Em Muốn Hạnh Phúc Bên Anh

Em Muốn Hạnh Phúc Bên Anh - Chương 36




Lục Diệc Thâm lại lấy ra hai cái hộp khác đưa ra trước mặt Từ Mạn để cô chọn.

Nhưng Từ Mạn không chọn, “Em không cần trang sức, cũng không có dịp để đeo.”

“Không được.” Lục Diệc Thâm nhoẻn miệng cười.

Từ Mạn trừng mắt, “Em cứ không chọn đấy, anh làm gì em?”

Lục Diệc Thâm từ từ thu lại nụ cười trên môi, trên mặt anh chợt hiện lên một nét gian xảo.

Anh đưa tay xuống dưới chăn, “Em mà không chọn thì anh sẽ sờ…”

“Lục Diệc Thâm, đồ không biết xấu hổ…”

Cô còn chưa kịp nói dứt câu thì đã bị đôi môi của Lục Diệc Thâm chặn lại, lưỡi anh đưa sâu vào trong rồi lướt nhẹ qua răng cô, sau đó khẽ nói: “Anh cứ muốn xấu xa với em đấy.”

Vừa nói anh vừa đưa tay men theo chân cô mà lần vào trong, làn da của cô vô cùng mịn màng, nhất là vùng da ở chân lại càng mềm mại.

Từ Mạn nhíu mày, hơi thở cô trở nên gấp rút, rõ ràng đang có phản ứng.

Cô sợ anh sẽ làm thật nên liền năn nỉ: “Em chọn… em chọn.”

Lục Diệc Thâm vẫn cứ không nỡ buông ra.

Từ Mạn nổi giận: “Lục Diệc Thâm, anh mà còn tiếp tục làm thì em… em sẽ không thèm anh nữa.”

Lục Diệc Thâm ngẩng đầu nhìn cô, “Em đúng là đồ vô lương tâm, anh tốt với em như thế mà em lại uy hiếp anh.”

Từ Mạn trừng mắt: “Anh còn mặt mũi không?”

“Trước mặt em thì anh chẳng cần mặt mũi gì cả.” Lục Diệc Thâm cảm thấy rất buồn cười, lấy hai cái hộp ra cho cô chọn.

Từ Mạn chỉ bừa vào một cái, “Cái này đi.”



Lục Diệc Thâm liền đưa cho cô, “Em mở ra xem đi.”

Từ Mạn liếc mắt nhìn Lục Diệc Thâm rồi mở hộp ra.

Bên trong là một tờ đăng kí kết hôn, Từ Mạn ngẩn người, cầm lên xem, đó chính là giấy đăng kí kết hôn của cô và Lục Diệc Thâm trước đây.

Khi li hôn, họ chỉ kí đơn li hôn chưa chưa đổi giấy đăng kí kết hôn.

Lục Diệc Thâm đã từng tìm tờ đơn li hôn của Từ Mạn rồi xé đi, sau đó cũng đốt tờ đơn của mình.


Thế nên họ vẫn là vợ chồng.

Lục Diệc Thâm nắm lấy tay cô rất chặt, “Em là vợ của anh, đứa con trong bụng là con của anh, chúng ta là một gia đình ba người hạnh phúc.”

Từ Mạn không nói gì.

Lục Diệc Thâm cũng không nói gì, chỉ im lặng ôm lấy cô.

Rất chặt.

Từ Mạn tựa đầu vào ngực anh, “Anh nghĩ con của chúng ta nên đặt tên là gì?”

Lục Diệc Thâm khẽ vuốt tóc cô, “Anh vẫn chưa nghĩ ra.”

Bởi vì trước nay anh chưa bao giờ nghĩ.

Tâm tư của anh đều đặt hết vào Từ Mạn và công việc.

Hơn nữa cũng không biết đứa bé là trai hay là gái.

“Thế anh thích con trai hay là con gái?” Từ Mạn ngẩng đầu nhìn anh.


Lục Diệc Thâm cười đáp: “Con trai hay con gái anh đều thích, chỉ cần là do em sinh thôi.”

Từ Mạn bĩu môi: “Em thích con trai.”

Vì cô cảm thấy con trai sẽ không dễ bị tổn thương như con gái.

Thế nên sinh con trai vẫn hơn.

“Anh thích con gái, con gái sẽ giống em, mỗi ngày anh sẽ được ôm con, nói vói con rằng bố của nó lúc trước rất xấu xa…”

Từ Mạn bật cười ha ha.

Họ nói chuyện rất vui vẻ, đến tận nửa đêm Từ Mạn mới ngủ.

Lục Diệc Thâm nằm bên cạnh cô, ôm cô mà ngủ.

Sáng hôm sau, anh ngồi chờ Từ Mạn ăn sáng xong mới lên công ty.

Buổi chiều, anh cố xử lí nhanh công việc rồi xuống nhà để xe lấy xe.


Kết quả lại nhìn thấy cảnh trợ lí đang thân mật với bạn gái, biểu hiện của Lục Diệc Thâm lúc này rất kì lạ.

Theo lẽ thường, khi gặp phải chuyện này, người ta thường giả vờ không nhìn thấy, mau chóng lái xe đi.

Nhưng anh thì lại không, anh ngồi tựa vào vô lăng rồi gọi điện cho trợ lí.

Điện thoại vang một lúc lâu mới được bắt.

“Chủ tịch.”

“Đang làm gì đấy?” Lục Diệc Thâm cố tình hỏi.


Trợ lí ngây ra, không biết nên trả lời thế nào.

Lục Diệc Thâm lại nói tiếp: “Ở nơi công cộng mà không để ý hình tượng, nhà để xe có máy giám sát đấy, làm xong chuyện thì nhớ xóa đoạn phim đi.”

Nói xong anh mới lái xe đi.

Trợ lí bủn rủn cả chân tay, vội vàng mở cửa xe nhìn Lục Diệc Thâm.

“Sếp của anh bị điên à?” Cô bạn gái cảm thấy người này đúng là thần kinh có vấn đề.

“Suỵt!” Trợ lí không cho bạn gái nói nữa.

Bạn gái liền mặc lại quần áo, tỏ vẻ khó chịu.

Trợ lí cũng bó tay.

Anh biết rõ đây chính là cái gọi là bản thân không được vui thì người khác cũng đừng hòng được vui.

Phải công nhận, tâm lí Lục Diệc Thâm đúng là đang bất thường.

Thời gian này anh thật sự thấy rất khó chịu.

Người đã từng ăn thịt lại đột nhiên bị bắt phải ăn chay nửa năm thì làm sao chịu nổi? Hơn nữa anh lại còn ngày nào cũng gặp gỡ người phụ nữ mình yêu, thế thì tâm lí có thể bình thường sao?

Có thể chịu nhìn cảnh người khác hạnh phúc hơn mình sao?