?”

Thời Nghiên phủi phủi bụi, lắc đầu: “Không biết. Chúng ta đi mua quần áo thôi.” Dứt lời liền rời đi, Hàn Khâm thở phào nhẹ nhõm, ôn thần cuối cùng cũng chịu rời đi rồi.

Buổi chiều, công viên giải trí bắt đầu ít người đi nhưng đến tối thì lại đông trở lại. Ít nhất cũng phải náo nhiệt đến thời gian Hàn Khâm được nghỉ. Anh tháo cái mũ hóa trang xuống, lau đi mồ hôi ở trên mặt, ngồi ở bậc thang xem điện thoại.

Tạ Dương nói muốn mời anh ăn cơm, chắc chắn có chuyện gì đó. Anh cũng không bận việc bài tập nên có thể đi xem sao. 

Trong vòng bạn bè đều là ảnh của Tào Kỳ Kỳ chụp cùng Lâm Thần Thư khoe ân ái, còn có một câu tiêu đề khiến người ta lạnh cả sống lưng.

“Phụ nữ là một điều phiền toái nhưng đàn ông lại thích tìm thứ phiền toán đó.”

“Ngay cả trong mơ cũng thấy anh, em mắc nợ gì với anh sao?”

Đối với những câu nói này, Hàn Khâm chỉ cảm thấy ớn lạnh, suy suy nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn ấn chặn. 

“Tớ thấy mấy câu nói này rất hay.” Đột nhiên một giọng nữ vang lên bên tai, kèm thêm mùi sữa tắm hương chanh thoang thoảng.

“Mẹ nó.” Hàn Khâm sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi điện thoại, trừng mắt nhìn Thời Nghiên từ đâu xuất hiện: “Sao cậu lại ở đây?”

“Dọa cậu rồi.” Cô vô tội chống cằm mỉm cười nhìn anh. Hàn Khâm nghiến răng, nói: “Cậu là ma à?”

Thời Nghiên khịt mũi: “Ăn đi này. Tớ mang cho cậu một miếng gà và bánh hamburger.” Cô lấy trong túi ra một hộp thức ăn nhanh đưa cho anh.

Hàn Khâm liếc qua túi đồ, bên trong toàn là quần áo và sách vở, lắc đầu: “Tôi không đói.”

Thời Nghiên thở dài: “Mau ăn đi.”

Hàn Khâm không rõ đây là cảm xúc gì. Trước đây cũng không phải là chưa có con gái đút cho anh ăn nhưng anh cũng không do dự như bây giờ.

Cuối cùng dạ dày cũng kháng nghị, anh cầm lấy bánh hamburger cắn một miếng. Thời Nghiên mỉm cười nói: “Ăn đồ của tớ, sau này cũng chính là người của tớ.”

Lời vừa dứt Hàn Khâm lập tức bị nghẹn.